Tầm mắt nóng bỏng ở phía đối diện khiến Tư Chính Đình cảm thấy cái tai của mình hơi nóng lên.

Ánh mắt của anh khẽ trầm xuống rồi lại đột nhiên nghĩ tới lúc còn đi học, có lần cô đã hất cho anh cả người toàn canh nấm.

Lúc đó anh giận đến mức phải xoay người bỏ đi, anh cứ nghĩ rằng sau chuyện đó thì cô sẽ thấy xấu hổ lúng túng hay gì đó, hoặc ít nhất sẽ nghỉ học một hai ngày. Thế nhưng không ngờ ngay tiết học sau, cô lại nhờ người truyền cho anh một mẩu giấy nhỏ.

Chữ của Trang Nại Nại xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ lớn chữ nhỏ chẳng có quy luật gì y như con người của cô vậy.

Nội dung trên mẩy giấy là: Bạn Tư Chính Đình, thông qua chuyện ngày hôm nay tớ mới hiểu được một chuyện, hóa ra muốn theo đuổi một người còn cần học võ nữa! Cậu yên tâm, lần đưa canh nấm tiếp theo chắc chắn sẽ không hắt lên người cậu nữa đâu!

Lúc anh nhận được mẩu giấy này thì khóe mắt giật giật không ngừng. Chỉ nghĩ, cái cô bạn này tại sao lại có thể không cần mặt mũi như vậy chứ, cứ mãi không chịu từ bỏ!



Nghĩ tới đây thì ánh mắt của Tư Chính Đình trở nên ấm áp, anh ngẩng đầu lên thì thấy Trang Nại Nại đang nhàm chán cầm đũa đếm số hạt cơm trong bát, mặc dù có chút biếng nhác, thế nhưng bộ dạng kia của cô lại lộ ra một sự hấp dẫn vô hình.

Đôi lông mày lá liễu sống động, hàng lông mi dài thật dài rủ xuống tạo thành cái bóng mờ mờ, đôi mắt to tròn đen nhánh cũng xinh đẹp động lòng người, sống mũi nhỏ xinh thẳng tắp, đôi môi anh đào hơi vểnh lên, ngay cả cái cằm của cô cũng có một đường cong mê người.

Hình ảnh kịch liệt tối ngày hôm qua bỗng lướt qua đầu, khiến mắt anh hơi sẫm lại.

Nhưng rồi, Tư Chính Đình chợt thấy một vết đỏ nhợt nhạt trên gò má trẵng nõn của cô.

Trong nháy mắt, tất cả những hình ảnh mập mờ kia đều biến mất toàn bộ, đôi mắt của anh khẽ híp lại rồi tràn ra vẻ tàn nhẫn.

Tư Chính Đình đặt mạnh đũa xuống bàn, âm thanh này nhất thời đánh vỡ sự an tĩnh trong phòng ăn, đồng thời cũng khiến Trang Nại Nại sợ hãi mà ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt mông lung.

Lại sao nữa rồi?

Rõ ràng lúc ăn cơm vẫn còn tốt lắm mà.

Chẳng lẽ.... anh lại nghĩ tới cái chuyện khiến anh tức giận tới mức quăng cả di động sao?

Trang Nại Nại dè dặt nhìn sắc mặt của Tư Chính Đình, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống rồi ngồi thẳng người lên, sau đó đặt hai tay lên bụng, bộ dạng nhìn kiểu gì cũng thấy ngoan ngoãn dễ bảo.

Quản gia vẫn một mực quan sát Trang Nại Nại, thấy cô hành động như vậy thì lập tức cảm thấy câm nín, đột nhiên có một suy nghĩ nhảy ra trong đầu ông, cách hoạt động não của thiếu phu nhân không cùng một kiểu với não của bọn họ thì phải.



Tư Chính Đình cũng bị dáng vẻ của cô làm cho hết nói nổi, anh cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, tình hình trở nên căng thẳng trong nháy mắt.

Một lát sau, nhìn cái bộ dạng “anh không cần nói chuyện với tôi, tôi không có quan hệ gì với anh hết” của cô, anh đành phải phải hít sâu mấy hơi mới đè được sự cáu kỉnh của mình xuống.

Anh đột nhiên gọi: “Trang Nại Nại!!!”

Trang Nại Nại lập tức ngẩng đầu lên, vô thức hô: “Có mặt!”

Cái đoạn đối thoại quỷ dị này!

Đúng là không dám nhìn thẳng mà!

Người hầu đứng xung quanh lập tức nghiêng đầu, bả vai cũng không nhịn được mà rung rung lên.



Tư Chính Đình nhíu mày lại, quản gia lập tức vẫy tay cho những người hầu lui ra ngoài, đám người đang cố cúi gằm đầu như được đại xá, nhanh chóng rời đi.

Còn ở đấy tiếp thì bọn họ không biết là nên nghẹn hay nên cười nữa!

Lúc này Trang Nại Nại nào có để ý đến mấy chuyện đó, cô vẫn nhìn Tư Chính Đình một khách khó hiểu, tại sao đột nhiên lại gọi tên cô.

Một lúc lâu sau, Tư Chính Đình mới lên tiếng: “Trang Nại Nại! Thân là Tư thiếu phu nhân, vậy chức trách của cô là gì?”

Chức trách?

Trang Nại Nại đột nhiên nghĩ tới những lời anh nói tối qua, anh nói anh cưới cô là vì người thừa kế, vậy ra chức trách lớn nhất của cô là sinh em bé cho anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện