Cô cũng đâu nói là không sinh đâu, làm gì mà cái người này cứ một hai ngày lại nhắc nhở cô vậy!

Thử thay đổi cách nghĩ một chút xem...

Không đúng!

Tư Chính Đình là người tích chữ như vàng, mỗi câu nói của anh đều có thêm tầng ý khác, vậy nên làm một Tư thiếu phu nhân thì ngoại trừ sinh con ra thì cô còn có nhiệm vụ khác nữa đúng không?

Trang Nại Nại mờ mịt nhìn về phía quản gia.

Quản gia rất đúng lúc giải quyết thắc mắc của cô: “Thiếu phu nhân, chức trách của thiếu phu nhân là chăm sóc thiếu gia!”

Trang Nại Nại: “...”



Quản gia quan sát sắc mặt của Tư Chính Đình, sau đó tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân, nếu thiếu gia khát thì thiếu phu nhân phải rót nước. Nếu thiếu gia đói bụng thì thiếu phu nhân cần phải gọi món ăn. Nếu trời lạnh phải nhắc thiếu gia mặc thêm quần áo, nếu trời tối thì thiếu phu nhân cần nhắc thiếu gia đi nghỉ sớm! Quan trọng nhất là thiếu gia bị bệnh dạ dày cho nên thiếu phu nhân phải nhắc nhở thiếu gia ăn đúng giờ.”

Trang Nại Nại nghe quản gia nói xong thì sắc mặt tái mét, anh xác định là anh cưới vợ chứ không phải cưới về một người về làm mẹ đấy chứ?

Thực sự là khó hầu mà!

Nhưng mà... nghe vế sau thì anh bị bệnh dạ dày?

Trang Nại Nại bỗng quay đầu nhìn về phía Tư Chính Đình, lúc lên lớp 11 thì anh mạnh mẽ như trâu cơ mà, sao bây giờ lại bị bệnh dạ dày?

Sau đó cô lại nhớ tới chuyện, anh không có thói quen ăn sáng. Hóa ra nguyên nhân bị đau dạ dày là vì cái này sao!

Trang Nại Nại lập tức đau lòng, sao cái người này lại không biết tự chăm sóc mình như vậy chứ!

Quản gia chớp chớp mắt nhìn Trang Nại Nại, thấy cô thất thần thì không thể không ho khan một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân, từ những điều đó tổng hợp lại thì... ngày mai cô không thể tiếp tục đi làm!”

Cái gì cơ?

Không thể đi làm?

Tuy nói là cô đã từ chức nhưng mà cô đang định đi tìm công việc mới!

Trang Nại Nại chớp chớp hai mắt to tròn của mình: “Nhưng mà...”



Nhưng mà không đi làm sẽ không có tiền lương, về sau mẹ cô từ nước ngoài trở về thì lấy cái gì mà ăn?

Trang Nại Nại bĩu môi, trừng quản gia một cách không phục.

Quản gia lại liếc Tư Chính Đình, sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận mới nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết là thiếu phu nhân muốn đi làm, ngày nào cũng ở nhà chắc chắc rất buồn chán...”

Trang Nại Nại bị nói trúng tim đen lập tức gật đầu như giã tỏi.

Quản gia liền nói tiếp: “Nếu như vậy thì tôi gợi ý cho thiếu phu nhân một biện pháp, vừa đi làm lại vừa có thể chăm sóc cho thiếu gia.”

Hai mắt của Trang Nại Nại lập tức sáng lên: “Biện pháp gì vậy?”

“Thiếu phu nhân đến Đế Hào làm việc!”

Trang Nại Nại: “...”

Chưa tốt nghiệp mà đã có thể bước vào công ty tổng bộ của tập đoàn Đế Hào là ước mơ của tất cả mọi người. Nhưng mà, bây giờ chỉ gặp Tư Chính Đình mỗi buổi tối thôi mà cô đã sợ hết hồn hết vía, nếu như đi làm ở Đế Hào thì chẳng phải là lúc nào cũng nhìn thấy anh sao?



Liếc mắt thấy vẻ mặt không muốn của Trang Nại Nại thì Tư Chính Đình lại thấy hậm hực trong lòng, anh hơi híp mắt lại rồi hỏi một cách sắc bén: “Cô không muốn?”

Trang Nại Nại lập tức ngẩng đầu lên cười ngọt ngào: “Không có, em rất muốn mà, cực kì muốn, đơn giản là cực cực cực kỳ muốn!”

Tư Chính Đình nghe cái giọng trái lương tâm của cô thì hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng lên đi lên lầu.

Trang Nại Nại nhịn xuống cảm giác dở người của mình rồi ngoan ngoãn đi lên lầu.

Quản gia trông bóng lưng đi lên lầu của hai người họ xong liền xoa xoa mồ hôi vô hình trên trán mình: Thiếu gia, chẳng phải thiếu gia muốn để thiếu phu nhân ở bên cạnh thì mới yên tâm sao, cần gì phải vòng vo tam quốc như vậy? Tôi thấy thiếu gia không cần chăm sóc thiếu phu nhân là tốt lắm rồi!

Trang Nại Nại đi theo Tư Chính Đình về phòng ngủ, vừa đẩy cửa phòng ra thì cái đầu tiên đập vào mắt cô chính là cái giường công chúa hoành tráng kia.

Sự nghi ngờ cứ mãi quanh quẩn trong lòng cô lại lập tức bùng lên, Trang Nại Nại ngẩng lên nhìn Tư Chính Đình, cô cảm thấy tâm tình của anh không tệ cho nên đánh liều hỏi: “Ừm... cái giường này là chuẩn bị cho em sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện