Cố Tử Sâm bỗng chốc nổi nóng, vung tay hất đổ cậu nước đang đặt trên ghế nhỏ.
Lực đạo mạnh mẽ đến quá bất ngờ, Tư Tịnh chẳng thể nào phòng bị trước liền bị đẩy ngã ra trên sàn nhà, cậu thực không đoán nổi anh đã dùng bao nhiêu sức lực của bản thân chỉ vì không muốn gần gũi cậu.
Tư Tịnh không la không hét, không nguyền rủa cũng chẳng chửi bới, chỉ im lặng chống tay đứng dậy quay lưng nhẹ bước ra khỏi phòng.
Đúng vậy, đối với anh cậu chỉ là một tên đồng tính bệnh hoạn, chẳng sao cả, vì vốn là thế, cậu đồng tính, anh yêu chị Tư Kỳ, vì chị ấy mà đau khổ, nhưng cậu cũng yêu anh, vì anh mà chịu đựng hết mọi dạy vò.
Nếu như không có vụ tai nạn tông xe năm ấy, có lẽ cậu cũng là một người hạnh phúc.
Nếu như lúc ấy cậu từ bỏ bài thi nghiên cứu sinh của mình thì có lẽ mọi chuyện đã hoàn toàn khác rồi.
“Cố Tử Sâm, xin lỗi, xin lỗi vì đã yêu anh….
.
”“Cố Tử Sâm, anh thật sự đã quên hết tất cả rồi hay sao”Thanh âm phát ra thật nhỏ, thật nhỏ, chính là lí nhí từ trong miệng phát ra, chỉ đủ để chủ nhân của câu nói nghe mà thôi.
Tư Tịnh cười nhạt, lê bước chân nặng trĩu trở về phòng của mình, nước mắt cũng bất đắc dĩ mà rơi xuống vài giọt nhưng khoé môi vẫn như cũ cố gắng giữ lại chút tươi cười.
Không được rơi lệ, đúng, cậu không được rơi lệ.
Trong phòng cậu, má Dương đã ngồi sẵn trên chiếc ghế salon chờ cậu, ánh mắt thân tình.
Đôi lúc cậu nghĩ, có lẽ má Dương chính là bà tiên mà thượng đế phái xuống để giúp đỡ cậu, mỗi khi cậu bị thương tổn, bà ấy sẽ luôn ở bên cạnh nhẹ nhàng qua tâm cậu, an ủi cậu, chăm sóc cho cậu.
“Tiểu Tịnh, con qua đây má Dương xem một chút”“Má Dương.
.
”Tư Tịnh run rẩy cất lời, ánh mắt cũng có chút mông lung, trước khi bước vào phòng cậu đã nhất quyết không định khóc nhưng tại sao đôi mắt của cậu lại thành thật như vậy, chẳng thể nào kiềm chế nổi những giọt nước mắt kia.
“Tiểu Tịnh, con lại đây má Dương xem cho con, con có bị thương chỗ nào không”Má Dương xem xét hết tay, rồi tới cân của cậu, mi tâm khẽ nhíu chặt, khuỷu tay của cậu có một vệt trầy rất lớn máu cũng rỉ ra đỏ cả một mảng, nhất định là rất đau.
.
Lực đạo mạnh mẽ đến quá bất ngờ, Tư Tịnh chẳng thể nào phòng bị trước liền bị đẩy ngã ra trên sàn nhà, cậu thực không đoán nổi anh đã dùng bao nhiêu sức lực của bản thân chỉ vì không muốn gần gũi cậu.
Tư Tịnh không la không hét, không nguyền rủa cũng chẳng chửi bới, chỉ im lặng chống tay đứng dậy quay lưng nhẹ bước ra khỏi phòng.
Đúng vậy, đối với anh cậu chỉ là một tên đồng tính bệnh hoạn, chẳng sao cả, vì vốn là thế, cậu đồng tính, anh yêu chị Tư Kỳ, vì chị ấy mà đau khổ, nhưng cậu cũng yêu anh, vì anh mà chịu đựng hết mọi dạy vò.
Nếu như không có vụ tai nạn tông xe năm ấy, có lẽ cậu cũng là một người hạnh phúc.
Nếu như lúc ấy cậu từ bỏ bài thi nghiên cứu sinh của mình thì có lẽ mọi chuyện đã hoàn toàn khác rồi.
“Cố Tử Sâm, xin lỗi, xin lỗi vì đã yêu anh….
.
”“Cố Tử Sâm, anh thật sự đã quên hết tất cả rồi hay sao”Thanh âm phát ra thật nhỏ, thật nhỏ, chính là lí nhí từ trong miệng phát ra, chỉ đủ để chủ nhân của câu nói nghe mà thôi.
Tư Tịnh cười nhạt, lê bước chân nặng trĩu trở về phòng của mình, nước mắt cũng bất đắc dĩ mà rơi xuống vài giọt nhưng khoé môi vẫn như cũ cố gắng giữ lại chút tươi cười.
Không được rơi lệ, đúng, cậu không được rơi lệ.
Trong phòng cậu, má Dương đã ngồi sẵn trên chiếc ghế salon chờ cậu, ánh mắt thân tình.
Đôi lúc cậu nghĩ, có lẽ má Dương chính là bà tiên mà thượng đế phái xuống để giúp đỡ cậu, mỗi khi cậu bị thương tổn, bà ấy sẽ luôn ở bên cạnh nhẹ nhàng qua tâm cậu, an ủi cậu, chăm sóc cho cậu.
“Tiểu Tịnh, con qua đây má Dương xem một chút”“Má Dương.
.
”Tư Tịnh run rẩy cất lời, ánh mắt cũng có chút mông lung, trước khi bước vào phòng cậu đã nhất quyết không định khóc nhưng tại sao đôi mắt của cậu lại thành thật như vậy, chẳng thể nào kiềm chế nổi những giọt nước mắt kia.
“Tiểu Tịnh, con lại đây má Dương xem cho con, con có bị thương chỗ nào không”Má Dương xem xét hết tay, rồi tới cân của cậu, mi tâm khẽ nhíu chặt, khuỷu tay của cậu có một vệt trầy rất lớn máu cũng rỉ ra đỏ cả một mảng, nhất định là rất đau.
.
Danh sách chương