Má Dương đau lòng nói:“Ban nãy để má Dương làm là được rồi, con cũng sẽ không bị thương”“Do con sơ ý trượt chân”Tư Tịnh có chút bối rối, tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện, đôi mắt trong suốt khẽ cụp xuống, đầu cúi thấp nhìn đáng thương vô cùng.

“Con ngồi đó, má Dương đi lấy hộp thuốc bôi cho con”Má Dương chỉ khẽ thở dài, không quên đưa tay kéo cậu con trai đang đứng ngồi xuống ghế, nhanh chóng đi tới mở ra cánh tủ trước mặt, lấy ra hộp thuốc, nhẹ nhàng dùng bông gòn thấm thuốc khử trùng rồi bôi lên vết thương, vừa thoa lại vừa thổi nhẹ.

Thuốc vừa bôi xuống, cảm giác chính là rất xót, dần dần được thay thế bằng cảm giác lành lạnh dễ chịu, cảm giác cũng tốt hơn một chút.


Má Dương cũng cất hôp thuốc đi, dặn dò cậu ngủ sớm một chút như thế sẽ tốt cho sức khoẻ của cậu rồi nhanh chóng rời đi.

Tư Tịnh ngoan ngoãn nghe lời má Dương, đi ngủ sớm một chút, cậu liền nằm xuống dường, đôi mắt vừa nhắm lại chính là cái cảnh thảm khốc của ba năm về trước, xung quanh chật hẹp chẳng đủ nhúc nhích người, phía ngực cũng tràn ngập cảm giác đau nhói, giật mình vội vàng mở mắt ra, bên tai lại văng vẳng nghe thấy từng lời mắng nhiếc cay nghiệt của anh dành cho cậu.

“Tên đồng tính bệnh hoạn này, cút ngay ra khỏi phòng tôi”“Tên đồng tính bệnh hoạn này, cút ngay ra khỏi phòng tôi”“Tên đồng tính bệnh hoạn này, cút ngay ra khỏi phòng tôi”“Tên đồng tính bệnh hoạn này, cút ngay ra khỏi phòng tôi”Câu nói cay nghiệt của anh cứ thế khảm sâu vào trong tim cậu, trong trí nhớ của cậu, nếu như thời gian quay trở lại, cậu nguyện ý đổi ngược lại người chết năm ấy chính là cậu thay vì là Tư Kỳ.


Nếu như thế ít nhất anh cũng sẽ không hận cậu, sẽ cảm kích, nhớ về cậu, vì cậu chính là người giúp Tư Kỳ sống sót, nếu như chị Tư Kỳ còn sống, có lẽ bây giờ Cố Tử Sâm sẽ là một người đàn ông hạnh phúc, có vợ đẹp, con thơ, sự nghiệp phát triển.

Ít nhất, anh vẫn là một Cố Tử Sâm dịu dàng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện