Mạc Hạo Ngôn chống tay lên cửa, hơi thở của anh phả vào người cô nóng rực: “Em đừng vội trả lời câu hỏi này của anh như thế được không, em hãy lắng nghe con tim của mình đang nói gì đi…trong thời gian qua tiếp xúc với em thì anh cảm nhận được em vẫn còn rất quan tâm tới anh, tình yêu của em vẫn không hề thay đổi vậy tại sao em lại không mở cửa trái tim mình ra đón nhận anh thêm lần nữa, chúng ta cùng cho nhau cơ hội bắt đầu thêm một lần nữa được không?!”.

Phương Hạ Vũ rủ mắt: “Hạo Ngôn à, em không đủ niềm tin để đến bên cạnh anh một lần nào nữa hết nhưng em cũng không nở bỏ hết tất cả những kỷ niệm đã qua bởi vì đó là cả một thời thanh xuân của em.

Em đang sống giữa lừng chừng cảm xúc lùi một bước thì không cam tâm mà tiến một bước thì lại sợ…em sợ mình bị tổn thương thêm một lần nữa…vì vậy em không thể…chúng ta không thể”.

Mạc Hạo Ngôn dùng hai tay giữ vai của Phương Hạ Vũ bắt cô đối mặt với mình: “Phương Hạ Vũ em từng nói [Em thấy mệt mỏi khi lúc nào cũng phải chạy theo anh từ những năm tháng trung học cho đến đại học, thậm chí ngay cả trong cuộc sống hôn nhân của mình] vậy bây giờ em dừng lại đi để anh có cơ hội đuổi theo em một lần được không hả?”.

Phương Hạ Vũ biết rõ tim mình lại dao động vì Mạc Hạo Ngôn một lần nữa rồi, cô thật sự bị anh làm cảm động rồi nên khóe mắt đỏ hoe lên sắp khóc đến nơi, tay của cô nắm chặt thành nắm đấm tự nhủ lòng không được cho người khác cơ hội làm tổn thương mình nữa.

Phương Hạ Vũ ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hạo Ngôn bằng ánh mắt lạnh lùng rồi lên tiếng: “Xem như anh chưa nói gì và tôi cũng chưa nghe gì hết, chúng ta cứ như hiện tại đi đừng làm mọi chuyện trở nên phức tạp lên nữa, nếu thêm một lần nữa tôi sợ là bản thân mình sẽ hận anh cả đời đến làm bạn cũng không thể được nữa”.


Nói rồi Phương Hạ Vũ vội mở cửa phòng đi thật nhanh vào trong nhưng khi vừa quay mặt đi thì nước mắt của cô đã rơi xuống rồi, cô thầm nghĩ “Hạo Ngôn, em xin lỗi vết thương trong tim em vẫn còn sâu lắm, em không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự tổn thương nào nữa đâu, em vẫn còn yêu thương anh nhưng em cũng thương cho trái tim nhỏ bé của mình, nó đầy vết xước rồi em không muốn làm nó đau hơn nữa đâu”.

Mạc Hạo Ngôn đứng bên ngoài với đôi mắt mệt mỏi bất lực nhưng anh tự nhủ “Cố lên Mạc Hạo Ngôn không được bỏ cuộc, anh nhất định sẽ chinh phục lại em một lần nữa Phương Hạ Vũ à, chuyện mà anh đã quyết định rồi thì phải làm cho bằng được”.

Cả hai bỏ cơm trưa, Phương Hạ Vũ thì tâm trạng rối bồi còn Mạc Hạo Ngôn thì cảm thấy trong người khó chịu nên cứ nằm trên giường ngủ.

Lúc Phương Hạ Vũ xuống ăn cơm tối cùng mọi người thì bà dì lên tiếng hỏi: “Ủa Hạo Ngôn không xuống ăn cơm cùng con sao Hạ Vũ?”.

Phương Hạ Vũ nhíu mày: “Chắc anh ta chưa muốn ăn đó mà”.

Bà dì lại nói tiếp: “Hồi trưa Hạo Ngôn cũng không có xuống ăn cơm luôn, không biết nó có bị làm sao không nữa, con ở gần phòng nó nhất sao không quan tâm gì đến nó hết vậy hả?”.

Phương Hạ Vũ đưa tay đỡ trán: “Bà dì à, anh ta đã là người trưởng thành rồi có phải là con nít nữa đâu mà phải lo lắng như thế chứ”.

Phương Hạ Vũ vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì vẫn ngồi ăn cơm bình thường nhưng trong lòng cô thì cứ cồn cào lo lắng không yên được.

Lúc ăn cơm xong, Phương Hạ Vũ bước đến cửa phòng của Mạc Hạo Ngôn giơ tay lên tính gõ cửa thì nhớ đến chuyện hồi trưa nên rút tay lại, cô quay người tính đi về phòng của mình nhưng lại không yên tâm nên đành quay lại giơ tay lên gõ cửa.

Lần thứ nhất không nghe phản hồi.

Lần thứ hai cũng không thấy mở cửa.

Lần thứ ba, Phương Hạ Vũ nhíu mày tính bỏ đi thì đột nhiên cửa phòng của Mạc Hạo Ngôn mở ra.


“Sao nãy giờ tôi gõ cửa mà anh không mở bộ tính chơi trò thách thức sự kiên nhẫn của tôi đó hả?”.

Mạc Hạo Ngôn mệt mỏi lên tiếng đáp: “Anh…xin lỗi”.

Bước vào trong phòng, Phương Hạ Vũ nhìn thấy Mạc Hạo Ngôn đang tựa người vào tường thở hỗn hển, sắc mặt tái nhợt trông rất tệ, cô đặt tay lên trán của Mạc Hạo Ngôn rồi giật mình rút tay lại.

“Anh bị sốt cao vậy sao không gọi tôi một tiếng hả?”.

Mạc Hạo Ngôn rủ mắt: “Anh sợ làm phiền em thôi”.

Phương Hạ Vũ dìu Mạc Hạo Ngôn qua giường rồi đỡ anh nằm xuống, cô lo lắng ra mặt: “Để tôi đi lấy thuốc”.

Mạc Hạo Ngôn nắm lấy cổ tay của Phương Hạ Vũ kéo lại: “Vẻ mặt lo lắng này của em là sao đây hả? Em đang quan tâm anh hay là anh sốt cao quá nên sinh ra ảo giác rồi”.

Phương Hạ Vũ gấp đến phát bực: “Giờ phút nào rồi mà còn hỏi mấy câu như thế này chứ? Mau buông tay ra để tôi đi lấy thuốc, sốt cao quá nguy hiểm lắm đó”.


Mạc Hạo Ngôn vẫn không chịu buông tay ra mà muốn Phương Hạ Vũ cho mình một câu trả lời thích đáng.

“Được rồi, em lo lắng cho anh được chưa” Phương Hạ Vũ cuối cùng cũng chịu thua trước sự cứng đầu của Mạc Hạo Ngôn.

Thấy nước mắt của Phương Hạ Vũ rơi xuống thì Mạc Hạo Ngôn có thể biết được là cô đang rất lo lắng cho anh nên mới buông tay ra để cô đi lấy thuốc.

Phương Hạ Vũ đi xuống tủ thuốc dưới lầu lấy thuốc hạ sốt rồi rót nước mang lên phòng của Mạc Hạo Ngôn.

“Anh ngồi dậy uống thuốc đi, lát nữa sẽ đỡ hơn thôi”.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện