Sau khi uống thuốc, Mạc Hạo Ngông nằm xuống nhìn Phương Hạ Vũ bằng ánh mắt mơ hồ mệt mỏi: “Anh cảm thấy khó chịu quá cứ như có một ngọn lửa đang đốt cháy cả người anh vậy, anh thấy buồn ngủ nữa”.
Phương Hạ Vũ lên tiếng nói với Mạc Hạo Ngôn: “Anh đang bị sốt nên cảm thấy khó chịu thôi không sao đâu, anh nhắm mắt lại ngủ một giấc đi”.
Mạc Hạo Ngôn nắm lấy bàn tay của Phương Hạ Vũ rồi nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu: “Hạ Vũ, em ở lại bên cạnh anh được không?”.
Phương Hạ Vũ thừa biết cái tính của Mạc Hạo Ngôn nếu không như ý anh thì anh sẽ không bỏ cuộc đâu nên miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, em sẽ ở bên cạnh anh không bỏ mặc anh một mình đâu, ngủ một chút đi sẽ khỏe hơn”.
Phương Hạ Vũ ngồi bên cạnh của Mạc Hạo Ngôn chờ anh ngủ say mới nhẹ nhàng rút tay ra, cô đặt tay lên trán của anh thấy vẫn còn nóng lắm nên đi vào phòng tắm lấy một thau nước ấm và khăn sạch ra đắp nước lên trán cho mau hạ sốt.
Sau một lúc, Phương Hạ Vũ sờ tay lên trán thì cảm nhận được Mạc Hạo Ngôn đã bớt sốt rồi mới nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi đầy mồ hôi mà anh đang mặc ra rồi đắp chăn bông cho ấm.
Phương Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhịp thở của Mạc Hạo Ngôn đã ổn định hơn, tâm mi anh cũng giãn ra dễ chịu hơn, cô ngồi nhìn từng đường nét trên mặt của Mạc Hạo Ngôn, hình như sau bao nhiêu năm anh vẫn chẳng thay đổi gì hết.
“Đồ ngốc này, anh mau khỏe lại đi nhìn anh như thế này có biết là em đau lòng lắm không hả? Đã từng nghĩ là xóa sạch hết tất cả mọi thứ liên quan đến anh nhưng rốt cuộc em chưa bao giờ làm được hết, em vẫn còn rất là yêu anh đó Mạc Hạo Ngôn à”.
Những câu từ mà Phương Hạ Vũ nói ra Mạc Hạo Ngôn không thể nghe thấy được, cảm xúc của cô lúc này anh cũng không thể nhìn thấy được nhưng biết đâu những người yêu đến mức tâm linh tương thông thì sẽ có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương dành cho mình.
Những tia nắng sớm đang tỏa ra từ mặt trời làm cho không khí ấm dần lên sau một ngày mưa bão đầy u ám.
Mạc Hạo Ngôn từ từ mở mắt ra, chống tay ngồi dậy và nhìn thấy Phương Hạ Vũ đang ngồi tựa người vào thành giường ngủ rất say, anh cảm thấy vừa vui mừng vừa xót xa thầm nghĩ “Cô ấy vẫn còn rất lo lắng quan tâm đến mình nhưng cũng tại vì mình mà chắc là cả đêm qua cô ấy không ngủ được chút nào rồi”.
Mạc Hạo Ngôn bước xuống giường nhẹ nhàng bế Phương Hạ Vũ đặt cô nằm lên giường, anh mỉm cười thì thầm: “Lại làm khổ em nữa rồi…anh xin lỗi”.
Trời sáng hẳn những tia nắng chiếu qua cửa sổ làm cho Phương Hạ Vũ cảm thấy chói mắt nên cựa quậy một chút, Mạc Hạo Ngôn nhìn thấy vậy vội dùng tay che ánh nắng chiếu vào mặt của cô để cô ngủ thêm một nữa.
Một lúc sau, Phương Hạ Vũ mở mắt ra, cô có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Mạc Hạo Ngôn ngồi bên cạnh mình như thế.
Phương Hạ Vũ ngồi bật dậy rồi lên tiếng hỏi: “Tại sao tôi lại nằm trên giường của anh thế này?”.
Mạc Hạo Ngôn khẽ nở một nụ cười tinh ranh trên môi rồi lên tiếng trêu chọc Phương Hạ Vũ: “Dù sao thì đêm qua em và anh cũng ngủ chung trên một chiếc giường rồi, anh là người sống rất có trách nhiệm vì vậy anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em nên đừng lo”.
Phương Hạ Vũ cau mày: “Nếu anh còn nói đùa kiểu đó thì đừng có trách tôi vô tình, sau này nhất định sẽ bỏ mặc anh luôn á”.
Mạc Hạo Ngôn vội ngồi xuống bên cạnh Phương Hạ Vũ lên tiếng năn nỉ cô: “Thôi mà Hạ Vũ, anh sai rồi anh chỉ muốn giỡn với em một chút thôi mà, thật ra sáng nay anh thức dậy nhìn thấy tư thế ngủ của em không thoải mái nên mới bế em lên giường nằm cho đoàng hoàng, chỉ có vậy thôi”.
Phương Hạ Vũ đặt tay lên trán của Mạc Hạo Ngôn rồi hỏi: “Anh cảm thấy trong người sao rồi?”.
“Đã ổn hơn nhiều rồi cảm ơn em cả đêm qua đã ở lại chăm sóc cho anh nha”.
Phương Hạ Vũ đứng dậy bước xuống giường rồi xua tay: “Có gì đâu mà cảm ơn, thôi để tôi xuống bếp nấu cho anh một ít cháo nha cả ngày hôm qua anh vẫn chưa ăn gì hết chắc là đói lắm rồi”.
Mạc Hạo Ngôn liền kéo tay của Phương Hạ Vũ lại: “Không cần phiền phức vậy đâu, nấu cháo mất nhiều thời gian lắm đó”.
“Anh đang bị bệnh nên ngoan ngoãn nghe lời đi nếu không tôi dắt anh ra trạm xá chích vài mũi bây giờ”.
Mạc Hạo Ngôn làm ra vẻ mặt đáng thương: “Em lại lấy điểm yếu của anh ra dọa anh rồi, thật là quá đáng mà”.
Phương Hạ Vũ nấu cháo xong liền mang lên phòng của Mạc Hạo Ngôn: “Anh ăn đi rồi còn uống thuốc nữa, cũng may hôm nay chủ nhật không phải đến trường”.
Mạc Hạo Ngôn nhìn Phương Hạ Vũ bằng ánh mắt long lanh: “Em nghĩ anh còn sức để tự ăn cháo sao?”.
“Chứ giờ muốn sao đây?” Phương Hạ Vũ nhíu mày hỏi.
Mạc Hạo Ngôn bày ra vẻ mặt trẻ con: “Hay là em đúc anh ăn được không?”.
Phương Hạ Vũ nhếch môi mỉm cười rồi đáp: “Anh còn nói được mấy câu này thì tức là khỏe hắn rồi, có lẽ là do tôi lo lắng quá dư thừa, không ăn thì thôi tôi tự mang về phòng tự mình ăn cũng được”.
Mạc Hạo Ngôn nghe thấy như vậy liền đưa tay cầm lấy tô cháo: “Thôi được rồi, để anh tự ăn là được chứ gì”.
“Như vậy có phải tốt hơn không?”.
.