Nửa tháng trước, Lam Hi Thần sau khi vội vã xuất quan cùng Nhiếp Hoài Tang đi tới Vân Mộng liền gửi về một phong thư cho thúc phụ hắn, trong đó có nói do sơ suất của mình khi giao chiến khiến cho Giang thị tông chủ Giang Vãn Ngâm phải dốc sức bảo hộ, gặp chuyện chẳng lành. Vì vậy, hắn đành tạm thời lưu lại Liên Hoa Ổ giúp Giang tông chủ trị thương và xử lý công vụ, chưa thể quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Trong thư cũng nói rõ, vết thương không có gì đáng ngại, nhưng cần hỗ trợ điều tức linh lực mà thôi, mong thúc phụ yên tâm, đặc biệt, đừng để cho Kim tiểu tông chủ hay tin.



Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi khi đó đang được giao hỗ trợ quản lý công vụ trong lúc Trạch Vu Quân vắng mặt, đọc được thư đều đứng ngồi không yên, nhưng vì lão tiên sinh cũng như tông chủ đã đặc biệt dặn dò, đành im lặng không dám lên tiếng.



Nhưng dù Lam Hi Thần tận lực muốn giấu, tin tức vẫn bay tới tai Kim Lăng.



Đầu tiên phải kể đến việc Nhiếp Hoài Tang mang thi thể của Kim Quang Dao trực tiếp trả lại cho Kim Lân Đài.



Vốn dĩ, chuyện này là hắn phải giao cho Giang Trừng mới phải, vì Kim tiểu tông chủ đang trong thời gian cầu học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã ủy thác cữu cữu ra mặt thay mình những vấn đề quan trọng của Kim Lân Đài. Thế nhưng, Nhiếp Hoài Tang nhìn tình hình Giang Trừng hôm đó, xem ra bị thương không nhẹ, e là khó mà xử lý chuyện an táng ngay được. Nhiếp Hoài Tang tự hỏi lòng mình, liệu có tốt bụng tới mức đem kẻ thù giết đại ca kia thay Kim gia an bài một phần mộ cho hắn được hay không?



Đáp án là, hắn không thể!



Vì thế, Nhiếp Hoài Tang đơn giản là đem thi thể trực tiếp tới Kim Lân Đài giao cho Kim gia. Dù sao, Kim Quang Dao cũng là người họ Kim, lại là tông chủ đời trước, cứ để cho họ Kim tự tính với nhau.



Đám trưởng lão Kim gia nhận được thi thể do Thanh Hà Nhiếp thị cùng đám đệ tử Cô Tô Lam thị hộ tống đưa tới, trăm mắt nhìn nhau. Vốn dĩ, người họ Kim sinh ra đều có trong máu chút cao ngạo hơn người, tham vọng cùng chí tiến thủ rất lớn. Huống chi các trưởng lão đều là những kẻ đã bốn, năm chục tuổi, nay lại phải cúi đầu gọi một thằng nhãi mười bảy, mười tám cả ngày lông bông tính khí đại thiếu gia là tông chủ, lòng đã rất không phục. Hơn thế nữa, đại thiếu gia này lại còn không nói hai lời liền chạy tới Lam thị lêu lổng cùng một đám tiểu tử không vai không vế, vất toàn bộ Kim thị cho cữu cữu hắn ra mặt thay những chuyện quan trọng! Cả đám lão già đều ấm ức nghĩ: Giang Trừng là cậu của Kim Lăng, nhưng hắn là họ Giang, đâu phải họ Kim? Đào đâu ra cái lý đem người họ khác đặt lên đầu như vậy?



Tâm không phục là vậy, thế nhưng vì e ngại tính khí tàn nhẫn quyết liệt của Giang Trừng nên trước nay, Kim thị trưởng lão đều chỉ dám bằng mặt không bằng lòng, chẳng mấy khi biểu lộ ra ngoài sự chống đối với Kim Lăng. Bởi vậy nên lần này, thi thể Kim Quang Dao vừa về tới tay, bọn họ có cảm giác như được trời phật trợ giúp.



Lấy tính khí của Giang Trừng mà nói, đưa thi thể kẻ chủ mưu hại chết anh rể hắn, gián tiếp hại chết chị gái hắn, suýt chút giết cả cháu trai hắn vào tay, hắn có quật xác phân thây người ta trút giận không? Việc này, chẳng ai dám bảo đảm không!



Lấy việc năm xưa Ngụy Anh là trúc mã cùng hắn lớn lên, vào sinh ra tử, hắn không nói một lời liền dẫn quân tận diệt Loạn Táng Cương, đẩy Di Lăng lão tổ vào cảnh chết không toàn thây kia ra, lại lấy việc hắn điên cuồng mười ba năm truy bắt người luyện tà thuật tính thêm vào, đủ biết Giang tông chủ này đủ thù dai, đủ tàn độc.



Nhưng nói đi cũng phải xét lại, Kim Quang Dao tuy tội ác vô số thì vẫn không thể phủ nhận, ở Kim Lân Đài, hắn là người đối xử bảo bọc Kim Lăng tốt nhất. Hắn lại còn là tông chủ đời trước của Kim thị, giao hảo cùng Giang Trừng tuy không thân thiết song cũng chẳng tính là xấu, Giang Trừng chỉ cần có chút hành vi nhỏ nhen bất kính cùng thi thể hắn, tức thì cả trăm đại thế gia sẽ nhăm nhe soi mói hắn làm người không có đạo đức, lại càng không có phong phạm một tông chủ.



Giang Trừng vừa lung lay, chỗ đứng của Kim tiểu tông chủ hiển nhiên cũng chao đảo.



Vì vậy, đám trưởng lão liền phái người đi Vân Mộng cầu kiến Giang tông chủ. Thế nhưng thủ hạ Giang thị báo lại Giang gia đang chỉnh lý sự vụ, tạm thời đóng cửa không tiếp khách. Bọn họ nghi nghi hoặc hoặc, nhưng lại càng mở cờ trong bụng. Giao việc này vào tay Kim Lăng, có khi màn kịch sau này còn đặc sắc hơn.



Kim Lăng tuổi trẻ chưa chín chắn, dễ xúc động, xưa nay luôn yêu nhất là cữu cữu cùng hai vị phụ mẫu đã mất từ lúc hắn còn nhỏ. Hiện tại, xác của kẻ thù hại chết cha mẹ đều đã vào tay, hắn sợ là còn báo thù tàn nhẫn hơn cả Giang Trừng. Ngoài ra, để kích thích thêm Kim Lăng, có kẻ còn lan truyền tin đồn đại, rằng Giang tông chủ là vì thu phục hung thi của Kim Quang Dao mới bị đả thương, hiện tại sống chết không rõ, Vân Mộng đang giới nghiêm, không tiếp khách.



Vì thế, Kim Lăng đang theo học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ liền nhận được tin báo khẩn cấp từ Kim Lân Đài. Người báo tin tới vào giờ học, yêu cầu gặp đích danh Kim tông chủ ngay lập tức, có chuyện rất gấp. Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi liếc nhau một cái, vội vàng theo hộ tống Kim Lăng tới khách phòng nghị sự.



Kim Lăng vừa nghe phong thanh cữu cữu mình gặp chuyện đã đứng ngồi không yên, mặc kệ Lam Khải Nhân còn đang giảng bài ở bên trong, gấp rút muốn ngự kiếm bay thẳng về Liên Hoa Ổ. Nhưng hắn vừa lao ra tới cửa thì hai thân ảnh mặc đồ trắng đã nhanh như chớp, một trước một sau phi tới cản hắn lại. Đứng phía sau là Lam Cảnh Nghi, còn phía trước, chính là Lam Tư Truy.



Lam Tư Truy đè lại một bên tay Kim Lăng, quay mặt bảo một môn sinh tạm thời dẫn người báo tin đi nghỉ ngơi. Đến khi nhìn quanh đã không còn thấy bóng người, mới thở phào một tiếng: "Kim tông chủ, đừng nóng vội. Giang tông chủ theo như ta biết không có vấn đề gì đáng ngại."



Kim Lăng hất tay hắn ra, nôn nóng trừng mắt: "Bỏ tay ra, dù gì đó cũng là cậu ta, không phải cậu ngươi, ngươi không gấp cũng chẳng sao!"



Một câu này khiến Lam Tư Truy nhất thời á khẩu, tái mặt, chẳng biết đáp sao. Không khí giữa hai người có chút vi diệu, không ai nói câu gì nhưng mắt vẫn trân trân trừng nhau, cực kỳ lúng túng. Cuối cùng, vẫn là Lam Cảnh Nghi lên tiếng đập tan sự bất tiện cho cả hai: "Đại tiểu thư, ngươi đừng có gấp. Lần trước tông chủ nhà chúng ta chẳng phải cũng có mặt khi chế ngự hung thi sao? Đích thân tông chủ nhà chúng ta đã viết thư báo cữu cữu ngươi vô sự, lại ở lại Vân Mộng mấy tháng giúp chữa trị, ngươi còn sợ có chuyện sao?"



Kim Lăng vốn đã tạm xuôi, nghe thế lại trợn tròn mắt: "Thư? Lúc nào? Tại sao có thư báo chuyện cữu cữu bị thương mà ta không biết?"



Lam Cảnh Nghi lúc bấy giờ mới nhận ra mình lỡ lời, ha ha cười vài tiếng: "Ơ... Hơ Hơ... Đại tiểu thư, cái này không quan trọng, quan trọng là có tông chủ nhà chúng ta ở đó giúp cữu cữu ngươi cơ mà!"



Lam Tư Truy hết cách nhìn trời, Cảnh Nghi vẫn ngốc nghếch như thế, lưỡi vĩnh viễn nhanh hơn óc, đúng là khó mà giấu được người khác chuyện gì. Kim Lăng trừng mắt lườm Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi: "Có tông chủ nhà các người ở đó mới có chuyện ấy! Nếu cữu cữu ta bị thương nhẹ, thì cần tông chủ nhà các người ở đó hỗ trợ điều trị sao?"



Hắn vừa nói dứt lời liền chực lao ra ngoài. Lam Tư Truy thấy hắn cứ lồng lên như Tiểu Bình Quả bị cướp táo, dứt khoát vứt lễ nghi sang một bên, tóm lấy Kim Lăng, ôm chặt từ phía sau: "Kim tông chủ, thất lễ rồi!"



Lực cánh tay nhà họ Lam luôn là một vấn đề nan giải đối với người bị ôm. Kim Lăng nhìn Lam Tư Truy, rõ ràng chỉ cao tầm tầm hắn, cũng gầy gầy mỏng mỏng, đâu có nhiều hơn hắn miếng thịt nào đâu, mà tại sao hắn giãy nửa ngày cũng không có giãy ra? Kim Lăng quẫy đạp một hồi vẫn không thoát được, mắt đỏ ửng chực khóc, thở hổn hển quát: "Ngươi không bỏ tay, có tin ta đánh gãy chân ngươi không?"



Lam Cảnh Nghi khoanh tay đứng bên cạnh, nghe vậy liền cười cười: "Ôi chao, chúng ta lại sợ quá cơ! Kim tông chủ, ngươi cứ thoát khỏi vòng tay Tư Truy đi rồi nói tiếp nhé?"



Kim Lăng tức đến choáng váng, trợn mắt nhìn hắn, lại nghe tiếng của Lam Tư Truy bình ổn nhẹ nhàng truyền đến ngay bên vành tai: "Kim tông chủ, xử lý việc thi thể của Liễm Phương Tôn hiện tại mới là chuyện cần lo trước mắt. Giang tông chủ dù sao cũng đã được Trạch Vu Quân báo là bình an vô sự, lấy gia huấn Lam thị cùng thanh danh của Trạch Vu Quân mà nói, tuyệt sẽ không phải là chuyện bịa đặt đâu. Ngươi hiện tại cũng đã là tông chủ, nên phân định rõ tình huống một chút, nếu không, Giang tông chủ biết được ngươi vì lo cho sức khỏe của Giang tông chủ mà chậm trễ Kim Lân Đài sự vụ, có giận hay không?"



Nhắc đến chuyện này, Kim Lăng dường như bình tâm hơn một chút, sau đó, hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng: "Này, Lam Tư Truy, ngươi vừa dạy đời ta hả? Còn nữa, ngươi có tính bỏ tay ra không thì bảo? Hả?"



Lam Cảnh Nghi nhìn hai người kéo ra đẩy lại một hồi, đành im lặng ngó lơ đi chỗ khác, tự nhủ bầu không khí vi diệu hường phấn này là sao đây, càng nhìn càng thấy không ổn!



____



Cẩu lương có ngon hơm, Cảnh Nghi cưng? :3



Đùa chứ cặp đôi phụ ở đây đều đáng yêu xì khói, nên tạm để họ cướp đất diễn của đôi chính vài chương.



Tới khi quay lại, Hi ca & sư muội nhất định sẽ làm 1 màn chào sân thật hoành tráng! :3



À mà lần trước tớ nói Tuần up chương mới 1 lần, là chỉ chương mới của bất cứ fic nào chứ không phải chỉ riêng fic Hệ thống tác hợp cẩu F.A đâu, tớ phải nói rõ lại hơm sợ các bạn hiểu lầm rồi chờ đợi & thất vọng thì tội lỗi lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện