Đám trưởng lão ở Kim Lân Đài vốn nghĩ sẽ được xem một màn kịch hay, chẳng ngờ thằng nhóc Kim Lăng quy quy củ củ được hai vị Lam thị đệ tử hộ tống về, sau đó cực kỳ có phong thái tông chủ mà ra lệnh lo liệu tang lễ cho Liễm Phương Tôn chu đáo.



Kim Lăng đặc biệt hạ lệnh an táng Kim Quang Dao trong khu mộ dành cho các đời tông chủ Kim thị, dùng lễ nghi của tông chủ đối đãi. Có điều, do sự việc hắn gây ra trước đây, nên tang lễ chỉ được cử hành trong nội bộ Lan Lăng, không bố cáo rộng rãi ra bên ngoài.



Đám trưởng lão chưng hửng, cứ ngỡ tên nhóc lanh chanh này sẽ gây ra sự vụ động trời gì, ai dè hắn lại lo liệu đâu ra đấy, càng tỏ rõ phong thái gia chủ một gia tộc. Sau lễ tang này, trên dưới Kim Lân Đài vốn có nhiều kẻ bất mãn ngấm ngầm với hắn cũng nhìn Kim Lăng thuận mắt hơn hẳn, khen hắn công tư phân minh, rất có phong thái, có đạo lý.



Lan Lăng kín đáo tổ chức tang sự xong, phía Thanh Hà cũng vừa hay phát tới thiệp mời tham dự đại tang của Xích Phong Tôn.



Thân là đương nhiệm tông chủ Kim gia, Kim Lăng đương nhiên cũng được mời tới dự. Nhưng điều khiến hắn bận tâm chính là, hai vị tông chủ của hai nhà Lam, Giang dù cũng được mời nhưng tuyệt nhiên không hề xuất hiện.



Cữu cữu của hắn thì cứ coi như không nói tới đi, nhưng Lam tông chủ Lam Hi Thần, người này lẽ nào ngay cả lễ tang của đại ca kết nghĩa cũng không tới? Mà Tư Truy cùng Cảnh Nghi đều đã nói rõ, Lam tông chủ không bị thương, chỉ là ở lại Vân Mộng giúp cữu cữu hắn trị thương! Vậy thì, lẽ nào là thương thế của cữu cữu thực sự vô cùng nghiêm trọng?



Càng nghĩ, Kim Lăng càng lo lắng, chỉ chờ đại tang kết thúc liền mau chóng khởi hành tới Vân Mộng. Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi theo thúc phụ tới viếng, nghe thấy vậy cũng quyết định khởi hành tới Vân Mộng tìm tông chủ nhà mình. Nhiếp Hoài Tang cử hành tang lễ xong xuôi, nhớ tới Giang Trừng cùng Lam Hi Thần bị thương cũng là do giúp mình đào xác huynh trưởng, liền ngỏ ý cùng tới thăm hỏi. Vì vậy, cả đoàn người vội vội vàng vàng, chẳng quản trời đã gần tối liền ngự kiếm khởi hành.



Từ Thanh Hà đi về Vân Mộng cũng tương đương ngự kiếm từ đầu Bắc tới đầu Nam, muốn tới nơi hẳn cũng phải quá nửa đêm. Đến khi trời cũng đã muộn, đoàn người mới đi vào địa phận núi non trập trùng ven Vân Mộng.



Lam Tư Truy liếc mắt nhìn qua phía trước, chỉ thấy một mảnh rừng cây um tùm, vắng lặng tới lạ thường, cảm thấy có chút không đúng, liền lên tiếng gọi mọi người tụ lại, đề xuất đêm nay tạm thời nghỉ chân, chờ trời sáng tiếp tục khởi hành. Thế nhưng Kim Lăng đã gấp tới phát điên liền mạnh mẽ gạt ý kiến của Lam Tư Truy sang một bên, dù sao cũng chỉ cố gắng thêm chừng một canh giờ nữa là tới Liên Hoa ổ rồi!



Bốn người ngự kiếm bay qua khu vực rừng cây dày đặc. Đêm không trăng mênh mông đen sẫm, chỉ có ánh sao đêm và kiếm quang trắng, vàng xẹt qua bầu trời. Lam Tư Truy bay tới sát Kim Lăng đang dẫn đầu, mắt nhìn chằm chằm khoảng rừng lô nhô cây dưới chân mình, nhẹ nhàng mở lời: "Kim tông chủ, ngươi có cảm thấy sương mù càng lúc càng dày tới khó hiểu không?"



Trời đêm như một tấm rèm sẫm màu phủ lên vạn vật, hiện tại, sương trắng đang vo thành từng đóa như những quả bông xám trắng quấn quýt khắp nơi. Sương dày tới nỗi Kim Lăng có chút mờ mịt, nghe nhìn đều không rõ, liền không tự chủ điều khiển Tuế Hoa ghét sát tới bên người Lam Tư Truy để nghe cho rõ hơn.



"Ban nãy gấp quá ta cũng không quan tâm, nhưng quả thực khu rừng này vắng vẻ đến kỳ dị."



Nói về mức độ long xà hỗn tạp, rừng rậm là nơi xưng thứ hai thì thật khó ai tìm ra vị trí số một. Cuộc sống của rừng rậm cực kỳ sôi động, ban ngày muôn màu, ban đêm lại càng muôn vẻ.



"Ta cùng Tiên Tử từng theo cữu cữu vào đây săn đêm một vài lần" Kim Lăng nheo mắt lại để tránh hơi sương phả vào đồng tử, nhỏ giọng thì thầm với Lam Tư Truy "Ban đêm ở rừng này cực kỳ ầm ĩ. Tiếng thằn lằn kêu, tiếng rắn săn đêm, sóc chuột kiếm ăn, dơi đi tìm mồi, quạ náo động không thôi..."



Lam Tư Truy nghe Kim Lăng kể, thực sự không có cách nào liên tưởng tới khoảng rừng rậm đang trải dài dưới chân mình kia. Cánh rừng này, cảm giác thật giống như một... khu vực chết?



Sương mù càng lúc càng dày. Lam Cảnh Nghi và Nhiếp Hoài Tang cũng đã nhận ra sự tình không ổn, tiến lên tụ họp cùng mọi người. Lam Cảnh Nghi nhìn sương mù đã trắng xóa cả bầu trời, đan thành từng bức tường dày đặc bao khắp không gian, lầm bầm: "Đại tiểu thư, ngươi nói bây giờ dò dẫm ngự kiếm bay dễ té chết hơn hay chui xuống khu rừng đầy tà khí kia nghỉ chân dễ chết hơn?"



Kim Lăng trợn mắt quát hắn im lặng, Lam Cảnh Nghi đành quay sang người bên cạnh tìm sự đồng tình. Nhiếp Hoài Tang vu vơ chêm vào một câu: "Ngươi đừng quay qua ta, Lam thiếu hiệp, ta không biết, không biết, ta thực sự không biết!"



Lam Cảnh Nghi thiếu điều trợn trắng mắt khinh bỉ.



Cuối cùng, vẫn là Lam Tư Truy lên tiếng: "Hiện tại sương quá dày, không thể nhìn thấy gì, bay như thế này rất dễ gặp tai nạn, có lẽ chúng ta cứ..."



Hắn đang nói dở câu, đột nhiên thấy Kim Lăng vẫn đang bay sát bên cạnh "A" lên một tiếng, thân ảnh chợt bị kéo tuốt ra xa.



Lam Tư Truy phản ứng lanh lẹ, vội vàng giục kiếm đuổi theo, bắt kịp lấy cánh tay của Kim Lăng. Hắn vừa nắm được Kim Lăng liền cảm nhận một lực kéo cực mạnh kéo bay cả hai người, ném thẳng xuống cánh rừng.



Lam Tư Truy cùng Kim Lăng lăn vài vòng trên cỏ, sương đêm đọng trên lá khiến y phục một mảnh ướt đẫm. Hai bội kiếm bị văng ra, nằm trên mặt đất, kiếm khí một trắng một vàng nhè nhẹ chiếu sáng.



Cả hai nhanh chóng đứng dậy, triệu hồi lại bảo kiếm. Lam Tư Truy niệm chú quyết, một lát sau, một vầng ánh sáng mờ ảo nhè nhẹ bao vây lấy hai người.



Việc đầu tiên hắn làm khi có ánh sáng chính là nhìn khắp người Kim Lăng một lượt, thấy Kim Lăng vẫn an ổn không sứt mẻ gì mới thở phào một hơi. Lam Cảnh Nghi và Nhiếp Hoài Tang cũng đã hạ xuống bên cạnh, đồng thời niệm chú quyết, ánh sáng chiếu lên một vạt rừng âm u lay động, tạo nên những bóng hình mơ hồ kỳ dị.



"Đại tiểu thư, ngươi vừa bị cái gì túm đi vậy?" Lam Cảnh Nghi ngó khắp người Kim Lăng, tò mò đứng một bên.



Kim Lăng cắn môi nhìn xung quanh, chỉ thấy rừng lá lay động, một tiếng côn trùng kêu cũng không có, nghi ngờ lên tiếng: "Sương quá dày, ta cũng không rõ, nhưng có cảm giác như... bàn tay?"



"Mẹ ơi, đại tiểu thư, ngươi đừng dọa ta!" Lam Cảnh Nghi vốn sợ ma, nên phản xạ tự nhiên là chui vào khoảng trống giữa Nhiếp Hoài Tang và Lam Tư Truy đứng, rụt cổ ngó xung quanh.



Kim Lăng khinh bỉ ngó hắn một cái, cúi xuống xoa xoa cổ chân, trầm ngâm nghĩ lại: "Lúc nó nắm vào cổ chân ta, cảm giác giống như một bàn tay, nhưng lại có chút không giống lắm..."



Trong lúc đôi bên lời qua tiếng lại, Lam Tư Truy lúc này đã nhanh nhẹn gom một đống củi khô vương vãi trên mặt đất, niệm hỏa quyết đốt lửa, khều cả đám tới ngồi xung quanh đó, vừa sưởi ấm, vừa có ánh sáng, đề phòng bị tấn công bất ngờ. Hắn hơi nhíu mày, khẽ hỏi Kim Lăng: "Kim tông chủ nói không quá giống nghĩa là sao, có thể cụ thể hơn chút không?"



"Cảm giác có ngón tay, nắm lấy rất uyển chuyển, linh hoạt, nhưng mà..."



Kim Lăng vừa dừng lại, Lam Cảnh Nghi liền rụt cổ, trợn mắt ngó: "Nhưng mà cái gì, ngươi nói cho nhanh một lần thì chết à???"



Lam Tư Truy thề, trong khoảnh khắc đó, hắn dường như cảm thấy sau lưng Kim Lăng mọc ra một cái đuôi hồ ly xù lông to sụ vẫy qua vẫy lại. Kim Lăng nhếch mép cười xấu xa, sau đó làm bộ nghiêm trọng, hạ giọng thầm thì: "Thì bởi... tay người, sao có thể có nhiều ngón tới như vậy? Phải mười mấy ngón!"



Giữa đêm tối âm u, dưới ánh lửa chập chờn, những dáng hình cây cối càng thêm vặn vẹo kỳ dị. Lam Cảnh Nghi triệt để trợn mắt, thì thầm: "Mười mấy ngón? Má ơi, vậy là tay quái nhân à? Lại nói, chúng ta rõ ràng ngự kiếm trên không trung, người nào có thể với tay lên mà lôi ngươi xuống như vậy? Nếu hắn cũng ngự kiếm, thì lực thăng bằng và sức kẻ đó phải mạnh tới cỡ nào mới lôi được đại tiểu thư ném đi chứ?"



Trái với Lam Cảnh Nghi la đông la tây, Lam Tư Truy chăm chú lắng nghe, Nhiếp Hoài Tang nãy giờ chỉ đăm chiêu nhìn đống lửa bập bùng, dường như suy nghĩ cái gì đó tới thất thần. Kim Lăng tiếp tục xoa cổ chân hồi tưởng: "Lại nói, cảm giác thứ nắm vào chân ta rất thon, rõ ràng từng ngón, nhưng mà, có cảm giác bề mặt rất thô, cứng, dường như... nếu đó là tay, thì phải là cánh tay hoàn toàn không có thịt, chỉ trơ toàn xương mới đúng!"



Nghe hắn nói tới đây, Nhiếp Hoài Tang nãy giờ vẫnluôn trầm tư bất động bỗng nhiên giật mình, lớn tiếng gọi: "Có chuyện chẳng lành rồi!"



_________



Cả đám moe moe ngồi tụ lại với nhao, hự, hold không nổi mà =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện