Công bố thân phận thiếu nữ bí ẩn nào =)))



____



Trong Dược các Giang thị, các y sư nhìn Lam tông chủ hốt hốt hoảng hoảng ôm tông chủ nhà mình đi đến hồn vía cũng lên mây, vội vàng bỏ dở công việc chạy lại. Thế nhưng, mặc cho từng người cẩn thận bắt mạch chẩn đoán, bất chấp Lam tông chủ cũng cùng họ nghiên cứu, phân tích hồi lâu, tình trạng sức khỏe của Giang Trừng ngoài việc Dung Thụ Tán còn chưa được giải thì quả thật không có gì khác đáng lo ngại.



"Trạch Vu Quân, ngài cũng là người học y, ban nãy tất cả chúng ta đều đã cùng nhau bắt mạch, xác thực không có gì đáng ngại. Xem ra, tông chủ nhà chúng ta ngất đi nguyên nhân chỉ có thể là do cảm mạo cộng thêm bệnh đau đầu cũ tái phát, lại lao lực lâu ngày dẫn tới kiệt sức thôi. Phương thuốc ta đã viết ra ở đây, ngài xem lại, nếu không có chỗ nào cần sửa, ta lập tức sai đệ tử đi bốc thuốc."



Lam Hi Thần đón lấy tờ giấy, cẩn thận tự mình kiểm tra từng mục nhỏ. Mặc dù hắn luôn cảm thấy Giang Trừng đau tới mức trắng bệch mặt ngất đi như vậy không thể chỉ là do cảm mạo thông thường, nhưng đích xác hơn chục người cùng bắt mạch chẩn bệnh đều không phát hiện ra điều gì bất thường, hắn cũng cảm thấy yên lòng hơn một chút. Khả năng lớn nhất chính là Dung Thụ Tán đã đến cực hạn cần thuốc giải rồi, không biết việc điều chế giải dược Giang Trừng giao cho vị thân tín nào làm, tiến độ tới đâu rồi?



Kiểm tra cẩn thận xong xuôi, Lam Hi Thần mới an tâm trả lại y sư đơn thuốc. Sợ Dược các mùi thuốc quá nồng, quá hỗn tạp, không chỉ ảnh hưởng nghỉ ngơi mà đối với người có chứng đau đầu lâu năm cũng không tốt, hắn một lần nữa lại ôm Giang Trừng lên, chuẩn bị đưa người về phòng tông chủ. Thế nhưng đúng lúc này, Giang Thành cũng vội vàng đi vào, nhìn thấy thế, nhíu mày khẩn trương nói: "Lam tông chủ, tông chủ nhà chúng ta vẫn chưa tỉnh sao?"



Nhìn Giang Thành trầm ổn sắc sảo hiếm thấy có một lần hoảng hốt như vậy, Lam Hi Thần cũng không khỏi lo lắng, hạ giọng để không làm phiền người trong lòng nghỉ ngơi, hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì sao?"



"Chuyện này..." Giang Thành chần chờ chốc lát, sau đó nghĩ tới tông chủ nhà mình và Trạch Vu Quân gần đây giao tình có vẻ thân thiết hơn rất nhiều, không chừng Trạch Vu Quân thực sự có thể giúp được, mới lựa lời "Bên ngoài có một cô nương tới tìm tông chủ nhà chúng ta. Đệ tử theo đúng lệ báo tin, nhưng tông chủ còn chưa tỉnh, chỉ đành tuân theo quy tắc mời nàng ấy chờ, để tông chủ tỉnh lại rồi xin chỉ thị. Thế nhưng vị cô nương này vừa nghe tông chủ nhà chúng ta bị mệt đã ầm ĩ lên hỏi tông chủ xảy ra chuyện gì, muốn tự ý xông vào trong, hiện tại đang đánh nhau với các đệ tử ngoài kia."



Lam Hi Thần nghe Giang Thành tóm tắt tình huống, vẫn còn chưa từ trong sự kinh ngạc "có một vị cô nương tới tìm Vãn Ngâm" bình tĩnh lại, bên ngoài đã nghe thấy mơ hồ âm thanh huyên náo truyền tới. Giang quản gia phiền não xoa trán, khổ sở thốt lên: "Đánh tới trong sân rồi cơ à? Vị cô nương này thân thủ cũng tốt thật, nhiều đệ tử như vậy xem ra cũng không ngăn nổi nàng."



Âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, khiến cho Giang Trừng vốn đang ngủ say trong lòng Lam Hi Thần cũng mơ hồ nhíu mày khó chịu. Tránh để ảnh hưởng người kia nghỉ ngơi, Lam tông chủ vội vàng đưa người trở về phòng rồi theo Giang quản gia đi ra cửa lớn, giúp đỡ xử lý cục diện rối rắm một phen.



* * *



Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ theo tiểu cô nương nọ từ quán ăn tới tận ngoài cửa lớn Liên Hoa Ổ, tận mắt chứng kiến quá trình từ khi cô nương nọ tới báo danh, yêu cầu gặp Giang Trừng cho tới khi nàng ta quả quyết đòi xông vào bên trong, gấp tới mức rút roi ra tay với những đệ tử gác cổng ngăn cản. Lam Vong Cơ thấy có người động thủ, mà rõ ràng thủ hạ Giang thị hoàn toàn không phải đối thủ của nàng, vốn dĩ muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng bị Ngụy Vô Tiện bất ngờ nắm tay kéo lại. Trong lòng hắn bị kinh ngạc lấp đầy, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện dường như đang dán mắt vào từng động tác của cô nương nọ, hạ giọng thì thầm: "Nhị ca ca, đừng vội can thiệp, chờ một chút, chỉ một chút thôi..."



Có người động thủ ngay trước cửa lớn, lập tức hơn mười đệ tử Giang thị từ bên trong chạy tới dàn trận. Cô nương nọ xem ra cũng rất gấp gáp, không nhiều lời thêm, trực tiếp vung roi tham chiến. Chiếc roi da trong tay của nàng phút chốc như hóa thân thành một con rắn mềm mại, quất qua không khí mang theo từng tia uy lực sắc bén vô hình. Một cô gái mảnh mai nhỏ nhắn là vậy nhưng nhẹ nhàng lấy một địch mười, từ xa nhìn vào chỉ thấy từng vạt tử y tung bay cùng bóng roi vun vút, phiêu bồng tựa tiên nữ hiến vũ.



Ngụy Anh càng nhìn càng vô thức siết chặt bàn tay của mình lại. Giới pháp này cực kỳ giống với Ngu phu nhân năm xưa, thói quen khi thu hồi roi dường như lại là đúc cùng một khuôn với Giang Trừng, không lẫn đi đâu được!



Giữa lúc hắn còn đang đắm chìm trong hoang mang cùng băn khoăn tự hỏi rốt cuộc cô nương trước mặt này là ai, Lam Hi Thần đã từ trong nhà đi ra, nhanh nhẹn tựa một vệt mây trắng lướt vào giữa cuộc chiến, dùng tay không chuẩn xác bắt lấy đầu roi của thiếu nữ nọ, ghìm lại thế tấn công của nàng, cũng quay sang tất cả môn sinh xung quanh ôn hòa nhưng nghiêm nghị lên tiếng: "Mọi người dừng tay."



Đám môn sinh đang từng bước bị đẩy lùi nhìn thấy Lam Hi Thần cùng quản gia từ trong đi ra mừng rỡ tựa chết đuối vớ được phao, vội vàng nghe lệnh đình chiến, lùi về phía sau giữ vững trận địa. Một đệ tử ước chừng lớn tuổi nhất tiến lên thi lễ, vốn dĩ muốn chào "Trạch Vu Quân", lại nghĩ nếu chào như vậy, Lam tông chủ cũng không tiện ở Liên Hoa Ổ bày tỏ lập trường, thay tông chủ quản việc riêng, lời đã ra đến miệng lại đổi thành hai tiếng "Chủ mẫu", khiến Lam Hi Thần cũng ngây người.



"Chủ mẫu, cô nương này nhất định phải gặp tông chủ, tuy nhiên danh tính nàng chưa rõ, chúng ta cũng không dám loạn thả vào trong."



Giữa lúc trùng trùng nguy cơ như lúc này, đệ tử Liên Hoa Ổ có thể đề cao cảnh giác như vậy quả thực rất đáng khen ngợi. Lam tông chủ mỉm cười trấn an đám đệ tử canh cửa, quay sang nhìn thiếu nữ một thân áo tím cầm roi đứng kia. Cặp mắt hạnh cùng dung mạo tới năm, sáu phần tương tự Giang Trừng của nàng khiến tim hắn mãnh liệt đập mạnh lên, cảm nhận một cơn đau tức ngực trước nay chưa từng gặp.



"Xin hỏi, cô nương đây là...?"



Thiếu nữ nhìn tới Lam Hi Thần, ánh mắt không hề kiêng nể dò xét, đánh giá một lượt, mới mở miệng: "Tiểu nữ Thủy Nguyệt vấn an Trạch Vu Quân. Ch... Giang tông chủ hiện tại đang ở đâu, làm phiền ngài dẫn ta tới được không? Ta tới để đưa thuốc giải của Dung thụ tán."



Mặc dù thuốc giải là chuyện quan trọng, thế nhưng cô nương này lai lịch chưa rõ, Giang Trừng lại đang hôn mê không thể xác nhận, Lam Hi Thần cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, uyển chuyển biểu đạt muốn nàng ta trước tiên giao ra thuốc giải để Dược các kiểm tra kỹ rồi sẽ mang tới cho Giang tông chủ. Thế nhưng tiểu cô nương nghe hắn nói xong, trực tiếp hỏi lại: "Tại sao các ngươi lại phiền phức vậy nhỉ? Giang tông chủ đau tới ngất đi rồi còn ngăn ta ngoài này. Nếu không dẫn ta vào, đừng trách cả ngài tiểu nữ cũng thất lễ động thủ."



Nói xong, nàng vung tay lên, chiếc roi da vừa mới được thu vào lại vun vút lao ra, sẵn sàng nghênh chiến. Ngụy Vô Tiện lúc này không thể tiếp tục đứng xem nữa, vội vàng chạy tới, cùng lúc này, hắn nghe thấy tiếng của Giang Trừng từ phía trong vọng ra: "Giang! Thủy! Nguyệt!!!"



Ba tiếng quát này quả nhiên có hiệu lực hơn hẳn một Trạch Vu Quân cộng thêm hơn chục môn sinh Giang thị. Tiểu cô nương vừa nghe được, lập tức thu hồi roi, rẽ đám đông đang ngây người ra, chạy lại đỡ lấy Giang Trừng đang từ trong đi ra: "Không phải họ nói người đang bị hôn mê sao?"



Giang Trừng đúng là với nàng ta thập phần quen thuộc, lườm một cái, hung dữ đáp: "Có chết rồi thì cũng bị ngươi ầm ầm ĩ ĩ đánh thức dậy chứ đừng nói là hôn mê! Nói bao nhiêu lần rồi, học theo mẹ ngươi một chút, hành động dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng, ngươi nhìn lại chính mình đi, động chút là động thủ, có chỗ nào giống một cô nương???"



Tất cả mọi người trong sân đều bị khung cảnh và đoạn đối thoại này làm cho ngơ người, không tìm ra manh mối. Đặc biệt, Giang Trừng gọi nàng ta là Giang Thủy Nguyệt, ba chữ cái tựa một mũi tên găm thẳng vào tâm tư bát quái của từng người. Họ Giang, thành thạo dùng roi, tính cách giống Giang tông chủ sáu, bảy phần, dung mạo tương tự năm, sáu phần, còn có thể là ai???



Ngụy Vô Tiện im lặng không tiếng động dịch tới gần Giang Thành, hạ giọng hỏi: "Thành thúc, đây là ai?"



Giang quản gia hiển nhiên cũng không biết nhiều hơn hắn là bao, kinh ngạc lắc đầu: "Ta không biết."



Bên kia, tiếng nói càu nhàu của Giang Trừng lại tiếp tục vọng tới, giọng điệu giống y đúc khi hắn rầy la Kim Lăng: "Thanh tâm linh của ngươi đâu? Chẳng phải ngươi cũng có một chiếc khắc tên của mình sao, sớm đưa ra thì đào đâu ra lắm chuyện phức tạp như vậy?"



"Dạo này mẹ bị mất ngủ, con đưa cho mẹ cầm tạm mà..."



Thanh tâm linh có khắc tên, nếu không phải con cháu trực hệ họ Giang tuyệt đối không thể có. Ngụy Vô Tiện trố mắt nhìn thiếu nữ gần hai mươi xuân xanh kia, sau khi cân nhắc rất nhiều khả năng, không thể tin nổi mà thốt lên: "Lẽ nào đây là con riêng của Giang Trừng?"



Nhưng đáp lại, Giang quản gia vẫn một mực lắc đầu "Ta không biết". Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn lại triệt để trở nên âm trầm, xem ra toàn thân đang bị bất mãn từng chút một tích tụ lại lấp đầy.



Ngụy Vô Tiện nghe được quản gia trả lời cũng thấy dở khóc dở cười, có cảm giác bọn họ ai cũng sắp sửa biến thành Nhiếp - hỏi một không biết ba - Hoài Tang rồi! Thế nhưng, hắn cũng không phải thắc mắc lâu, bởi vì khi Giang Trừng vừa thân thiết nắm tay vị cô nương nọ lôi kéo đi vào trong vừa người một câu ta một câu trò chuyện, Trạch Vu Quân nãy giờ vẫn bị lãng quên đứng ở một bên đột ngột lên tiếng: "Vãn Ngâm, Thủy Nguyệt cô nương đây là...?"



"A..." Giang Trừng đúng là đã quên mất hiện tại hắn đã có một đạo lữ trên danh nghĩa là Lam Hi Thần, dắt Thủy Nguyệt đi một đoạn rồi mới bị câu hỏi kia thức tỉnh, nhớ ra Trạch Vu Quân vẫn đang không hiểu gì đứng kia, sững sờ quay lại, bối rối giây lát rồi hơi cụp mắt xuống, đáp lời: "Quên chưa giới thiệu với mọi người, đây là Liên Hoa Ổ đại tiểu thư Giang Thủy Nguyệt."



Mặc dù đã đoán già đoán non, nhưng khi nghe được sáu chữ "Liên Hoa Ổ đại tiểu thư" từ chính miệng Giang Trừng thốt ra, Ngụy Vô Tiện vẫn không kìm được mà kêu lên: "Mẹ nó, ta không ngờ đấy, Giang Trừng! Cô nương này tuổi tác xem ra so với Kim Lăng cũng không kém là bao, ngươi từ lúc nào mà giấu tất cả chúng ta, lại có con gái lớn như vậy?"



Giang Trừng nghe hắn nói thế, lập tức trừng mắt nhìn sang, nói một câu "Liên quan gì đến ngươi?", lại liếc sang vẻ mặt sững sờ kinh ngạc của Lam Hi Thần, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác áy náy, lửa giận cũng bị đôi mắt đang gợn lên từng tầng tâm tư của người kia dội tắt, vội vàng nắm vai Thủy Nguyệt đang đứng bên cạnh mình đẩy lên phía trước: "Còn đứng đấy làm gì, mau tới xin lỗi Trạch Vu Quân."



Trước khi Lam Hi Thần kịp hoàn hồn, Giang Thủy Nguyệt đã đi tới, cúi đầu thật sâu thi lễ. Khi nàng ngẩng lên, một cặp mắt hạnh long lanh giống Giang Trừng như đúc đột ngột đối diện với tầm mắt, khiến từng luồng từng luồng chua xót từ dạ dày hắn bốc lên, xộc thẳng tới tận đầu tim.



"Thủy Nguyệt kính mong Trạch Vu Quân thứ lỗi. Ban nãy quá lo cho cha mình, đã mạo phạm rồi."



Hơn bốn mươi năm sống trên cõi đời này, Lam tông chủ có lẽ chưa bao giờ ngờ được, có một ngày, một tiếng "cha" mềm mại dịu dàng lại có thể hóa thành trăm vạn dao sắc cứa vào tim hắn như thế. Hắn gượng cười qua loa trả lời đôi câu, Giang Thủy Nguyệt nghe được hắn không để bụng, tinh nghịch mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lời:



"Vậy, đa tạ..." Nói tới đây, nàng nghiêng đầu, thốt nhiên quay lại nhìn Giang Trừng, vẻ mặt xoắn xuýt hỏi "Con nên gọi Trạch Vu Quân là mẹ cả, hay nên gọi dì hai đây?"



Nàng vừa nói xong, bùm một phát, mặt Lam tông chủ lập tức trở nên trắng bệch, còn mặt Giang tông chủ thì bằng tốc độ ánh sáng nhanh chóng trở nên đỏ rực.



"Giang! Thủy! Nguyệt!!!!!"



"Con đây, con đây, con đây" Giang Thủy Nguyệt có vẻ không hề sợ Giang Trừng nổi giận, le lưỡi chạy lại bên cạnh hắn "Người cứ gọi con là Thanh Nhi như bình thường đi, gọi đầy đủ họ tên như thế, con thay chân của con lo sợ!!!"



"Lúc ngươi gây sự thì sao không thay chân của ngươi lo sợ đi???"



Giang Trừng mặc dù hung dữ quát nàng, nhưng đúng là không nỡ đánh nàng mảy may, tức giận lôi kéo con gái đi vào trong nhà. Lúc này, đám người xung quanh vẫn còn chưa từ sự việc ban nãy tỉnh táo lại, Lam Hi Thần lại càng giống như hồn vía không còn ở trong thân thể. Khung cảnh cha từ con hiếu ban nãy giống như một mũi dao không ngừng đâm thẳng vào trong lòng của hắn, khiến hắn khó chịu, khiến hắn tức giận, khiến hắn ghen tị, khiến hắn phút chốc mất phương hướng tới tuyệt vọng không biết phải làm sao. Mặc dù trước đây, Giang Trừng từng thừa nhận với hắn bản thân đã có người tâm đầu ý hợp, nhưng hắn luôn tưởng rằng nàng dù sao vẫn chưa được cưới vào Giang thị, vẫn chưa có bất cứ thân phận gì, vẫn là một cô nương trong sạch... Nhưng Lam Hi Thần chưa từng nghĩ tới, thì ra Giang Trừng không chỉ có ý trung nhân, giữa hai người bọn họ còn có một đứa con!



Hắn phải làm sao?



Lam Hi Thần chôn chân nơi đình viện, hết thảy âm thanh ồn ào xung quanh đều không hề lọt vào tai hắn một mảy may. Ai có thể nói cho hắn biết, hắn hiện tại phải làm sao?



_____



Hahaha, đầu tiên, xin cười vào nỗi đau của Lam tông chụ một cái =)))



Liên quan tới Thanh Nhi, bật mí một chút: Thanh Nhi ra đời vào thời gian đầu Giang Trừng tham gia Xạ Nhật (mình tạm cho trong tuyến thời gian này là 17 tuổi). Hiện tại là 20 năm sau ngày đó, tông chụ 37, Thanh Nhi vừa tròn đôi mươi, bằng tuổi Lam Cảnh Nghi, kém Tư Truy 1 tuổi, hơn Kim Lăng 3 tuổi.



Tất nhiên mọi người hẳn cũng đoán ra rồi, giới pháp của Thanh Nhi là do Giang tông chủ dạy nên tất nhiên sẽ giống tới 7 – 8 phần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện