Màn đêm như một tấm thảm nhung phủ lên cảnh vật. Bên dưới tấm thảm đó là Vân Mộng sầm uất, đèn đuốc lung linh rọi sáng một mảnh sông nước mênh mông. Trên bến cảng, người ta bốc vác, dưới mái nhà, phu thê í ới gọi con nhỏ về ăn tối, trong quán ăn, hàng chục loại phương ngôn trộn lẫn vào nhau. Toàn bộ quần thể cảnh vật vừa xô bồ vừa đậm chất nhân sinh củi muối gạo dầu ấy so với Trạch Vu Quân bạch y phiêu dật, dung mạo xuất thần dường như một chút cũng không hòa hợp. Hắn hỗn loạn vô mục đích đi trên phố hồi lâu, bỗng dưng ngửi thấy thoảng trong gió có mùi nước dùng thịt thơm lừng pha lẫn hương cay tê của tiêu, ớt, ngẩng đầu lên mới phát hiện bản thân đã đi tới một quán ăn đêm.



Quán ăn đêm này không lớn, là một quầy hàng lưu động dựng lên bên ven đường, chỉ có một quầy nấu nước dùng và chế biến đồ ăn, hai bộ bàn ghế, một mái che dựng tạm. Mùi dầu mỡ cùng tiêu ớt hun Lam Hi Thần tới cay mũi, khóe mắt cũng bỗng dưng ươn ướt. Hắn vươn tay lên day day mũi, bất tri bất giác nhớ lại chuyện của thật nhiều năm về trước.



Ngày ấy hắn mười tuổi, mẫu thân vừa mới qua đời chưa lâu. Thanh đàm hội năm đó tổ chức tại Vân Mộng, do phụ thân bế quan, thúc phụ đành dẫn hắn theo cùng. Một đứa trẻ mười tuổi mới mất mẹ phải gắng mình làm gương không khóc, không nháo, còn muốn an ủi, chăm sóc cho đệ đệ mới sáu tuổi, rồi theo thúc phụ học dần xử lý nội vụ gia tộc, Lam Tiểu Hoán khi đó mỗi ngày đều phải nỗ lực nhắc nhở bản thân không được khóc, đè hết mọi đau thương và mệt mỏi xuống đáy lòng, âm thầm chịu đựng. Thế nhưng, khi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn có việc chăm sóc Lam Trạm làm nhiệm vụ để hắn bận rộn mà quên đi nỗi buồn, vừa tới Vân Mộng, bốn bề đều là tiếng cá quẫy, ếch kêu, lòng hắn càng lúc càng cô đơn, nỗi tủi thân đêm khuya không có ai bên cạnh cứ vậy mà dâng cao.



Hắn lang thang trên đường lớn Vân Mộng để xua tan cảm giác muốn khóc trong lòng, nhưng cũng không dám rời Liên Hoa Ổ quá xa, chỉ dám đi vòng vòng quanh đấy. Thời điểm trời tối, dọc hai bên đường đều là tiếng mẹ gọi đám trẻ chạy chơi về ăn cơm, cằn nhằn chúng tay quá bẩn, y phục đều lấm lem, giục giã chúng mau mau đi tắm... Khung cảnh này càng làm cho trái tim Lam Tiểu Hoán bị đau đớn giày vò, nước mắt bấy nay ép vào trong chực chờ xông lên viền mi, làm đỏ cả khóe mắt.



"Vị ca ca này, ngươi chắn đường ta!"



Đúng lúc này, một âm thanh non nớt từ phía sau vang lên khiến Lam Tiểu Hoán giật mình. Hắn vội vàng nghiêng người tránh đường, chỉ thấy một bé trai bụ bẫm vươn đôi chân ngắn chạy qua, sà vào quán mì ngay đằng trước, nỗ lực tự leo lên trên băng ghế dài. Vốn đã quen làm anh trai chăm sóc Lam Trạm, Lam Tiểu Hoán vội vàng tiến lên đỡ lấy bé trai, giúp nhóc ngồi vững trên ghế. Bé trai tròn mắt nhìn hắn, một đôi mắt hạnh rất sáng, viền mắt hồng hồng, long lanh toàn là nước nhưng vẫn quật cường không khóc, lí nhí nói hai tiếng "Cảm ơn" rồi quay ra kêu:



"Ông chủ, cho một bát mì cay. Thật nhiều cay!"



Lam Tiểu Hoán không hiểu ra sao, nhưng nhìn bát mì đỏ rực được bê ra thì hết cả hồn. Trẻ con làm sao có thể ăn nhiều ớt như thế? Ăn vào liệu có chết người không? Hắn còn đang chìm trong xoắn xuýt xem có nên ngăn cản tiểu đệ này thì ở phía đối diện, bé trai đã gắp một đũa mì lớn đưa vào miệng.



Cách một cái bàn, Lam Tiểu Hoán vẫn cảm nhận rất rõ vị hăng nồng tỏa ra, hun hắn đỏ cả mắt.



Mì vừa vào miệng, đôi mắt hạnh trong veo như ngọc của bé trai kia cũng cấp tốc hồng lên, từng giọt, từng giọt nước mắt tựa hạt châu lóng lánh trào khỏi viền mi, lăn dài trên gò má bầu bĩnh. Lam Tiểu Hoán hết hồn, hắn vội vàng gọi một bát sữa đậu nành mát tới, vỗ vỗ lưng bé trai kia, hỏi:



"Cay quá sao, chờ chút, có cần ta giúp đệ thổi thổi không?"



Thế nhưng bé trai vẫn không ngừng thút thít khóc ra tiếng, khóc một hồi lâu, lâu tới nỗi Lam Tiểu Hoán sợ rằng em bé dễ thương là vậy không chừng khóc ngốc luôn mất rồi, thì bỗng dưng nín, hít sâu một hơi, dùng hai tay xoa sạch nước mắt hai bên gò má, lại cúi đầu và mì ăn. Nuốt xong một miệng đầy mì, lúc này bé trai mới ngước lên nhìn Lam Tiểu Hoán đang ngồi bên cạnh mặt mũi ngỡ ngàng, tầm nhìn dừng lại ở viền mắt ửng hồng của hắn, dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, vươn đôi tay ngắn ngủn mập mạp của mình đẩy bát mì về phía hắn: "Đại ca ca, ngươi cũng đang đau lòng muốn khóc sao? Không sao, ta mời ngươi ăn mì cay, ngươi cứ thoải mái khóc đi."



Lam Tiểu Hoán lại càng ngơ ngác, muốn khóc và ăn mì cay có liên quan gì?



Dường như thấy hắn cứ đờ ra không hiểu, bé trai cũng tốt bụng giải thích: "Cha ta mới đón A Anh về."



Lam Tiểu Hoán lại càng không hiểu ra làm sao.



"A Anh rất tội nghiệp, cha mẹ đều mất cả rồi, lang thang khắp nơi. Ta cũng rất muốn đối xử tốt với hắn, muốn hắn làm bạn chơi cùng ta. Thế nhưng, A Anh sợ chó..." Nói đến đây, dường như chạm tới việc nào đó vô cùng đau lòng, mắt bé trai lại long lanh dâng lên một tầng hơi nước. Thế nhưng vị tiểu đại nhân này hít sâu một hơi, nỗ lực nhịn xuống, tiếp tục: "A Anh sợ chó, nên cha ta bắt ta cho Tiểu Ái, Mạt Lỵ, Phi Phi đi hết..."



"Đợi đã" Lam Tiểu Hoán rốt cuộc triệt để rơi vào sương mù, rụt rè đưa tay lên phát biểu ý kiến "Tiểu Ái, Mạt Lỵ, Phi Phi là ai, sao lại phải đưa bọn họ đi?"



"Vì A Anh sợ chó, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?" Bé trai dùng ánh mắt "vị đại ca này nhìn không tệ, không ngờ không được thông minh cho lắm" mà nhìn lại hắn, tiếp tục "Ta cũng không muốn A Anh sợ, nhưng ta đã nuôi Tiểu Ái, Mạt Lỵ, Phi Phi từ khi chúng còn nhỏ xíu, ta không muốn rời xa chúng!"



Được rồi, thì ra Tiểu Ái, Mạt Lỵ, Phi Phi là tên ba chú chó! Lam Tiểu Hoán rốt cuộc hiểu ra, an tĩnh tri kỷ ngồi bên cạnh nghe bé trai đung đưa chân ngắn tiếp tục lải nhải: "Hôm nay chúng bị đón đi rồi, ta rất muốn khóc, thế nhưng mẹ ta nói, tương lai ta sẽ là chủ nhân gia tộc, không thể động chút là khóc, rất không giống nam nhi!"



Lời này nghe ra rất quen, Lam Tiểu Hoán phút chốc cảm thấy đồng cảm với bé trai sâu sắc. Thế nhưng, nghe thấy chữ "mẹ", viền mắt hắn lại vô thức càng đỏ hơn. Bé trai thấy thế quả nhiên cuống lên, đẩy vội bát mì lại gần hắn hơn nữa, vội vàng nói tiếp: "Nhưng tỷ tỷ ta dạy cho ta một cách, khi muốn khóc mà không dám khóc, ngươi chỉ cần ăn một bát mì thật cay, như vậy là do mì cay khiến ngươi chảy nước mắt, không phải là ngươi đang khóc!"



Lam Tiểu Hoán nghe được như thế, giờ phút này tâm tư trùng trùng vây lại, trước mặt một bé trai xa lạ, ngồi trong gian hàng vệ đường ở một nơi xa lạ, hắn cũng không màng giả bộ làm Lam thị đại công tử đoan chính hiểu chuyện nữa. Hắn và một gắp mì cay, vị cay tê xộc thẳng lên hốc mắt, khiến nước mắt như thác vỡ bờ ào ạt tuôn ra.



Ngày hôm đó, hắn lấy mì cay làm cớ, ngồi ở một quán nhỏ bên vệ đường khóc cạn nỗi buồn chất chứa trong lòng.



Hơn ba mươi năm đi qua, hắn một lần nữa nhìn tới quán mì cay Vân Mộng ven đường, viền mắt lại nóng lên, đi tới ngồi xuống bàn, nhợt nhạt nở một nụ cười cay đắng: "Ông chủ, cho một bát mì cay. Thật nhiều cay."



Rất nhanh, mì đã được ông chủ bê lên. Nước dùng đậm đà, chan thêm một lớp ớt chưng đỏ rực, vừa cay vừa nồng vị dầu mỡ, khác hẳn phong cách thường ngày Cô Tô. Lam Hi Thần gắp một đũa mì, đưa vào miệng, ngay lập tức bị hơi cay một đường xộc thẳng lên tới đỉnh đầu, khiến cho nước mắt chảy ra. Ông chủ nhìn thấy cảnh đó vội vàng mang một ấm trà tới cho hắn, lo lắng hỏi: "Khách quan, ngươi có chắc ăn được cay không? Còn tỉnh táo không?"



Lam Hi Thần giờ phút này không nói gì, cũng không muốn nói gì. Hắn vươn hai tay che lên mắt của mình, nước mắt nóng hổi dấp dính thấm vào lòng bàn tay.



Bỏng rát, chẳng rõ là lưỡi, là mắt, hay là trái tim.



Giờ phút này, dù có ngu ngốc tới cỡ nào chăng nữa, hắn cũng không thể không nhìn thấu lòng mình. Hắn thích Giang Trừng. Hắn thật sự thích Giang Trừng.



Muốn đối xử tốt với người đó, hoàn toàn chẳng phải vì hắn tốt bụng. Muốn làm rõ người đó có thực sự mưu đồ khuất tất gì sau lưng thế nhân hay không, hoàn toàn chẳng phải vì hắn đại nghĩa quang minh. Ở bên cạnh người đó luôn cảm thấy lồng ngực tê dại, trái tim thổn thức, hoàn toàn không phải vì tim hắn có bệnh.



Hắn chỉ đơn giản là thích Giang Trừng.



Nhưng Giang Trừng hận hắn. Giang Trừng không chỉ hận hắn, Giang Trừng còn có một cô nương bản thân tâm duyệt, còn có một con gái tên Giang Thủy Nguyệt giống mình như đúc.



Giang Trừng vĩnh viễn không thể thích hắn.



Thế nhưng hắn lấy tư cách gì để đau lòng, để đố kị đây? Đến cả tư cách buồn khổ chất vấn Giang Trừng vì việc này hắn còn không có, chỉ có thể mượn một bát mì cay ven đường lặng lẽ một mình rơi lệ. Ăn hết bát mì này rồi, hắn lại phải trở về làm một Trạch Vu Quân hiểu ý rộng lượng, làm một bằng hữu tốt của Giang Trừng, làm một đạo lữ hữu danh vô thực của người hắn yêu.



Thật nực cười, thật đáng thương...



Lam Hi Thần hít một hơi thật sâu, cố gắng nén hết tâm tư nhộn nhạo xuống đáy lòng đã dày đặc vết sẹo. Đi tới bước đường ngày hôm nay, là hắn đáng đời. Hắn bỗng nhiên rất ngưỡng mộ, rất ghen tị với vị cô nương hắn thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Khi Giang Trừng mười bảy tuổi, nàng đã ở bên hắn. Nàng vì hắn sinh hạ Giang Thủy Nguyệt mà không hề đòi hỏi danh phận. Nhưng vì lẽ gì, suốt bao năm qua, nàng không hề đòi hỏi một danh phận đây?



Ý nghĩ này lóe lên trong tâm trí Lam Hi Thần, nhưng ngay lập tức, hắn chỉ có thể nở một nụ cười tự giễu chua chát.



Lam Hi Thần ơi Lam Hi Thần, uổng công thiên hạ nói ngươi là trời quang trăng sáng, hiểu biết lễ nghi, ngươi nhìn ngươi hiện tại xem, vì ghen tị, cái gì cũng có thể nghi ngờ, chuyện nào cũng có thể bới móc. Ngươi bới móc nữa cũng có thể phủ nhận sự tồn tại của Giang Thủy Nguyệt hay không? Ngươi nghi ngờ nữa cũng có thể khiến Vãn Ngâm thích ngươi hay không???



Đáp án, đương nhiên rất rõ ràng. Không thể!



_____



Tóm lại không biết cay trong lòng hay cay ngoài miệng, các bạn muốn khóc, cứ ăn một bát mì cay rồi đường đường chính chính khóc, chả ai biết là bạn muốn khóc hay mì cay phát khóc luôn!!!!



Nhân tiện, chúc mừng Trạch Vu Quân cuối cùng đã bớt ngu ngơ tình trường, bắt ra đúng bệnh của tim mình. Ngài đừng quên cảm ơn Thủy Nguyệt nhà em nhé <3 Iu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện