Một ngày khắc khẩu này trên cơ bản chính là tình hình của Hỉ Mi và La Tú ở chung. Đối với La Tú mà nói, Hỉ Mi chủ động yêu cầu nàng lên thuyền vậy thì phải chịu nàng chọc tức.
Hỉ Mi vốn là có ý tốt, hy vọng có thể hóa giải ân oán giữa Âm Cố và La Tú. Nếu có thể giúp Âm Cố bớt đi một địch nhân thì không phải là chuyện xấu. Nhưng nàng nào biết La Tú tà ác. Ở trước mặt mọi người, cho dù là hai nhũ mẫu La Tú đều trưng bộ dạng yếu đuối, lại dùng thời gian ngắn ngủi kết bạn hết tất cả mọi người trên thuyền với cái miệng bôi mật, trước sau ai cũng gọi nàng là "La tiểu thư". Duy độc kiên trì gọi nàng "Niếp phu nhân" là chủ thuyền Ngô Đệ, mặc kệ nàng dịu dàng đáng thương bao nhiêu. Mà buồn cười là Hỉ Mi say sóng thật. Dần dần, người trên thuyền chỉ biết La Tú tiểu thư ôn nhu xinh đẹp, lại không biết còn một cô nương ở lầu hai được chủ thuyền gọi là quý nhân.
Càng ngày thuyền càng xa bờ, Hỉ Mi càng không khỏe. Mỗi lần cửa được mở ra, La Tú khéo mồm khéo miệng luôn làm nàng hận không thể xé miệng La Tú, nhưng mà trong lòng lại thương hại La Tú. Dù sao cũng là không có phu quân, lại lẻ loi hiu quạnh nên tính tình khó tránh khỏi phải vặn vẹo. Cho nên kết quả cuối cùng là Hỉ Mi luôn nhịn đi. Nhưng La Tú dù đã thắng, vẫn thích đâm cửa đi ra ngoài, sau đó khóc sướt mướt tìm người thương tâm như bị oan uổng gì to lớn lắm.
Hỉ Mi tức giận đến mềm hết người, nàng say sóng cũng không chuyển biến tốt đẹp chút nào, còn hại nàng phí sức cãi cọ. Mỗi ngày chủ thuyền Ngô Đệ đều tới thăm Hỉ Mi, gặp La Tú đắc ý xuất môn, chỉ phải lắc đầu.
"Nếu cô không muốn gặp nàng, ta sẽ cấm nàng bước vào đây."
"Không cần!" Hỉ Mi cả giận nói, "Cho dù đấu không lại nàng, ta cũng không sợ nàng!"
Ngô Đệ chọn mi. Hắn sống trên thuyền từ khi còn mười mấy tuổi, trên thuyền đa số là hán tử, cơ hội ở chung với các cô nương là cực nhỏ. Lần này trước khi đi, Cố trang chủ đặc biệt chọn hắn làm chủ thuyền thương thuyền này là có dụng ý khác. Gọi là thương thuyền nhưng không có thương vật nào. Trong thuyền chủ yếu là nhu yếu phẩm thường dùng, nếu có ai quen thuộc thì vừa thấy đã biết thuyền này sẽ đi xa. Ngoại trừ sứ mệnh đặc thù ra, Cố trang chủ còn có vài thông báo riêng cho hắn. Có thể thấy Việt Hỉ Mi quả thật phải đi xa rất xa. Nghe nói. . . Việt Hỉ Mi, là người yêu của Tam tiểu thư.
Tam tiểu thư là ai, hắn chỉ thấy qua được vài lần. Nhưng hắn tuyệt không quên ánh mắt lãnh đạm của nàng. Khi ngươi nhìn vào mắt nàng, nó giống như một bức tường vô hình tuy ngươi có thể nhìn xuyên qua đó nhưng nó lại dẫn ngươi đến một nơi ngươi không hề biết.
Tam tiểu thư sao lại thích người này? Nghe nói người trong Cố trang đều rất kỳ quái, hắn cũng rất kỳ quái. Nhưng mà dù gì thì hắn ở trên biển nhiều năm, cũng không sợ Tam tiểu thư đuổi giết đến cho nên can đảm tiếp nhận nhiệm vụ Cố trang chủ giao cho. Dù sao lá gan của hắn cũng lớn, sóng to gió lớn trên biển nhìn còn quen mắt thì sợ cái gì nữa. Nhưng hắn cũng không phải người ủy khuất bản thân, hắn đang đợi, đang nhìn, nhìn xem Việt Hỉ Mi có có cái gì mà khiến cho tim người ta đập thình thịch. Mà bây giờ, Việt Hỉ Mi nắm chặt nắm tay giận dữ quật cường đã trêu chọc tới tim của hắn một chút rồi.
Hỉ Mi còn ngồi ở trên giường hờn dỗi, Ngô Đệ cười nói: "Cô không đấu lại nàng, nhưng còn có ta nha! Không phải ta đã nói, nếu có bất cứ chuyện gì cô trực tiếp tìm ta sao?"
Hỉ Mi liếc ngang Ngô Đệ, không nói gì.
Chuyện gì cũng có thể tìm hắn, nói không sai, nhưng nàng chỉ có một việc để tìm hắn chính là khi nào thả nàng. Sau đó người này mang ra đuôi thuyền, chỉ vào một chiếc thuyền nhỏ nói, ta có thể thả cô, nhưng cô tìm được bờ sao?
Hỉ Mi chán nản. Ngô Đệ an ủi, không thể bởi vì một mình cô mà quay lại để làm lỡ đại sự, đúng không? Ta tin Việt tiểu thư không phải ngươi ích kỷ như vậy.
Hỏi nhiều lần mà kết quả vẫn vậy, Hỉ Mi dần dần tuyệt vọng. Cơ hội nàng ra khỏi phòng không được nhiều, chỉ để hít thở không khí thôi, nhưng càng đứng ở bên ngoài nàng càng choáng đến lợi hại. Sóng biển tựa như cố ý làm khó nàng, đung đưa đung đưa.
Âm Cố làm sao tìm được nàng đây? Hỉ Mi mất mác. Nàng chợt hiểu ra chung quy mình đã làm sai, lần đầu chủ động lại khiến nàng cách Âm Cố càng ngày càng xa...
Âm Cố, cô đi đâu tìm ta đây?
Âm Cố rời Ly Thương.
Trước khi đi, nàng có một ước định với Cố phu nhân.
Từ trước đến nay Âm Cố độc lai độc vãng, sự vụ trong nhà nàng cũng không quá quan tâm, chỉ sợ thủ hạ Cố Phi của nàng còn biết nhiều hơn nàng. Nhưng Hỉ Mi đã rời khỏi Ly Thương, đi đâu, chỉ bằng một mình nàng thì không có biện pháp tìm được. Chỉ còn một cách đó là tung lưới, bắt con cẩm ngư của nàng.
Cố phu nhân nói, nếu con đồng ý hàng năm quay về Cố trang một lần, thì ta sẽ cho con mượn người Cố gia đi tìm người.
Âm Cố hừ lạnh, người do mẹ tiễn đi, trở về để mẹ xoay vòng nữa sao? Mẹ cho con là con quay trong tay mẹ để vui đùa?
Cố phu nhân mở tay ra, vô tội nói, chẳng phải con đã biết Hỉ Mi rời đi là bởi vì đã biết hài tử của nàng có liên quan đến con, cho nên chính nàng tự rời đi, chúng ta chỉ là đưa nàng ra khỏi thành thôi. Chẳng lẽ con đã quên trước khi đi nàng cũng không có đau khổ à?
Lời này nặng nề nện vào ngực Âm Cố khiến nàng nửa ngày không nói lời nào.
Cố phu nhân thừa dịp nàng sụp đổ liên tiếp hạ vài mệnh lệnh, nhắm thẳng vào một cô nương, sai người vẽ một bức tranh lập tức tỏa ra tìm kiếm.
Vì thế Âm Cố ra đi. Chỉ là khi đi, nàng lại tiện tay làm vài chuyện. Nàng lấy một viên thuốc Tang Tử cho nàng hạ vào trà của Cố Tịch Tịch. Tuy tính tình nàng khác với song sinh tỷ tỷ, nhưng thông minh với thông minh hiểu nhau. Cố Tịch Tịch uống trà xong, đi tìm ngay tỷ tỷ tốt của nàng chúc mừng kế hoạch của các nàng có thể nói là viên mãn. Nhưng không ngờ khi đến phòng Cố Triều Triều thì xuân tâm đại động, thần trí không rõ, không quan tâm mà đẩy ngã người thân mật nhất của nàng lên giường. Cố Triều Triều chưa từng thấy Cố Tịch Tịch đau khổ như vậy, nhất thời đau lòng lại không thể ngăn lại. Cho dù có võ cũng bị thân muội muội nổi điên đặt dưới giường, cởi sạch xiêm y.
Sau đó, Âm Cố sai người thông tri Cố phu nhân đúng hẹn tới. Vì thế Cố phu nhân trơ mắt nhìn hai nữ nhi của mình ở trên giường lật qua lật lại, ngọc thể rối rắm. . .
Cố phu nhân sụp đổ trong nháy mắt, Cố Triều Triều rốt cục cũng tỉnh táo lại, mang muội muội đi giải dược. Sau đó, ba nữ nhân Cố gia mới ngồi xuống, kinh hồn nhìn phong thư Âm Cố để lại.
Nữ nhân không hẳn không thể thân mật. Huống chi là tỷ muội song sinh, các người vốn là một, vĩnh viễn không phân. Đây là điều muội muội hâm mộ nhất.
Ba nữ nhân Cố gia thét chói tai, biết thật sự đã bức điên Tam nhi rồi. Ít nhất thì tất cả mọi người tạm thời không đi chú ý chuyện của nàng và Việt Hỉ Mi nữa. Bằng không trong lòng lại rất hoảng loạn.
Còn người hâm mộ các nàng thì đi vào biển người mờ mịt đi tìm con cá nhỏ thất lạc của mình.
Người Cố gia tỏa ra đi tìm, mà Âm Cố lại đột nhiên loại bỏ các lộ tuyến hiện có, cố tình chỉ nhận định con đường duy nhất là những nơi các nàng đã từng đi qua.
Người nhà từng liên tục truy vấn: Tam nhi, Âm Âm, ngươi thích nàng cái gì? Người đó ngoại trừ có hơn vài phần tư sắc ra, thì cũng bình thường. Ở đây không phải chỗ nào cũng có sao?
Còn Âm Cố thì, từ khi rời đi Tú Giang đè Hỉ Mi ở trên giường là đã muốn chăm sóc Hỉ Mi cho tốt cả đời, giống như nàng chỉ nhận định riêng một mình Hỉ Mi. Lý do, thì luôn không nói nên lời. Có lẽ bởi vì khi đó, vừa lúc gặp Hỉ Mi liền nhận định. Nàng biết cách nói này chỉ đổi được người nhà cười nhạt mà thôi.
Khi nàng về lại thôn Đê Hạ, nhìn thấy Việt Đại, khoảnh khắc đó nàng nhớ tới lần đầu nhìn thấy Hỉ Mi, cũng là một ngày gió tuyết như thế này, tiếng nói thanh thúy của Hỉ Mi vang lên từ ngoài cửa, sau đó Hỉ Mi bước vào cửa hạ nón xuống, lộ ra khuôn mặt luôn có ý cười.
Hỉ Mi Hỉ Mi, quả không phụ cái tên này.
Khi nhớ đến đó, Âm Cố mỉm cười.
Khi Việt Đại thấy Âm Cố thì hết sức kỳ quái, rót nước cho nàng, hỏi một câu như bao người quen khi nhìn thấy nàng.
"Vì sao cô đến đây?"
Một đường đi, Âm Cố gặp lại rất nhiều cố nhân. Biết thêm một số chuyện. Và có một chuyện, do Cố gia thu về được. Nghe nói phu nhân La Tú của Niếp Phong Hà chưa chết, hiện tại ở nơi nào đó của Ngạn quốc.
Ngạn quốc, nước láng giềng.
Âm Cố biết được, trầm mặc hồi lâu. Sau đó buông tha tìm kiếm Hỉ Mi, hướng tới phương hướng Ngạn quốc một mình mà đi.
Còn tại trên biển phiêu bạc - La Tú không biết tin tức nàng không chết lặng lẽ thả ra ngoài, nàng bây giờ cũng không thoải mái.
Trên biển chỉ có hải sản, đối với Hỉ Mi mà nói đó vẫn là ác mộng. Chỉ là từ khi nàng bị nổi ban đỏ đến tận mười ngày mới khỏe thì ẩm thực của nàng luôn được dùng riêng. Ngô Đệ lại chiếu cố có thêm cho Hỉ Mi, điều này làm La Tú rất ghanh tị.
Việt Hỉ Mi cả ngày đều hôn mê, dần dần ngay cả khí lực khắc khẩu với nàng cũng không có, nàng chán đến chết nên đi tìm chủ thuyền Ngô Đệ nói chuyện. Mà chủ thuyền anh tuấn kia như khiêm tốn bẩm sinh, đối đãi nàng hời hợt. Trên thuyền, khi có đủ nước hay thiếu nước, tuyệt đối ưu tiên Hỉ Mi. Cho dù dư dùng để tắm thì nàng đều xếp sau. Từ từ La Tú không kiềm chế nổi nữa.
Rốt cục vào một buổi tối, La Tú lén lút đụng Ngô Đệ trước cửa.
Đồ nhìn thấy thường không ra hương vị, chỉ có nghĩ biện pháp làm cho hắn nuốt vào bụng, mới có thể cảm thấy ngọt mà không biết thoả mãn.
La Tú gõ cửa phòng. Ngô Đệ lên tiếng trả lời mở cửa, thấy La Tú xiêm y khinh bạc run lẩy bẩy bởi gió biển mà vẫn cười kiều mỵ: "Tú nhi. . . có chuyện tìm ngài."
Ngô Đệ xõa tóc, mặc trung y, cổ áo hơi mở, một tay chống cửa nhìn La Tú, giọng trầm thấp tràn ngập từ tính nói: "Đêm khuya như vậy nam nữ thụ thụ bất thân, Niếp phu nhân không suy xét thời gian sao?"
Trong mắt La Tú hiện lên kinh diễm, nhất thời mê mẩn. Bốn phía tối đen, nước biển vẫn nhẹ nhàng nhấp nhô, đây thật sự là thời khắc cực kỳ tuyệt vời. La Tú u oán nói: "Tú nhi đã không còn nơi nương tựa, vì sao ngài luôn chế giễu ta?"
Ngô Đệ đưa mị nhãn, nhẹ nhàng kéo La Tú vào cửa. Trong lòng La Tú kinh hoàng, nhưng nàng còn chưa lộ vẻ vui sướng thì Ngô Đệ đã ra sức nắm người La Tú, nương theo ánh đèn trong phòng mà nhìn: "Cô già rồi, không nên có ý tứ với người trẻ tuổi. Nếu Hỉ Mi đưa lên cửa, ta còn vui vẻ nhận. Còn cô. . ." Ngô Đệ cười nói, "rất khó nuốt."
La Tú lờ mờ, chưa có một nam tử nào dám nói như vậy trước mặt nàng. Ánh mắt đó quả thực lột từng lớp da của nàng. Trong mắt La Tú thoáng hiện lệ quang, cả người như không còn sức lập tức ngã nhào vào lòng Ngô Đệ. Ngô Đệ nắm vai La Tú, thấp giọng thở dài: "Cô trở về phòng đi, khi đến nơi tự nhiên ta sẽ thả."
Nước mắt La Tú làm ướt vạt áo Ngô Đệ, nàng thật sự thích người nam nhân này, nhẹ nhàng lui ra ngoài cửa, ôn nhu hỏi: "Ngài thích Việt Hỉ Mi?"
Ngô Đệ mỉm cười, không trả lời.
"Vì sao các người đều thích nàng?" La Tú thì thào hỏi. "Ta biết nàng đã gặp nhiều người, nhưng không hề thích ai..."
"Chẳng lẽ cô không nên xem lại chính mình sao?" Ngô Đệ cười hỏi.
La Tú lau nước mắt: "Nếu ngài thích nàng thì nên cố gắng, " La Tú như thập phần rộng lượng, "nam nhân cùng nữ nhân mới có thể hấp dẫn lẫn nhau."
Ngô Đệ giữ cánh cửa, nhàn nhạt nói: "Ta không cần cô dạy."
La Tú gật đầu, xoay người, thê lương lạnh lẽo rời đi.
Đến ngày hôm sau, hai người vẫn như thường ngày, La Tú quấn quít lấy Ngô Đệ nói chuyện. Ngô Đệ nho nhã lễ độ đáp, không giống có gì thay đổi.
Hỉ Mi cũng đã thích ứng được biển, có thể ôm hài tử ở bong thuyền nhìn cá vớt lên nhảy xuống biển chạy trốn.
Về phần đứa bé, sau khi Ngô Đệ hỏi tên, Hỉ Mi suy nghĩ hồi lâu, nói nó đến từ Ly Thương, vậy đó sẽ là tên của nó. Mang họ của nàng, gọi là Việt Ly Thương. Nhủ danh, Ly Ly.
Hai nhũ mẫu đầy sữa, rất để tâm chăm sóc, nuôi nấng Tiểu Ly Ly mập mạp. Chẳng những mọc thêm bốn cái răng, mà còn tập tễnh học bước. Làm khó nó chính là trên thuyền chênh vênh, tuy không ổn định nhưng nó có thể bước đi đôi chân nhỏ xíu lúc lắc mà bước. Mọi người trên thuyền thật sự rất thích nó.
Mỗi lần như vậy, La Tú thấy Hỉ Mi từ ái cười thì ở bên tai châm ngòi thổi gió, đại loại như đứa nhỏ không có phụ thân là đáng thương, một tiểu nữ tử như ngươi muốn nuôi lớn nó thật không dễ dàng. Không bằng sau khi lên bờ thì tìm nam nhân khác mà gả cho...
Từ từ, Hỉ Mi cũng quen, đem lời La Tú lọt qua tai, không nổi bạo.
Khi nàng dạy Tiểu Ly Ly tập nói mẫu thân, lúc đó nàng mới có thể chậm rãi liếm láp vết rách trong lòng, giống như chim én xây tổ. Mỗi lần dấy lên tuyệt vọng, nàng lại nhớ kỹ nàng chưa bao giờ không tin tưởng Âm Cố. Cho dù hiện tại không đến bờ, nhưng thuyền này vẫn sẽ có một ngày cập bờ; cho dù hiện tại Âm Cố không thấy nàng, thì một ngày nào đó là có thể.
La Tú không biết mỗi khi xui khiến Hỉ Mi, Hỉ Mi càng kiên định. Cho đến khi phòng thủ kiên cố đến nỗi không ai phá đi được nữa.
Nhưng mà thuyền này thật sự đi rất lâu, Hỉ Mi cũng dần hờ hững. Nàng không có sợ đây là một con thuyền không có ngày về, nên sẽ không tuyệt vọng. Còn La Tú thì một ngày đơn điệu lặp đi lặp so với nàng tưởng tượng còn lâu hơn nhiều. Trừ điều này ra, khiến nàng hồ nghi thêm chính là, cho tới bây giờ nàng chưa thấy bờ. Tựa hồ con thuyền căn bản là không tính cập bờ lấy đồ tiếp tế, nó luôn luôn bồng bềnh giữa biển rộng mênh mông. Mười chín ngày đã trôi qua, nếu thêm một tháng rồi lại một tháng nữa thì ngay cả ban đầu lên thuyền bình tĩnh bao nhiêu, La Tú cũng sắp điên.
Khi thuyền ở trên biển qua năm tháng, bắt đầu tháng thứ sáu thì La Tú cũng không còn nhẫn được, không nhịn được mà đi tìm Ngô Đệ.
"Thuyền này đến tột cùng đi đến đâu?"
"Hỏi rất hay." Ngô Đệ mỉm cười gật đầu, đứng dậy, "Trên thực tế, bây giờ chúng ta phải cập bờ."
"Thật?" La Tú hoài nghi nhìn Ngô Đệ, "Cập bờ ở đâu?"
"Nói cô cũng chưa chắc cô biết." Ngô Đệ mời La Tú ra khỏi phòng mình, "Nếu cô cần thu dọn cái gì thì cẩn thận thu dọn. Ít ngày nữa cập bờ, ta sẽ tự mình đưa cô xuống."
La Tú trầm mặc một lát, híp mắt: "Nghe ý chủ thuyền, dường như chỉ có một mình ta đi?"
"Đúng vậy, " Ngô Đệ vẫn mỉm cười như cũ, "chúng ta chỉ đưa cô đến đây."
La Tú có chút phẫn nộ. Không phải ngày một ngày hai nàng muốn biết thuyền này đi đâu, nhưng cho dù nàng dùng cách gì thì bọn họ giống ngọc trai đóng chặt miệng. Bây giờ nghĩ lại, khi nàng muốn hỏi thăm gì đó đều không nghe ra được gì. Cố gia quả nhiên lợi hại. La Tú hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ta với Việt Hỉ Mi cùng đường, nàng không xuống, ta cũng không."
Ngô Đệ hơi nhướng mày: "Vậy cũng. . . không phải do cô quyết định."