La Tú nghe Ngô Đệ nói xong thì tức giận, nhưng lại bị Ngô Đệ dùng mắt ra hiệu cho hai phụ nhân cao lớn ý cười đầy mặt mời trở về phòng. Chẳng những như thế, từ đó về sau nàng xem như là bị giam cầm. Một ngày ba bữa cơm có người đưa đến, không cho nàng ra khỏi phòng. Mặc dù La Tú có sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn suy đoán Cố gia lại muốn làm gì. Nàng biết muốn giết người tại trên thuyền này, thi cốt cũng không còn là điều dễ dàng. Nàng không có ai trợ giúp, nên chỉ có thể tạm thời im lặng chịu đựng. Mấy ngày liên tiếp, La Tú không có xuất hiện, mà những người thường ngày có vẻ thân thiện với nàng lại không mảy may cảm giác được. Thậm chí hỏi một tiếng cũng không có. Ở điểm này, giống như biển đầu mùa xuân, lãnh khốc không cảm tình.

Đột nhiên cách vách không có động tĩnh gì, mới đầu Hỉ Mi không có để ý, nàng chỉ cho là La Tú ồn ào lâu như vậy cuối cùng cũng biết mệt.
Vài ngày sau, Ngô Đệ đi vào phòng La Tú. La Tú tái nhợt, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không nói chuyện rời thuyền cho Việt Hỉ Mi biết, hãy thả ta ra ngoài hít thở không khí."
Ngô Đệ hiểu nữ nhân này rất thông minh, nhún vai nói: "Ngay tại đêm nay."
La Tú ngồi, chợt cười lên: "Ta vẫn không biết vì sao Cố gia để chúng ta ở trên thuyền lâu như vậy. Lâu đến mức ta nghĩ cả đời này cũng sẽ không xuống thuyền lần nữa. Hiện tại xem ra, đây không phải điểm cuối cùng. Các ngươi còn muốn đưa Hỉ Mi đến nơi xa hơn." La Tú xoa vai, "Ta cũng vậy, hận không thể cách nàng ta càng xa càng tốt. Tuy mục đích không đồng nhất, nhưng ta và Cố gia các ngươi có cùng chí hướng, cho nên, hãy để ta tái kiến nàng lần cuối."
"Có thể, " Ngô Đệ gật đầu, "chỉ là nhớ kỹ lời ngươi nói. Bằng không, biến người thành thức ăn cho cá không phải ta chưa làm qua."
"Ngươi sẽ không." La Tú chậm rãi lắc đầu, mắt lóe sáng, "Các ngươi giữ ta lại là còn chỗ hữu dụng. Ta cũng rất muốn biết, người chờ ta ở trên bờ là ai."
"Ước chừng là người ngươi không muốn gặp." Ngô Đệ cười.
Trong lòng La Tú vừa động, đột nhiên hiểu được. Trong lòng nàng nhất thời thập phần phức tạp. Mấy năm nay, có một cái tên của một người vẫn đặt ở trong lòng của nàng. Mà nó cũng như lò lửa, khiến cuộc sống của nàng khó khăn hơn. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, đột nhiên nàng cũng muốn nhìn một chút, Cố Âm Âm hiện tại trông như thế nào. Nếu biết mình phải làm gì, trong lòng La Tú thở phào. Nàng đứng lên, cẩn thận nhìn lại áo mình, vuốt mấy nếp uốn xuống.
Hỉ Mi nhìn thấy La Tú đi vào thì sửng sốt. Nàng đang ôm Tiểu Ly Ly dỗ nó ngủ, cho nên nhẹ giọng nói: "Muốn cãi nhau à?"
La Tú không nói chuyện. Ngoài cửa, nhũ mẫu đi vào, bế Tiểu Ly Ly đi ra ngoài. Hỉ Mi giật mình, thấy thần sắc La Tú phức tạp, trong lòng cảm thấy khác thường.
Ngô Đệ ở ngoài đóng cửa lại, trước khi đi mỉm cười với Hỉ Mi.
"Ta nói, " Đột nhiên La Tú mở miệng, giọng bình thản, "ta thấy hắn coi trọng ngươi, chỉ sợ là muốn giữ ngươi lại ở đây làm thuyền chủ phu nhân đấy. Vừa lúc có đứa nhỏ kia, thật giống một nhà ba người hạnh phúc, mà ngươi sao còn tâm tâm niệm niệm Cố Âm Âm làm chi."
Hỉ Mi cũng không giận, ngồi ở trên giường nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay hơi tê vì bế đứa nhỏ: "Ngươi lại nổi thần kinh? Ngươi thích người ta thì cứ thích đi, ở đây ghen tuông với làm cái gì."
La Tú cứng lại. Hít sâu vài hơi. Kéo ghế ngồi đối diện Hỉ Mi, lạnh lùng nói: "Ngươi luôn muốn ta quên ân oán với Âm Cố đúng không?"
"Đương nhiên, " Hỉ Mi gật đầu, "oán oán cùng báo đến khi nào."
"Ngươi cho ngươi là Bồ Tát?" La Tú cười đến thập phần cổ quái, tiện đà bình phục gương lại mặt bình tĩnh, "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ mặt nạ kia không?"
Hỉ Mi ngơ ngẩn, có chút mất tự nhiên: "Ngươi nói nó làm gì?"
"Mặt nạ đó là của ta." Mặt mày La Tú giãn ra. Mặc dù trong mắt Ngô Đệ hắn xem nàng như bà già, nhưng vẫn ôn nhu với nữ nhân, chẳng sợ đó là giả. "Bởi vì Cố Âm Âm giết tình nhân của ta, cho nên ta tìm nàng báo thù. Bất hạnh là khiến ngươi sinh non." La Tú nhìn Hỉ Mi từ từ trợn to đôi mắt, "Ngươi muốn cởi bỏ cừu hận của ta và nàng, nhưng ta cùng với ngươi cũng có thù giết con, cái này, chỉ sợ là ngươi cũng không biết đi?"
Hỉ Mi đứng phắt lên, ngực kịch liệt phập phồng. Nàng từ trên cao nhìn xuống La Tú, tay dần lạnh lẽo .
Ánh mắt này tựa hồ là nguồn sống của La Tú, nàng hưởng thụ mà cười, rồi mới hỏi: "Như thế nào, ngươi hận ta? Không phải... oán oán cùng báo đến khi nào nữa à?"
Hỉ Mi cau mày trừng mắt nhìn La Tú, hồi lâu mới nói: "Vì sao. Đột nhiên nhắc tới?"
"Chọc ngươi đủ lâu, " La Tú chán ghét phất tay, "không quen nhìn ngươi giả dạng Bồ Tát."
"Ta nào có Bồ Tát, " Hỉ Mi không khỏi cả giận nói, "rõ ràng chính ngươi xấu xa..."
"Cho nên ta muốn nói cho ngươi biết." Bỗng La Tú ngắt lời, "Nếu ngươi nhớ rõ đứa con đã chết của mình, thì xin mời đừng quên nỗi hận đó với ta." La Tú nở nụ cười, "Vậy ngươi sẽ nhớ kỹ cảm thụ của ta đối với Cố Âm Âm."
"Nếu có một ngày ta chết trong tay Cố Âm Âm, ngươi biết, kỳ thật ngươi cũng không thể quên được bởi vì Cố Âm Âm mà ta mới giết con của ngươi."
La Tú nói xong những lời này, thi nhiên đứng dậy ra khỏi phòng Hỉ Mi. La Tú đứng ở mạn thuyền, rất xa vẫn chưa nhìn thấy bờ mà trong lòng La Tú đã vội vã. Hoặc là trường kỳ ở trên này đã loại bỏ tính nhẫn nại của nàng. Nàng khẩn cấp muốn gặp Cố Âm Âm.
Đêm khuya, thuyền đến gần bờ. Nhưng xung quanh rất im ắng, có vài ánh lửa, biểu hiện ở trên bờ đã có người tiếp ứng.
La Tú khoác áo trùm đầu, Ngô Đệ tự mình đưa nàng lên bờ. Sau đó La Tú lại trơ mắt nhìn Ngô Đệ trở về thuyền. Nhìn con quái vật to lớn thu buồm thuần thục chậm rãi quay đầu rời xa, La Tú mơ hồ đoán ra, trong đêm khuya, chiến thuyền lớn này giống như vụng trộm cẩn thận cập bờ. Sau đó, trước hừng đông, lại dời đi đến nơi không thể nhìn thấy bờ.
Nhiều tháng như vậy, người trên thuyền này có bao nhiêu kỹ năng tốt để phối hợp cùng rèn luyện hàng ngày mới có thể khiến các nàng không hề nghe ra tin tức nào? Nghĩ vậy một chút, La Tú chợt mất đi ý niệm phản kháng trong đầu, mặc người trên bờ đưa nàng vào thành.
Ban đêm cửa thành đều đóng, nhưng mà đây là người Cố gia, bản lĩnh mỗi người rất cao. La Tú chỉ hơi hoa mắt thì đã bị lôi lên tường, trở mình bay qua tường cao.
Ở trên thuyền tròng trành mấy tháng, La Tú vẫn chưa thích ứng được mặt đất bằng phẳng, cho nên hoàn toàn mê man đưa vào một khách điếm. Mà nơi này đã có phòng cho nàng. Đãi ngộ không tồi.
Người đưa La Tú cũng không nói câu nào, đưa La Tú vào phòng cũng không gây ra thêm động tĩnh nào nữa. La Tú đi mở cửa sổ, quả nhiên bên ngoài bị canh giữ chặt chẽ. Xem ra, chỉ có thể chờ trời sáng...
Hừng đông, trong phòng rất im lặng, nhưng ngoài cửa lại rất ầm ĩ. La Tú hít vào hơi thật sâu, cơ hồ có lệ rơi vì xúc động. Tiểu nhị quát tháo từng tiếng từng tiếng to hơn rất quen thuộc. Giường không có đong đưa. Mặt đất chân thực cũng rất quen thuộc. Cuối cùng nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Thật sự đã được lên bờ!
Ngoài cửa hợp thời vang lên tiếng đập cửa, La Tú chỉnh lại xiêm y tóc tai, mới đi mở cửa. Một tiểu nhị bưng thau nước, ý cười rực rỡ:
"Cô nương, đây là nước rửa mặt. Dưới lầu đã có điểm tâm, trước tiên xin ngài hãy nói muốn dùng gì?"
La Tú rụt rè gật đầu, ôn nhu nói: "Đa tạ tiểu ca, thay ta chuẩn bị vài món nhẹ thôi, ta sẽ xuống ngay."
Tiểu nhị vội đáp, để thau nước xuống rồi lui ra ngoài.
La Tú không dấu vết địa mắt nhìn bên ngoài. Không thấy người nào nhìn chằm chằm vào đây, nàng mới súc miệng rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Cả người La Tú hết hơi sức ngồi vào một góc, nàng vẫn chưa thích ứng ở đây, thật giống Việt Hỉ Mi vô dụng kia. Tiểu nhị đưa điểm tâm đến. Cháo ca, bánh bao nhân thịt... La Tú nghe mà nhíu mày: "Đem đi đi, ta không ăn cái này."
Tiểu nhị ủy khuất, ở Ngạn quốc ai mà không muốn nếm thử những món này, vậy mà tiểu mỹ nhân nhìn thấy chúng như thấy cái gì ghê gớm lắm ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn.
Thừa lúc tiểu nhị chuẩn bị điểm tâm khác, La Tú vô ý hữu ý nhìn xung quanh. Nhưng mà vẫn không nhìn thấy ai khả nghi. Người Cố gia đêm qua đâu? Sao dể dàng biến mất như vậy? La Tú đầy hồ nghi, mà trong tai không khỏi nghe được có người lớn tiếng nói chuyện.
Bàn đối diện, vài nam tử đang tán gẫu như nơi không người.
"Nghe nói Thất vương gia chúng ta lại làm chuyện oanh động."
"Phốc. . . Thất vương gia? Là Thất vương gia đoạn tụ đó sao?"
"Chính là hắn! Trung thu năm ngoái không biết sao đột nhiên Hoàng Thượng nhớ đến thất vương gia chưa thành thân, nên lệnh cho hắn nhanh đi tìm phi tử. Nhưng hắn là ai? Là thất vương gia nha, làm sao mà chịu, nên làm liều luôn! Hoàng Thượng lúc này cũng rất kiên quyết, một mực bức Thất vương gia phải lấy được phi tử về nhà trước năm mới. Ngươi đoán kết quả được thế nào?"
"Thế nào. . . thế nào?"
"Hắc hắc, hắn đi tìm một công tử trẻ tuổi thật xinh đẹp rồi mặc thành nữ trang, sau đó bái đường . . ."
". . ."
Không ai không lạnh người khi nghe được, rồi lại không thể không bội phục Thất vương gia can đảm. Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện hoàng gia cũng như chuyện nhà dân bình thường, làm khách điếm sôi nổi.
Nhưng chỉ có hai người suy tư không giống với mọi người.
Một là La Tú. Càng nghe càng tái nhợt, từ từ trên mặt là không thể tin. Nàng ngẩng đầu đánh giá từng chỗ trong khách điếm, nhưng nhìn ai cũng cảm thấy không vừa mắt.
Ngô Đệ dám để nàng ở dị quốc! Hoành quốc không có Thất vương gia, chỉ có Ngạn quốc có một Thất vương gia đoạn tụ!
Hơn nữa, Hoành quốc bọn họ không có vừa ăn vừa bàn chuyện hoàng gia. Nhiều nhất chỉ là bàn luận vài câu về hôn sự của Thái tử, cũng bởi vì hiếu kỳ về tuyệt sắc của tiểu thư phủ Thừa tướng mà thôi.
Nghe nói Ngạn quốc cởi mở hơn Hoành quốc, xem ra quả nhiên như thế. Ngay cả hôn sự Thất vương gia còn trở thành trò cười không hề tôn trọng, chẳng lẽ Thất vương gia không biết mình đã làm điều trái luân thường?
La Tú nghĩ vậy, rùng mình một cái bỗng đứng dậy. Nàng chợt nghĩ đến, chẳng lẽ Cố gia cố ý muốn đưa Việt Hỉ Mi đến Ngạn quốc? Nhưng vì sao? Toàn gia bọn họ không phải rất ghét Việt Hỉ Mi, muốn đưa nàng cách xa ra sao? Nhưng La Tú lại ảm đạm phủ định mình trong lòng. Ngươi ở trên thuyền, có thấy ai chân chính chán ghét Việt Hỉ Mi chưa?
La Tú cảm thấy càng ngày nàng càng tiếp cận được suy nghĩ của Cố gia, nhưng cơ thể lại giống như ở trên thuyền, choáng váng đến lợi hại. Nàng nhịn không được phải chống bàn, nhắm mắt cố sức ổn định hơi thở. Nhưng sau đó, nàng cảm giác được có gì đó lạnh lẽo gác trên cổ.
Bỗng La Tú trợn mắt, đồng tử co lại.
Cố. . . Âm âm!
"Vì sao ngươi chưa chết?"
Đây là câu đầu tiên của Âm Cố.
Âm Cố vào Ngạn quốc là nhắm thẳng đến vân điếu. Bên người cũng không mang con bồ câu nào. Nàng hiểu, nếu mình đã đến địa giới của Túc Mệnh, nên tự mình lên núi một chuyến thì tốt hơn. Nhưng hôm qua nàng vừa vào khách điếm này, sáng sớm chuẩn bị ăn điểm tâm rồi ra khỏi thành, lại không ngờ gặp được cố nhân.
Nàng vốn đang suy nghĩ những gì người ta đang bàn tán. Đối với Thất vương gia Ngạn quốc, nàng nhiều ít cũng biết một chút. Mà không ngờ rằng người đó lại càn quấy đến mức đó. Nhưng mà nàng thấy những người ở đây đều đùa cợt, tựa hồ đã quen Thất vương gia đoạn tụ, không hề cảm thấy có gì không đúng. Nếu có thì chỉ là thở dài vì hắn càn quấy quá mức mà thôi.
Đây là một nơi tốt. Âm Cố nghĩ. Nếu nàng cùng Hỉ Mi sống ở đây, nói không chừng còn có thể mang 'Bạch mãn đầu' lên mời khách nữa.
Âm Cố bắt đầu cảm giác có gì đó dẫn đường cho nàng, cho nên mới tùy tâm sở dục tiêu sái tự nhiên, là có thể tìm được Hỉ Mi.
Nhưng có một góc trong khách điếm, đột nhiên có một nữ nhân đứng dậy, thần tình kinh hãi khó hiểu. Âm Cố nheo mắt lại, chỉ cần liếc một cái đã biết nữ nhân có vẻ tiều tụy kia là ai. Âm Cố xách kiếm của mình, sau đó đi đến bàn nữ nhân này, rút kiếm đặt lên cổ nàng ta.
La Tú rất muốn cười.
Là Cố Âm Âm đang tìm Việt Hỉ Mi, hay thuyền Cố gia đi theo Cố Âm Âm?
Có lẽ là biết hôm nay nàng đặt chân đến đây, mới vội vàng đưa mình ra đi. La Tú cười, gáy cảm thấy đau. Đao kiếm không có mắt, máu từ từ chảy ra.
Một màn này chấn kinh toàn khách điếm, một mảnh ồ lên.
Tiểu nhị lau mồ hôi chạy tới nói: "Hai vị, sao vậy, hết thảy từ từ bàn mà, cô nương mau buông kiếm xuống đi nha!"
La Tú không dám động, trong mắt đã ngưng lệ. Âm Cố thản nhiên nói: "Có thể lừa được một lần, chẳng lẽ còn có lần thứ hai?"
Có người có căm phẫn muốn hỗ trợ, nhưng cả hai đều là mỹ nhân, cũng không biết nên xuống tay từ ai.
Âm Cố chậm rãi chuyển mắt, nhìn người đang rục rịch ngồi lại vào chỗ của mình. Ở cùng với Hỉ Mi nàng đã thu liễm rất nhiều lãnh ý của mình, nhưng không có nghĩa là mất đi sát khí vô hình.
La Tú cũng là nhìn Âm Cố không nháy mắt, đột nhiên cảm thấy thập phần hoài niệm. Đêm đó nàng đã vô cùng luống cuống trước đôi mắt thị huyết này, rồi bị buộc phải sinh con...
"Nếu ngươi không giết ta, " La Tú mấp máy môi, thanh âm cực kỳ nhỏ, "ta sẽ nói cho ngươi biết Hỉ Mi ở đâu."
"Ta không muốn giết ngươi." Âm Cố thu kiếm, "Lên lầu!"
La Tú xoa vết thương, gật đầu thuận theo.
Hai người lần lượt lên lầu, dưới lầu nhất thời lại thành 'woahhh...'. Đề tài tiếp tục "Thất vương gia thành công lấy nam phi như thế nào" chuyển thành hai vị mỹ nữ. Trong khoảng thời gian ngắn truyền ra đến mấy phiên bản, còn sôi nổi hơn đề tài trước đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện