Thấy Từ Hiền búng tay hai cái liền đánh chết hai tên cao thủ Tiên Thiên, khóe mắt giật giật, Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch lập tức chụm đầu lại thầm thì to nhỏ.
“Đại ca, Từ tiên sinh này và đệ tử của hắn đều lợi hại như vậy, có phải chính là võ đạo kỳ tài mà lão già nát rượu nói?”
“Đương nhiên, rành rành ra đấy, còn có gì đáng để hỏi đâu.”
“Vậy là cha mẹ gạt chúng ta rồi, còn nói chúng ta cũng là võ đạo kỳ tài. Người ta thì miểu sát địch nhân, ta và đại ca lại phải chạy trối chết.”
“Chớ ngu, cha mẹ không gạt mi, lão già nát rượu cũng khẳng định điều đó rồi, không thể sai được. Mi đừng quên, nếu chúng ta mà giảm cân, muốn làm gỏi bốn tên kia cũng chẳng khó gì.”
“Đại ca nói phải, ta quên mất. Nhưng mà đại ca phải gọi sư phụ là sư phụ chứ, đừng gọi lão già nát rượu nữa, lần trước hại ta bị ăn đòn lây, nghĩ lại vẫn thấy đau đây này.”
“Ngu ngốc, lần trước chỉ là không cẩn thận, bị lão già bỉ ổi đó nghe lén. Giờ lão không có ở đây, mi sợ cái gì hả?”
“Sợ chứ, sợ chứ! Bản lĩnh của lão… sư phụ, chúng ta còn lạ sao? Nói chung đại ca cứ cẩn thận đi, đừng có quen mồm quen miệng lại hại ta một vố nữa.”
“…”
Gặp hai tên mập này lại châu đầu ghé tai nói chuyện bí mật, Từ Hiền giống như nghĩ tới gì đó, nâng Đậu Phụ lên trước mặt mình, hai mắt mang theo ý cười, cất giọng gọi họ:
“Tư Mã thiếu hiệp, Âu Dương thiếu hiệp, nhị vị đang tính xem nên nướng hay nên quay tiểu tử này sao?”
Nghe vậy, Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch lập tức rùng mình một cái, cái mũi giống như lại ngửi được mùi phân ngựa, cả hai vội xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, liên tục nói mấy tiếng “không dám.”
Từ Hiền nhìn thần sắc kinh hoảng của bọn họ, mím môi nín cười, ôm Đậu Phụ về lại đùi mình, cảm thấy trêu chọc hai kẻ dở hơi này nhiêu đó là đủ rồi.
[Các hạ nhận được 500 điểm Thiện Ác]
[Các hạ nhận được 500 điểm Thiện Ác]
Trong lúc Từ Hiền tám nhảm với hai huynh đệ mập mạp, ở cách chỗ hắn hơn chục trượng, Lý Tự Thành tận dụng sơ hở của địch, sử xuất nhất chiêu Thương Long Quy Hải, tung liền năm côn đánh chết một tên hung đồ Tiên Thiên tầng hai.
Không dừng ở đó, óc của địch nhân vừa vỡ ra, gã liền ném thiết côn trong tay qua một bên, nghiêng người sang bên còn lại tránh đi một kích của kẻ địch sau cùng.
Lấy chân trái làm trụ, chân phải của Lý Tự Thành mang theo tàn ảnh tung liền bốn cước vào ngực địch nhân, mỗi một cước đều khiến hắn thổ ra một ngụm huyết, ngụm sau nhiều hơn ngụm trước, cuối cùng đến cả vụn nội tạng cũng trào ra.
Thấy địch nhân đã hoàn toàn không còn sức chống cự, nằm trên đất thoi thóp hơi tàn, Lý Tự Thành cũng không muốn hành hạ hắn thêm, chân trái co về phía sau, thoái kình tập trung vào đầu mũi chân, lấy sáu thành công lực sút thẳng vào huyệt Bách Hội của địch nhân, khiến hắn chết ngay tấp lự, hai mắt trợn ngược, không khép lại được.
Huynh đệ Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch mắt sắc thấy được cảnh ấy, không kìm được rùng mình một cái, lập tức cho rằng bản thân quả là may mắn khi được Từ Hiền cho ăn phân ngựa, trong lòng càng thêm cảm tạ ân đức của hắn, cảm thấy hắn quả thật là hạng người nhân nghĩa vô song trên đời này.
Không biết bản thân vừa dọa hai huynh đệ mập mạp một vố, Lý Tự Thành giắt thanh thiết côn vào lưng mình, ở đấy có một phần cơ quan làm bằng Tụ Linh Mộc do Từ Hiền thiết kế, có tác dụng giữ chặt cây côn của gã.
Nghe một tiếng “tách” vang lên, Lý Tự Thành xe nhẹ đường quen, bắt đầu lúi cúi thu thập chiến lợi phẩm trên người địch nhân, soát xong hai tên hung đồ ở gần mình lại chạy đến soát hai tên hung đồ bị Từ Hiền búng chết, nhanh tay lẹ mắt, chẳng mấy chốc đã bào sạch những vật có giá trị.
Gom thi thể của bốn tên Sát Thần Môn chúng lại với nhau, Lý Tự Thành lúc này mới quay lại phục mệnh với Từ Hiền, giọng điệu có chút gì đó không cam: “Tiên sinh, người lại đoạt lúa nữa rồi! Toàn Phong Tảo Diệp Thoái của đệ tử chỉ kịp lên tới Đăng Đường Nhập Thất mà thôi.”
Từ Hiền dang tay, nhún vai đáp lại: “Là bọn chúng tự lao đầu vào, ta cũng chịu thôi.”
Nghe giọng điệu của hai người, Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch có thể đoán được rằng họ chỉ coi bốn tên hung đồ này là đối tượng luyện tập võ công, trong lòng bỗng dâng lên vài phần khiếp sợ, kính nể.
Sau đó nụ cười trên mặt hai huynh đệ lập tức cứng ngắc khi thấy Lý Tự Thành chỉ đến họ và nói rằng: “Tiên sinh, còn hai người này lại nên xử lý thế nào?”
Béo ca ca và béo đệ đệ chợt cảm thấy lòng đầy hàn ý, cuối cùng từ đầu đến chân như đóng băng khi nghe gã tiếp thêm một câu: “Người có cần đệ tử tiễn họ một đoạn?”
Dục vọng cầu sinh dâng trào một cách mãnh liệt, lòng bàn chân Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch như được bôi dầu trơn, nhoáng cái đã chạy thục mạng đến tít đằng xa, tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn gấp bội.
Trước khi bọn họ khuất bóng, Từ Hiền loáng thoáng nghe được giọng nói run rẩy của hai huynh đệ.
“Không thể trêu vào, không thể trêu vào.”
“Ta thề sau này không ăn thịt nai nữa!”
“Chuyện này ta không ý kiến, chết cũng phải nghe theo đại ca.”
“…”
Lý Tự Thành thấy hai người này mập như thế mà chạy lại nhanh như vậy, khẽ ồ một tiếng trầm trồ thán phục, gãi đầu cười khờ, giọng điệu chất phác bảo rằng: “Bọn họ có lẽ thích chạy bộ hơn ngồi xe rồi tiên sinh, xem ra không cần chúng ta tiễn một đoạn.”
“…” Từ Hiền nhìn hình bóng Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch đã hóa thành hai chấm đen, lại quay sang nhìn vẻ mặt thành thật của Lý Tự Thành, trong lúc nhất thời cũng phải câm nín không biết nói gì.
Một lát sau, hắn mới cười khổ một tiếng, gật gù bảo rằng: “Đúng là không thể trêu vào.”
Từ Hiền nói rất nhỏ, nhưng Lý Tự Thành vẫn nghe được, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gã liền hỏi: “Tiên sinh, thứ gì không thể trêu vào?”
Sau đó liền lộ vẻ mặt cảnh giác, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, trầm giọng hô lên: “Chẳng lẽ lại có cường địch?”
Từ Hiền lắc đầu khoát tay, nói một câu “không có gì” rồi chẳng giải thích thêm chi, chân đạp【Trục Nhật Thần Bộ】đến chỗ thi thể bốn tên hung đồ Tiên Thiên, lấy từ trong tay áo ra một lọ muối, bắt đầu rắc muối lên người chúng.
Mặc dù không trữ được vài chục cân, nhưng A Nhị bếp trưởng giống như thật sự rất ưa thích Từ Hiền, thế mà hết sức hào phóng tặng cho Từ Hiền mười cân, khiến cho A Tứ chưởng quỹ và Lý Bất Mặc phải kinh ngạc một phen, mắt chữ O mồm chữ A.
Hoàn thành quá trình hủy thi diệt tích, Từ Hiền thu lọ muối cũng như mớ chiến lợi phẩm mà Lý Tự Thành giao lại vào trong tay áo, phóng người trở lại trên【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】, ung dung tựa lưng vào ghế mềm, bảo với đệ tử nhà mình: “Tiếp tục xuất phát thôi Tự Thành, lần này ngươi cố gắng đạt tới trăm dặm một giờ.”
Vẻ mặt của Lý Tự Thành lập tức còn sốt sắng hơn người sắp ra chiến trường, giọng nói căng thẳng: “Đệ tử… đệ tử nhất định cố gắng… hết sức, thưa tiên sinh!”
Từ Hiền lắc đầu không nói, chỉ đợi Lý Tự Thành ngồi vào ghế lái liền đưa【Trọng Đạo Xích】gác lên cổ gã, âm thanh biếng nhác: “Có ta làm hậu thuẫn sau lưng, Tự Thành ngươi cứ nỗ lực đi thôi.”
Chừng một nén nhang sau đó…
“Tự Thành, ta bảo ngươi tăng tốc, sao lại giảm tốc hả?”
“Tiên sinh, đệ tử lại ấn nhầm cơ quan rồi!”
“Tăng tốc, tăng tốc… Trời ạ! Tự Thành, con rùa già vượt mặt chúng ta rồi!”
“Tiên sinh, rùa ở đâu? Đệ tử sợ đâm phải nó mất.”
“Tự Thành, tốc độ này của ngươi còn chậm hơn chúng ta đi bộ đó.”
“Tiên sinh nói phải. Hay là người lấy thần thông thu chiếc xe này lại, ta và người tiếp tục bộ hành giống lúc trước?”
“…”
Cứ thế, trải qua sự dạy dỗ chu đáo của Từ Hiền và năng lực học tập “thần tốc” của Lý Tự Thành, tay lái của gã càng lúc càng tiến bộ, chỉ “mới” giữa trưa là đã tìm được mảnh ruộng tiếp theo cần gặt hái.
…
Cửu châu ngoại địa, Tuyết Vực Bắc phương.
Thiên địa bao trùm trong một mảnh trắng xóa, chẳng có mấy loại thực vật sinh tồn được trong điều kiện khắc nghiệt nơi đây, nếu có thì cũng đã bị tuyết lạnh phủ kín người, ẩn mình một cách hoàn hảo giữa vạn vật xung quanh.
Vùu! Vù! Gió tuyết thổi qua, sắc bén như đao kiếm, rét lạnh như lòng người, nó sẵn sàng hóa đá bất cứ một sinh vật sống nào chỉ bằng một cái sờ nhẹ của mình, ngoại trừ một số đối tượng đặc biệt.
Vụt!
Một vật thể màu đen bỗng xuất hiện trên nền tuyết trắng, phá bỏ đi sự hài hòa vốn có của mảnh không gian đơn sắc này.
Vật thể đó tựa như một quả bóng da, nhảy tưng tưng, nhấp nhô lên xuống, mỗi một lần nhấp nhô liền vượt xa hơn chục trượng.
Giống như chướng mắt việc vật thể màu đen này làm phá hỏng sự tinh khiết của vùng thiên địa này, năm vật thể màu đỏ đột ngột phóng lên từ dưới nền tuyết, tạo thành vòng vây phong tỏa bước tiến của vật thể màu đen, ép cho nó phải dừng lại.
Lúc này mới thấy, vật thể màu đen kia nào có phải là thứ dị vật gì, đó thực ra là một kẻ có khinh công cao tuyệt mà thôi.
Kẻ ấy trông tuổi tầm bốn mươi, khuôn mặt chữ điền, dưới cằm có một chòm râu rậm, ánh mắt sắc bén như ẩn tàng đao kiếm, trên thân mặc một bộ y phục kết hợp giữa lông gấu nâu và lụa màu đỏ sẫm, sau lưng khoác áo choàng đen, giắt theo một thanh trường kiếm, trông hết sức uy phong.
Ánh mắt liếc sang hai bên, nhìn thấy là năm tên đàn ông mặc áo đỏ đang cản địa mình, y hất mạnh áo choàng làm tuyết trên đất tung bay lả tả, khịt mũi một cái, nở nụ cười nửa miệng, giọng nói âm vang hữu lực mà rằng:
“Huyết Y Giáo các ngươi đối phó Lãnh Hàn Cung đã phải sứt đầu mẻ trán, thật không biết các ngươi lấy đâu ra can đảm mà còn dám tới gây chuyện với bổn đại hiệp.”
Không để đám người mặc áo đỏ có cơ hội nói gì, y rút thanh bảo kiếm rời vỏ, thân ảnh trong chớp mắt đã biến mất, chỉ để lại giọng nói hư vô mờ mịt vương trong gió lạnh.
“Ta còn phải đi tìm Từ hiền chất, không có hơi đâu đôi co với các ngươi. Vậy nên… các ngươi có thể lên đường.”
Vừa dứt lời, ngân quang ngàn trượng vạch qua một góc trời, ánh kiếm còn sáng chói hơn nền tuyết kia.
“Đại ca, Từ tiên sinh này và đệ tử của hắn đều lợi hại như vậy, có phải chính là võ đạo kỳ tài mà lão già nát rượu nói?”
“Đương nhiên, rành rành ra đấy, còn có gì đáng để hỏi đâu.”
“Vậy là cha mẹ gạt chúng ta rồi, còn nói chúng ta cũng là võ đạo kỳ tài. Người ta thì miểu sát địch nhân, ta và đại ca lại phải chạy trối chết.”
“Chớ ngu, cha mẹ không gạt mi, lão già nát rượu cũng khẳng định điều đó rồi, không thể sai được. Mi đừng quên, nếu chúng ta mà giảm cân, muốn làm gỏi bốn tên kia cũng chẳng khó gì.”
“Đại ca nói phải, ta quên mất. Nhưng mà đại ca phải gọi sư phụ là sư phụ chứ, đừng gọi lão già nát rượu nữa, lần trước hại ta bị ăn đòn lây, nghĩ lại vẫn thấy đau đây này.”
“Ngu ngốc, lần trước chỉ là không cẩn thận, bị lão già bỉ ổi đó nghe lén. Giờ lão không có ở đây, mi sợ cái gì hả?”
“Sợ chứ, sợ chứ! Bản lĩnh của lão… sư phụ, chúng ta còn lạ sao? Nói chung đại ca cứ cẩn thận đi, đừng có quen mồm quen miệng lại hại ta một vố nữa.”
“…”
Gặp hai tên mập này lại châu đầu ghé tai nói chuyện bí mật, Từ Hiền giống như nghĩ tới gì đó, nâng Đậu Phụ lên trước mặt mình, hai mắt mang theo ý cười, cất giọng gọi họ:
“Tư Mã thiếu hiệp, Âu Dương thiếu hiệp, nhị vị đang tính xem nên nướng hay nên quay tiểu tử này sao?”
Nghe vậy, Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch lập tức rùng mình một cái, cái mũi giống như lại ngửi được mùi phân ngựa, cả hai vội xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, liên tục nói mấy tiếng “không dám.”
Từ Hiền nhìn thần sắc kinh hoảng của bọn họ, mím môi nín cười, ôm Đậu Phụ về lại đùi mình, cảm thấy trêu chọc hai kẻ dở hơi này nhiêu đó là đủ rồi.
[Các hạ nhận được 500 điểm Thiện Ác]
[Các hạ nhận được 500 điểm Thiện Ác]
Trong lúc Từ Hiền tám nhảm với hai huynh đệ mập mạp, ở cách chỗ hắn hơn chục trượng, Lý Tự Thành tận dụng sơ hở của địch, sử xuất nhất chiêu Thương Long Quy Hải, tung liền năm côn đánh chết một tên hung đồ Tiên Thiên tầng hai.
Không dừng ở đó, óc của địch nhân vừa vỡ ra, gã liền ném thiết côn trong tay qua một bên, nghiêng người sang bên còn lại tránh đi một kích của kẻ địch sau cùng.
Lấy chân trái làm trụ, chân phải của Lý Tự Thành mang theo tàn ảnh tung liền bốn cước vào ngực địch nhân, mỗi một cước đều khiến hắn thổ ra một ngụm huyết, ngụm sau nhiều hơn ngụm trước, cuối cùng đến cả vụn nội tạng cũng trào ra.
Thấy địch nhân đã hoàn toàn không còn sức chống cự, nằm trên đất thoi thóp hơi tàn, Lý Tự Thành cũng không muốn hành hạ hắn thêm, chân trái co về phía sau, thoái kình tập trung vào đầu mũi chân, lấy sáu thành công lực sút thẳng vào huyệt Bách Hội của địch nhân, khiến hắn chết ngay tấp lự, hai mắt trợn ngược, không khép lại được.
Huynh đệ Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch mắt sắc thấy được cảnh ấy, không kìm được rùng mình một cái, lập tức cho rằng bản thân quả là may mắn khi được Từ Hiền cho ăn phân ngựa, trong lòng càng thêm cảm tạ ân đức của hắn, cảm thấy hắn quả thật là hạng người nhân nghĩa vô song trên đời này.
Không biết bản thân vừa dọa hai huynh đệ mập mạp một vố, Lý Tự Thành giắt thanh thiết côn vào lưng mình, ở đấy có một phần cơ quan làm bằng Tụ Linh Mộc do Từ Hiền thiết kế, có tác dụng giữ chặt cây côn của gã.
Nghe một tiếng “tách” vang lên, Lý Tự Thành xe nhẹ đường quen, bắt đầu lúi cúi thu thập chiến lợi phẩm trên người địch nhân, soát xong hai tên hung đồ ở gần mình lại chạy đến soát hai tên hung đồ bị Từ Hiền búng chết, nhanh tay lẹ mắt, chẳng mấy chốc đã bào sạch những vật có giá trị.
Gom thi thể của bốn tên Sát Thần Môn chúng lại với nhau, Lý Tự Thành lúc này mới quay lại phục mệnh với Từ Hiền, giọng điệu có chút gì đó không cam: “Tiên sinh, người lại đoạt lúa nữa rồi! Toàn Phong Tảo Diệp Thoái của đệ tử chỉ kịp lên tới Đăng Đường Nhập Thất mà thôi.”
Từ Hiền dang tay, nhún vai đáp lại: “Là bọn chúng tự lao đầu vào, ta cũng chịu thôi.”
Nghe giọng điệu của hai người, Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch có thể đoán được rằng họ chỉ coi bốn tên hung đồ này là đối tượng luyện tập võ công, trong lòng bỗng dâng lên vài phần khiếp sợ, kính nể.
Sau đó nụ cười trên mặt hai huynh đệ lập tức cứng ngắc khi thấy Lý Tự Thành chỉ đến họ và nói rằng: “Tiên sinh, còn hai người này lại nên xử lý thế nào?”
Béo ca ca và béo đệ đệ chợt cảm thấy lòng đầy hàn ý, cuối cùng từ đầu đến chân như đóng băng khi nghe gã tiếp thêm một câu: “Người có cần đệ tử tiễn họ một đoạn?”
Dục vọng cầu sinh dâng trào một cách mãnh liệt, lòng bàn chân Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch như được bôi dầu trơn, nhoáng cái đã chạy thục mạng đến tít đằng xa, tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn gấp bội.
Trước khi bọn họ khuất bóng, Từ Hiền loáng thoáng nghe được giọng nói run rẩy của hai huynh đệ.
“Không thể trêu vào, không thể trêu vào.”
“Ta thề sau này không ăn thịt nai nữa!”
“Chuyện này ta không ý kiến, chết cũng phải nghe theo đại ca.”
“…”
Lý Tự Thành thấy hai người này mập như thế mà chạy lại nhanh như vậy, khẽ ồ một tiếng trầm trồ thán phục, gãi đầu cười khờ, giọng điệu chất phác bảo rằng: “Bọn họ có lẽ thích chạy bộ hơn ngồi xe rồi tiên sinh, xem ra không cần chúng ta tiễn một đoạn.”
“…” Từ Hiền nhìn hình bóng Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch đã hóa thành hai chấm đen, lại quay sang nhìn vẻ mặt thành thật của Lý Tự Thành, trong lúc nhất thời cũng phải câm nín không biết nói gì.
Một lát sau, hắn mới cười khổ một tiếng, gật gù bảo rằng: “Đúng là không thể trêu vào.”
Từ Hiền nói rất nhỏ, nhưng Lý Tự Thành vẫn nghe được, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gã liền hỏi: “Tiên sinh, thứ gì không thể trêu vào?”
Sau đó liền lộ vẻ mặt cảnh giác, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, trầm giọng hô lên: “Chẳng lẽ lại có cường địch?”
Từ Hiền lắc đầu khoát tay, nói một câu “không có gì” rồi chẳng giải thích thêm chi, chân đạp【Trục Nhật Thần Bộ】đến chỗ thi thể bốn tên hung đồ Tiên Thiên, lấy từ trong tay áo ra một lọ muối, bắt đầu rắc muối lên người chúng.
Mặc dù không trữ được vài chục cân, nhưng A Nhị bếp trưởng giống như thật sự rất ưa thích Từ Hiền, thế mà hết sức hào phóng tặng cho Từ Hiền mười cân, khiến cho A Tứ chưởng quỹ và Lý Bất Mặc phải kinh ngạc một phen, mắt chữ O mồm chữ A.
Hoàn thành quá trình hủy thi diệt tích, Từ Hiền thu lọ muối cũng như mớ chiến lợi phẩm mà Lý Tự Thành giao lại vào trong tay áo, phóng người trở lại trên【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】, ung dung tựa lưng vào ghế mềm, bảo với đệ tử nhà mình: “Tiếp tục xuất phát thôi Tự Thành, lần này ngươi cố gắng đạt tới trăm dặm một giờ.”
Vẻ mặt của Lý Tự Thành lập tức còn sốt sắng hơn người sắp ra chiến trường, giọng nói căng thẳng: “Đệ tử… đệ tử nhất định cố gắng… hết sức, thưa tiên sinh!”
Từ Hiền lắc đầu không nói, chỉ đợi Lý Tự Thành ngồi vào ghế lái liền đưa【Trọng Đạo Xích】gác lên cổ gã, âm thanh biếng nhác: “Có ta làm hậu thuẫn sau lưng, Tự Thành ngươi cứ nỗ lực đi thôi.”
Chừng một nén nhang sau đó…
“Tự Thành, ta bảo ngươi tăng tốc, sao lại giảm tốc hả?”
“Tiên sinh, đệ tử lại ấn nhầm cơ quan rồi!”
“Tăng tốc, tăng tốc… Trời ạ! Tự Thành, con rùa già vượt mặt chúng ta rồi!”
“Tiên sinh, rùa ở đâu? Đệ tử sợ đâm phải nó mất.”
“Tự Thành, tốc độ này của ngươi còn chậm hơn chúng ta đi bộ đó.”
“Tiên sinh nói phải. Hay là người lấy thần thông thu chiếc xe này lại, ta và người tiếp tục bộ hành giống lúc trước?”
“…”
Cứ thế, trải qua sự dạy dỗ chu đáo của Từ Hiền và năng lực học tập “thần tốc” của Lý Tự Thành, tay lái của gã càng lúc càng tiến bộ, chỉ “mới” giữa trưa là đã tìm được mảnh ruộng tiếp theo cần gặt hái.
…
Cửu châu ngoại địa, Tuyết Vực Bắc phương.
Thiên địa bao trùm trong một mảnh trắng xóa, chẳng có mấy loại thực vật sinh tồn được trong điều kiện khắc nghiệt nơi đây, nếu có thì cũng đã bị tuyết lạnh phủ kín người, ẩn mình một cách hoàn hảo giữa vạn vật xung quanh.
Vùu! Vù! Gió tuyết thổi qua, sắc bén như đao kiếm, rét lạnh như lòng người, nó sẵn sàng hóa đá bất cứ một sinh vật sống nào chỉ bằng một cái sờ nhẹ của mình, ngoại trừ một số đối tượng đặc biệt.
Vụt!
Một vật thể màu đen bỗng xuất hiện trên nền tuyết trắng, phá bỏ đi sự hài hòa vốn có của mảnh không gian đơn sắc này.
Vật thể đó tựa như một quả bóng da, nhảy tưng tưng, nhấp nhô lên xuống, mỗi một lần nhấp nhô liền vượt xa hơn chục trượng.
Giống như chướng mắt việc vật thể màu đen này làm phá hỏng sự tinh khiết của vùng thiên địa này, năm vật thể màu đỏ đột ngột phóng lên từ dưới nền tuyết, tạo thành vòng vây phong tỏa bước tiến của vật thể màu đen, ép cho nó phải dừng lại.
Lúc này mới thấy, vật thể màu đen kia nào có phải là thứ dị vật gì, đó thực ra là một kẻ có khinh công cao tuyệt mà thôi.
Kẻ ấy trông tuổi tầm bốn mươi, khuôn mặt chữ điền, dưới cằm có một chòm râu rậm, ánh mắt sắc bén như ẩn tàng đao kiếm, trên thân mặc một bộ y phục kết hợp giữa lông gấu nâu và lụa màu đỏ sẫm, sau lưng khoác áo choàng đen, giắt theo một thanh trường kiếm, trông hết sức uy phong.
Ánh mắt liếc sang hai bên, nhìn thấy là năm tên đàn ông mặc áo đỏ đang cản địa mình, y hất mạnh áo choàng làm tuyết trên đất tung bay lả tả, khịt mũi một cái, nở nụ cười nửa miệng, giọng nói âm vang hữu lực mà rằng:
“Huyết Y Giáo các ngươi đối phó Lãnh Hàn Cung đã phải sứt đầu mẻ trán, thật không biết các ngươi lấy đâu ra can đảm mà còn dám tới gây chuyện với bổn đại hiệp.”
Không để đám người mặc áo đỏ có cơ hội nói gì, y rút thanh bảo kiếm rời vỏ, thân ảnh trong chớp mắt đã biến mất, chỉ để lại giọng nói hư vô mờ mịt vương trong gió lạnh.
“Ta còn phải đi tìm Từ hiền chất, không có hơi đâu đôi co với các ngươi. Vậy nên… các ngươi có thể lên đường.”
Vừa dứt lời, ngân quang ngàn trượng vạch qua một góc trời, ánh kiếm còn sáng chói hơn nền tuyết kia.
Danh sách chương