Vật phẩm:【Thực Thần Tiểu Táo】

Loại hình: Kỳ vật

Phẩm chất: Phổ thông

Thiên địa vạn vật thành nguyên liệu, luyện chế kỳ trân thỏa bụng thần.

Công thức của Thực Thần: 1/3

+ Tam Thiên Bao (Một loại bánh bao có thể khiến người ta no suốt 36 canh giờ)

*Chú: Thăng cấp nghề chế tạo【Đầu Bếp】giúp tăng cao phẩm chất của【Thực Thần Tiểu Táo】

__________________________________________________________________

Trước mặt Từ Hiền lúc này là một cái nồi đất tròn cao khoảng hơn thước, đường kính ước chừng một vòng tay của hắn.

Thay vì nói nó là một cái nồi đất, hình dạng của【Thực Thần Tiểu Táo】trông càng giống một tác phẩm nghệ thuật.

Đập vào mắt là hai quai cầm có tạo hình hết sức bắt mắt: Một con rồng quấn quanh miệng nồi, quai bên trái là phần đuôi rồng, bên phải là phần đầu rồng, chi tiết đến từng miếng vảy, con mắt.

Bề mặt nắp nồi điêu khắc hai con thần điểu một phụng một hoàng đang đuổi bắt nhau, tạo thành một vòng tròn, phần tay nắm trên nắp cũng được khắc chạm tinh xảo hình ảnh một cặp Âm Dương Ngư, đại biểu cho sự dung hòa.

Trên thân nồi mới thật sự đồ sộ, từ bầu trời cho đến biển cả, cẩm tú sơn hà, cỏ cây hoa lá, muôn chim bách thú từ trên đất liền cho đến dưới nước đều có, đủ các loại hình vẽ lấp đầy thân nồi, tựa như chỉ cần có chỗ trống là họa sư liền múa bút lấp vào, nhưng tổng thể lại không hề hỗn loạn, cho người ta một thứ cảm giác hài hòa khó tả.

Cái nồi này chính là món kỳ vật Từ Hiền đạt được lúc nghề【Đầu Bếp】lên đến cấp độ năm, sau khi hắn chứng kiến quá trình nấu nướng của A Nhị bếp trưởng.

Đó chính là một cách khác để Từ Hiền nâng cấp nghề phụ, thay vì tự mình thực hành, hắn có thể thông qua việc quan sát, học hỏi hay được cao nhân dạy bảo để gia tăng độ thông thạo, tương tự như lúc hắn được Thượng Quan Cải Mệnh chỉ điểm đao pháp, không có gì khác biệt.

Mặc dù tiến độ của nghề【Đầu Bếp】trước đó cũng rất gần với ngưỡng thăng cấp, nhưng có thể khiến Từ Hiền đạt được bước tiến lớn như bây giờ, tay nghề bếp núc của A Nhị đủ để xưng là xuất thần nhập hóa.

Từ Hiền chỉ tiếc là không được tự mình thấy Trù Thần xuất thủ, nếu không hắn tin là nghề【Đầu Bếp】sẽ còn tăng thêm một hai cấp nữa.

Nhưng được xem A Nhị ra tay đối với hắn mà nói cũng quá có lời rồi, bởi không chỉ giúp hắn thăng cấp nghề【Đầu Bếp】, A Nhị bếp trưởng còn giúp Từ Hiền hoàn thành một nhiệm vụ đã bị treo mấy tháng, yêu cầu hắn phải xem qua quá trình nấu nướng của một vị trù nghệ đại sư, phần thưởng nhiệm vụ chính là công thức của món ăn mà hắn dùng để mở hàng cho 【Thực Thần Tiểu Táo】: Tam Thiên Bao.

Xèoo! Từ Hiền mở nắp, khói bốc lên nghi ngút, có lẽ người khác cho rằng dùng một cái này to như này thì hắn phải nấu món gì đó hoành tráng lắm… nhưng không, trong nồi chỉ có hai cái bánh bao mà thôi.

Từ Hiền cũng bất ngờ, nhớ lại khi nãy, hắn đã bỏ vào trong nồi hai con thỏ, một con gà rừng, một con hoẵng, không ít nấm và rau dại cùng với vài hòn đá, cứ tưởng sẽ nấu được hai cái bánh bao ngoại cỡ, ai biết chỉ là hai cái bánh bao nhỏ, một bàn tay cũng dư sức ôm hết.

‘Cái này thật sự có thể no ba ngày sao?’ Từ Hiền tự hỏi, chẳng mấy chốc hắn liền bỏ đi nghi vấn trong đầu mình, bởi hệ thống chưa bao giờ khiến hắn thất vọng cả.

“Ăn thôi, Tự Thành.” Gọi tên đệ tử nhà mình dùng bữa, Từ Hiền liền bốc lấy một cái Tam Thiên Bao lên, nhân lúc còn nóng mà cắn một miếng vừa miệng.

Nhai được vài ba lần, ánh mắt của hắn lập tức trợn lên, không phải vì bánh này có vấn đề gì, mà bởi vì mùi vị của nó nằm ngoài sự mong đợi của hắn.

“Ăn ngon.” Chỉ đơn giản như thế, ngoại trừ hai chữ này, Từ Hiền cũng không muốn diễn tả dài dòng thêm, bởi vì việc hắn muốn làm lúc này là tiếp tục cắn thêm một miếng.

Lý Tự Thành gãi gãi đầu nhìn cái bánh bao còn lại trong nồi, nét mặt có hơi nhăn nhó, giống như không biết có nên ăn hay không. Gã chẳng thể nào lý giải được bằng cách nào mà bỏ vài con thú rừng cùng đá cuội vào nồi lại cho ra bánh bao.

Trông thấy tiên sinh nhà mình ăn ngon lành như vậy, Lý Tự Thành chỉ có thể một lần nữa quy công cho loại thần thông nào đấy của hắn, sau đó cũng lấy cái bánh duy nhất còn lại trong nồi bỏ vào mồm nhai.

Ba bảy hăm mốt, như trâu nhai mẫu đơn, Bát Giới ăn Nhân Sâm Quả, gã nhai vài cái liền nuốt cả cái bánh vào bụng, sau đó không nhịn được ợ một tiếng rõ to, chép chép miệng ra chiều thòm thèm.

Xoa xoa bụng mình, Lý Tự Thành không hiểu sao một cái bánh nhỏ như vậy lại có thể khiến gã hơi có cảm giác no, hai con ngươi nhìn【Thực Thần Tiểu Táo】như trông thấy quái vật.

Trái với gã, sau khi giải quyết xong mẩu Tam Thiên Bao cuối cùng, Từ Hiền nhìn cái nồi thần của mình với ánh mắt rất là hài lòng.

Bản thân hắn vốn cũng không quá yêu thích việc nấu ăn, lâu lâu mở tiệc nướng một lần còn được, chứ ngày nào cũng phải đốt củi nhóm lửa như hai tháng nay thì hắn cũng thấy hơi phiền, may là bây giờ không phải vậy nữa.

Không cần củi lửa cũng chẳng cần nêm nếm, tẩm ướp gia vị gì, chỉ cần đáp ứng được yêu cầu nguyên liệu của công thức, Từ Hiền cứ thế vứt hết vào nồi cho【Thực Thần Tiểu Táo】tự nấu.

【Thực Thần Tiểu Táo】có lẽ tôn thờ cái gọi là “vạn vật đồng căn”, vậy nên Từ Hiền có bốc một nắm đất bỏ vào thì cái nồi này cũng có thể nấu ra thức ăn cho hắn, có thể nói nó chính là bảo bối tuyệt hảo nhất cho việc sinh tồn.

Cảm giác no căng cả bụng, Từ Hiền thu【Thực Thần Tiểu Táo】vào trong tay áo, sau đó lấy【Tầm Hung Kính】ra xác định mục tiêu kế tiếp của hai thầy trò.

156, 155, 154…

Nhìn số lượng Sát Thần môn đồ lại giảm đi hai, Từ Hiền không hề cảm thấy bực bội khi bị cướp quái, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ mới lạ kỳ.

Một là vì hắn chỉ mong bọn ác ôn này chết càng sớm càng tốt để đỡ hại người, hai là vì…

‘Chờ nhiệm vụ hoàn thành, ta cũng nên tiêu xài một phen, mong là mức danh vọng mới sẽ không khiến ta phải thất vọng.’

Nghĩ đến hơn hai mươi lăm ngàn điểm Thiện Ác mà mình đang sở hữu, Từ Hiền giống như đã nhìn thấy viễn cảnh bản thân chơi vòng quay đến cạn kiệt tinh thần, trong kho đồ chất đầy bảo bối, võ học phẩm chất Tuyệt Phẩm, Sử Thi.

Càng tưởng tượng càng thấy háo hức, Từ Hiền cảm thấy không thể chờ được nữa, thu dọn đồ đạc rồi bảo Lý Tự Thành: “Tự Thành, xuất phát. Ta đã tính toán rồi, nếu hiệu suất tốt thì chúng ta có thể gặt được tối thiểu hai mươi thửa trước giờ Tuất, cho nên ngươi nhất định phải nhanh hơn, chớ phụ kỳ vọng của ta!”

Giống như cảm nhận quyết tâm cháy bỏng ẩn sau vẻ mặt bình thản của tiên sinh nhà mình, Lý Tự Thành gật đầu thật mạnh, lớn giọng hô hào: “Đệ tử nhất định không làm tiên sinh phải thất vọng!”

Cuốn thảm, xếp ghế, ôm Đậu Phụ, sư đồ hai người không để lãng phí một phút một giây nào, nhảy tọt lên chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】, lấy vận tốc một trăm hai mươi dặm một giờ phóng về hướng mà Từ Hiền chỉ định, chỉ để lại một mảnh khói bụi mịt mờ sau lưng.



Đông Hải, Ly Vẫn Đảo, Tiềm Long Sơn.

Kim Lân Các, Tiềm Long Hồ.

Vẫn là tòa tiểu đình ở giữa hồ, vẫn là giáo chủ Tư Đồ Kim Lý và Xích Long Sứ Nhiên Minh, nhưng lần này còn có thêm một người khác.

Tuổi chừng ba mươi, dung mạo diễm lệ, khí chất dịu dàng như nước, khoác trên mình một bộ cung trang có màu đen huyền, viền áo thêu lam tuyến có họa tiết hình sóng nước, dưới chân mang một đôi ủng có màu xanh nhạt, lấy chỉ đen thêu họa tiết hình rồng, chiếc bên phải có thêu hai chữ “Hắc Đế”, chiếc bên trái thì thêu hai chữ “Thủy Diệu”, cả hai đều nằm ở má trong, không dễ để người khác nhìn thấy.

Nữ nhân này chính là người có địa vị ngang bằng với Nhiên Minh, một trong Ngũ Hành Long Sứ của Thần Long Giáo, cũng là cao thủ Tiên Thiên tầng thứ tám, Hắc Long Sứ Tịch Nhu.

Trong lương đình, mắt nhìn mặt hồ tĩnh lặng, trên mặt mang theo mỉm cười, Tịch Nhu cùng Nhiên Minh phân biệt đứng hai bên trái phải của giáo chủ, không nói một lời, chỉ im ỉm nghe hai người còn lại trò chuyện.

Tư Đồ giáo chủ hôm nay ăn mặc có phần rất cầu kỳ, trông còn hoa lệ hơn so với thường ngày.

Hắc y ở trong, kim bào khoác ngoài dài quét đất, đầu đội kim quan lấp lánh, trên người đeo đầy trang sức xa hoa, nom bộ dạng sang quý vô cùng.

Tư Đồ Kim Lý cố ý ăn bận như vậy, cũng bởi vì hôm nay là ngày mà đoàn sứ giả của Ly Vẫn Đảo bắt đầu lên thuyền vào Trung Nguyên, tham gia Vân Tiêu Kiếm Hội ngày mùng năm tháng năm sắp tới.

Trước khi Nhiên Minh chỉ huy đại thuyền rời đảo, lão tất nhiên phải lên đài diễn thuyết một phen, khích lệ tinh thần người ra đi.

“Hai vị đi chuyến này, có đạt được thần binh hay không, không quan trọng. Chuyện chủ yếu ở đây, là phải tìm đến đối tượng kết minh, mở đường cho giáo ta phát triển ở Trung Nguyên.”

Hai mắt khép hờ, tay chắp sau lưng, giọng điệu trầm thấp, Tư Đồ Kim Lý chậm rãi dặn dò hai vị long sứ.

Tịch Nhu vẫn giữ nụ cười mỉm, nhu thuận gật đầu, tỏ ý nghe theo.

Chỉ có Nhiên Minh là không nhịn được hỏi: “Thưa giáo chủ, nói đến chuyện kết minh này, chẳng phải chính Tàng Vân Kiếm Trang đã tỏ thành ý rồi sao, chúng ta có cần thiết phải tìm thêm đồng minh hay không?”

Tư Đồ Kim Lý lắc đầu khẽ đáp: “Tàng Vân Kiếm Trang… không đáng tin. Trang chủ của bọn chúng, Công Dương Thánh Đức lại càng không đáng tin. Đối với kẻ này, kết minh ngoài mặt thì được, nếu muốn bắt tay cùng có lợi, giáo ta vẫn phải tìm bậc cao minh khác.”

Nhiên Minh nghe xong liền cúi đầu xuống, kính cẩn bảo rằng: “Giáo chủ sáng suốt, là thuộc hạ ngu muội, không biết gian ngay. Xin hỏi giáo chủ, vậy đối tượng để chúng ta kết minh, trong lòng ngài phải chăng đã có ứng cử viên?”

Tư Đồ Kim Lý gật gù, vuốt râu mà nói: “Xích Long Sứ tâm tư linh mẫn, bổn giáo chủ quả thật đã có đối tượng. Ta từng nghe giáo chủ đời trước cảm khái rằng Đoàn thị Đại Lý trọng tín như mạng, chuyến này ngươi và Hắc Long Sứ có thể tìm hiểu xem sao, nếu thực như thế…”

Lão để lửng không nói tiếp, nhưng Tịch Nhu và Nhiên Minh đều biết có ý gì, rất là nghiêm túc gật đầu đáp lại: “Thuộc hạ đã rõ, nhất định cẩn tuân theo lời giáo chủ!”

Ừm một tiếng tỏ vẻ hài lòng, Tư Đồ Kim Lý phất tay áo xoay người, thân hình nhoáng cái đã biến mất khỏi lương đình, chỉ để lại một câu nói văng vẳng bên tai hai người Tịch, Nhiên.

“Chính Ngọ cũng tới, hai vị long sứ theo ta thượng đài đi thôi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện