Thật ra Lâm Dục Thư chú ý đến Tống Khải Minh không hoàn toàn bởi vì công việc.

Dù sao thì cậu cũng thích đua xe, giới đua xe rất lớn mà Tống Khải Minh lại thường xuyên được truyền thông xe hơi đưa tin nên cậu không muốn chú ý cũng khó.

Tuy đúng là vì công việc, nhưng điểm chú ý của cậu hơi khác biệt so với những người khác, cậu nghiêng về đời tư của hắn nhiều hơn.

Ví dụ, cậu biết Wowo là một con chó đực, cậu biết Tống Khải Minh thích cho nó ăn thịt sống, cậu cũng biết Tống Khải Minh là gay và bạn trai tin đồn của hắn cứ nối tiếp nhau không dứt.

Vậy nên nói cho cùng, sự chú ý của Lâm Dục Thư dành cho Tống Khải Minh ban đầu xuất phát từ sở thích cá nhân, đi sâu hơn là vì công việc. Nhưng cậu không muốn bộc lộ sở thích kia, vì cậu biết Tống Khải Minh sẽ ngửi thấy mùi mà đuổi theo, dùng móng vuốt đè cậu xuống đất.

"Bởi vì công việc yêu cầu." Không thể đảo ngược thời gian, Lâm Dục Thư chỉ đành giải thích: "Anh là thành viên Thiệu gia, nắm bắt thông tin của anh là công việc của tôi."

Câu trả lời tưởng như không chê vào đâu được, thực ra lại không có sức thuyết phục cho lắm.

"Thật sao?" Tống Khải Minh buồn cười nói: "Tôi tưởng công việc của quản lý đầu tư là phụ trách đầu tư, không ngờ còn bao gồm cả việc chú ý đến Ins của tôi."

Quả nhiên không thể lừa gạt, nhưng Lâm Dục Thư vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Công việc của tôi không chỉ phụ trách đầu tư."

Thấy hai người trò chuyện qua lại, Wowo ngồi xổm một bên như đang dần buông lỏng cảnh giác, nó bắt đầu tiến lên phía trước thăm dò, ngửi ống quần Lâm Dục Thư.

Thú thật lúc trước nhìn con chó lớn cỡ này trên hình, Lâm Dục Thư không có cảm giác gì nhưng hiện tại móng vuốt to bự kia đang ở trước mắt, cảm giác ngột ngạt bỗng dưng ập tới. Cậu nắm chặt chai rượu trong tay, sợ nó không vui sẽ nhào tới.

"Wowo, ngồi xuống." Tống Khải Minh chú ý đến sự căng thẳng của Lâm Dục Thư, kéo con Wowo đang không ngừng tiến lên trở về.

Tiếp đó, hắn nhìn chai rượu nho trắng trong tay Lâm Dục Thư, hất cằm hỏi: "Cậu cầm chai rượu làm gì?"

...Được rồi, lại phải giải thích.

Hàng xóm mới tới là Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư tuy bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Khu dân cư này là bất động sản do Vĩnh Tinh phát triển, cách công ty không xa nên Tống Khải Minh chọn nơi này là chuyện bình thường.

Nhưng Lâm Dục Thư thấy hơi kì lạ, chuyện đàm phán còn chưa thương lượng xong mà Tống Khải Minh đã dọn tới đây, hắn quyết định quay trở về Trung Quốc phát triển sự nghiệp rồi sao? Chẳng lẽ trừ việc thu mua ra, hắn còn có kế hoạch nào khác?

Ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất, Lâm Dục Thư không có thời gian tìm hiểu kỹ, bởi vì bây giờ cậu nhất định phải nghĩ ra một lý do. Lý do vì sao cậu mặc đồ ở nhà và bước ra ngoài với một chai rượu.

—— Cầm rượu thì không sao, nhưng quần áo ở nhà lại rất khó giải thích.

Có lẽ cậu nói chai rượu này sắp hết hạn, cậu chuẩn bị ném đi.



Nhưng mà thực sự hơi lãng phí.

Hoặc là cậu có thể nói hôm nay thời tiết tốt, quyết định cầm chai rượu này đi dạo.

...... Bị điên à.

Rất nhiều tình huống Lâm Dục Thư đều ứng phó thuận buồm xuôi gió, nhưng ở trước mặt Tống Khải Minh cậu luôn mắc sai lầm hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng chỉ đành thành thật khai báo: "Đây là quà tặng cho hàng xóm mới."

"Tốt vậy sao?" Tống Khải Minh đi tới trước mặt cậu, thân thiết cầm hộ chai rượu như muốn giúp cậu chia sẻ trọng lượng,: "Vào nhà tôi ngồi một chút?"

Lâm Dục Thư từ chối ngay lập tức: "Ban ngày tôi không uống rượu."

Tống Khải Minh mở cửa nhà: "Nhà tôi có trà."

Nói xong, không đợi Lâm Dục Thư tìm cái cớ khác, hắn nói thêm: "Về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cậu nhất định phải lảng tránh tôi?"

Đã nói đến nước này, nếu Lâm Dục Thư còn cự tuyệt thì thật sự không biết nể mặt nể mũi.

Hơn nữa quà cũng đã tặng, nào có đạo lý không qua lại?

Lâm Dục Thư chỉ đành tự an ủi mình, may mắn những thành viên khác của Thiệu gia không sống trong tòa nhà này, sẽ không bắt gặp cậu tiếp xúc với Tống Khải Minh. Bằng không cậu thật sự không thể giải thích tại sao cậu và Tống Khải Minh lại thành mối quan hệ uống trà với nhau.

Căn hộ được trùng tu sạch sẽ, phong cách của hai hộ đều là màu đen trắng và xám. Nếu không phải kiểu dáng đồ dùng trong nhà khác nhau, Lâm Dục Thư suýt chút nữa cho rằng cậu đã trở về nhà mình.

Tủ sưu tập bên cạnh kệ TV bày đầy mô hình ô tô, vừa nhìn lướt qua, Lâm Dục Thư không tự chủ được đi về phía đó, nhưng lúc này nghe Tống Khải Minh ở phía sau nói: "Trà ở tủ bên cạnh, máy lọc có nước nóng, cậu tự ngâm một chút đi."

Lâm Dục Thư: "..."

Đây là nhà cậu sao? Cậu còn phải tự pha trà?

"Thôi đi." Lâm Dục Thư đi tới sô pha ngồi xuống, không biết làm gì bèn nhìn Tống Khải Minh lau móng vuốt cho Wowo.

Con chó cỡ lớn ngoan ngoãn ngồi xổm ở lối vào, Tống Khải Minh nói "Tay trái", nó liền nâng chân trước bên trái lên để cho Tống Khải Minh dùng khăn giấy ướt lau sạch vết bẩn trên chân.

Chờ hai chân trước lau xong, nó lại tự giác đứng lên, Tống Khải Minh nói "Chân trái", nó liền nâng chân sau bên trái lên, thuận tiện cho hắn tiếp tục lau.

Chó Đức cũng không tệ. Lâm Dục Thư nghĩ.

Kết quả là ngay sau khi Tống Khải Minh lau sạch móng vuốt cho Wowo, nó liền vui vẻ chạy về phía Lâm Dục Thư, nhảy lên sô pha tiếp tục ngửi quần áo cậu.

Lâm Dục Thư bị dọa nhảy dựng lên, ngã xuống tay vịn sô pha, không dám cử động.

Đúng lúc Tống Khải Minh quát lớn: "Wowo, không được lên sô pha!

Chó lớn nghịch ngợm hẳn là quen thói cũ, giống như sợ bị trừng phạt, nó không nhảy xuống theo cách cũ mà là phóng qua đầu Lâm Dục Thư, nhảy từ trên tay vịn xuống.

Ngực bị bàn chân chó đạp mạnh một cước, Lâm Dục Thư ôm ngực thiếu chút nữa hộc máu —— Đây là đạo đãi khách gì vậy?

"Không sao chứ?" Tống Khải Minh đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư, nói xong đưa tay tới cổ áo cậu: "Để tôi xem thử."

"Không cần." Lâm Dục Thư cau mày, hất tay Tống Khải Minh "Bốp" một cái.

"Anh dạy nó cho tốt vào."

"Lát nữa sẽ xử lý nó." Dù sao Tống Khải Minh cũng có chút lương tâm, đi đến tủ bên cạnh pha hai tách trà nóng tới.

Kênh thể thao trên TV chiếu trận đấu Snooker, không có âm thanh của bình luận viên, vừa hay thích hợp để nói chuyện phiếm.



Cuối cùng Lâm Dục Thư cũng tìm được cơ hội hỏi Tống Khải Minh vì sao chuyện thu mua còn chưa đàm phán xong đã chuyển tới đây, nhưng cậu vừa nhấp một ngụm trà nóng, đang chuẩn bị mở lời như thế nào thì Tống Khải Minh lại mở miệng trước: "Các người nắm giữ thông tin gì về tôi?"

—— Một chút nhạc đệm cũng không có đã hỏi thẳng thừng như thế, Lâm Dục Thư thật sự nên học tập hắn.

"Đều là thông tin công khai."

Trong TV, bi trắng không tìm được đường tấn công thích hợp, sau khi chạm nhẹ bi đỏ, nó quay trở về vành đai dưới cùng để phòng thủ.

"Cụ thể là gì? "Tống Khải Minh lại hỏi.

"Anh rất để ý chuyện này sao?" Lâm Dục Thư nói.

Bi trắng lại tấn công lần nữa, đánh tan các quả bi đỏ nằm cạnh nhau, cứ như thế cơ hội tấn công lân lượt bày ra trước mắt.

"Đương nhiên." Tống Khải Minh bưng tách trà, thản nhiên nói: "Chuyện này liên quan đến việc thu mua có phải là cạm bẫy hay không."

Lâm Dục Thư biết ngay, Tống Khải Minh mời cậu tới nhất định sẽ tán gẫu đề tài thu mua.

Vốn tặng rượu với mục đích mở rộng quan hệ, lần này thì tốt rồi, rõ ràng là lên thuyền giặc.

Cậu không nói tiếp, lẳng lặng uống trà cố ý tránh đề tài này.

Tống Khải Minh hiển nhiên nhìn thấu Lâm Dục Thư đang lảng tránh nên không đề cập chuyện thu mua nữa, mà nói: "Mấy ngày hôm trước ở bãi đỗ xe dưới lầu tôi nhìn thấy chiếc Civic của cậu, nhưng không ngờ cậu sống ở cửa đối diện."

"Tôi cũng không ngờ." Lâm Dục Thư nói. "Xe của anh đâu?"

"Ngay dưới lầu." Tống Khải Minh nói. "Tầng một không có chỗ đậu xe, đậu ở tầng hai."

Bảo sao Lâm Dục Thư chưa từng thấy chiếc GTR kia ở dưới lầu, nếu thấy sớm, cậu đã đoán ra người chuyển tới đối diện là Tống Khải Minh.

"Tôi nghe nói nhà cậu đang chế tạo xe năng lượng mới." Tống Khải Minh đột nhiên nói.

Động tác uống trà của Lâm Dục Thư dừng lại: "Nghe nói?"

"Những người bạn của cậu nói cho tôi biết." Tống Khải Minh rõ ràng nói tới những người trong nhóm bạn xe. "Tôi còn nghe nói cậu sắp thăng chức CEO trong Văn phòng gia đình."

Không đúng.

Đám Lư Tử Bác không biết Lâm Dục Thư sắp thăng chức, nghiêm túc mà nói, chuyện này còn không có tin chính xác, chỉ là đám người trong văn phòng ngầm thừa nhận cậu là CEO kế tiếp.

"Anh thăm dò tôi?" Lâm Dục Thư đặt tách trà xuống, hơi nhíu mày.

"Tùy ý hỏi chút thôi." Tống Khải Minh cười cười: "Cậu rất để ý chuyện này sao?"

Hắn trả lại nguyên vẹn câu nói của Lâm Dục Thư.

Cậu đột nhiên phát hiện ra Tống Khải Minh dường như còn khó đối phó hơn Thiệu Quang Kiệt.

Bi trắng trên TV dừng lại ở vị trí không tốt, chỉ có thể từ bỏ tấn công, lui về phía đáy tiếp tục phòng thủ.

"Anh đã hỏi những gì?" Lâm Dục Thư thuận miệng hỏi.

Vốn tưởng rằng Tống Khải Minh sẽ nói một ít lời vô nghĩa giống cậu, không ngờ hắn lại thẳng thừng: "Nghe nói năng lực làm việc của cậu rất xuất sắc, Thiệu Quang Kiệt đang lôi kéo cậu."

Chủ đề trở lại với công việc.

Lâm Dục Thư không muốn tiếp tục đề tài này, cố ý lệch khỏi trọng điểm: "Cho nên bây giờ anh đã biết tôi không phải là tình nhân của anh ta."

"Ừ." Tống Khải Minh lên tiếng, lại hỏi: "Vậy cậu bị anh ta lôi kéo sao?



"Anh đoán xem."

Lâm Dục Thư nhàn nhạt uống trà nóng, nghĩ thầm muốn gạ lời từ tôi? Có phải quá ngây thơ rồi không.

Hẳn là Tống Khải Minh cũng không rõ động cơ Lâm Dục Thư nhắc nhở hắn đổi luật sư, cho nên muốn làm rõ chuyện này.

Nhưng Lâm Dục Thư là người thế nào?

Cậu giảo hoạt, chân còn trơn hơn cả vận động viên trượt băng, nào có dễ dàng bị bẫy như vậy?

Cậu thầm dự đoán chuyến thăm hỏi này sẽ kết thúc nhiều nhất là sau mười phút nữa.

Tống Khải Minh ngừng đặt câu hỏi, quay đầu xem trận đấu trên TV.

Mặc dù người chơi đã phòng thủ rất tốt nhưng đối thủ vẫn tìm được đường đột phá và nắm bắt cơ hội phản công. Tất cả bi đỏ rơi vào túi, bi màu cũng bị chấm dứt từng quả một.

"Lát nữa cậu có rảnh không?" Tống Khải Minh đột nhiên hỏi.

Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, hầu hết mọi người đều vi vu ở ngoài nhưng Lâm Dục Thư vẫn chưa có kế hoạch nào.

Nhìn bộ dạng của Tống Khải Minh, có vẻ hắn cũng rảnh rỗi vô sự.

"Chuyện gì?" Lâm Dục Thư không đáp mà hỏi ngược lại.

"Xe của tôi ở dưới lầu." Tống Khải Minh nói: "Muốn đi xem không?"

Lâm Dục Thư: "..." Anh đang ăn gian.

Lâm Dục Thư muốn tránh giao tiếp sâu với Tống Khải Minh, nhưng sao người này có thể dùng GTR để dụ dỗ cậu?

Không giống như hôm đó ở trường đua, bốn phía đều có người, nếu hôm nay hai người xuống dưới lầu xem xe, Lâm Dục Thư tin sẽ không có người thứ ba, cậu cũng không cần lo lắng chuyện mình tiếp xúc với Tống Khải Minh bị Thiệu Quang Kiệt phát hiện.

Tuy nhiên trong lòng Lâm Dục Thư thầm nhắc nhở mình, sở thích là sở thích, công việc là công việc, tuyệt đối không thể để sở thích ảnh hưởng đến công việc.

"Xe của tôi lắp động cơ RB26." Tống Khải Minh nhìn Lâm Dục Thư, không nhanh không chậm hỏi: "Cậu không đi xem thật à?"

... Tên khốn này.

Lâm Dục Thư mím môi, cuối cùng không thể cưỡng lại cám dỗ, đành phải ra vẻ: "Tôi cũng chỉ nhìn một cái thôi."

Nói xong câu này, cậu đứng dậy tự mình đi về phía cửa, không thấy Tống Khải Minh ở phía sau buồn cười nhếch khóe môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện