Chỉ nhắc nhở một câu mà Lâm Dục Thư đã bắt đầu hối hận, làm sao cậu có thể giới thiệu luật sư cho Tống Khải Minh? Xem chừng cậu vẫn chưa hiểu rõ về hắn.

Cậu chỉ đưa ra một chút thông tin, thậm chí còn không cho Tống Kỳ Minh thời gian tiêu hóa, nhưng Tống Kỳ Minh lập tức nhận ra bản thân có giá trị nên chủ động tấn công bắt lấy, không cho cậu chạy thoát.

Dáng kia giống như con sói ngửi thấy mùi thịt mà nhào tới.

"Đó là chuyện của anh." Cho dù bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp, Lâm Dục Thư vẫn bình tĩnh, chỉ hơi nghiêng đầu, rời xa hơi thở của Tống Khải Minh. "Anh buông tôi ra."

Tống Khải Minh không nhúc nhích, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Thiệu Quang Kiệt có biết cậu đặc biệt tới đây tìm tôi không?"

"Hả?" Nghe nói như thế, Lâm Dục Thư thiếu chút nữa cười giận.

Cái gì gọi là "đặc biệt đến đây tìm hắn"? Có phải người này hiểu lầm gì về bản thân không vậy?

Còn chuyện nọ xọ chuyện kia, biết Lâm Dục Thư không muốn để cho Thiệu Quang Kiệt biết việc này, hắn còn cố tình nhắc tới Thiệu Quang Kiệt.

"Anh nên rõ ràng." Lâm Dục Thư trừng mắt nhìn Tống Khải Minh, dùng ngón trỏ chọc chọc ngực hắn, thẳng thắn nói: "Hôm nay tôi đến chạy vài vòng, là tự tôi muốn đến, không liên quan tới anh."

Mắt hoa đào xinh đẹp bởi vì tức giận mà trở nên hung dữ, nhưng không dọa người mà có thêm vài phần linh khí.

"Trùng hợp vậy à?" Tống Khải Minh hiển nhiên không tin lời nói của Lâm Dục Thư, nhướng mày hỏi.

"Trùng hợp vậy đấy." Lâm Dục Thư rút ngón trỏ về, khoanh tay trước ngực: "Còn nữa, ở Singapore cũng là trùng hợp, anh đừng cho rằng tôi cố ý tiếp cận anh."

Tống Khải Minh hạ cằm, cúi đầu cười nhẹ, sau đó hơi lui về phía sau, lại hỏi: "Những người đó đều là bạn của cậu?"

Hắn ám chỉ đám thiếu gia đang chơi xe trên đường đua.

Trên thực tế, phần lớn bọn họ không được tính là bạn bè, chỉ có thể nói là người quen, nhưng Lâm Dục Thư không thèm giải thích nhiều như vậy, hỏi ngược lại: "Làm sao?"

"Không giới thiệu cho tôi biết?" Tống Khải Minh nói vô cùng tự nhiên, giọng điệu kia giống như hắn đã dung nhập vào cái vòng kết nối của Lâm Dục Thư và Lâm Dục Thư giới thiệu bạn bè cho hắn là chuyện đương nhiên.

Lâm Dục Thư phát hiện một điều, các ông chủ Thiệu gia ai cũng thích ra lệnh cho cậu.

"Anh có thể tự giới thiệu." Lâm Dục Thư nói: "Bọn họ rất sẵn lòng được làm quen với anh.".

Vừa dứt lời, bên đường đua vang lên tiếng động cơ đang đến gần. Lâm Dục Thư tinh mắt phát hiện là Lư Tử Bác lái xe đi tới, vì thế cậu nhanh chóng dịch sang bên cạnh một bước, kéo dài khoảng cách với Tống Khải Minh.

Lư Tử Bác dừng xe, đi về phía hai người bọn họ, tò mò hỏi: "Hai người biết nhau à?"

Tống Khải Minh: "Biết."

Lâm Dục Thư: "Không biết."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lâm Dục Thư liền ý thức được có gì đó không ổn.

Cậu chỉ không muốn cho người khác biết cậu đã tiếp xúc riêng với Tống Khải Minh, cho nên mới thốt ra "Không biết".

Nhưng người chơi xe độ, có người nào không biết Tống Khải Minh?

"Trong công việc gặp nhau mấy lần." Lâm Dục Thư sửa lời.

"Thế còn không gọi là quen biết à." Lư Tử Bác đi đến bên cạnh Lâm Dục Thư, khoác cánh tay lên vai cậu một cách thân mật: "Cậu quen anh đại sao không nói cho tôi biết?"

Lâm Dục Thư và Lư Tử Bác là bạn bè nhiều năm, hai người thường xuyên độ xe cùng nhau.

Vốn dĩ hai người bạn kề vai sát cánh là chuyện bình thường, nhưng Lâm Dục Thư đột nhiên phát hiện Tống Khải Minh đang nhìn cánh tay trên vai mình với vẻ mặt ám muội.

"Chào anh đại, ngưỡng mộ anh đã lâu, tôi tên Lư Tử Bác." Lư Tử Bác không phải người trong giới kinh doanh nên y tùy ý tự giới thiệu, hất cằm chỉ vào đường đua: "Đây là trường đua xe của nhà tôi."

"Chào cậu." Tống Khải Minh lấy điện thoại từ trong túi quần ra: "Thêm Wechat?"

"Được chứ!" Lư Tử Bác hiển nhiên không ngờ Tống Khải Minh dễ kết bạn như vậy, vội vã lấy điện thoại ra: "Tôi quét anh nhé?"

Nhìn Tống Khải Minh thuần thục mở mã QR, Lâm Dục Thư không khỏi nói thầm trong lòng, gã người Đức này còn biết dùng Wechat mượt thế.

"Anh đại, sau này mấy vấn đề độ xe có thể thỉnh giáo anh không?"

"Tất nhiên."

Hai người nhanh chóng thêm Wechat, lúc này nghe Tống Khải Minh lại nói: "Cậu đưa wechat của cậu ấy cho tôi đi."

"Cậu ấy" trong miệng hắn, đương nhiên ám chỉ Lâm Dục Thư.

Lâm Dục Thư không tiện cự tuyệt, nhưng lần này thì hay rồi, cậu còn phải lập nhóm đặc biệt cho Tống Khải Minh. Bởi vì Tống Khải Minh và Thiệu Quang Kiệt chắc chắn có kết bạn trên Wechat, nếu Thiệu Quang Kiệt thấy Tống Khải Minh "like" bài viết của mình, vậy thì "kẻ phản bội" này coi như bại lộ.

Wechat nhanh chóng xuất hiện thông báo, Lâm Dục Thư mở danh sách bạn bè, rõ ràng lời mời kết bạn mới nhất ở phía trên cùng chính là Tống Khải Minh.

Ảnh đại hiện là thú cưng Wolfgang của hắn, một con chó sói Séc, hình dáng không khác sói là bao.

Sau khi Lâm Dục Thư ghi chú xong ba chữ "Tống Khải Minh", hơi do dự một phen rồi tạo nhóm "Cẩn thận", ném Tống Khải Minh vào đó.

"Anh đại, chiếc GTR này bao nhiêu mã lực?"

"750."

"Gia tốc bao nhiêu?

"2,6 giây."

"Đỉnh dữ vậy!"

Hai người nói về đề tài Lâm Dục Thư cảm thấy hứng thú, nhưng cậu lại không thể gia nhập cuộc trò chuyện này, vì cậu không muốn người khác cảm thấy mình rất thân quen với Tống Khải Minh.

Cậu vểnh tai nghe hai người đối thoại, để trông tự nhiên hơn, cậu vặn nắp chai rồi uống nước.

Không biết có tin nhắn chưa đọc hay chưa trả lời hay không, tuy rằng Tống Khải Minh vẫn duy trì nhịp trò chuyện nhưng hắn vẫn nhìn điện thoại, ít nhiều có chút thờ ơ.

Lúc này, điện thoại của Lâm Dục Thư đột nhiên rung lên, cậu vừa uống nước vừa mở wechat ra nhìn, thấy có một tin nhắn chưa đọc.

[Tống Khải Minh: Thiệu Quang Kiệt có biết cậu vụng trộm bất cẩn như vậy không?]

"Phụt —— "

Toàn bộ nước trong miệng phun ra, dọa Lư Tử Bác nhảy dựng lên: "Cậu sao thế?"

"Không sao." Lâm Dục Thư oán trách trừng Tống Khải Minh một cái, lấy mu bàn tay lau đi vết nước trên khóe miệng.

Chẳng trách vừa rồi ánh mắt Tống Khải Minh nhìn cậu và Lư Tử Bác ám muội như vậy, thì ra là cho rằng cậu mập mờ với người khác sau lưng Thiệu Quang Kiệt.

[Lâm Dục Thư: Tôi không phải là tình nhân của Thiệu Quang Kiệt]

Ngón tay nhanh chóng múa phím trả lời.

Lư Tử Bác bên cạnh không quan tâm Lâm Dục Thư nữa, tiếp tục hỏi Tống Khải Minh: "Động cơ của anh có mở rộng xi-lanh không?

Tống Khải Minh vẫn nhìn điện thoại, khóe miệng nhếch lên ý cười: "Không có."

Điện thoại của Lâm Dục Thư lại phát ra thông báo tin nhắn.

[Tống Khải Minh: Anh ta có biết cậu vụng trộm bảo tôi đổi luật sư không?]

[Lâm Dục Thư: Anh có thôi không?]

Lư Tử Bác dĩ nhiên không biết hai người trước mặt đang trò chuyện trên wechat, lại hỏi: "Vậy tại sao gia tốc lại nhanh như vậy?"

Tống Khải Minh lơ đãng trả lời: "Momen xoắn lớn."

[Tống Khải Minh: Nếu anh ta biết thì sao?]

Lâm Dục Thư nhìn màn hình điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Tống Khải Minh đang chọc mình ư?

[Lâm Dục Thư: Anh rảnh rỗi không có việc gì à?]

Lần này Tống Khải Minh cười khẽ ra tiếng, mà cho đến lúc này, Lư Tử Bác cuối cùng ý thức được anh đại đang có việc trên tay nên không truy hỏi nữa, chỉ thăm dò mời: "Lát nữa chúng tôi đi quán bar tụ tập một chút, anh muốn đi cùng không?"

"Được." Tống Khải Minh cuối cùng cũng cất điện thoại, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Cậu cũng đi sao?"

"Không đi." Lâm Dục Thư thản nhiên mở cửa xe: "Ngày mai đi làm."

"Cậu ấy không đi là chuyện bình thường." Lư Tử Bác nói tiếp: "Mấy ông chủ của cậu ấy khó hầu hạ lắm."

Lâm Dục Thư ngồi vào ghế lái, cau mày nhắc nhở Lư Tử Bác: "Này."

"À đúng rồi." Dường như lúc này Lư Tử Bác mới nhớ ra thân phận của Tống Khải Minh: "Anh cũng là một trong những ông chủ của cậu ấy."

---

Gần tới kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, các nhân viên cũng có đôi phần lơ đãng.

Hầu như ai cũng giấu một cuốn cẩm nang du lịch trong trình duyệt, lên kế hoạch hú hí vào ngày Quốc khánh. Ngoại trừ Lâm Dục Thư, người thường đi công tác quá nhiều, vì vậy cậu quyết định ở nhà trong kỳ nghỉ lễ dài hạn này.

Cuộc đàm phán thu mua tiếp theo vẫn chưa được quyết định, Lâm Dục Thư không có nhiều chuyện cần làm trong vấn đề này. Thủ tục ly hôn của vợ chồng Thiệu Hòa Húc đang tiến hành theo trình tự, cậu chỉ cần chú ý một chút là được.

Thứ sáu này, Lâm Dục Thư sắp xếp xong tất cả công việc trong tay, hiếm khi thong thả bước vào kỳ nghỉ Quốc khánh như vậy.

Thường ngày cậu có thói quen dậy sớm, ngày nghỉ cũng không ngoại lệ.

Sau bữa sáng, Lâm Dục Thư trải thảm yoga ở phòng khách, đốt một cây nhang và bắt đầu ngồi thiền.

Thiền định giúp đầu óc minh mẫn và là một cách tuyệt vời để bắt đầu kỳ nghỉ. Nhưng Lâm Dục Thư thử rất lâu mà vẫn không thể nào tĩnh tâm được, bởi vì tâm trí cậu luôn vô thức nghĩ về việc khi nào sẽ được thăng chức.

Thực ra bản thân Lâm Dục Thư biết việc quá cố chấp với thành công không phải là một điều tốt.

Có lẽ chờ đến ngày cậu công thành danh toại, quay đầu lại nhìn sẽ cảm thấy những thứ này thật vô nghĩa, không bằng tận hưởng cuộc sống.

Nhưng ít nhất ở giai đoạn này, đối với Lâm Dục Thư mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc thăng chức trở thành CEO.

"Gâu gâu!"

Hai tiếng chó sủa hùng dũng cắt đứt thiền định của Lâm Dục Thư.

Cậu đột nhiên thu hồi suy nghĩ, trong lòng thầm nói nguy hiểm, người ngồi thiền càng ngày càng tĩnh tâm, mà cậu thì ngược lại, càng nghĩ càng mê muội sâu hơn.

—— Đúng rồi, tiếng chó sủa.

Hàng xóm đối diện chắc chắn đang ở nhà.

Lâm Dục Thư đứng dậy đi đến cửa chính, cầm lấy rượu nho trắng vẫn đặt trên tủ giày và mở cửa.

Trên hành lang quả nhiên có một con chó cỡ lớn, bộ lông màu xám, tai dựng thẳng, đôi mắt nhạy bén, nhìn thôi là biết uy phong cỡ nào.

Vừa nhìn thấy Lâm Dục Thư, nó liền cảnh giác dừng bước, bất động đánh giá người xa lạ này, trên mặt viết bốn chữ lớn sáng choang "Người lạ cấm vào".

Nhưng đối với Lâm Dục Thư, nó cũng không xa lạ gì.

Gần như là theo bản năng, Lâm Dục Thư không hề nghĩ ngợi, kinh ngạc nhìn con chó lớn kia nói: "Wowo?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Dục Thư đã hối hận.

Bởi vì cậu nhìn thấy người theo sau con Wolfgang chính là chủ nhân của nó —— Tống Khải Minh.

Tống Khải Minh vừa ra khỏi thang máy với một chiếc túi đựng phân trên tay, chắc hẳn vừa dắt chó đi dạo trở về. Hắn nhìn biển số nhà phía sau Lâm Dục Thư, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh tia kinh ngạc kia liền biến thành nghiền ngẫm: "Sao ngay đến tên cúng cơm của con chó nhà tôi mà cậu cũng biết?"

Lâm Dục Thư mặc quần áo ở nhà, tay cầm rượu vang trắng: "..."

Xin hỏi thời gian có thể quay ngược không? Ba giây là được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện