Lúc mới đi vào, mặc dù nhà hàng khá vắng vẻ nhưng vẫn có những vị khách khác, chỉ có điều lúc này, Lam Y Nhân đã phát hiện ra những vị khách khác không còn ở đó, trong toàn bộ nhà hàng, chỉ có nàng và Hạ Thiên đang ngồi bên cạnh.


Không chỉ như thế, ngay cả người phục vụ cũng đồng loạt biến mất, toàn bộ nhà hàng càng trở nên vắng vẻ hơn.
Tất nhiên, cùng lúc đó, trong nhà hàng này lại có thêm vài người, chẳng hạn như người vừa nói chuyện, mà người này, Lam Y Nhân đương nhiên biết.


Thật ra Hạ Thiên cũng biết người đàn ông này, người này nhìn khoảng ba mươi tuổi, bộ dáng cũng không tệ, mà hắn chính là đại thiếu nhà họ Tần đã xảy ra xung đột với Hạ Thiên ở câu lạc bộ Y Nhân Các vào tối hôm qua, cũng là người được gọi là đệ nhất công tử thành phố Quế, Tần Hải Duyệt.


“Tần đại thiếu, ta ăn một bữa cơm với bạn mình, hình như còn chưa tới lượt ngươi xen vào?” Giọng nói của Lam Y Nhân rất bình tĩnh, thật ra nàng cũng biết Tần Hải Duyệt tìm Hạ Thiên rất lâu rồi. Thực tế là, tối hôm qua, Tần Hải Duyệt tỉnh lại trong bệnh viện, sau đó không biết có bao nhiêu người được hắn phái đi tìm Hạ Thiên.


Bây giờ, cuối cùng Tần Hải Thiên đã tìm thấy Hạ Thiên, hiển nhiên hắn sẽ không bỏ qua như vậy.
“Y Nhân...” Tần Hải Duyệt vừa nói ra hai chữ.


“Tần đại thiếu, ta đã từng nói nhiều lần rồi, đừng gọi ta là Y Nhân!” Trong giọng nói của Lan Y Nhân rõ ràng không vui: “Ta thật sự không thích các ngươi gọi như thế!”




“Đúng vậy, bọn hắn gọi thật sự rất khó nghe.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Vợ Tiểu Y Y, vẫn là ta gọi như thế này êm tai hơn đúng không?
Lam Y Nhân đột nhiên không nói nên lời, hắn xưng hô như thế này càng thêm lộn xộn, biết không?


Thế nhưng, Lam Y Nhân còn chưa lên tiếng, Tần Hải Duyệt đã nói: "Thì ra Lam đại tiểu thư thật sự đã tìm được người chồng như ý, chẳng trách muốn tránh xưng hô kia để không bị nghi ngờ."


"Tần đại thiếu, không cần nói quái gở như thế. Ta và Hạ Thiên có quan hệ như thế nào cũng không liên quan đến ngươi. Chỉ là ta rất mệt mỏi với cách làm cũ rích này của các ngươi." Giọng nói của Lam Y Nhân vẫn bình tĩnh như cũ: "Còn nữa, bây giờ ta đang ăn cơm với bạn, xin Tần đại thiếu đừng tới quấy rầy."


Mặc dù, Tần Hải Duyệt được gọi là công tử đệ nhất thành phố Quế, mà nhà họ Tần cũng là gia tộc đứng đầu ở thành phố Quế, nhưng điều này không có nghĩa là Lam Y Nhân sẽ sợ Tần Hải Duyệt. Phải biết rằng, ở thành phố Quế, nhà họ Lam cũng là một gia tộc lớn.


Tần Hải Duyệt và Quang Tây đều đang liều mạng theo đuổi Lam Y Nhân, nhưng không phải chỉ vì Lam Y Nhân xinh đẹp.


Trên thực tế, nếu Lam Y Nhân chỉ xinh đẹp, e rằng nàng đã sớm trở thành đồ chơi của đám người Tần Hải Duyệt rồi. Dù sao thì với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cũng không phải mãi tới bây giờ mới được để mắt tới.


“Lam đại tiểu thư, ta cũng không muốn làm phiền ngươi ăn cơm, nhưng người bạn kia của ngươi phải tính nợ rõ ràng với ta trước đã!” Giọng nói của Tần Hải Duyệt trở nên lạnh lùng.


Tần Hải Duyệt quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên, trong lòng hắn vừa tràn đầy ghen ghét lại càng thêm phẫn nộ, tối hôm qua tên này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chiếm được Lam Y Nhân? Tần Hải Duyệt hắn đã theo đuổi Lam Y Nhân nhiều năm như vậy nhưng đến góc áo của nàng vẫn còn chưa chạm được!


“Hạ Thiên đúng không? Số nợ tối hôm qua, bây giờ nên tính toán đi?” Tần Hải Duyệt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Nếu ngươi là đàn ông thì đi theo ta, chuyển sang chỗ khác, đừng làm liên lụy đến Lam Y Nhân!”


“Số nợ tối hôm qua?” Hạ Thiên nhìn Tần Hải Duyệt, có chút buồn bực, sau đó nhìn về phía Lam Y Nhân: “Vợ Tiểu Y Y, ta nợ tiền hắn hay hắn nợ tiền ta thế?
Lam Y Nhân có chút dở khóc dở cười, tên này đang giả ngốc hay ngốc thật vậy? Người ta có chỗ nào nói đến tiền đâu?


“Ngươi không nợ tiền hắn, hắn cũng không nợ tiền ngươi.” Cuối cùng Lam Y Nhân vẫn trả lời một câu: “Thế nhưng, tối hôm qua ngươi đánh hắn ở câu lạc bộ của ta, tất nhiên là hắn muốn trả thù rồi.”
Lam Y Nhân cũng không quanh co lòng vòng gì, nàng trực tiếp nói rõ vấn đề.


“Ồ, chính là chuyện này à.” Hạ Thiên lập tức hiểu ra: “Vợ Tiểu Y Y, ta nghe nói có mấy câu lạc bộ kỳ quái sẽ trả tiền cho việc người đánh người. Ta còn tưởng rằng nơi đó của các ngươi chính là kiểu câu lạc bộ này.”


“Ngươi mới là người mở ra kiểu câu lạc bộ kỳ quái đó!” Lam Y Nhân tức giận nói, nàng còn tưởng rằng tên này ngốc, hóa ra tên này đang suy nghĩ lung tung.


“Ta không mở câu lạc bộ kiểu này nha. Nếu ta muốn đánh người thì sẽ đánh Muội muội chân dài.” Hạ Thiên thản nhiên nói, sau đó hắn lại có chút buồn bực, vì không thể đánh Muội muội chân dài được.


“Hạ Thiên, đừng giả ngây giả dại ở đó, nếu còn là đàn ông thì đi ra cho ta...” Tần Hải Duyệt quát lên, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong đã hét lên một tiếng: “A!”


“Xem ra tối hôm qua đứa ngốc như ngươi bị đánh vẫn còn chưa đủ sao!” Hạ Thiên đá thêm một cước trên người Tần Hải Duyệt, trong nháy mắt đã đá ra mấy chục cước, sau đó, hắn mới hỏi một câu: “Này, đồ ngốc, bây giờ đã đủ chưa?”


Tần Hải Duyệt không có đáp lại, hắn đã ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, không có cách nào trả lời được.
“Nhanh như vậy đã ngất xỉu rồi?” Hạ Thiên khinh bỉ nói: “Ta đã dùng sức rất ít rồi, sức chịu đựng của ngươi cũng qua kém nhỉ?”
“Ngươi tự tìm đường ch.ết!”


“Ngươi lại dám đánh Tần thiếu!”
Lúc này, mấy người do Tần Hải Duyệt mang tới, cuối cùng cũng phản ứng lại, nói chính xác là có bốn người, mà giờ đây, bốn người bọn họ đã cùng nhau nhào về phía Hạ Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện