Nhìn từ góc độ của một người bình thường, có lẽ bốn người kia còn tương đối biết đánh nhau, động tác rất nhanh, nắm đấm kia nhìn qua cũng rất dọa người. Chỉ tiếc, tất cả bọn hắn đều bị bay lên trước khi kịp lao đến bên cạnh Hạ Thiên.
"A!"


Bốn người đồng thời phát ra tiếng kêu thảm, sau đó biểu diễn một màn bay người lên không trung cùng một chỗ, rồi bọn họ đồng loạt bay ra khỏi nhà hàng, ngã mạnh xuống bên ngoài nhà hàng.


Bên ngoài truyền đến một trận hỗn loạn, rõ ràng là lúc này ở bên ngoài vẫn còn rất nhiều người, nghĩ lại cũng bình thường, nhân viên phục vụ trong nhà hàng này đã đều không thấy đâu, hơn phân nữa là đã bị đuổi ra ngoài.
"Các ngươi sao vậy?"
"Tần thiếu đâu?"


Rõ ràng là ở bên ngoài có bảo vệ, bọn hắn vừa bắt đầu hỏi thăm chuyện đó thì đã thấy một người khác bay ra ngoài, người này chính là Tần Hải Duyệt đã hôn mê.


Mà càng thần kỳ là khi Tần Hải Duyệt bay ra ngoài vừa khéo đập ngã bảo vệ canh gác bên ngoài, kết quả là, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Tần Hải Duyệt dẫn theo sáu người tới, nhưng tất cả cũng đã bị đánh ngất xỉu.


Lam Y Nhân có chút đau đầu, tên này thật đúng là không sợ cái gì, tối hôm qua đã đánh Tần Hải Duyệt bất tỉnh, hiện tại lại làm cho Tần Hải Duyệt hôn mê lần nữa, nếu hắn không biết nhà họ Tần có lai lịch gì, nhưng tại sao hắn lại không sợ bị cảnh sát bắt chứ?




Cũng may Lam Y Nhân đã có kinh nghiệm xử lý chuyện này, nàng đứng dậy đi về phía cửa rồi dặn dò mấy câu đơn giản, sau đó có người trong nhà hàng gọi điện thoại cấp cứu, mà nhân viên phục vụ cũng trở về vị trí cũ. Còn những người khách khác bị đuổi ra ngoài, hiện tại, một số đã rời đi, một số người có gan lớn hơn vẫn ở lại để xem náo nhiệt đã quay lại chỗ ngồi.


“Vợ Tiểu Y Y, ở đây mang đồ ăn lên chậm quá.” Lúc này, Hạ Thiên oán trách một câu.
“Tiên sinh, ngài chờ một chút, chúng ta sẽ mau chóng mang món ăn lên cho ngài.” Một nhân viên phục vụ đi ngang qua vội vàng nói. Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ, bọn hắn sẽ ưu tiên phục vụ bàn của Hạ Thiên.


“Ta nói này, Hạ Thiên, cuối cùng ngươi có biết mình vừa đánh ai không?” Lúc này, Lam Y Nhân mới mở miệng hỏi.
“Không phải chỉ là một tên ngốc sao?” Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn không thèm quan tâm Tần Hải Duyệt là ai.


“Y Tiểu Âm chưa nói cho ngươi biết sao?” Lam Y Nhân có chút dở khóc dở cười: “Đó là Tần Hải Duyệt, đệ nhất công tử của thành phố Quế. Nhà họ Tần bọn hắn là gia tộc lớn nhất ở thành phố Quế. Chẳng lẽ trước đây Y Tiểu Âm không nói với ngươi về chuyện này sao?”


“Vợ Tiểu Y Y, có phải ngươi bị ngốc không?” Hạ Thiên hơi buồn bực: “Một chuyện nhỏ nhặt như này, tại sao vợ Y Y lại nói với ta chứ?”
“Chuyện nhỏ nhặt?” Lam Y Nhân không nói nên lời, đây là chuyện nhỏ, vậy cái gì mới được coi chuyện lớn?


Tất nhiên là Lam Y Nhân không thể nghĩ ra, dù đối với Hạ Thiên hay đối với Y Tiểu Âm mà nói, chuyện này thật sự là một chuyện nhỏ nhặt, một gia tộc đứng đầu trong thành phố không lớn cũng không nhỏ, bọn hắn thực sự sẽ không để vào mắt.


Thật ra, cho dù là A Cửu, có lẽ cũng sẽ không quan tâm đến kiểu gia tộc này.


“Vợ Tiểu Y Y, chuyện này vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ.” Hạ Thiên bày ra dáng vẻ chẳng thèm để ý: “Ngươi không cần để ý tới nhân vật nhỏ này. Về sau, ngươi chính là vợ của ta. Ai dám quấy rầy ngươi, ta sẽ xử lý hết bọn hắn."


“Hạ Thiên, ta biết ngươi và Y Tiểu Âm có quan hệ không bình thường, nhưng có câu nói cường long không chèn ép được địa cầu xà. Cho dù lai lịch của Y Tiểu Âm không nhỏ, ở đây nàng cũng chưa chắc có thể bảo vệ được ngươi..." Lam Y Nhân có chút bất đắc dĩ. Chỉ là nói đến chuyện này, nàng lại phát hiện ra ánh mắt kia của Hạ Thiên không đúng lắm.


“Ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Lam Y Nhân có chút không được tự nhiên, ánh mắt của tên kia quá hung hãn, cảm giác như hắn đang muốn nhìn thấu nàng.


“Vợ Tiểu Y Y, lúc đầu ta còn muốn đánh ngươi một trận, nhưng ta đột nhiên nhớ ra ngươi chưa đồng ý làm vợ ta, hình như ra tay thì không được tốt lắm. Hay là, bây giờ ngươi đồng ý làm vợ ta đi?"


Lam Y Nhân dở khóc dở cười, đừng nói đến chuyện nàng có đồng ý làm vợ hắn hay chưa, nếu như nàng đồng ý thì hắn sẽ đánh nàng một trận sao?


“Tại sao ngươi lại muốn đánh ta một trận?” Lam Y Nhân tức giận, người này là ai chứ? Thật quá bạo lực, hắn vừa mới đánh nhiều người như vậy, giờ ngay cả vợ mình cũng muốn đánh.
Ách, không đúng, nàng không phải là vợ của hắn!


“Vợ Tiểu Y Y, vì ngươi nói sai rồi, một người đàn ông đẹp trai như ta không cần người khác bảo vệ, ta cũng không cần vợ Y Y tới bảo vệ. Ta đặc biệt có trách nhiệm bảo vệ vợ mình." Hạ Thiên nói rất chân thành: "Tóm lại, sau này ngươi không nên nói lung tung, coi thường những cô vợ khác của chồng mình thì sẽ bị đánh."


“Được rồi, vậy ta hỏi ngươi một vấn đề. Giả sử nhà họ Tần tố cáo ngươi cố ý hại đả thương người khác, rồi gọi cảnh sát tới bắt ngươi. Ngươi sẽ làm thế nào?" Lam Y Nhân mở miệng hỏi.


“Ôi, vợ Tiểu Y Y, bọn hắn không dám tới bắt ta, cũng không bắt được ta đâu.” Hạ Thiên thản nhiên nói, nói đùa cái gì, mặc dù hơn mười năm nay hắn không đi ra ngoài, nhưng với thân phận của hắn, có mấy cảnh sát dám bắt hắn chứ?


Cho dù bọn hắn có can đảm, vậy cảnh sát nào có thể bắt được hắn đây?
Trừ khi là Băng Băng nhà hắn tới bắt hắn, chỉ có điều, bây giờ Băng Băng cũng không có ở đó.


“Nguy rồi, ta lại nhớ Băng Băng rồi.” Hạ Thiên đột nhiên rất buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ gợi cảm trước kia ngày càng gợi cảm và quyến rũ hơn, à, còn nghe lời hơn cả Muội muội chân dài nữa.


“Được lắm, thật ra, nhà họ Tần chưa chắc đã gọi cảnh sát, nhưng tin ta đi, bọn hắn sẽ sớm trả thù ngươi thôi.” Lam Y Nhân cảm thấy có chút bất lực trước sự tự tin của Hạ Thiên.
Đang nói chuyện thì di động của Lam Y Nhân đổ chuông, nàng vừa lấy điện thoại ra, đã vội nhấn nút nghe ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện