Phần 2

Có chân có tay thì ngon rồi, cả ngày lúc ẩn lúc hiện, giống như sợ người ta không nhìn thấy vậy đó!

“Tô Đại Nhân chết tiệt! Nói anh là quỷ anh còn không tin, không tìn thì đi soi gương đi!”

“Ngải Trừng chết tiệt! Cô có bản lĩnh thì theo tôi nhìn!”

“Vớ vẩn! Tôi sợ anh sẽ hù chết tôi. Tôi gan nhỏ.”

“Tôi muốn hù cô thì cô còn sống chắc!? Đồ vô lại, mau qua đây!”

Đáng tiếc, con người tôi thích mềm sợ cứng rắn, đành phải khó nhọc cất từng bước tới trước gương.

Một màu trắng tuyết, rất trắng, cực kỳ trắng, đặc biệt trắng, càng làm nổi bật làn da vàng của tôi.

Là một con hồ ly, một con hồ ly chết dẫm, biểu tình ngứa đòn đã lâu.

Tôi điên rồi! Tôi dụi mắt, lại dụi mắt. Thật sự là hồ ly! Mẹ nó, thật là hồ ly!? Lại còn là hồ ly thành tinh!

Thế nhưng, vô luận bao nhiêu “Mẹ nó!” gào thét trong đầu cũng không thể chống đỡ được nội tâm ưu thương của tôi.

Tôi là một người ưu thương…

Không đúng! Nỗi ưu thương của tôi…

Không đúng! Tôi vỡ trứng rồi…

Không đúng! Tôi làm gì có trứng…

Ngày hôm sau, tôi đặc biệt u sầu. Nơi đây không phải Thanh Khâu, không phải Thanh Khâu, không phải Thanh….

Tô Đại Nhân nhìn sắc mặt của tôi, sau đó bày ra biểu tình ngứa đòn, như cười như không “Kỳ thực, quê hương của tôi là Thanh Khâu.”

Cái này còn cần nói sao!!!!!???????

Đêm đó, tôi ngủ rất sớm, đặc biệt sớm, đầu chạm gối một cái liền ngủ khò khò…

Sau đó, một tuần liền không thấy Tô Đại Nhân.

Tôi nghĩ, con hồ ly này tương đối có tính tự giác, có lẽ tự mình cút rồi.

Nhưng mà, từ ngày đó về sau, tôi thật sự không phát hiện hồ ly nữa, trong rừng cây phía sau thu viện cũng không thấy.

Không biết vì sao tôi cảm thấy rất vô vị, vô cùng trống rỗng. Bạn nói xem, một người, không đúng, một con quỷ có thể chạy đi đâu chứ?

Một tối, tôi tắm rửa xong xuôi, trùm khăn tắm đi ra, chợt phát hiện Tô Đại Nhân đã về…

Thường thường, tôi là người tắm muộn nhất trong ký túc xá. Cái này không thể trách tôi, bởi vì tôi rất lười, chưa đến khắc cuối cùng sẽ không chịu rời phòng.

Tô Đại Nhân an vị trên bể tắm, dựa lưng vào gương lớn, trong gương lại không hề có một cái bóng nào. Tôi trừng mắt, bạn cùng phòng của tôi còn ở đây đó! Người này, tên vô lại này, vậy mà dám ngang nhiên ra đây, còn không sợ người khác thấy hay sao?

Tô Đại Nhân tương đối trắng, đặc biệt trắng, trắng như tuyết. Nhưng mà hiện giờ có điểm không đúng…

Nói thế nào đây? Chỉ là có điểm không đúng, nếu như trước kia là trắng như gốm sứ, thì bây giờ lại đã có gân xanh cùng huyết quản xanh tím…

Tô Đại Nhân yên lặng nhìn chòng chọc tôi một hồi. Hơn nửa ngay sau, tôi cho rằng mình sắp không giữ nổi khăn tắm nữa, anh ta bỗng nhiên nói, “Tôi đã về rồi!”

Về cái em gái anh! Mẹ nó, có thể chọn thời gian và địa điểm một chút không?

Cũng may Tô Đại Nhân không biết thuật đọc tâm nên không biết tôi đang thầm phỉ nhổ anh ta. Tôi thật sự cảm thấy “hơi” bi phẫn!

Chứng kiến biểu tình bực bội của tôi, Tô Đại Nhân ngược lại vô cùng, vô cùng vui vẻ, quyết định thưởng cho tôi một lần bị bóng đè…

Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ….

Kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng tới, tôi quyết định về Bắc Kinh.

Tô Đại Nhân hỏi tôi, “Đi một mình sao?”

Tôi điên! Em gái anh! Anh còn sợ ở trường không đủ dọa người hay sao? Còn muốn vào nhà người ta làm trò?

Anh yên lặng nhìn tôi, bỗng hỏi: “Ngải Trừng, cô thực sự về nhà?”

“Nói nhảm!” Tôi thực sự cảm thấy đôi khi nói chuyện cùng loại sinh vật khác người thực sự khó khăn.

Anh cẩn thận nhìn tôi hơn nửa ngày, vươn hai ngón tay tuyết trắng chọc chọc hai má phúng phính của tôi, “Thật tốt.”

Thật tốt em gái anh!

Cơ mà, cái giọng này của Tô Đại Nhân có hơi ướt át, chỉ e không có ý gì tốt. Tôi cảm thấy tương đối nguy hiểm, hoảng sợ lui về sau một bước.

Cũng may, Tô Đại Nhân chung quy vẫn là một con yêu quái nhân từ, quyết định hào phóng thả tôi về nhà. Chỉ là trước khi đi, anh bỗng ghé đầu vào đầu gối tôi, thanh âm nhàn nhạt…

Rất nhạt, rất nhạt như là từ thật xa vọng tới. Anh nói, “Về nhà.”, sau đó chép miệng.

Tôi cảm thấy trên gương mặt suốt ngày cợt nhả này không nên để lộ biểu tình không muốn sống như thế. Vì giải cứu động vật cấp thấp đang thương, tôi liền nổi lòng từ bi mà hỏi một câu, “Sao thế? Anh không có nhà để về sao?”

Trong nháy mắt, Tô Đại Nhân liền hóa đen, triệt để hóa đen, da dẻ toàn thân biến thành màu đen. Tôi sợ run người – Con mẹ nó! Đây mới thật sự là hóa đen….

Một tháng nghỉ đông ở nhà tôi không có gặp ác mộng, thế nhưng chẳng hiểu sao lại thấy rất trống vắng. Tôi không biết mình thiếu cái gì, chỉ biết là rất trống vắng…

Vì vậy, sau khi kết thúc kỳ nghỉ, tôi liền trở về ký túc xá. Nhưng mà, tôi không thấy ai ở đó, chỉ có một đống quần áo cần giặt thật lớn và rất nhiều đồ vật linh tinh khác.

Anh không để lại cho tôi một thứ gì, thế nhưng lại lấy đi của tôi một sợi dây chuyền. Con người tôi rất thích dây chuyền nên mua về rất nhiều, vậy mà Tô Đại Nhân lại lấy trúng sợi dây có mặt chữ thập mà tôi thích nhất…

Tôi bực, nhưng không biết vì sao lại bực. Là vì anh không nói một lời liền lấy đồ của tôi, hay bởi tôi không nhìn thấy anh…

Dù gì thì vẫn là tức giận!

Tôi mất ngủ…

Mất ngủ tới ngày thứ hai thì bị bóng đè…

Tuy là bị bóng đè, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy thật an tâm. Bởi vì vừa bị bóng đè, tôi liền tỉnh lại, chẳng qua là không mở mắt thôi. Tôi cứ nằm như vậy, mãi tới khi cảm giác tê dại dần biến mất.

Nhưng là có điểm không đúng. Vừa khôi phục sức lực, tôi lập tức há mồm hét to, “Em gái anh, anh đè chưa đủ hay sao?”

Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, “Cô biết là tôi?”

“Đồ vô lại nhà anh, tôi không biết!”

Sau đó Tô Đại Nhân vẫn không thèm đứng lên, làm tôi sáng hôm sau bị sái cổ, đặc biệt khó chịu, đi học không dám tùy tiện ngẩng đầu cúi đầu. Vì sao ư? Vì động một cái liền đau đến nhe răng trợn mắt!



Tô Đại Nhân khinh bỉ nhìn tôi, bởi vì tôi mới cắt mái, lại còn cắt rất ngắn, nhìn rất ngu.

Anh nói, “Ha ha, Ngải Trừng, cô vốn đã xấu tới nỗi không ai thèm lấy. Giờ thì hay rồi, cô càng thêm không ai thèm lấy!”

Tôi giận dữ – Đây chính là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm của phái nữ đấy!

Nghĩ rồi liền phản bác, “Chỉ có tôi không muốn gả. Người ta muốn lấy, tôi còn không thèm đồng ý đâu.”



Mùa xuân tới, cơ thể Tô Đại Nhân chuyển thành dạng nửa trong suốt, nhìn qua giống như lưu ly. Sau khi tôi nói với anh như thế, tôi cảm thấy cơ thể anh càng thêm nhạt dần…

“Cô là đồ đầu đất!” Anh bỗng ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười.

Cảnh xuân bốn phía, gió thổi vi vu, con ngươi anh như sóng nước, lại còn chói mắt hơn ánh mặt trời, mơ hồ giống với trong mộng của tôi… Một bóng người khoác trường bào màu trắng, tà áo phấp phơi như sắp bị gió cuốn đi…

“Cô thử chạm vào tôi đi.” Tô Đại Nhân tự dưng bồi thêm một câu như vậy.

Tôi cảm thấy không có gì là không được, thẳng thắn gật đầu.

Thế nhưng, mặt anh lập tức chuyển thành xám xanh, cực kỳ đáng sợ.

Tôi cảm thấy rất sợ hãi, ngón tay run lên…

Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn vươn tay chọc tới, tự dưng có cảm giác tự mình gây nghiệt. Có điều, da thịt của Tô Đại Nhân cực kỳ có lực đàn hồi.

Anh bỗng nhiên bắt lấy tay tôi, nắm thật chặt, giống như muốn bóp gãy móng tay của tôi vậy. Tôi nhất thời sợ tới phát khóc. [Sau này bạn cùng phòng hỏi tôi vì sao móng tay gãy, tôi còn nói tôi có tật gặm móng -_-]

“Anh làm sao vậy?”

“Theo tôi sao?” Tôi cảm thấy đầu óc người này có vấn đề rồi. Có thể nói chuyện liên quan một chút không?

Thế nhưng thân là một người sợ quỷ, tôi chỉ có thể yên lặng gật đầu.

“Chờ tôi sao?”

Tôi cảm thấy nhất định là hôm nay đứa nhỏ này bị xe đụng nên não tê liệt rồi, hoặc là bị gió xuân thổi tới nỗi xuân tình nhộn nhạo. Có điều…tôi vẫn gật đầu…

Anh nở nụ cười, cười giống như đang yêu, đặc biệt lẳng lơ, hai mắt cong cong như đang câu dẫn người khác.

Cơ mà tôi là quân tử, luôn luôn tuân thủ nguyên tắc không động thủ, chỉ yên lặng dùng ánh mắt giết anh…

“Anh làm sao thế?”

“Sắp chết.”

“Thật sao? Oa, chúc mừng, chúc mừng!” Kỳ thực tôi còn muốn nói nhảm nhiều hơn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tô Đại Nhân, tôi liền không dám lên tiếng nữa, vội vàng che miệng, giả bộ vô tội.

“Ngải Trừng, cô thật sự hy vọng tôi chết đi?” Giọng nói của anh hơi khác thường, giống như…run rẩy…

Tôi đột nhiên cảm thấy nếu trả lời không đúng ý anh, bạn học của tôi chắc chắn sẽ sớm ngày nhận được tin báo: “Bạn học Ngải Trừng đột nhiên chết trong ký túc vì lên cơn đau tim.”

Cho nên, tôi rất trái lương tâm mà nói, “Chắc chắn không có.”

“Vậy cô chúc mừng cái gì?” Giọng nói cực kỳ lạnh.

Hai chân tôi mềm nhũn luôn rồi, khó khăn lui về sau một bước, đau thương nói, “Mong ước anh sống, mong ước anh đầu thai chuyển kiếp làm người. Ai nha, anh đừng trừng tôi, ôi chao đừng trừng tôi, tôi sắp bị chọc mù rồi…”

Khuôn mặt nhỏ của anh bắt đầu vặn vẹo, cực kỳ vặn vẹo, bắt đầu hơi giống quỷ rồi. Tôi càng thêm sợ hãi trốn ra sau.

Có thể là tôi bỉ ổi ra vẻ lấy lòng anh, anh lại không phải đang nói giỡn, một bàn tay tái nhợt bỗng vươn tới xoa đầu tôi.

Thế nhưng, hừ…hừ…Tô Đại Nhân thực sự là một người thù dai, tối hôm đó tôi lại bị bóng đè!

Hơn nữa còn gặp ác mộng. Tôi mơ thấy anh tung bay trong mộng, mơ thấy thật nhiều máu, mơ thấy bóng tối vây bốn phía. Gương mặt Tô Đại Nhân trắng bệch, rất suy yếu, giống như phụ nữ vừa mới sinh xong, thân thể nửa trong suốt lơ lửng trên không trung, khắp nơi đều là máu. Sau đó, sau lưng anh chợt hiện lên chín cái đuôi to lớn…

Tôi thích mấy thứ mềm mại nhiều lông, vậy là tiện tay nhéo nhéo…

Anh một mực hỏi tôi, “Cô theo tôi sao?”

Sau đó, có một ngày…

Ánh mặt trời sáng rỡ, trong ánh vàng lộ ra một thân hình gần như trong suốt…

Anh cà lơ phất phơ ngồi trên lan can, hai chân thon dài lắc qua lắc lại…

Tôi cười, “Cẩn thận ngã chết.”

“Nếu tôi ngã chết, cô có đau không?”

“Không nha. Như vậy trong ký túc xá sẽ không có quỷ nữa.”

Anh hư hư thật thật ồ lên một tiếng, bỗng chuyển chủ đề, “Mùa xuân định làm gì?”

“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là xem hoa anh đào rồi.”

“Vậy cô nhớ phải hái cho tôi một cành đấy!”

“Vớ vẩn, phá hỏng của công là không tốt…”



Hiếm khi được một ngày Tô Đại không ầm ĩ, tôi cũng lười nói, chỉ chăm chú gõ chữ…

Thật lâu sau đó. Có lẽ là nửa tiếng, mà cũng có thể là bốn tiếng, tôi không nhớ rõ, anh bỗng nói, “Tôi phải đi rồi!”

“Ừ, lên đường vui vẻ.”

Sau đó, anh liền ngã xuống lan can, ngã ngửa ra sau, cho tới lúc ấy, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn tôi. Chờ tới khi tôi giật mình tỉnh lại, ngó đầu xuống dưới đã chẳng thấy gì nữa, bên ngoài chỉ có ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lên cảnh vật, gió thổi vi vu lay động tán lá..

Tôi cảm thấy rất khó chịu, khó chịu tới muốn khóc…



Vườn anh đào đã mở hai ngày, vé vào cửa tôi cũng đã mua, vậy mà anh vẫn không xuất hiện…

Nếu như anh còn không tới, xuân sẽ qua, hoa sẽ tàn…

Đồ đểu cáng, anh có giỏi thì chết luôn đi, có giỏi thì đừng quay lại nữa!

Nhưng mà, Tô Đại Nhân, anh sẽ trở về đúng không?

Anh sẽ trở về đúng không?

Anh đã nói muốn em đợi, không phải sao?

Tô Đại Nhân, anh không biết…em rất nhớ, rất nhớ anh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện