Tiết Bồng bỗng chốc chú ý tới tiếng ho của Lâm Thích, cho tới khi Tống Kim nói: “Nhưng mà sao tôi nhớ là tối hôm vụ án xảy ra, Thẩm Chí Bân đang ở quán net gần đó để lên mạng kia mà? Lúc đó tôi cũng có ở đó, còn ngồi đấu lưng với ông ấy nữa. Nhưng mà còn chưa hết thời gian thì Thẩm Chí Bân đã đứng dậy rồi, còn chưa rút thẻ trên máy ra đã đi mất, với lại lúc đi, ông ta còn va vào ghế tôi nữa, làm tôi đánh thua trận đó. Lúc đó tôi cáu lắm, còn quay đầu mắng ông ta nữa! Chuyện này tôi nhớ rất rõ, tuyệt đối không thể nào sai!”

Lục Nghiễm hỏi: “Vậy cậu có nhìn thấy chính diện Thẩm Chí Bân không?”

Tống Kim nghĩ ngợi rồi nói: “Cái đó thì không, tôi nhớ lúc đó ông ta đeo khẩu trang, lúc tôi mắng, ông ta còn quay đầu lại xin lỗi tôi. Sau đó ông ta còn ra quầy mua mấy gói quà vặt, bảo nhân viên ngoài quầy đưa cho tôi, nói là đền bù tổn thất cho tôi. Tôi thấy người này cũng lịch sự nên cũng nhanh hết giận. Ai ngờ ông ta ra ngoài không được bao lâu đã bị người ta đánh chết…”

Lục Nghiễm: “Trên thực tế thì người kia hoàn toàn không phải Thẩm Chí Bân, ông ta rất có thể là hung thủ. Ông ta dùng thân phận của Thẩm Chí Bân để đến quán net đăng ký, đợi đến thời gian đã hẹn trước với Trần Mạt Sinh mới rời khỏi đó, đi tới nhà vệ sinh công cộng nguỵ tạo hiện trường vụ án.”

Anh nói xong, tất cả mọi người đều im lặng rất lâu.

Bỗng chốc, mỗi người đều thầm có suy nghĩ khác nhau.

Đặc biệt là Tống Kim, vừa nghĩ tới người khi đó va phải mình không phải là Thẩm Chí Bân mà là hung thủ thật sự, cậu ta lập tức nổi hết da gà.

Lục Nghiễm đứng khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn quanh, quan sát biểu hiện của từng người.

Tiết Bồng lại âm thầm thu dọn hộp dụng cụ.

Trần Mạt Sinh nhìn thao tác đâu ra đấy của Tiết Bồng, đột nhiên lên tiếng: “Vụ án này không hề phức tạp, thủ đoạn của hung thủ cũng rất vụng về, đáng tiếc thay… Nếu chuyên viên kỹ thuật hình sự xử lý vụ án của tôi mười năm trước mà có thái độ công bằng chính trực được như cô thế này, kết quả chắc chắn sẽ không phải như bây giờ.”

Nghe thấy thế, tất cả đều đưa mắt nhìn sang Tiết Bồng.

Tiết Bồng khựng lại, cầm lấy hộp dụng cụ rồi đứng lên nói: “Tuy kỹ thuật hình sự mười năm trước không tiên tiến như bây giờ, nhưng với trình độ lúc đó cũng dư sức để phán đoán nhà vệ sinh công cộng có phải hiện trường đầu tiên hay không. Kỹ thuật sẽ không nói dối, nhưng con người thì có. Lòng người khó đoán, mỗi người đều có ham muốn và động cơ của mình, thứ dẫn đến kết quả như thế, hoàn toàn không chỉ vì phán đoán sai hiện trường vụ án. Ông bị ngồi tù oan mười năm, tôi có thể hiểu việc ông muốn đào sâu chân tướng, tìm lại công bằng cho mình. Nhưng nếu như ai cũng như ông, dùng cách của mình để khơi lại chân tướng, không tiếc làm trái pháp luật, kết quả có thể sẽ được một mất mười.”

“Được?” Trần Mạt Sinh cười: “Chuyện đến nước này, tôi đã chẳng còn gì để “được” nữa rồi.”

Tiết Bồng không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào ông ta.

Vào lúc này, bụng ai đó trong đám đông sôi lên ùng ục, sau đó lại thấy Lý Thăng gượng gạo ôm bụng: “Xin lỗi, tôi hơi đói…”

Trần Mạt Sinh: “Tới giờ trưa rồi, mọi người ăn cơm đi đã.”

Vào giờ trưa, ba người phía Trần Mạt Sinh không bắt mọi người về lại “buồng giam”, còn cho phép họ tự do hoạt động nhưng chỉ hạn chết ở gần những phòng phục dựng.

Tiết Bồng và Lục Nghiễm chọn một gian phòng, đó cũng chính là cái gian ban đầu họ đã mở cửa xem thử, bước vào cửa là một cái phòng khách nhỏ, có sofa, có cả bàn.

Hai người tới ngồi trên sofa, đến lúc ăn xong mì gói, tên thanh niên che mặt cũng đẩy cửa bước vào.

Trong tay y cầm theo một ấm cà phê và hai cái ly giấy, im lặng đặt đồ xuống rồi đứng thẳng lưng, nhìn vào mắt Tiết Bồng và Lục Nghiễm, cười rồi rời đi.

Cà phê chính là thứ mà họ cần nhất lúc này.

Lục Nghiễm rót cà phê ra, đưa cho Tiết Bồng một ly.

Tiết Bồng đón lấy, nhỏ tiếng nói: “Lúc nãy sắp xếp vụ án, tôi có nhớ tới vài điểm đáng nghi, muốn bàn với anh.”

Lục Nghiễm gật đầu: “Anh cũng vậy, em nói trước đi.”

Tiết Bồng: “Đám Trần Mạt Sinh bắt tới đây sáu nhân chứng, nếu tôi là ông ta, nhất định sẽ phân tích trước khi bắt người, thu hẹp đối tượng tình nghi lại đến mức thấp nhất. Nhìn cách sắp xếp ở đây, rồi hồi tưởng lại cả kế hoạch hoàn chỉnh của Trần Mạt Sinh thì có thể thấy ông ta suy nghĩ rất kín kẽ, cũng rất thận trọng, nhất định là ông ta rất chắc chắn nghi phạm nằm trong số sáu người này. Nhưng mà hiện giờ tôi khá thiên về khả năng hung thủ là nam giới, Thẩm Chí Bân là đàn ông trưởng thành, cao một mét bảy mươi lăm, nặng sáu mươi lăm ký, nếu hung thủ là nữ thì sẽ rất khó di chuyển cái xác, vả lại Tống Kim cũng đã nói, “Thẩm Chí Bân” ở quán net khi đó là đàn ông.”

Lục Nghiễm tiếp: “Chuyện này thì anh cũng thấy vậy, hơn nữa việc chọn lựa địa điểm di chuyển thi thể cũng là một vấn đề. Vụ án xảy ra vào lúc một giờ sáng, đèn đường gần cái toilet công cộng đó nhất đã bị hư, lúc đó lại là mùa đông, đã khuya thế rồi, ít có người qua lại lắm, nhiều lắm là chỉ có khách ở quán net tới đi toilet. Để di chuyển cái xác tới đó, hung thủ chắc chắn phải có phương tiện giao thông, nhưng tất cả lời chứng trong hồ sơ đều không hề nhắc đến việc có phát hiện chiếc xe đáng nghi nào đậu gần hiện trường, điều này chứng tỏ tốc độ di chuyển xác là rất nhanh, xe không đậu lâu.”

Tiết Bồng cụp mắt suy nghĩ, một lúc sau lại ngẩng đầu bảo: “Tôi muốn tới bên ngoài cái toilet đó xem thử.”

“Được.” Lục Nghiễm đứng dậy trước, đi tới cửa.

Tiết Bồng cầm hộp dụng cụ, lần lượt ra khỏi gian phòng với anh.

Quay lại nhìn thì thấy có một người đã đứng ngoài toilet, đó chính là Hứa Cảnh Hân.

Hứa Cảnh Hân vẫn một tay chống nạng, nhìn chăm chăm vào bức tường toilet, lông mày nhíu chặt như đang suy nghĩ gì đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Cảnh Hân bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn Lục Nghiễm và Tiết Bồng.

Lục Nghiễm hỏi: “Đang suy nghĩ vụ án à?”

Hứa Cảnh Hân nhếch môi: “Dù sao cũng không có gì làm, làm rõ cho sớm còn đi sớm được.”

Tiết Bồng đi sang bên kia Hứa Cảnh Hân: “Xem ra anh rất tin là Trần Mạt Sinh sẽ thả mọi người đi.”

“Những người khác thì tôi không chắc, nhưng ông ta sẽ không giết hai người.” Hứa Cảnh Hân nói: “Nếu ông ta muốn trả thù thì hoàn toàn có thể âm thầm giải quyết người mà ông ta nghi ngờ, chuyện này chẳng khó gì với ông ta. Ông ta tốn công tốn sức bắt chúng ta tới đây là để có một ngày, hai người có thể đưa chân tướng ra ngoài.”

Tiết Bồng trả lời: “Ngoài bọn em ra thì anh còn nói sót một người vô tội chính là anh. Có khi anh giúp đỡ phá án nhiều tí là cũng có thể cầm được kim bài miễn tử đấy.”

Hứa Cảnh Hân nhướng mày cười: “Vậy coi bộ anh phải cố gắng nhiều nhỉ.”

Chỉ có mình Lục Nghiễm là im lặng.

Anh nhìn chăm chăm vào bờ tường toilet, lắng nghe hai người nói chuyện, giữ nguyên nét mặt.

Hứa Cảnh Hân lại nói: “Di chuyển xác không chỉ tốn thể lực mà còn phải có kỹ thuật nữa. Chỉ cần giải đáp được điểm đáng ngờ này, hiện trường sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.”

Lúc này, Lục Nghiễm mới lên tiếng: “Mấu chốt của điểm đáng ngờ chính là thời cơ.”

Ba người lại cùng im lặng.

Trong phút mấy phút đồng hồ, cả ba đều không hề nhìn nhau, cũng không nói với nhau câu nào, ai cũng đều đứng yên tại chỗ như là ba bức tượng.

Những người trong mấy phòng phục dựng khác cũng lần lượt ăn xong, đang đi dạo xung quanh, thấy ba người đứng yên tại chỗ ở đó, có người tò mò, có người thì thầm to nhỏ.

Tống Kim và Lý Thăng bèn đi tới, đứng cách cả ba mấy bước, cũng nhìn vào toilet nhưng lại chẳng nhìn ra được gì.

Tống Kim lẩm bẩm: “Mọi người nhìn gì thế?”

Lý Thăng nói: “Cảnh sát ấy mà, chắc chắn là đang quan sát hiện trường, sắp xếp lại diễn biến vụ án trong đầu rồi.”

Tống Kim: “Ô kìa, chú rành ghê ha.”

Lý Thăng: “Còn phải nói, dù gì thì hồi trước tôi cũng là thám tử tư mà.”

Lúc này, Tiết Bồng đột nhiên cử động, cô bước vào toilet nam, ở bên trong một lúc.

Đến lúc bước ra, Tiết Bồng hỏi: “Nếu các anh là hung thủ, vậy các anh sẽ di chuyển thi thể thế nào?”

Lục Nghiễm lên tiếng trước: “Anh nghĩ tới hai cách. Cách thứ nhất là trước hết, cần có một chiếc xe, còn phải có đồng bọn. Đồng bọn lái xe chở xác tới đây, hung thủ đi ra từ quán net, sắp xếp lại hiện trường với đồng bọn.”

Hứa Cảnh Hân nhanh chóng hiểu ý, nói thêm: “Cách thứ hai chính là không có đồng bọn, hung thủ sẽ đậu chiếc xe giấu xác ở gần quán net, sau khi ra khỏi quán net sẽ tới lấy xe, lái tới đây rồi bỏ xác xuống.”

Lục Nghiễm: “Nhưng dù là trường hợp nào thì cũng đều phải nhanh. Cả một cái xe quá bắt mắt, lại là vào đêm tối, nếu có người vừa đúng lúc mới đi toilet xong thì chắc chắn sẽ nhìn thấy ánh đèn xe.”

Tiết Bồng nói: “Tôi còn nghĩ ra được trường hợp thứ ba, vừa không phải lo chiếc xe thu hút sự chú ý, cũng không phải lo vấn đề ánh sáng.”

Lục Nghiễm thoạt chững lại, anh nhìn về phía cửa toilet nam, đột nhiên hiểu ra: “Ý em là giấu xác trong toilet?”

Tiết Bồng gật đầu: “Tôi đã vào đó xem rồi, có bốn vách ngăn. Hung thủ có thể giấu xác trong gian trong cùng rồi khoá cửa lại, sau đó đi tới quán net như không có chuyện gì xảy ra, đợi đến một giờ sáng lại tới nguỵ tạo hiện trường. Vụ án xảy ra vào mùa đông, dù có giấu xác trong toilet thì cũng sẽ không khiến ruồi bu nhiều, khiến người ta chú ý.”

Lục Nghiễm cau mày gật đầu: “Dù là giấu xác trong toilet hay là lái xe tới thì đều đòi hỏi hung thủ phải có một sức mang vác nhất định, khả năng cao hơn có vẻ là nam giới.”

Tiết Bồng ngước nhìn, cô đi tới gần, nhỏ giọng nói: “Vậy thì phải dùng phương pháp loại trừ.”

Có thể loại trừ Phương Tử Oánh và Hách Hữu Mai đầu tiên.

Sau đó là Khang Vũ Hinh, cô ta đang ngồi ở quầy tiếp khách trông coi quán, cần thường xuyên chăm sóc khách, hơn nữa lúc đi khỏi đó, hung thủ còn tới ngoài quầy bảo Khang Vũ Hinh đưa đồ ăn cho Tống Kim. Vì thế, Khang Vũ Hinh không thể tới toilet nam gây án.

Tiếp đến là đến Tống Kim, khi đó cậu ta đang ở quán net, mười năm trước là người vị thành niên còn đang đi học, cũng không qua lại gì với Thẩm Chí Bân, càng không có dính líu tới lợi ích, không có động cơ gây án, cũng có thể loại trừ.

Vậy thì chỉ còn lại…

Hứa Cảnh Hiên nhìn hai người, chậm rãi nghiêng người, quay lưng lại về phía Tống Kim và Lý Thăng, chỉ mấp máy môi nói: “Đặt giả thiết hung thủ nằm trong số này, vậy thì nghi phạm chỉ có trong hai chọn một.”

— Lưu Cát Dũng hoặc Lý Thăng.

Ba người lại lần nữa im lặng nhìn nhau, bỗng chốc thấy như sự ăn ý ngày cũ đã lại trở về.

Vì họ nói chuyện quá nhỏ, Tống Kim và Lý Thăng đã đến sau cả ba, định nghe cho rõ hơn.

Lúc này, có người gọi: “Cảnh Hân.”

Hai chữ này đã phá tan bầu không khí.

Khang Vũ Hinh bước nhanh tới, mỉm cười khoác tay y, khẽ liếc mắt nhìn Lục Nghiễm và Tiết Bồng: “Đang nói chuyện gì đấy?”

“Vụ án.” Hứa Cảnh Hân nói.

Khang Vũ Hinh hỏi: “Đoán ra hung thủ rồi hả?”

Hứa Cảnh Hân đang định trả lời thì mấy người bên Trần Mạt Sinh cũng đi tới.

Tên thanh niên nói: “No nê hết rồi đúng không, vậy thì tiếp tục tái hiện vụ án thôi.”

Lục Nghiễm lại nói với Trần Mạt Sinh: “Chúng tôi đã thảo luận về hiện trường vụ án được ngụy tạo, không cần lãng phí thời gian ở đây nữa.”

Trần Mạt Sinh hỏi: “Thần tốc thật, vậy kết quả thế nào?”

Lục Nghiễm nhàn nhạt: “Hung thủ là nam giới, nhưng mà có thể tạm thời loại bỏ hiềm nghi của Tống Kim.”

Trong lúc Lục Nghiễm nói, những người khác cũng lần lượt đi tới, vừa nghe thấy thế đều sững người.

Nhưng nghĩ lại thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Vài giây sau, Lý Thăng đột nhiên lại nói: “Đợi đã, cảnh sát Lục, cậu vừa mới nói là nam giới, lại còn loại trừ Tống Kim, vậy không phải là các người đang nghi ngờ tôi đấy chứ?”

Hách Hữu Mai tiếp lời: “Cũng chưa chắc mà, ngoài anh với Tống Kim ra thì còn một người nữa còn gì?”

Lưu Cát Dũng nghe thấy thì quýnh quáng: “Cô, cô có ý gì!”

Hách Hữu Mai: “Ông nói coi tôi có ý gì, tôi nghi ông từ lâu rồi!”

Lưu Cát Dũng đi tới mấy bước, trông sắp động tay động chân tới nơi: “Tôi cảnh cáo cô đừng có nói năng lung tung đấy, vụ này điều tra bao nhiêu năm cũng không có kết quả, dựa vào mấy câu phân tích của chúng đã có thể khép tội người ta được rồi sao? Chắc gì hung thủ đã ở đây!”

Lý Thăng và Tống Kim cũng vội tới cản Lưu Cát Dũng lại, khuyên nhủ cả hai bên: “Sao mà nói một hồi là gây lộn vậy, bình tĩnh hết cả đi, bình tĩnh nào, nghe cảnh sát Lục nói cho xong đã.”

Lưu Cát Dũng vùng khỏi tay Tống Kim, hất mặt sang một bên, những người khác đều nhìn về phía Lục Nghiễm.

Lúc này Lục Nghiễm mới nói: “Đúng là chưa chắc hung thủ đã ở đây.”

Sau đó, Lục Nghiễm lại nhìn Trần Mạt Sinh: “Có chuyện này tôi thật sự rất tò mò.”

Trần Mạt Sinh còn chưa đợi Lục Nghiễm hỏi thì đã nói: “Cậu muốn hỏi tôi là tại sao lại bắt sáu người họ đúng chứ?”

Lục Nghiễm: “Đúng vậy, câu trả lời của ông là gì?”

Mọi người đều nín thở yên lặng vài giây.

Trần Mạt Sinh lại bỗng bật cười nói: “Đơn giản thôi, bởi vì hung thủ chắc chắn nằm trong số họ, điều này tôi hết sức chắc chắn.”

Có người nhanh chóng thốt lên kinh ngạc.

“Hả?”

“Không phải chứ…”

Trần Mạt Sinh tiếp tục: “Nói thật thì tôi biết hung thủ là ai, cũng biết cách thức gây án của hắn chẳng hề cao siêu gì. Tôi ngồi tù mười năm, nhưng bạn bè tôi đều luôn giúp tôi quan sát dò la trong ngoài, thêm vào việc tôi quen biết một vài người bạn tù, họ cũng nhờ anh em bên ngoài giúp tôi không ít chuyện. Tôi có thể khẳng định là tôi không vu oan cho người đó, tôi chỉ muốn tái hiện lại diễn biến của sự việc, chỉ đơn giản vậy thôi. Chỉ cần mọi người chịu hợp tác, ai cũng đều có thể yên ổn rời đi, tôi chỉ muốn nhắm vào một mình hung thủ!”

Đây cũng là câu nói dài nhất từ sau khi Trần Mạt Sinh thả mọi người ra đây, hơn nữa lại còn chỉ rõ.

Mọi người đều kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.

Cả sáu nhân chứng cũng thầm nghĩ cùng một chuyện, chính là phải tự bảo vệ mình.

Chỉ cần đẩy hung thủ ra, mình sẽ có thể yên ổn.

Đã tới lúc này rồi, không cần thiết phải bao che.

Cũng lúc đó, Lục Nghiễm, Tiết Bồng và Hứa Cảnh Hân đứng cạnh bàng quan cũng quan sát vẻ mặt, thái độ của những người còn lại, họ lại nghĩ tới một chuyện khác.

Chắc chắn là Trần Mạt Sinh đã sớm biết những kết quả phân tích là nam giới, có xe, có sức vóc, lại còn có động cơ giết người.

Đến bản thân Trần Mạt Sinh cũng đã nói mình biết hung thủ là ai.

Nếu đã biết thì tại sao còn bắt cóc năm người không liên quan tới? Chân tướng mà Trần Mạt Sinh muốn tái hiện chỉ đơn giản là hung thủ đã giết Thẩm Chỉ Bân như thế nào thôi sao?

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Trần Mạt Sinh đột nhiên lật bài, đây rõ là một hành động nhai đi nhai lại vấn đề cũ, cũng gieo xuống trong lòng mỗi người một hạt giống, khiến những người đang dần “đoàn kết” lại sau một buổi sáng và bữa trưa, lại tức khắc trở nên phân tán.

Lục Nghiễm nhìn thái độ từng người rồi lại trông sang Trần Mạt Sinh.

Ánh mắt Trần Mạt Sinh sâu hút, vẻ mặt Lục Nghiễm lại rất trấn tĩnh.

Vào lúc này, đột nhiên có tiếng nói vang lên, đánh tan sự “bình tĩnh” này: “Tôi bằng lòng hợp tác!”

Tất cả mọi người đều nhìn sang.

Người lên tiếng chính là Phương Tử Oánh…

Phương Tử Oánh giơ tay, giọng hơi run rẩy, mặt cũng trắng bệch, nhưng cô ta lại đã dốc hết can đảm: “Tôi muốn cung cấp lời khai mới, nói ra tất cả những sự thật mà tôi biết!”

Mọi người đều kinh ngạc.

Sự thật gì cơ?

Lúc này, tên thanh niên hỏi: “Cũng có nghĩa là năm đó cô đã đưa lời khai giả sao?”

Phương Tử Oánh nuốt ực, cô ta cụp mặt, thấp giọng xuống hơn: “Người cung cấp thông tin cho cảnh sát khi đó không phải là tôi mà là mẹ tôi, cảnh sát cũng có hỏi tới tôi, tôi chỉ phụ theo lời nói của mẹ, những lời đó đều là bà ấy dạy cho tôi nói…”

Nghe đến đây, lập tức có người hít ngược một hơi.

Sau đó Tống Kim bèn lẩm bẩm: “Mẹ con thông cung, vậy có nghĩa là…”

Những người khác cũng tức khắc nhìn sang Lưu Cát Dũng.

Lưu Cát Dũng biến sắc, tay run run, chỉ vào Phương Tử Oánh, trông như trời sắp sập xuống: “Oánh, Oánh à, ta là bố con, ta nuôi con biết bao nhiêu năm, bỏ tiền ra cho con, sao con nỡ nói lời trái với lương tâm vậy!”

Cũng không biết là do cái tiếng “bố” hay là do thái độ của Lưu Cát Dũng đã khiến Phương Tử Oánh hoảng loạn, Phương Tử Oánh hét rát cả cổ: “Ông không phải bố tôi, ông là hung thủ, hung thủ giết người!”

“Mày, con khốn vô ơn, xem xem tao có bóp chết mày hay không!” Lưu Cát Dũng xông tới định tát vào mặt Phương Tử Oánh.

Hách Hữu Mai lập tức đứng chắn phía trước Phương Tử Oánh, Tống Kim và Lý Thăng cũng vội tới cản, mỗi tội Lưu Cát Dũng quá mạnh, không ai cản nổi.

Cho đến khi Lục Nghiễm đi tới, tóm lấy cách tay Lưu Cát Dũng, bẻ quặp ra phía sau, đè gã ta xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, mặt Lưu Cát Dũng đã bị áp xuống sàn, nằm dưới đất thở lấy hơi, nghiến gì đó trong miệng không nghe rõ, chỉ có thể thấy gã ta đỏ bừng mặt, dường như đã dùng hết sức lực nhưng lại không nhúc nhích được.

Mấy phút sau, Lưu Cát Dũng hết sức chống trả, bị tên thanh niên kéo về “buồng giam”.

Đám người Tống Kim cũng tụm lại xôn xao, bảo rằng xem ra hung thủ thật sự là Lưu Cát Dũng, chắc những người khác hết chuyện rồi, mong là sớm được thả ra.

Không ngờ tên thanh niên quay lại lại giơ súng lên, đưa luôn bọn Tống Kim về lại “buồng giam”.

Đám người Tống Kim thoạt đầu còn có ý kiến, thắc mắc tại sao.

Trần Mạt Sinh nói: “Cho mọi người thời gian để từng người suy nghĩ cho đàng hoàng, đợi đến lúc hỏi tới, mong là mọi người đều trả lời thành thật, đừng lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.”

Đến lúc Hứa Cảnh Hân và Khang Vũ Hinh cũng bị đưa đi, ở đó chỉ còn Lục Nghiễm, Tiết Bồng, Phương Tử Oánh và ba tên bắt cóc.

Tên thanh niên chỉ vào Phương Tử Oánh: “Bây giờ thì cô khai ra được rồi.”

Phương Tử Oánh lại cúi đầu, hoàn toàn không còn khí thể như ban nãy nữa, ấp úng hồi lâu mới nhỏ giọng: “Tôi chỉ muốn nói với… một mình Tiết Bồng.”

Tiết Bồng kinh ngạc, bất ngờ nhìn cô ta, đang định hỏi “tại sao?” thì lại thấy mắt Phương Tử Oánh dường như đã đỏ lên.

Tiết Bồng cau mày, thắc mắc trong lòng nhưng vẫn nói với Trần Mạt Sinh: “Các người có camera ở đây, cho dù cô ta và tôi nói chuyện riêng thì cũng không cần lo bọn tôi thừa cơ hội trốn thoát.”

Trần Mạt Sinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy hai cô tự tìm một gian phòng, nói cho rõ hết đi.”

Sau đó, gã lại nhìn Lục Nghiễm: “Còn cậu thì…”

Lục Nghiễm tiếp: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với ông.”

Trần Mạt Sinh ngạc nhiên, quan sát Lục Nghiễm từ trên xuống dưới, nhanh chóng bật cười: “Được.”

Những người bên ngoài nhanh chóng chia thành hai nhóm.

Lục Nghiễm và Trần Mạt Sinh ngồi đối diện nhau ở cái bàn họp ban đầu, tên thanh niên đứng bên cạnh Trần Mạt Sinh, Tiết Bồng và Phương Tử Oánh lại đi vào một phòng phục dựng, Lâm Thích đứng ngoài canh chừng.

Sau khi vào trong phòng, Tiết Bồng không gấp rút thẩm vấn một đối một với Phương Tử Oánh ngay mà lại quan sát cách bày trí trong căn phòng này trước.

Tuy căn phòng được bày trí khá thô sơ, không giống nhà ở thật sự nhưng vẫn đầy đủ những gì cần thiết, có thể nhận ra rõ ràng đây là một căn phòng chia thành hai gian.

Một gian phòng ngủ đặt giường đôi, trông giống như phòng của một cặp vợ chồng, phòng ngủ còn lại là người một người, bên trong bày trí khá nhẹ nhàng, trông giống như phòng con gái.

Tiết Bồng nhìn quanh một vòng, đang định ra khỏi gian phòng một người thì giọng Phương Tử Oánh lại xuất hiện trước cửa: “Cách bày trí của căn phòng phục dựng này trông y hệt như phòng tôi hồi trước. Vừa rồi bước vào tôi cũng giật cả mình, tôi còn tưởng tôi về nhà rồi.”

Tiết Bồng chững lại, nhìn sang Phương Tử Oánh rồi lại quan sát căn phòng.

Lần này, cô càng xem kỹ hơn.

Ban đầu Tiết Bồng còn thấy kỳ lạ, nếu muốn tái hiện hiện trường vụ án thì chỉ cần làm một cái nhà vệ sinh công cộng thôi rồi đưa bố cục con phố vào là được, thế nhưng đám người Trần Mạt Sinh lại không chỉ dựng lại mỗi toilet công cộng mà còn làm những gian phòng khác.

Những phòng phục dựng này là để làm gì?

Cho đến khi Phương Tử Oánh nói gian phòng phục dựng này rất giống nhà cô ta trước kia.

Chẳng lẽ những gian phòng này được thiết kế để nhắm vào cả sáu nhân chứng?

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng hỏi: “Vậy đây là phòng ngủ của cô à?”

Phương Tử Oánh gật đầu, đi tới ngồi xuống bên giường: “Căn nhà là do bố ruột tôi để lại, lúc ông ấy mất, chúng tôi vẫn còn một món tiền nhà chưa trả hết. Cuộc sống của tôi với mẹ rất cơ cực, để giải quyết áp lực cuộc sống, mẹ tôi mới lấy người đàn ông đó.”

Người đàn ông đó chính là Lưu Cát Dũng.

Tiết Bồng kéo cái ghế bên bàn học ra, ngồi xuống nghe Phương Tử Oánh kể.

Phương Tử Oánh nói: “Ban đầu, ông ta tốt với mẹ con tôi lắm, bỏ tiền ra cho chúng tôi, giúp chúng tôi không phải lo cơm ăn áo mặc, như ông ta cũng đã nói rồi đấy. Không chỉ có thế, hồi cấp Hai, điểm số của tôi bình thường lắm, đúng ra thì không thể nào đậu vào Trường Trung học số mười sáu khu phía Bắc đâu, nhưng mà vì ông ta chịu bỏ tiền hỗ trợ, tôi mới có thể có cơ hội bước chân vào trường điểm. Vì chuyện này mà lúc đó tôi thật sự thấy biết ơn ông ta lắm.”

Đợi đã… bố dượng bỏ tiền, tiền hỗ trợ, còn có trường điểm?

Tiết Bồng cau mày, nhanh chóng nghĩ tới câu chuyện của O mà Silly Talk đăng tải trước đó, bên trong lại cũng có một đoạn như thế, lại thêm chuyện Phương Tử Oánh nói Lưu Cát Dũng từng quấy rối cô ta, tất cả mấu chốt đều trùng khớp…

Tiết Bồng hỏi ngay: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô học A7?”

Phương Tử Oánh ngước nhìn: “Cô không nhớ lầm.”

O cũng học A7…

Tiết Bồng dừng lại một lúc rồi lại hỏi: “Vậy cô có biết một người tên là Silly Talk không? Bút danh này hiện đang rất nổi trên mạng.”

Phương Tử Oánh nhìn Tiết Bồng, yên lặng một lúc mới thở dài bảo: “Tôi biết cô muốn hỏi gì… Không sai, O mà Silly Talk nhắc tới chính là tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện