Cùng lúc đó, ở trước bàn họp.

Lục Nghiễm ngước mắt nhìn tên thanh niên đứng cạnh cùng khẩu súng trong tay y, sau đó lại nhìn Trần Mạt Sinh.

Lục Nghiễm rất bình tĩnh, không gấp gáp thăm dò, ngược lại còn dùng một chút thời gian để sắp xếp diễn biến cả buổi sáng.

Tình hình hiện giờ là không chỉ ở phía Trần Mạt Sinh đang có đủ thứ nghi vấn, đến cả thân phận của hai người bên cạnh gã là Lâm Thích và tên thanh niên che mặt cũng chưa hề rõ ràng.

Trực giác mách bảo anh, thân phận của hai người này chính là hai mảnh ghép hết sức then chốt, chỉ cần tìm ra được thì vấn đề có thể giải quyết được hơn nửa.

Trong lúc Lục Nghiễm sắp xếp suy nghĩ, Trần Mạt Sinh đã vào thẳng vấn đề: “Có phải là cậu có phát hiện mới muốn xác nhận từ tôi không?”

Lục Nghiễm nhếch môi: “Quả đúng là tôi có câu hỏi cần ông trả lời. Nghi vấn càng sớm được giải đáp, chân tướng lại càng mau chóng lộ ra. Ông không có lý do để giấu tôi.”

Thật vậy, họ có cùng mục tiêu chính là tìm ra chân tướng.

Trần Mạt Sinh chỉ cười, không tiếp.

Lục Nghiễm lại nói: “Vừa rồi ông nói rằng ông đã sớm biết hung thủ là ai, theo bản năng, tôi tin câu này của ông. Nhưng cũng có phần trăm là ông đang phô trương thanh thế.”

Trần Mạt Sinh: “Phô trương thanh thế sao? Tại sao tôi phải làm thế?”

Lục Nghiễm: “Có hai lợi ích. Ông đưa ra một quả bom để làm giãn cách mối quan hệ của sáu người, khiến họ cân nhắc tới việc tự bảo vệ mình, nghi ngờ lẫn nhau, bắt đầu làm đẹp và gói ghém “chân tướng” mà mình biết, nói ra những gì có lợi nhất cho mình. Hung thủ nghe thấy ông nói thế thì chắc chắn sẽ tìm trăm phương ngàn kế để đổ tội cho người khác, phủi sạch trách nhiệm cho mình. Nhưng mà có một điều tôi không hiểu lắm.”

Trần Mạt Sinh hỏi: “Chuyện gì?”

Lục Nghiễm nói: “Ông đã biết hung thủ là ai rồi, với khả năng của ông, hoàn toàn có thể khiến người này “bốc hơi giữa nhân gian”, tại sao lại phải làm lớn chuyện tới vậy? Mục đích thật sự của ông rốt cuộc là gì?”

Trong lúc nói, Lục Nghiễm cũng nhìn chăm chăm vào mắt Trần Mạt Sinh.

Lục Nghiễm tin rằng con người luôn có bí mật, mà bí mật của Trần Mạt Sinh đã được ẩn giấu ở đây, nếu ông ta muốn bảo vệ bí mật của mình thì nhất định phải thử che giấu, trong lúc che giấu cũng sẽ để lộ sơ hở.

Trần Mạt Sinh lại không hề tránh né ánh mắt Lục Nghiễm mà còn chồm người tới trước, đặt hai tay lên bàn nói: “Cậu là cảnh sát, về vấn đề này, tôi mới là người sẽ đợi cậu giải đáp hết tất cả câu chuyện rồi cho tôi câu trả lời.”

Lục Nghiễm nheo mắt, không trả lời.

Trần Mạt Sinh lại chuyển chủ đề: “Hiện giờ cậu có thể chỉ ra ngay luôn rằng cậu muốn hỏi chuyện ai, tôi sẽ đưa người đó tới trước mặt cậu.”

Lục Nghiễm cụp mắt cười, anh cũng đặt tay lên bàn, tựa lưng vào ghế, giọng điệu ung dung: “Vậy bắt đầu từ ông đi.”

Trần Mạt Sinh: “Tôi ấy?”

“Chính ông.” Lục Nghiễm gật đầu: “Mười năm nay tôi tin là ông đã kể câu chuyện của mình cho người khác nghe rất nhiều lần, nhưng đa số họ đều không tin, còn hoài nghi ông. Ông viết đơn khiếu nại bao nhiêu lần, chắc chắn trong lòng sẽ thấy rất bất công, hơn nữa lại còn vì liên tiếp bị bác bỏ mà định sẽ bỏ cuộc. Nhưng bây giờ tôi bằng lòng nghe câu chuyện của ông, cũng bằng lòng tin từng câu từng chữ đều là sự thật, ông muốn nói gì thì cứ việc nói.”

Lục Nghiễm nói xong, bầu không khí cũng trở nên yên lặng.

Đúng như anh nói, mười năm nay có quá nhiều người không tin lời Trần Mạt Sinh.

Trong số đó có người là tội phạm, vì câu chuyện tội phạm kể nhau nghe đa phần đều là tự vẽ vời, hoặc là đã thêm thắt màu mè, vả lại có rất nhiều người cứ liên tục nói mình bị oan, tìm mọi cách gỡ gạc cho mình dù rõ là đã có chứng cứ xác đáng.

Còn có người thuộc cơ quan tư pháp, họ đã gặp quá nhiều tội phạm kêu oan, cũng đã nghe nhiều lời khiếu nại vô căn cứ, hơn nữa vì đã từng nhiều lần xảy ra chuyện phạm nhân ra tù rồi lại phạm tội, cơ quan tư pháp cũng không dám dễ dàng buông tha cho một tên tội phạm mang tội cố ý giết người.

Trần Mạt Sinh hơi bất ngờ, quá trình cay đắng như thế lại bị Lục Nghiễm nhẹ nhàng chỉ ra, không có bất cứ lời nào dẫn trước, cũng không nói giảm nói tránh, Lục Nghiễm chỉ đưa ra lập trường, bây giờ, anh bằng lòng làm một người lắng nghe.

Lắng nghe… đây là thứ quá quan trọng đối với một người gánh phải oan ức.

Trần Mạt Sinh thở dài, một lát sau, cuối cùng cũng nói: “Từ mười bảy tuổi tôi đã làm công cho nhà máy. Năm mười chín tuổi, tôi chung đụng với một người phụ nữ lớn tôi năm tuổi ở bên ngoài, một năm sau, cô ấy sinh ra một đứa con trai, tôi đặt tên cho nó là Trần Ngữ.”

Lục Nghiễm ngoài mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên, không ngờ Trần Mạt Sinh lại bắt đầu từ đây.

Mà chuyện này cũng hoàn toàn không có liên quan gì tới vụ án, vì thế Trần Mạt Sinh cũng không viết trong đơn khiếu nại.

Trần Mạt Sinh tiếp tục: “Tuy khi đó còn rất trẻ, nhưng tôi cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với người phụ nữ đó. Thế nhưng cô ta cứ một mực không chịu, sinh con xong chưa được mấy tháng, cô ta đã đi mà không nói tiếng nào. Lúc đó tôi hai mươi tuổi, sống trong ký túc xá ở kho nhà máy, tôi bèn một thân một mình nuôi Trần Ngữ. Công việc trong kho không giống với những bộ phận khác, cần phải được đào tạo, còn phải hiểu cách thiết bị vận hành, thuộc lòng các biện pháp khẩn cấp, phạm vi công việc của tôi chính là trông coi hàng hóa, chú ý phòng cháy nổ, phòng trộm cắp, lâu lâu còn bắt chuột lúc trực đêm.”

Vì có thêm đứa con trai, gánh nặng trên vai Trần Mạt Sinh cũng nhiều hơn, may gã là đồng hương với quản lý nhà máy khi đó, quản lý đồng hương mới thấy gã vừa chăm con nhỏ vừa coi sóc kho không dễ dàng gì, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trần Mạt Sinh cũng không dám gây chuyện, hòa nhã vui vẻ với tất cả đồng nghiệp, cứ hễ có chút xích mích nhỏ là đều nhường nhịn, vì thế mọi người đều thấy gã là một người tốt.

Đến năm Trần Ngữ năm tuổi, quản lý nhà máy bị tai nạn lao động, chỉ có thể nghỉ việc, lúc này, nhà máy mới đổi quản lý mới, người đó chính là Thẩm Chí Bân.

Sau khi Thẩm Chí Bân lên chức, cũng không có làm những hành động gì kiểu “quan mới lấy le”, ông ta gần như không hề muốn thực hiện gì, cũng không can thiệp vào công việc của những người khác, càng không đặt ra quy tắc mới, mọi thứ vẫn cứ như cũ.

Ban đầu, các công nhân còn hơi dè chừng Thẩm Chí Bân, dần dà rồi cũng không còn sợ nữa.

Trần Mạt Sinh không tiếp xúc nhiều với Thẩm Chí Bân, gã vẫn cứ làm việc như thường lệ, đưa cho Thẩm Chí Bân xem lại ghi chép kho, lâu lâu Thẩm Chí Bân cũng sẽ kiểm tra lại xem có thất thoát gì không, còn khen Trần Mạt Sinh chăm chỉ cần cù trước mặt cấp trên, lúc nhìn thấy Trần Ngữ, con trai Trần Mạt Sinh, còn khen Trần Ngữ ngoan ngoãn, hoạt bát đáng yêu. 

Khi đó, Trần Mạt Sinh còn ngỡ Thẩm Chí Bân là một người quản lý lương thiện.

Cho đến một ngày kia, lúc Trần Mạt Sinh tuần tra kho vào ban đêm, đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ thường ở sâu trong góc, lại còn thấy thấp thoáng có chút ánh sáng.

Trần Mạt Sinh giật mình, lúc nhìn thấy ánh sáng còn tưởng đâu là bất cẩn để cháy.

Ai ngờ lúc tới gần mới nghe thấy âm thanh đó là tiếng thở dốc của một đôi nam nữ.

Thoạt đầu, Trần Mạt Sinh còn tưởng đâu là cặp công nhân nào chạy tới đây làm bậy, vội lên tiếng quát mắng, âm thanh của cặp đôi trong bóng tối lập tức dừng lại.

Vài phút sau mới có hai bóng người bước ra khỏi góc khuất.

Đầu tiên là người đàn ông kia.

Trần Mạt Sinh rọi đèn pin vào, lại thấy người đàn ông đang chắn ánh sáng lại là Thẩm Chí Bân.

Trần Mạt Sinh sửng sốt, vội vã bỏ đèn pin xuống, vừa nãy còn đang định dạy dỗ người kia một trận, lúc này lập tức tắt hẳn.

Thẩm Chí Bân thì lại rất thong dong, còn đi tới trước mặt Trần Mạt Sinh, vỗ vai gã nói: “Lo coi sóc kho cho đàng hoàng, đừng có để người không có phận sự bước vào.”

Trần Mạt Sinh chỉ khẽ gật đầu, không dám hé môi chữ nào.

Lại một lúc sau, lúc Thẩm Chí Bân đã đi xa, người phụ nữ kia mới bước ra, đó là Hách Hữu Mai của phòng tài vụ.

Trần Mạt Sinh và Hách Hữu Mai không nói với nhau câu này, cũng không nhìn nhau, gã đứng đó ngẩn người một lúc, Hách Hữu Mai lại vội vã chạy khỏi đó.

Tối đó, Trần Mạt Sinh trằn trọc cả đêm, gã thầm nghĩ tới vài trường hợp sắp tới có thể xảy ra, ví dụ như Thẩm Chí Bân sẽ tìm lý do đuổi gã đi, Thẩm Chí Bân sẽ gài bẫy, khiến gã bị kỷ luật, buộc thôi việc vân vân.

Dù thế nào thì Thẩm Chí Bân đều là cấp trên của gã, gã lại bắt gặp tại trận chuyện xấu của Thẩm Chí Bân, nếu gã mà là Thẩm Chí Bân thì chắc cũng sẽ tìm cách đuổi người đi, để tránh người ta đi nói lung tung.

Trần Mạt Sinh suy nghĩ cả đêm, cho đến sáng hôm sau, gã cuối cùng cũng đưa ra quyết định, thay vì đợi Thẩm Chí Bân làm khó thì chủ động thôi việc đi cho rồi, cũng đỡ để lại tiếng xấu.

Trần Mạt Sinh vắt óc viết ra một lá đơn thôi việc, đưa cho Thẩm Chí Bân.

Không ngờ Thẩm Chí Bân nhìn thấy Trần Mạt Sinh, không những không hề làm khó làm dễ mà còn gọi gã tới phòng làm việc, rót trà nóng cho gã, cười khanh khách săn sóc cẩn thận.

Thẩm Chỉ Bân còn trả đơn thôi việc của Trần Mạt Sinh về, bảo rằng Trần Mạt Sinh là công nhân có trách nhiệm nhất mà ông ta từng gặp, nếu rời khỏi nhà máy thì sẽ là một mất mát lớn cho nhà máy.

Tiếp đó, Thẩm Chí Bân còn giao cho Trần Mạt Sinh mấy tờ danh sách, bảo rằng một thời gian nữa sẽ có một lô vật dụng bảo hộ mới được chuyển tới, có một số thứ đã cũ không dùng được, tới lúc đó phải lấy ra xử lý hết.

Trần Mạt Sinh cầm lấy danh sách, gật đầu đồng ý, cứ thấp thỏm trong lòng, không dám tin Thẩm Chí Bân lại không hề nhắc đến chữ nào về chuyện tối qua.

Cho đến trước lúc Trần Mạt Sinh đi, Thẩm Chí Bân đột nhiên lại nói: “Cậu Trần này, anh không phải người lòng dạ sắt đá. Cậu chưa từng học đại học, lại còn phải nuôi con nhỏ, nếu rời khỏi đây, bố con cậu biết sống sao? Nhưng mà cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, cậu cũng phải hiểu cho cái khó của anh, đều là đàn ông cả mà, ai mà không ham thích ba cái chuyện đó. Cậu nghĩ xem, ở đâu mà có Trần Ngữ? Là tại năm đó cậu nhất thời không kiềm chế nổi còn gì? Thế này đi, cậu du di cho anh, anh cũng du di cho cậu, cậu cứ coi sóc kho cho tốt, sau này anh còn nhiều lợi ích cho cậu.”

Trần Mạt Sinh nghe mà thấy tim đập thình thịch, nhưng gã rất thông minh, bao nhiêu hàm ý đều hiểu cả, ngoài việc gật đầu thì cũng biết là lúc này tốt nhất đừng nên nói gì cả.

Thẩm Chí Bân thấy Trần Mạt Sinh nghe lời thế, bèn lấy từ trong tủ ra một cái cặp sách trẻ em, bên trong còn có một ít sách ảnh và tập sách cho trẻ, ông ta đưa cho Trần Mạt Sinh mà bảo: “Trần Ngữ sắp tới tuổi đi học rồi, sau này hai cha con sẽ cần tới. Cậu cứ làm việc yên ổn ở đây, Trần Ngữ cứ sống cùng với cậu trong xưởng, mọi người sẽ chăm sóc mọi thứ.”

Trần Mạt Sinh kể tới đó, lại nhìn Lục Nghiễm nói: “Sau đó xảy ra chuyện gì thì chắc cậu cũng đã đoán được.”

Lục Nghiễm chậm rãi gật đầu: “Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng bắt đầu thực hiện giao dịch đã âm thầm bàn giao, nhưng trong nhà máy đông người, sợ nói ra nói vào, Thẩm Chí Bân không dẹp nổi một mình, ông ta cần có hai người hỗ trợ.”

Trần Mạt Sinh: “Không sai, Hách Hữu Mai của phòng tài vụ là một. Từ lúc Thẩm Chí Bân ngồi vào cái ghế đó, giá mua vật dụng bảo hộ trong nhà máy đã cao hơn trước hai mươi phần trăm, lý do là vì các công nhân cần được bảo hộ tốt hơn, sức khoẻ của công nhân chính là nguồn lợi lớn nhất của nhà máy.”

Lục Nghiễm: “Nhưng trên thực tế, sản phẩm bảo hộ của công ty Lưu Cát Dũng đều không đạt chuẩn. Người thường tiếp xúc với những sản phẩm bảo hộ này nhất lại là ông, ông cũng là người dễ có khả năng phát hiện ra vấn đề nhất, vì thế Thẩm Chí Bân mới biến ông thành trợ thủ thứ hai.”

Trần Mạt Sinh thở dài: “Thật ra ban đầu tôi cũng không nhận ra điều này. Sau khi đưa tôi cái cặp sách con nít đó, Thẩm Chí Bân còn thường xuyên mang một số quà vặt với đồ dùng học tập vào nhà kho, bảo rằng rất thích Trần Ngữ. Lâu lâu nhà máy cũng có chia lợi nhuận, Thẩm Chí Bân còn cố tình chừa lại cho tôi, thường ngày cũng hay nhét một hai trăm tệ vào túi của Trần Ngữ, bảo là để mua đồ ăn cho thằng nhỏ.”

Nhưng khi đó, Trần Mạt Sinh còn nghĩ là ông ta làm thế để gã đừng nói ra chuyện tối hôm đó.

Cho đến có một hôm, Trần Mạt Sinh đột nhiên phát hiện con dấu trên một thùng tấm chắn bảo hộ trông mờ nhạt không thấy rõ, chữ in còn bị đè lên nhau, trông không giống hàng của xưởng chính quy chút nào, ngược lại thì giống với hàng kém chất lượng ngoài mấy xưởng nhỏ hơn.

Trần Mạt Sinh thấy hơi lạ, không bao lâu sau lại nghe nói có công nhân đang có biểu hiện sức khỏe không tốt, thường xuyên ho, nghi là có liên quan đến thời tiết.

Trần Mạt Sinh mới cầm lấy một lố vật dụng bảo hộ của công ty Lưu Cát Dũng, ra ngoài tìm ai đó biết xem kiểm tra giúp.

Lần này cuối cùng cũng xác nhận được số vật dụng bảo hộ này đều không đạt chuẩn, hoàn toàn không có được hiệu quả bảo hộ, về lâu dài chắc chắn có ảnh hưởng tới sức khoẻ.

Trần Mạt Sinh bèn đến tìm Thẩm Chí Bân, chỉ ra rằng số hàng của Lưu Cát Dũng không đạt chuẩn, đề nghị đổi sang công ty khác.

Không ngờ Thẩm Chí Bân lại không hề ngạc nhiên, còn cười khanh khách nói với Trần Mạt Sinh, rằng ông ta đã nhờ người quen liên hệ với một trường tiểu học trọng điểm cho Trần Ngữ, nhưng mà điều kiện gia đình của Trần Ngữ lại chỉ bình thường, trường có thu phí bổ trợ, hơn nữa còn phải chia thêm cho các thầy cô tuyển sinh, những chuyện này ông ta đã làm giúp cả rồi.

Trần Mạt Sinh sững sờ, lúc này mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra Thẩm Chí Bân và Lưu Cát Dũng là cá mè một lứa, lần này còn muốn kéo luôn gã xuống bùn.

Sau đó, Thẩm Chí Bân lại càng mềm mỏng lôi kéo, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ rồi lại còn đe doạ Trần Mạt Sinh, bảo rằng nếu chuyện này lộ ra, Trần Mạt Sinh cũng sẽ không thoát được, thường ngày ngoài việc chăm chút cho gã, còn chia thêm tiền hỗ trợ cho trường học, những chuyện này đều là để “chia chiến lợi phẩm”, đợi đến sắp tới có điều tra, Trần Mạt Sinh cũng phải ngồi tu chung, vậy thì Trần Ngữ sẽ thành “trẻ mồ côi”.

Cứ như thế, Trần Mạt Sinh bị ép không còn cách nào khác, không thể không để mặc cho Thẩm Chí Bân dàn xếp.

Nhưng Trần Mạt Sinh không ngờ, Thẩm Chí Bân càng lúc càng tham lam, số tiền hoa hồng từ số vật phẩm bảo hộ đã không còn đủ khiến ông ta thấy thỏa mãn, ông ta nhanh chóng chuyển mục tiêu sang các thiết bị làm chậm lão hoá khác.

Việc cấu kết lợi ích này lại duy trì tận bốn năm.

Trong bốn năm ấy, mỗi lần “hẹn hò” với Hách Hữu Mai trong nhà kho, Thẩm Chí Bân đều bảo Trần Mạt Sơn đi canh chừng.

Ban đầu còn chưa có ai phát hiện, lâu ngày dài tháng rồi trong xưởng cũng dần có lời đồn, bảo rằng đồng nghiệp cùng ký túc xá của Hách Hữu Mai nửa đêm thức dậy đi toilet lại phát hiện ra Hách Hiểu Mai không có ở trên giường, còn có công nhân đi gác đêm trong khoang xưởng nghe thấy có tiếng phụ nữ lúc đi ngang qua cửa kho.

Thế là tin đồn về Trần Mạt Sinh và Hách Hữu Mai bắt đầu lan truyền trong nhà xưởng.

Thế nhưng Trần Mạt Sinh cũng chẳng để tâm chuyện này, gã độc thân, Hách Hữu Mai là góa phụ, dù giữa họ có chuyện gì thì quá lắm cũng chỉ ảnh hưởng không tốt, vẫn không có lấn cấn gì về mặt đạo đức.

Vả lại đây cũng không phải chuyện mà Trần Mạt Sinh lo lắng, tuy chưa từng học đại học những gã rất thích đọc sách, nhất là khi trông kho một mình, đa phần thời gian nhàn rỗi, gã đều dùng để xem sách học tập.

Trong bốn năm ấy, Trần Mạt Sinh cũng nghiên cứu kiến thức luật pháp, âm thầm thu thập bằng chứng Thẩm Chí Bân tham ô  hối lộ, còn lén lút lấy ra một phần vật dụng bảo hộ mỗi lần có hàng mới, rồi lại âm thầm tìm người mang đi kiểm tra, để có một ngày có thể xác minh chứng cứ phạm tội của Thẩm Chí Bân.

Nghe đến đấy, Lục Nghiễm hỏi: “Nhưng nếu như thế này thì ông cũng sẽ bị dính vào. Ông hoàn toàn không thể giải thích được số tiền hỗ trợ kia, nếu cảnh sát bắt tay vào điều tra thì chắc chắn sẽ hỏi ông tại sao bốn năm trước không báo cảnh sát. Còn nữa, tôi cũng tin là trong bốn năm đó, Thẩm Chí Bân lại tiếp tục mượn những danh nghĩa khác để nhét cho ông không ít lợi lộc, chỉ cần điều tra là chắc chắn ra được. Với cảnh sát thì ông cũng là đồng phạm.”

Trần Mạt Sinh nói: “Tôi biết, tôi đã đọc nhiều sách pháp luật như thế, tôi rất rõ mình sắp đối mặt với chuyện gì. Tôi từng do dự, cũng từng nghĩ hay là thôi kệ đi, dù sao thì trong xưởng cũng không có chuyện gì, nhưng mỗi lần công nhân có bệnh phải rời khỏi nhà máy, tôi đều sẽ thấy rất áy náy. Có rất nhiều người chắc tới giờ vẫn nghĩ là mình bệnh bởi vì không tuân thủ nghiêm khắc các bước bảo hộ, vì nhất thời sơ suất. Vì thế, vào lúc tôi quyết định vạch trần Thẩm Chí Bân, tôi đã tìm được cánh dưới để gửi gắm Trần Ngữ.

Lục Nghiễm lúc này mới bảo: “Cánh dưới mà ông nói chính là Lâm Thích.”

Trần Mạt Sinh và tên thanh niên đều giật thót, nhìn chăm chăm vào Lục Nghiễm.

Một lát sau, tên thanh niên hỏi: “Cậu làm thế nào mà đoán được?”

Lục Nghiễm: “Các người bắt cóc ngần này người, lại còn bắt cóc hai cảnh sát, các người rất hiểu rõ luật pháp, biết rằng cuối cùng mình sẽ đối diện với kết quả thế nào. Biết thế mà vẫn kiên quyết khăng khăng theo ý mình, chứng tỏ các người không có ý định quay đầu. Mà để thực hiện cả kế hoạch thì không thể nào cho phép có người rút lui nửa đường, điều này đòi hỏi các người phải thật đoàn kết, vặn thành một sợi dây thừng. Nếu chỉ vì tình bạn bè thân thiết hay gì đó thì thật quá khiên cưỡng. Giữa ông và Lâm Thích chắc chắn có một mối quan hệ khắng khít nào đó, ví dụ như hai người từng là đồng nghiệp, hơn nữa lại còn cùng chung hoạn nạn, hoặc là hai người có cùng một đứa con trai chính là Trần Ngữ.”

Trần Mạt Sinh nhắm mắt, hít sâu một hơi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, gã chỉ nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Chúng ta đã nói chuyện nửa tiếng rồi, cậu có biết trong khoảng thời gian này, những người khác đã làm gì không?”

Lục Nghiễm khựng lại, còn chưa hỏi gì thì đã thấy Trần Mạt Sinh nhìn về phía người thanh niên.

Tên thanh niên nhanh chóng lấy điện thoại ra, lướt vài cái rồi đặt điện thoại trên bàn, để Lục Nghiễm nhìn thấy đoạn clip bên trong…

Cũng trong vòng nửa tiếng này, Tiết Bồng đã nghe Phương Tử Oánh kể một đoạn câu chuyện về O.

Nửa đầu câu chuyện y hệt như những gì trong bài đăng của Silly Talk, nhưng đến nửa sau, tên bố dượng Lưu Cát Dũng lại nhiều lần động tay động chân với Phương Tử Oánh.

Lúc đầu, Phương Tử Oánh có khoá cửa lại, nhưng không biết Lưu Cát Dũng lấy chìa khóa ở đâu ra, nửa đêm tới mở cửa, làm chuyện khiếm nhã với Phương Tử Oánh.

Nhưng Lưu Cát Dũng có tật ra sớm, mỗi lần đến lúc then chốt là gã ta đã không còn chịu nổi.

Tuy là vì vậy mà Phương Tử Oánh thoát được nhiều lần, nhưng ám ảnh trong lòng và cảm giác kinh tởm khó tả luôn bám lấy cô ta mọi lúc, khiến cô ta suy sụp tinh thần nhiều lần, không cách nào sống được như một người bình thường.

Tiết Bồng hỏi: “Cô chưa từng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát sao?”

Phương Tử Oánh nói: “Tôi không chỉ nghĩ mà còn làm luôn rồi. Nhưng đến lúc cảnh sát gọi mẹ tôi và Lưu Cát Dũng tới hỏi chuyện, họ lại đều nói là do áp lực học hành của tôi lớn quá, thần kinh có vấn đề, những chuyện đó đều là do tôi hoang tưởng! Còn nữa, Lưu Cát Dũng không hề xâm phạm tình dục tôi đến bước cuối cùng, tôi vẫn còn con gái, điều này hoàn toàn không thể nào chống đỡ lý lẽ được cho tôi.”

Nói đến đây, Phương Tử Oánh đỏ hoe mắt, cô ta cúi đầu nói: “Nếu chỉ có mình Lưu Cát Dũng sỉ nhục tôi thì cảnh sát chưa chắc đã tin, nhưng đến mẹ tôi cũng nói thế. Bà ta đều nghe thấy hết những âm thanh loáng thoáng phát ra từ phòng tôi, nhưng bà ta chưa từng bước ra ngăn cản bao giờ, còn đứng về phía Lưu Cát Dũng ở Cục Cảnh sát. Đám cảnh sát đó đều nhìn tôi với ánh mắt nhìn một bệnh nhân. Đến lúc tôi bị họ đưa đi, tôi còn nghe thấy có cảnh sát nói với mẹ tôi: Con bé đang tuổi dậy thì, nhớ để ý sức khỏe tâm sinh lý cho nó, có bệnh thì phải chữa sớm, đừng để chậm trễ.”

Nghe đến đây, Tiết Bồng không khỏi thở dài, giọng cũng dịu xuống: “Tuy giờ tôi nói thì cũng muộn rồi, nhưng trước khi cô báo cảnh sát, phải đặt camera trong phòng trước, ghi lại hết chứng cứ then chốt rồi hẵng báo cảnh sát. Cảnh sát làm gì cũng phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì chỉ có thể phán đoán tính chất sự việc qua lời chứng của người trong cuộc.”

Phương Tử Oánh nói: “Lúc đó tôi sợ quá, ban đầu không nghĩ nhiều được vậy, sau đó tôi cũng có lên mạng học hỏi, lén mua một đầu camera về lắp trong phòng.”

Từ sau khi lắp camera, Phương Tử Oánh lại dần đắn đo giữa hai chuyện, một mặt, cô ta mong sao Lưu Cát Dũng đừng vào nữa, mặt khác lại mong Lưu Cát Dũng mắc bẫy, bị camera ghi lại.

Cứ đợi như thế vài hôm, vào một tối nọ, Lưu Cát Dũng lại mượn hơi rượu đi vào phòng Phương Tử Oánh.

Lưu Cát Dũng còn nói mình uống thuốc rồi, lần này chắc chắn sẽ có thể thỏa mãn được cô ta.

Phương Tử Oánh kinh tởm cùng cực, vừa chống trả vừa cảnh cáo gã ta, bảo rằng mình đã lắp camera, những chuyện này đều sẽ bị ghi lại, gã ta sẽ chạy không thoát nổi! Không ngờ lúc này, Lưu Cát Dũng lại lấy điện thoại ra đưa cho Phương Tử Oánh xem.

Thoạt đầu, Phương Tử Oánh không hiểu gã ta có ý gì, cho đến khi cô ta nhìn thấy trên màn hình điện thoại lại là ảnh của chính mình, tấm nào cũng đều rất trần trụi, được chụp lúc cô ta đi tắm trong nhà vệ sinh, còn có ảnh cô ta đang thay đồ trong phòng ngủ!

Phương Tử Oánh lập tức thấy đầu mình trống rỗng, trừng mắt nhìn Lưu Cát Dũng, chỉ có thể cuộn người ở góc giường không nhúc nhích.

Lưu Cát Dũng còn nói với cô ta, thật ra gã ta đã động tay động chân trong căn phòng này từ lâu trước khi cô ta lắp camera, nếu báo cảnh sát, những thứ này sẽ được tung lên mạng, dù sao thì gã ta cũng không bận tâm việc mình có thêm một tội nữa, cô ta cũng đừng mong được làm người nữa.

Lưu Cát Dũng còn cảnh cáo cô ta, đừng có khoá cửa nữa, đừng thay ổ khoá nữa, cũng đừng mong lấy gì để chặn cửa lại, đừng có khiến ông ta mất vui.

Từ sau đó, Phương Tử Oánh đã bước chân vào địa ngục.

Cô ta chỉ có thể liên tiếp chịu đựng Lưu Cát Dũng làm nhục mình, vì tâm lý muốn tránh né nên ngày nào cũng không muốn về nhà, dù ở trường không có tiết tự học buổi tối, cô ta cũng nhất định phải đợi đến sau chín giờ mới đi khỏi, còn không thì cũng tới nơi khác giết thời gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện