Hán tử lôi Đỗ Ngọc Sương đặt lên bàn , đầu nàng ngửa ra sau , lọt thõm dưới cạnh bàn để lộ ra chiếc cổ trắng mịn .

" Ngươi dám làm gì ta , cha ta sẽ không tha cho ngươi "

Tề Vân dùng một tay nâng đầu Đỗ Ngọc Sương lên nhìn từ trên xuống một lượt , sau đó hắn vương đầu lưỡi liếm khắp một lượt lên mặt lên cổ nàng , giọng điệu không chút nao núng .

" Nàng nói với cha nàng chuyện gì ? Chuyện nàng bị ta làm nhục trở thành nữ nhân của ta, ông ấy sẽ làm gì ta ? Đỗ tiểu thư , Đỗ lão gia không phải xem trọng nhất chính là danh dự sao ? Ta không đòi hỏi gì nhiều , chỉ là muốn nếm thử nữ nhân của tên khốn kia trước hắn mà thôi , dù sao hắn cũng là một tên điên , biết gì chứ , chỉ là ... nếu nàng làm ta không vừa lòng thì sẽ không phải chỉ phục vụ một mình ta thôi đâu "

Nói xong , Tề Vân buông tay đang đỡ lấy Đỗ Ngọc Sương ra , đưa tay lần lên cổ áo nàng kéo mạnh , lộ ra đôi gò bồng đảo nhấp nhô bị che khuất bên dưới chiếc yếm màu tử sa . Đầu hắn vùi sâu vào giữa khe ngực ma sát một cách thô bạo , hai tay cũng tóm chặt lấy hai bên ngực nàng , ép chúng sát lại vào mặt mạnh bạo đun đưa .

" Thật mềm , tên khốn đó điên rồi cũng biết chọn hàng lắm "

Nói xong Tề Vân đưa tay lần lên thắt lưng trước bụng Đỗ Ngọc Sương gỡ ra từng mối lại từng mối đến khi vạt áo che chắn trước người nàng buông lõng một cách dễ dàng , tay hắn luồng vào trong chiếc yếm nhỏ , bóp mạnh lấy một bên nhũ hoa , vừa bóp vừa nhìn Lạc Thanh Phong đang nằm co ro dưới đất .

" Lôi hắn dậy , ta muốn hắn nhìn "

" Cặn bã , ngươi là tên súc sinh "

Đỗ Ngọc Sương nước mắt rơi đầy trên mặt , nhìn hán tử dùng sức lôi Lạc Thanh Phong dậy ,kéo hắn một cách thô bạo , còn Thanh Phong của nàng , vừa rung vừa cúi đầu , mắt cũng khóc đến sưng đỏ .

" Súc sinh ? Vậy ta cho nàng biết súc sinh thì làm gì ? "

Tề Vân dùng tay kéo mạnh chiếc yếm nhỏ xuống , cặp nhũ hoa vừa được phóng thích nẫy mạnh ra ,sau đó đung đưa vài cái mới chịu yên , hằn nhìn chằm chằm cặp nhũ hoa của Đỗ Ngọc Sương sau đó đưa tay véo thật mạnh lên đó .

" A.....aaa..."

" Đau sao ? Không phải chỉ ở đây thôi đâu "

Một tay Tề Vân bóp lấy một bên nhũ hoa nhào nặn , một tay hắn véo lên từng lớp da mềm mịn của Đỗ Ngọc Sương đến khi từng mảng da thịt cứ như vậy bị dày vò đỏ tươi dưới tay hắn .

Hai hán tử nhìn một màn như vậy cũng nuốt nước bọt không ngừng , tay cũng đưa vào bên trong quần cầm lấy vật nam tính mà vuốt ve , hoàn toàn không để ý ánh mắt hằn lên từng tia máu của Lạc Thanh Phong cho đến khi người đáng lẽ bị bọn chúng giữ lấy lại vuột mất lao về phía Tề Vân hất hắn té nhào xuống đất .

" Không được làm đau Sương Sương ! Không được ! ..."

" Dám đánh ta ! Các ngươi đứng đó làm gì , đánh hắn cho ta "

" Ngừng lại đi , các người không được đánh nữa "

Đỗ Ngọc Sương nắm lấy vạt áo trước ngực lao đến muốn ngăn lại đám người đang dùng hết sức tay đấm chân đá vào người Lạc Thanh Phong khiến hắn nằm dưới đất chỉ biết co lại như con tôm luộc , ngoài thu mình lại thì chẳng thể làm gì hơn . Nhưng điều đó chỉ khiến nàng cũng bị đánh như hắn cho đến khi cửa phòng bị vài người dùng sức đẩy ra .

" Các ngươi làm cái gì đây ! "

Lạc Thanh Trần dẫn theo vài người lập tức lao vào nhưng chỉ thấy hai người nằm trên đất đã hoàn toàn không còn biết gì .

" Tề Vân , ngươi thật giỏi ! "

Lúc này Tề Vân và hai tên hán tử mặt đã không còn chút máu bị người lôi đi ra ngoài , lúc ra đến bên ngoài nhìn thấy Lạc Thiên Nhi nhếch môi cười với hắn , Tề Vân lúc này mới hiểu ra , nữ nhân chết tiệt là muốn gài bẫy hắn , nếu không phải nàng ta bóng gió nói cho hắn biết hai người họ hôm nay ra khỏi phủ thì hắn sao phải lên kế hoạch như vậy , Lạc Thiên Nhi , ả dâm phụ này là muốn đuổi hắn đi .

Chuyện sau đó đúng như Tề Vân đã đoán được , Lạc lão gia vô cùng tức giận ra lệnh đuổi hắn đi còn ép hắn viết thư hòa ly trả tự do cho Lạc Thiên Nhi , sau đó là bộ dáng đau lòng đón nàng về , đường đường chính chính trở lại là Lạc tiểu thư được nuông chiều của Lạc gia .

... ...... ...... ...... ...... ...... .......

" Tiểu thư , Lạc công tử tỉnh rồi ! "

Nha hoàn bên cạnh Đỗ Ngọc Sương vừa thông báo tin tức xong đã thấy tiểu thư mình bỏ dở chén cháo đang ăn lao nhanh ra cửa , Thanh Phong của nàng hôn mê đã hai ngày , cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi .

Lúc này trong phòng Lạc Thanh Phong đã đông đủ mọi người , đại phu cũng đang xem bệnh cho hắn , một bên là Lạc Thiên Nhi đang đứng bên cạnh , tay nàng đặt lên vai Lạc Thanh Phong , ánh mắt nhìn theo từng cái nhíu mày của đại phu . Khung cảnh này thật khiến cho tâm Đỗ Ngọc Sương có chút khó chịu .

" Công tử , người đã không sao , chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì "

Nói xong đại phu cầm theo hộp gỗ bước ra cửa , lúc này mọi người mới nhìn thấy Đỗ Ngọc Sương đang đứng thất thần ngoài cửa , nhận thấy ánh mắt mọi người , nàng cười gượng một cái sau đó bước đến đên cạnh Lạc Thanh Phong cúi người cười thật tươi .

" Thanh Phong , không sao rồi ! "

Lạc Thanh Phong nhướng mày nhìn nàng một cái , ánh mắt mang nhiều suy nghĩ .

" Ngươi là ai ? "

Câu hỏi khiến Đỗ Ngọc Sương hoàn toàn mất đi ý cười trên mặt , nàng ngơ ngác nhìn vẻ khó chịu trong mắt Lạc Thanh Phong sau đó hắn cũng không đợi câu trả lời của nàng đã ra lệnh đuổi mọi người ra ngoài , chỉ giữ lại Lạc Thiên Nhi .

Cánh cửa vừa được khép lại sau lưng , Yên Chi đã khó chịu níu lấy tay Lạc Thanh Trần .

" Tướng công ! Sao lại biến thành tên khó ưa trước đây rồi , hay là thiếp nói tỷ phu đánh hắn một trận như lúc trước nha , bộ dáng này nhìn thật đáng ghét "

Lạc Thành Trần chỉ cười trừ sau đó xoay người nhìn về phía Đỗ Ngọc Sương , muốn nói gì đó nhưng lại thôi . Thấy vậy ,Yên Chi lại tốt bụng giúp tướng công nhà mình .

" Ngọc Sương , muội vẫn là quay về Đỗ gia thì hơn , đệ đệ ta như bây giờ nếu gả cho hắn chỉ khiến muội chịu khổ , ta tin lão gia sẽ không đến cầu tình với Đỗ bá bá nữa , muội mau đi khỏi đây trước khi hắn lên cơn thú tính với muội , lúc đó chạy cũng không kịp ... Thiếp nói vậy đúng không tướng công "

Nói xong Yên Chi còn không quên nhìn Lạc Thanh Trần , bộ dáng chờ được khen ngợi , chỉ thấy tướng công nàng đầu cúi xuống đất, nắm lấy tay nàng kéo đi , nói thì không sai nhưng thẳng thắn như vậy thật khiến người khác đau lòng .

Những ngày sau đó Lạc Thanh Phong hoàn toàn chỉ tịnh dưỡng trong phòng , tuyệt không ra ngoài , trừ nha hoàn hầu hạ cơm nước , người duy nhất có thể ra vào cũng chỉ có Lạc Thiên Nhi , còn về làm việc gì thì không ai biết , cũng không phải ai cũng dám tò mò , nhị thiếu gia không còn điên điên khùng khùng , chọc vào cũng chỉ rước họa vào thân .

Đỗ Ngọc Sương ngày nào cũng viện cớ đi qua trước cửa phòng hắn nhưng cửa phòng ngoài đóng lại thì cũng chính là đóng lại , lần duy nhất nàng nhìn thấy hắn là sáng hôm nay , hắn cùng biểu muội Lạc Thiên Nhi của hắn ngồi uống trà trong vườn .....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện