Sắc trời vừa tối , Lạc thiên Nhi đã mang theo một bát canh nhỏ thẳng hướng phòng Lạc Thanh Phong đi tới , tâm trạng tốt đẹp tới mức không biết có người đang đi phía sau mình .

" Biểu ca ! "

Lạc Thanh Phong nhìn cũng không nhìn ,cả người vẫn ngồi yên trên ghế , tay đặt nhẹ lên bàn lười biếng nhìn quyển sách đang cầm trên tay . Thấy vậy , Lạc Thiên Nhi cũng không lấy làm ngại , tiến đến bên cạnh hắn .

" Biểu ca, thương thế huynh cũng đã khỏi, chi bằng chúng ta ... "

Vừa đặt khay đựng canh lên bàn , cả người Lạc Thiên Nhi đã dựa hẵn vào lòng Lạc Thanh Phong , bờ ngực cố tình một cách vô ý cọ sát lấy ngực hắn lên xuống .

" Biểu muội là không muốn làm Lạc tiểu thư nữa mà muốn làm Lạc phu nhân phải không ? "

Lạc Thanh Phong cúi người nhìn thằng vào mắt người trong lòng , ánh mắt lạnh băng không lấy một nửa điểm dục vọng , thấy Lạc Thiên Nhi vẫn không nói gì mới tiếp lời .

" Đừng tưởng ta không biết mấy hôm nay ngươi điều nói ra nói vào bên tai phụ thân ta , ngươi đừng cho rằng phụ thân ta thương yêu ngươi thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm đó , ta sẽ không thú nữ nhân như ngươi, tốt nhất vẫn là biết điều một chút , bổn thiếu gia cho ngươi tiếp tục được làm Lạc tiểu thư của ngươi , còn không ... hừ ta cũng muốn biết khi người cậu đáng kính của ngươi biết được cháu gái bảo bối sau khi bị tống ra ngoài đêm đêm vẫn kéo bọn gia đinh vào phòng ân ái thì sẽ như thế nào ? "

" Huynh đừng ngậm máu phun người "

" Vậy chúng ta cho gọi bọn gia đinh kia đến đây cùng nhau đến gặp phụ thân đi "

Lạc Thiên Nhi nắm chặt hai tay , tức giận đứng dậy nhìn vào mắt Lạc Thanh Phong chất vấn .

" Hôm đó không phải muội báo cho đại biểu ca tới cứu thì bây giờ huynh còn có thể ở đây sao ? Bây giờ ngược lại lấy oán báo ân "

" Ân ? Chuyện trùng hợp như vậy , ngươi nghĩ ta sẽ tin sao ? " ... " Ngươi hại ta và Sương Sương như vậy , ta chưa tính với ngươi mà ngươi lại còn chưa biết an phận lui qua một bên ... là muốn biểu ca phải làm thế nào ?"

" Lạc Thanh Phong , trước đây là do ngươi hại ta "

" Vậy ngươi nghĩ không phải vì chuyện trước đây ta còn có thể cho ngươi trở về Lạc gia sao ? Sau này vẫn là cút xa ra một chút nếu không ... chuyện ngươi thất thân với ngươi khác trước khi thành thân , ta sợ mình sẽ không giữ kín được "

" Ngươi ... ngươi ... "

" Ta vẫn luôn khó hiểu , sao ngươi chịu gả cho một người không quyền không thế như Tề Vân , thì ra biểu muội muội của ta cũng không vừa , bảo sao khi ta đưa yêu cầu cho Tề Vân , sắc mặt hắn dành cho ngươi còn vô cảm hơn cả ả nha hoàn kia "

" Ngươi im ngay cho ta "

" Ngươi cút ngay cho ta "

Lạc Thiên Nhi ôm lấy một bụng bực tức quay người , vừa mở cửa đã thấy Đỗ Ngọc Sương đang đứng bên ngoài , ánh mắt vô cùng ngỡ ngàng , chạm mặt như vậy thật khiến người thêm ngại ngùng , nàng chỉ thấy Lạc Thiên Nhi lách người bước qua nàng sau đó bỏ đi , còn Thanh Phong thì tiếp tục cúi đầu đọc sách không quản thêm bất cứ việc gì .

Đỗ Ngọc Sương lấy hết cam đảm bước vào phòng sau đó đóng cửa lại , nàng bước đến bên cạnh Lạc Thanh Phong nhìn hắn một lúc .

" Thanh Phong vẫn nhớ Sương Sương là ai phải không ? "

"... "

" Rõ ràng là ngươi vẫn không quên ta , tại sao phải làm như không quen biết "

"... "

" Cho dù trước đây Thanh Phong có xấu xa như thế nào Sương Sương vẫn không để ý "

Lúc này Lạc Thanh Phong mới nâng lên ánh mắt nhìn Đỗ Ngọc Sương , sau đó hắn tiếp tục nhìn vào quyển sách trên tay .

" Đỗ tiểu thư là đang tự đánh giá mình quá cao "

" Vậy tại sao ngươi phải giả vờ không quen biết ta "

" Ta không muốn thành thân với ngươi ... Đỗ tiểu thư , nàng nghĩ ta không muốn nhận biết nàng vì lý do gì , đơn giản ta không muốn thành thân , không muốn sự tự do của ta bị bất cứ ai quản lý , rất phiền phức ! "

" Thanh Phong không phải như vậy "

Đỗ Ngọc Sương hai mắt đỏ ửng , nắm lấy tay áo của Lạc Thanh Phong kéo nhẹ nhưng lại bị hắn lạnh lùng giựt ra .

" Ta chính là như vậy , còn nữa , từ nay đừng có gọi ta thân mật như vậy, Đỗ tiểu thư , chúng ta cũng không thân thiết gì mấy " ... " Nếu không còn việc gì , ngươi có thể ra ngoài "

Đỗ Ngọc Sương chỉ có thể đứng im , từ trên nhìn xuống đỉnh đầu của Lạc Thanh Phong , trong lòng không biết nghĩ gì chỉ biết một lúc sau , y phục trên người cứ như vậy rơi trên mặt đất .

Lúc này Lạc Thanh Phong nhíu mày ngẩng đầu lên , chỉ thấy người trước mặt , da thịt đã lộ ra gần hết, hai mắt nàng nhìn thẳng vào hắn , tay đưa ra phía sau cởi nốt dây buộc cuối cùng giữ lấy chiếc yếm nhỏ màu đỏ khiến nó cũng rơi xuống .

" Ngươi nghĩ mình đang làm cái gì ? Không nghĩ la lên rồi bắt ta chịu trách nhiệm chứ "

" Lạc thiếu gia vốn đa tình , sẽ không từ chối ta phải không ? Trách nhiệm ta không cần , chỉ cần ngươi lấy đi trong sạch giúp ta là được "

Nói xong Đỗ Ngọc Sương cầm lấy quyển sách trên tay Lạc Thanh Phong ném đi chỗ khác , hai tay vòng qua cổ hắn , áp một nụ hôn thật sâu lên làn môi lạnh lẽo sau đó thuận thế ngồi vào lòng , hai chân kẹp chặt lấy eo Lạc Thanh Phong .

Lạc Thanh Phong cũng không có vẻ từ chối , tay rất tự nhiên đỡ lấy lưng Đỗ Ngọc Sương .

" Vậy Đỗ tiểu thư phải xem lại cách hôn của mình "

Nói xong Lạc Thanh Phong nâng lên đôi môi nhỏ xinh của Đỗ Ngọc Sương lên ,in lên đó một nụ hôn không chút ôn nhu , đầu lưỡi nhanh chóng thẳng tiến vào bên trong quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh vừa ngậm vừa cắn , đến khi Đỗ Ngọc Sương phải nhíu mày vì đau mới được buông ra .

Nhìn nữ nhân thở hổn hển vì sợ thô bạo của mình cũng không khiến ai đó khó chịu , môi cùng đầu lưỡi vùi sâu vào cổ nữ nhân lên lên xuống xuống , lại xoay vòng đủ kiểu khiến Đỗ Ngọc Sương vì nhột mà co rút lại .

" Che lại như vậy , hôn làm thế nào đây ? Đỗ tiểu thư "

Nghe vậy hai tay Đỗ Ngọc Sượng đặt lên vai Lạc Thanh Phong , cả người thêm dán sát vào người hắn , cổ cũng ngửa ra sau tự động nâng lên kề sát đến môi nam nhân , vẻ mặt vô cùng uất ức khó chịu , cứ nghĩ như vậy hắn sẽ ngừng lại , không ngờ môi và lưỡi tiếp tục vờn quanh cổ nàng , thỉnh thoảng cắn lên vành tai rồi xương quai xanh khiến nàng càng thêm rung rẫy .

Cùng lúc đó đôi tay của Lạc Thanh Phong đặt lên hai cái bánh bao trước ngực Đỗ Ngọc Sương , cực lực chơi đùa , nhào nặng đủ kiểu , bốn ngón tay ôm chặt lấy ngực nàng trong khi ngón cái chà sát lên hai hột đậu nhỏ màu hồng vừa non vừa mềm .

" A...ân..aa.."

Tiếng rên rỉ làm mặt Đỗ Ngọc Sương lập tức đỏ lên , nàng nhanh chóng cắn chặt răng né tránh ánh nhìn vô cùng hả hê của Lạc Thanh Phong . Nhưng sau đó cả người đều được nhấc bổng lên , Lạc Thanh Phong hai tay ôm chặt lấy mông nàng , từ từ đứng dậy bước về phía giường , trong lúc đó môi vẫn dán chặt lên môi nàng , không ngừng mút lấy mật dịch thơm tho từ lưỡi nàng .

Sau đó lưng nàng tiếp xúc với lớp chăn mềm mại , ánh mắt không chút khuất phục nhìn nam nhân đang cúi đầu nhìn mình .

" Lạc công tử , sao không tiếp tục ? "

" Ta chỉ muốn nhắc Đỗ tiểu thư nhớ cho kỹ , ta sẽ tuyệt không lấy ngươi "

" Ta cũng nói cho ngươi biết , ta , Đỗ Ngọc Sương , tuyệt không hối hận "

" Tốt "

Lạc Thanh Phong nhanh chóng nằm lên người Đỗ Ngọc Sương , đầu hắn vùi vào nhũ hoa trước ngực nàng , đầu lưỡi mang đầy nước bọt liếm lên hạt dậu nhỏ bên trên , khiến nó từ từ cứng lại sau đó là một loạt hành động điên cuồng vừa mút vừa bóp cho đến khi hai cái bánh bao từ từ chuyển sang màu hồng , hắn mới hài lòng ngồi dậy nhìn xuống người bên người . Chỉ thấy vài giọt nước mắt đã rơi xuống lớp chăn tạo thành những đốm tròn nhỏ xíu , hai tay nàng cũng đang nắm chặt lấy lớp chăn khiến nó nhăn nhúm lại một cách khó coi .

" Hối hận ? "

" Bổn tiểu thư nói được thì làm được , trong lúc ân ái , Lạc công tử vẫn luôn để ý đến cảm xúc của nữ nhân như vậy sao ? "

Lạc Thanh Phong không nói thêm gì , hai mắt híp dần lại sau đó kéo ra hai chân của Đỗ Ngọc Sương , cúi người hôn lên đóa hoa ẩm ướt bên dưới , răng hắn cắn nhẹ lên hạch châu nhỏ màu hồng phía trên hoa huyệt , khiến bụng Đỗ Ngọc Sương co rút , hai chiếc bánh bao vì thở gấp mà lên xuống không ngừng .

Thanh âm rên rỉ hòa với những tiếng nấc đứt khoảng tràn ngập khắp phòng Lạc Thanh Phong , lưỡi hắn mút lấy hoa nguyệt , khiến cho mật dịch tràn ra thấm ướt lên lớp chăn bên dưới , sau đó hắn buông tha cho hoa huyệt đang sưng đỏ , tiến từ từ lên trên , hôn xuống cánh môi đang cắn chặt của Đỗ Ngọc Sương , hai bàn tay thô to nắm lấy hai bàn tay nàng đang túm lấy chăn , đan xem vào nhau , nụ hôn vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng . Cuối cùng hắn ngồi dậy , chỉnh trang lại quần áo trên người , đem quần áo của Đỗ Ngọc Sương đến trước mặt nàng .

" Cứng ngắc như vậy , thật không gợi cho ta chút tình thú , Đỗ tiểu thư , vẫn nên đi thì hơn "

Nói xong Lạc Thanh Phong quay người bước ra khỏi phòng , hắn không ngờ sau đêm đó Đỗ Ngọc Sương thật sự bỏ đi , không để lại bất cứ câu nói nào , cứ như vậy rời khỏi Lạc gia .

Cho đến gần một tháng sau , một lão nhân gia mặt mũi khó coi đứng trên sảnh chính Lạc gia đòi lại con gái thì hắn mới biết được Sương Sương của hắn không ở Lạc gia cũng không quay về Đỗ gia . Suốt một tháng như vậy nàng ở đâu ? Trong lòng Lạc Thanh Phong tràn ngập cảm giác hoang mang , sẽ không phải Tề Vân lại .....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện