Từ sớm tinh mơ đã bắt đầu mưa tuyết, hạt tuyết mỏng như bụi nhưng tầng lớp lại dày. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ mờ trắng, những đường nét và màu sắc của đình, đài, lầu, các hư ảo trông như bức tranh màu sáp loang nước, lớp lớp mái son chỉ để lại các vệt màu cong cong bần bật giữa nền trời. Cơn mưa kéo dài dai dẳng đến tàn ngày, gột rửa màn đêm sạch tinh khôi, làm bật lên những vì tinh tú như bạc vụn dát trên tầng không.
"Hây da!"
"Méo!"
Dây pháo vừa được kéo qua ô tròng trên cổng thì con mèo cũng bật lên vồ chùm tua rua dưới đáy, vô tình bị mắc móng vuốt vào, nó tròn mắt ngây ra rồi ngoác mồm kêu cứu.
"Mi đần thật đấy, là mèo của ca ca mà chẳng giống ca ca chút nào." Mạc Tử Liên giúp nó gỡ móng ra, lại bị nó vồ lấy ngoạm. Y 'a' một tiếng, hung hãn xách cổ nó: "Này nhé cục than, ta vừa mới giúp mi đó!"
"Méo méo meo!" Bao Hắc Tử giật lùi, ráng thoát khỏi tay y.
"Á à, mi mắng ta đó cơ? Được! Hôm nay ta phải cho mi biết ai là chủ! Mi chỉ là một con mèo ngốc thôi, biết chưa?" Y đắc chí hất cằm: "Ta mới là tiểu nương tử của ca ca, cũng là chủ nhân của ngươi!"
"Gừ gừ... méo!" Nó cau có quơ vuốt nhào thẳng vào mặt y. Y bóp đầu nó, cũng không thua kém 'hừ hừ': "Lại còn muốn cãi cùn. Mi tưởng ta không biết ngôn ngữ của mi sao? Meo meo méo..."
Ở đằng này một mèo một người đang bận cãi nhau thì tại phía không xa không gần trên lầu một, Quân Huyền đang gục đầu vào lan can nhịn cười muốn nội thương. Rắn trắng nhỏ tò mò chúi đầu nhìn xuống, ngơ ngác vặn cổ tỏ ý khó hiểu, bị hắn vỗ đầu gọi về tay áo.
Năm tháng như thoi đưa, tiết Đông Chí lại tới, một năm nữa sắp trôi qua.
"Ca ca! Ca ca ơi ca ca!" Sau khi hắn vừa bắc ấm rượu của Đào nương ra khỏi bếp thì nghe tiếng gọi từ dưới lầu, ai kia vừa đi chọc mèo méo xệch môi trỏ vào cục than mè nheo: "Cục than này xấu tính lắm, nó cắn ta chảy máu..."
Quân Huyền bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười bảo: "Lên đây ta xem."
Mạc Tử Liên hăm hở như một chú chim chích bật nhảy lên bậu cửa sổ tầng một, tay áo sặc sỡ bung ra tựa như cánh bướm, rướn cổ hôn lên má ca ca, hai vầng trăng non ngời sáng trên gương mặt. Y chõ ngón trỏ có hai chấm máu ra, tủi thân nói: "Nó cắn ta..."
Cục than giãy không ra khỏi tay y, thở phì phò quất quất đuôi, meo meo đòi sen giúp. Thấy sen nhấc mình ra, nó vui mừng dựng thẳng tai, ai ngờ lại bị vứt xuống. Quay mông lại, nó thấy sen đang ôm đối thủ xuống khỏi cửa sổ, yêu thương ngậm ngón tay y.
Cục than vươn móng vuốt, gừ gừ cào mặt sàn.
"Của ngươi đây." Quân Huyền dễ dàng dỗ nó bằng một đĩa thịt sống, nó sáng rực mắt, chưa kịp nhào đến thì chợt bị đuôi rắn quất một phát. Con vật trụi lông kia địch ý nhìn nó, răng nanh lấp ló sau chiếc lưỡi đỏ lòm: dám cắn chủ nhân của ta...
Bao Hắc Tử phun ra khói rồi, sửa soạn 'chiến', lại thấy Bạch Bồng chui tọt vào tay áo sen-của-mình.
Quân Huyền thấy ống tay áo tự nhiên bị kéo căng, thì ra cục than đang cố bám lấy hắn, giận dữ nhe răng chất vấn: của ta, của ta, của ta cơ mà! Tại sao người lại cho con quái kia chui vào? Đáng tiếc Quân Huyền không hiểu ngôn ngữ của mèo, nhẹ nhàng gạt nó ra chỗ đĩa thịt rồi hỏi người kia: "Ta làm bánh trôi xong rồi, muốn ăn không?"
Mạc Tử Liên rụt rè chụm hai tay sau lưng, mím môi, vô tội nhìn hắn. Quân Huyền bật cười đi múc một bát bánh thơm phức ra bàn, nói: "Lần này ta nấu đàng hoàng, không cần lo."
Y mừng rỡ, giống như con thỏ nhỏ tung tăng nhảy đến bàn, múc một viên bánh trắng mềm như trân châu vào miệng, cả khuôn mặt tỏa ra ánh sáng hạnh phúc.
"Thơm quá, mùi thơm quá..." Nhìn về phía cửa, hai cặp búi tó xinh xắn của đôi nữ đồng lấp ló ghé vào, chúng mở to đôi mắt bồ câu, chúm môi mong ngóng nhìn muỗng bánh trôi trên tay công tử. Mạc Tử Liên xụ mặt một chút rồi dãn mày vẫy chúng vào, Quân Huyền hiểu ý đi múc thêm ba bát bánh nữa đặt lên khay đưa cho chúng với ấm rượu nóng của Đào nương. Hai đứa nó tươi tắn nhận lấy, cùng nhau hít một hơi mùi thơm và cảm ơn cô gia, không quên nịnh đầm mắt nhìn người của công tử thật tốt.
Quân Huyền cũng múc cho mình một bát, ngồi bên cạnh ăn với y. Bạch Bồng trườn lên bàn, lắc đuôi trở về với chủ nhân, híp mắt chúi mũi thơm má Mạc Tử Liên rồi ngoan ngoãn nằm trên vai y. Bao Hắc Tử ghen tị cắn đĩa thịt nhỏ của mình lôi đến dưới bàn, nằm vắt qua mũi chân sen mà ăn. Ấm bụng với bánh trôi, Quân Huyền nhấc chân ra khỏi khối mỡ mèo đứng lên, tiến lại sờ vào dái tai người nọ, dịu dàng nói: "Ngồi yên."
Tóc được vén về sau, thân nhiệt của ca ca ôm ấp y giống như những làn sóng biển tắm nắng ấm vỗ vào lòng, có gì đó xuyên qua lỗ tai y, nằng nặng trĩu, rung rinh, óng ánh. Ca ca còn chưa làm xong, y đã không kìm được quàng tay ôm eo hắn, nhộn nhạo lòng ửng đỏ mặt: "Ca ca, huynh biết hành động mình đang làm đối với người Điệp Cách có ý nghĩa gì không?"
"Hửm? Nó có ý nghĩa gì?" Quân Huyền nhướng mi.
"Ca ca..." Mạc Tử Liên ôm chặt eo hắn, ngước đôi mắt biết tỏ tình ý, tiết lộ đáp án, "huynh đang cầu hôn ta đấy."
Lời ấy vừa dứt, tiếng trống điểm canh giờ cuối cùng của năm nay đúng lúc vang lên, mấy dây pháo mới được treo hồi nãy nổ tanh tách, tanh tách phát ra những chùm sáng tóe ánh kim vàng liên tiếp trong tiếng reo hò của mọi người tại cửa tiệm. Bao Hắc Tử sợ tiếng pháo, cong đuôi bám lấy chân sen không buông.
Tặng cài tóc là lời thổ lộ, tặng khuyên tai nghĩa là cầu hôn. Quân Huyền vẫn chưa quên, vuốt viên đá xanh thẫm ở cuối cặp khuyên tai vừa đeo cho y rồi miết qua đóa mai nơi đuôi mắt, ánh nhìn dừng lại thật lâu tại đôi con ngươi như đáy biển phản chiếu hình bóng mình.
Phải chăng tất cả mọi thứ được nhìn từ đôi mắt này đều mang vẻ lộng lẫy hơn thực tại rất nhiều? Bởi vì hắn thấy mình ở trong mắt y hoàn mỹ đến mức chính hắn cũng không nhận ra bản thân.
"Bảo bối, đệ đúng là luôn khiến ta không thể ngừng yêu thương." Quân Huyền nhéo dái tai y, cúi xuống ngậm lấy bờ môi nọ, cảm thấy y quá đỗi ngọt ngào. Thắt lưng bất giác nới lỏng, hai bàn tay y như rắn nước xốc vạt áo hắn lên, ngón đàn ma sát ra nhiệt, mơn trớn bốc lửa. Chợt có thứ gì đó dài thòng dán vào lưng hắn, nhanh nhảu duỗi đuôi quấn quanh eo, chen đầu lên ngực cọ vào tay người kia, sự lạnh lẽo của nó khiến hắn nổi hết da gà. Mạc Tử Liên ngạc nhiên tóm lấy nó, rắn nhỏ tròn xoe mắt, ngoẹo đầu nhìn y.
"Sao vậy, Tiểu Bạch?" Mạc Tử Liên hơi phát bực lôi tuột kẻ phá đám ra khỏi người ca ca, một bóng đen thình lình nhoáng lên tát vào đuôi rắn. Bao Hắc Tử giương vuốt, xù lông thở phì phì trừng con rắn, dáng bộ đánh đuổi kẻ xâm phạm chủ quyền.
"Tiểu Bạch, này - !" Y chưa kịp ra lệnh, Bạch Bồng đã khè dài tuột khỏi tay y lao vào cục than. Từ ngày đầu tiên gặp nhau đến nay, không hôm nào hai đứa nó quên ẩu đả một trận ầm ĩ. Quân Huyền mới là người bực nhất, chau mày phất tay dùng nội công giáng thẳng vào đầu mỗi đứa một chưởng choáng, hai mắt chúng nổ đom đóm, lảo đảo xoay vòng vòng rồi cùng nằm bẹp xuống. Xử lý xong xuôi, hắn tiếp tục áp lên người kia, hai bàn tay luồn vào vạt áo y. Mạc Tử Liên ngửa cổ cười ngất ngưởng, vòng chân quanh hông hắn, tiếng cười như chuông xa réo rắt dần dần mềm nhẹ thành âm thở than...
Đào nương đang ngồi cắn hạt dưa tám chuyện với những cô nương của mình vui đến quên trời đất sực nhớ ra ở đây thiếu ai, hỏi: "Liên Nhi đâu rồi? Ra ngoài chơi giao thừa mà sao không báo với ta một tiếng?"
Cặp nữ đồng ôm xấp bao lì xì nhanh nhảu giơ tay: "Công tử đang ở với cô gia ạ!"
"Đào nương có cần chúng con đi gọi công tử không ạ?"
Đào nương suy nghĩ một chút, vuốt vuốt tua áo, che trán thở dài: "Thôi khỏi."
...
..
.
Nắng đọng thành dòng óng ả trên bàn trang điểm gỗ, hương thơm từ các hộp lọ tỏa ra thoang thoảng như những sợi tơ màu quấn quýt vào nhau đan thành một nút kết tinh xảo.
Sau khi cùng súc miệng rửa mặt, Quân Huyền bắt đầu thay y phục, Mạc Tử Liên ngồi vào trước gương nghiêng đầu chải tóc. Trong khi hắn chải đầu cột tóc, y đang chia tóc thành từng lọn và vuốt tinh dầu dưỡng. Hắn nhìn nhìn y rồi quyết định lau chùi song kiếm, xong xuôi, y chỉ mới tết hoàn chỉnh một lọn tóc.
"..." Quân Huyền trầm mặc cầm kiếm xuống sân tập thể lực. Sau ba lần luyện trọn bộ Không Cảnh công, hắn trở vào, y đang bặm môi cho đều son rồi cầm lên bút vẽ lông mày, thẳng lưng hít thật sâu rồi nín thở vẽ một đường.
"Hôm nay đệ mặc nữ trang sao?" Quân Huyền thấy y làm mặt nghiêm trọng vẽ lông mày, phì cười.
"Vâng, hằng năm a na đều tổ chức tiệc phẩm trà với một số phu nhân phú quý, có thể còn quyền nữa, với mục đích quảng bá mỹ phẩm mới của tiệm." Y chăm chú so điểm đặt đầu bút để vẽ nét còn lại.
"Đệ cũng tham gia à?" Thấy hắn đưa tay lại gần, y nôn nao tránh né: "Huynh đừng ghẹo ta, vẽ lông mày và mắt dễ sai lắm. Hừm... ở gần nữ nhân thì chúng ta dễ nghe được nhiều chuyện vui mà ạ - á."
Quân Huyền nhẹ nâng cằm, phủ tay lên tay cầm bút của y, nói: "Tư Tư, để ta vẽ cho muội."
Hắn đã nhìn thấy những vũ cơ của gánh hát xưa trang điểm cả ngàn lần, có vài nàng hứng lên cũng chỉ điểm cho hắn không ít mẹo vặt, tới giờ chẳng hiểu sao vẫn còn nhớ. Đầu bút chấm chu sa tinh tế tản ra đều mực theo viền mắt, họa nên hai nét xuân son thắm tình, Mạc Tử Liên thật quá bất ngờ nhìn mình trong gương, thích ơi là thích, tung tăng nhảy ra sau bình phong thay đồ. Y phục nữ so với nam lúc nào cũng cầu kỳ hơn, y nũng nịu nhờ hắn chỉn chu chi tiết áo, tranh thủ thời cơ hôn cái 'chụt' lên cần cổ kia, cong mắt dựa vào lòng hắn thì thầm: "Của ta."
Quân Huyền ôm eo y, mở cổ áo soi vào gương, bất đắc dĩ thấy một dấu son rõ rành rành in chệch về bên trái yết hầu mình, e rằng ai nhìn nó cũng đều tự biết khó mà lui.
.
Cửa tiệm Đào nương quản lý là chi nhánh kinh doanh mỹ phẩm lớn nhất của Hoan Lạc cốc mở tại ngoại quốc, khắp Tây Quan hiếm nữ tử nào không biết đến 'giai nhân cư' lầu Chước Đào. Mỗi lần vào đầu năm, lâu chủ Đào nương đều phát thiếp mời các phu nhân cùng nữ quyến đến tham dự tiệc phẩm trà mà thực ra là 'phẩm' các loại mỹ phẩm mới, ngầm ẩn trong đó là lôi kéo quan hệ. Ở thời xã hội coi trọng danh tiết của nữ tử này, chính sự đoan trang và cách ứng xử mềm mỏng, khôn khéo là thứ giúp Đào nương được lòng các vị phu nhân quyền quý, thu hút được một số nhân vật thế giá. Đây là nguyên nhân khiến Mạc Tử Liên hứng thú.
Theo quy tắc bất thành văn, nam nhân dừng chân tại tiền sảnh, hậu viện thuộc về nữ quyến.
Mạc Tử Liên ham vui lượn qua lượn lại sau rèm châu, đang định lùi về hậu viện thì phải đổi ý vì trông thấy gã Tiết độ sứ Ôn Gia Hữu mang hai muội muội của mình đến đây, nhưng thực ra người thu hút đôi chân y nán lại là thư sinh mặt trắng đi cùng gã.
Thư sinh này mi mục như sắc nước, dáng dấp như xuân sơn, quanh thân mơ hồ toát ra kiếm ý ẩn nhẫn, ắt hẳn là người học võ. Theo y trộm nghe được thì muội muội nhỏ của Ôn Gia Hữu đang thầm thương thư sinh nhưng thân đại ca là gã lại không ưa người trước mắt, đại khái gã đang ngầm hăm dọa thư sinh đừng có mơ tưởng trèo cao. Thư sinh 'ậm ừ' mình cũng chẳng có tình ý gì với muội muội gã, khiêm nhường nhã nhặn mà qua loa. Ôn Gia Hữu bị thái độ của thư sinh chọc tức tía cả tai, hung hăng ném chén rượu trên tay đập vào gò má thư sinh rồi vỡ nát dưới sàn.
Mạc Tử Liên chờ chính lúc này để bước ra, uyển chuyển điềm đạm đưa tay ngăn cản: "Đại gia, đại gia, xin ngài bớt giận, nơi đây chỉ toàn là các cô nương chân yếu tay mềm, mong đại gia nể tình bớt giận."
Cõi lòng Ôn Gia Hữu thoáng rung động vì hương hoa quế mơ hồ tỏa ra từ 'nàng', gã vô thức quay đầu nhìn, tuy 'nàng' đeo lụa mỏng che mặt nhưng đôi mắt kia không giấu được nét quen thuộc, gã nhanh chóng thu lại vẻ lỗ mãng dù hai nắm tay vẫn còn giận dữ siết chặt, hung tợn quát thư sinh đang cúi mặt ôm bên má bị thương: "Cút đi cho khuất mắt ta!"
"Cút liền đây. Đại gia cứ bình tĩnh mà." Mạc Tử Liên lúng liếng nháy mắt, thật tự nhiên tránh khỏi bàn tay định giữ mình lại của Ôn Gia Hữu, lanh lợi cúi đầu lôi thư sinh cùng đi vào trong rèm.
Ôn Gia Hữu ngạc nhiên vì bàn tay chỉ chụp được không khí, hai con mắt như hùm beo dán vào bóng lưng lẩn trốn vào rèm châu, tâm trí chầm chậm lâm vào nghiền ngẫm: nàng ấy biết võ công. Vừa nghĩ như vậy, gã chợt cảm thấy cái ánh nhìn khiến bản thân dựng lông tơ cách đây vài ngày lại xuất hiện.
Gã ngẩng phắt mặt lên, thấy một bóng người áo trắng cõng kiếm nhanh chóng khuất khỏi gác lửng. Trong lòng tự nhiên bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ, tự nhủ nơi này không thích hợp để đánh nhau, gã - nhịn!
.
"Mau đem cho ta thuốc trị thương." Mạc Tử Liên đẩy thư sinh ngồi vào ghế, nhận ống thuốc từ thị nữ rồi vén tóc mai bên tai thư sinh lên xem xét vết bầm tím trên má, bảo: "Ái chà, da dẻ tuyệt thật, đừng nên để hỏng, mau bôi thuốc đi, vì khuôn mặt này trông cũng ưa nhìn nên ta sẽ tính tiền rẻ thôi."
Thư sinh nghe vậy, phì cười run cả vai, thản nhiên nâng mắt nhìn y: "Chỉ là một chút thuốc, cốc chủ có cần phải tính toán như vậy không?"
"Chỉ là một người nam không thương mình, các hạ có cần phải cố chấp đến thế không?" Mạc Tử Liên mỉm cười hỏi ngược lại.
Thư sinh không đổi thần sắc, rất tự nhiên nhận lấy ống thuốc, thoải mái như ở nhà hỏi xin gương soi để bôi. Quân Huyền bước xuống từ gác lửng, lẳng lặng đến bên Mạc Tử Liên, chầm chậm nắm chặt cổ tay y, nói với thư sinh: "Trong người cô nương mang trọng thương, tạm thời hãy nên nghỉ ngơi ở đây. Tại hạ có một số chuyện cần phải làm rõ với cô nương."
Đôi mắt như làn sóng nước thu, thư sinh nhàn nhạt hỏi: "Đại hiệp căn cứ vào đâu mà nói ta bị thương?"
"Tại hạ nghe thấy, nghe thấy âm thanh phập phồng yếu ớt của lục phủ ngũ tạng cô nương đang bị ma công chèn ép."
Và như để chứng minh lời của hắn, một luồng khí huyết tức thì xé khỏi kinh lạc Khuynh Tự, cuồn cuộn xộc lên khoang miệng, xoang mũi, hộc ra đầy tà áo nàng. Nàng đứng bật dậy, lảo đảo bưng lấy dưới mũi, cúi đầu thở hồng hộc, một bàn tay vơ trúng chân đế nến cao bằng đồng gần đó, vô tình nghiền nó thành cát.
Cả Quân Huyền lẫn Mạc Tử Liên đều bị cảnh này làm sửng sốt. Dùng nội lực nghiền giấy thành bụi và nghiền kim loại thành cát là hai đẳng cấp hoàn toàn cách biệt, tới Thần Thông Chỉ của Tru Thiên cũng chỉ mới nặn kim loại như nặn bùn, công lực của Khuynh Tự làm sao có thể thâm hậu đến dường này?
Quân Huyền nhíu mày giơ kiếm lên, má bàn tay tì vào chuôi, vào thế sẵn sàng phản ứng ngay tức khắc nếu Khuynh Tự có cử động tiếp theo.
"Khoan, ca ca." Mạc Tử Liên nghi hoặc ấn tay hắn lại, chú tâm quan sát. Tẩu hỏa nhập ma thì phải bộc phát sát khí nhưng luồng khí xung quanh Khuynh Tự vẫn rất ổn định và đôi con ngươi của nàng tuy mang màu sắc tăm tối nhưng không hề hàm chứa ác liệt mà trái lại thanh tĩnh, phẳng lặng như giếng sâu.
"Không phải tẩu hỏa nhập ma." Mạc Tử Liên trầm giọng nói: "Mà là tồn tại hai luồng công lực khác biệt đang cố dung hòa trong kinh lạc nàng."
Nghe thế, Quân Huyền cũng tập trung thính giác, thực sự nghe được âm thanh dòng chảy công lực như thác đổ của Khuynh Tự dần xuôi thành con nước tĩnh lặng.
Nàng run run đôi mi, chậm rãi đứng thẳng dậy, thấy những cô nương sợ sệt xung quanh thì bật ra tiếng cười lẫn với âm than phiền não, xếp tay nhún mình: "Thực xin lỗi, tiểu nữ thất lễ rồi. Quả thật hiện tại tiểu nữ gặp chút rắc rối, dám cầu các hạ rút đao tương trợ."
.
Khuynh Tự thay về nữ trang, búi tóc vấn nửa óng mượt như lụa, tuân theo khuôn phép của Nghê Mi mang voan che mặt, đoan trang quỳ ngồi trước tấm bình phong vẽ hoa đào, ánh nắng đáp trên mình tô điểm sự son trẻ thêm rực rỡ.
"Bổn tọa hỏi cô, cô và Y Nhã có liên hệ gì với nhau?" Mạc Tử Liên rửa trôi son phấn và mặc lên nam trang, phất vạt áo ngồi xuống đệm. Những đường nét âm nhu và dương cương của y vẫn dung hòa hoàn mỹ nhưng chưa bao giờ toàn bộ sự gai ngạnh mà trước đây y luôn che giấu lại lộ ra rõ ràng thế này. Đến Quân Huyền cũng nhất thời cảm giác y tuấn mỹ bức người nhưng sau khi nắm tay y lại thấy y chỉ là con mèo lông xù nhỏ.
Trách sao được đây, hắn cưng y, nạt y quen rồi, bây giờ dù y có cao hơn hay thay đổi thế nào thì hắn vẫn nhìn ra y là động vật nhỏ.
Khuynh Tự tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cốc chủ đang nói gì vậy?"
"Đừng giả ngu, trên áo cô còn bám mùi Đoạn Hồn Hương của ả..." Bỗng dưng nhớ đến gì đó, y chợt rút tay khỏi tay ca ca, cười rộ lên: "Mùi của cái chết mạn đà la. Sở dĩ nói như vậy là vì Đoạn Hồn Hương của Y Nhã thường không đủ đậm để con người có thể ngửi ra, nếu ai ngửi ra mùi thì tức là... chà, người đó không thể sống quá hai canh giờ tiếp theo."
Rầm. Quân Huyền đứng bật dậy, mím môi tái ngắt nhìn y chằm chặp.
Mạc Tử Liên cũng đứng dậy, vòng tay ôm chặt ca ca của mình vào lòng: "Thật là... Mũi thính quá cũng không phải điều tốt."