Lắng nghe tiếng tỳ bà văng vẳng tới từ hậu viện, Mạc Tử Liên bỗng nhớ lại hồi nhỏ mình có hỏi Y Nhã là trong biết bao nhiêu hương thơm, vì sao nàng ta chọn mạn đà la? Y Nhã chọt chọt đỉnh đầu y, hất cằm lên trời ngẫm nghĩ, sau đó hướng mắt về những cồn cát gợn sóng nối dài đến xa xăm, trả lời rằng thay vì tự gọi mình là người gieo rắc 'cái chết đau thương', nàng ta thích gọi bằng tên của mạn đà la hơn.

Do đó nên tất cả mọi người trong cốc đều gọi tên Đoạn Hồn hương của nàng ta là 'cái chết mạn đà la'. Bản chất hương Cái chết Mạn đà la là ảo độc, nó tấn công vào tiềm thức con người, gợi nhớ lại những chuỗi ký ức đau thương bị chôn giấu sâu thẳm, phóng đại cảm xúc trầm uất, tiêu cực lên đến ngàn lần trong thời gian ngắn, kết hợp với độc tính tác động lên thể lý, nạn nhân hộc máu liên tục khó có thể ngừng, khí huyết chảy ngược dẫn đến vỡ tim mà chết.

Mạc Tử Liên quấn quấn tóc, bâng quơ nghĩ: chết như vậy xem ra là rất nhẹ nhàng so với những cái chết bởi độc tố khác rồi, sau đó chợt gánh lấy một làn sóng u buồn đột ngột đánh úp vào sau ót. Cơn trầm uất tựa một loài cây sinh rễ nhanh chóng, bám sâu, những chiếc rễ nhăn nhúm như vừng trán lão nhân luồn lách xuống tận đáy lòng đào bới, bật tung những nấm mồ bốc mùi thối rữa tiêu cực, dày vò tâm phế y.

"Khụ, khụ! Hộc..." Nhìn chất nhớt đỏ tươi trong lòng bàn tay, thầm nghĩ chỉ mới là đợt một mà mình đã chống chọi thất bại, y chớp đôi mắt ngấn nước hướng về phía ca ca. Thôi rồi, y đã xem nhẹ bệnh trạng này.

Ánh mắt ca ca thậm chí còn hơn cả một lưỡi đao bén nhọn cứa vào tim y. Dù thừa biết đó không phải ánh mắt chân thực của hắn nhưng linh hồn y vẫn run rẩy. Y lại cảm thấy lồng ngực dâng lên tự ti và tội lỗi, tâm trí y chìm vào ký ức về bốn năm ở Địa thành chịu nhục. Là y thất hứa với hắn, thành thân với người khác, không thể giao cho hắn một bản thân hoàn bích. Điều này vẫn luôn là cái gai trong lòng y, dù cố thế nào cũng không thể nhổ ra được.

Bởi lẽ trong mắt y, ca ca là Thiên hạ đệ nhất, xứng đáng có được những điều tốt nhất.

Quân Huyền nghe tiếng người nọ gọi mình, vừa quay đầu nhìn liền nhíu mày, nhấc chân tiến lại. Mạc Tử Liên chống tay lên bậu cửa sổ, thần sắc hơi tái, vươn bàn tay đã chùi vết máu nắm chặt lấy tay áo hắn, gọi: "Ca ca ơi..."

Nắm tay của y dùng rất nhiều sức, các đốt đều trắng bệch cả. Quân Huyền càng nhíu mày, nhẹ nhàng cầm lấy tay y xoa nắn, hỏi: "Đệ đau chỗ nào?"

Mạc Tử Liên lắc lắc đầu, hít một hơi sâu xua tan sương mù trong đôi mắt, nở nụ cười hất mặt lên: "Ca ca." Tuy nét mặt và ngữ khí đều thản nhiên nhưng cử chỉ cứ khư khư cầm tay áo hắn không ngừng tố cáo thâm tâm bất an của y. Y ôm cánh tay kéo hắn ghé vào cửa sổ nhìn xuống, chỉ chỉ một phụ nhân mặc váy diềm thổ cẩm ngồi bên bàn trà: "Ca ca, huynh đoán xem bà ấy là ai?"

"Là ai?" Hắn chỉ liếc mắt qua rồi tiếp tục nhìn y chằm chằm.

"Lão gia nhà bà ta mang họ Thu."

Quân Huyền hiểu ngay thân phận của vị phu nhân đó, chỉ đáp: "Ồ."

"Hừm." Mạc Tử Liên dùng ngón trỏ chấm chấm cằm như vừa nảy ra ý tưởng gì rồi tự nhiên vươn tay chụm lại trên trán mình, làm cử chỉ bốc ra một thứ vô hình cụng vào trán hắn, cười tươi như hoa: "Tâm linh tương thông."

Quân Huyền thoáng ngẩn ra, đoạn hơi đỏ mặt nhớ về lời đùa của bản thân, gõ trán y: "Ngốc quá đi mất."

Y cười khanh khách dang tay nhào vào lòng ca ca, phải dám chắc tầm mắt hắn không trông thấy được, sự tươi tỉnh trên gương mặt y chóng vánh rút đi như bị lũ quét, chỉ còn lại một mảnh hoang vu, chông chênh, bàng hoàng. Hốc mắt lại cay xót hồng ửng lên, y thở bằng miệng để khỏi làm mũi sụt sịt.

Tim y đau quá. Ca ca càng ôm chặt y, tim y càng đau muốn vỡ ra.

Ở nơi y không nhìn thấy, nụ cười trên môi người kia cũng không còn, sâu trong đáy mắt như nhả ra tơ tằm đen tuyền, u trầm: tiếng ho y cố gắng đè nén đâu thể thoát khỏi thính giác của hắn.

.

"Ái nha?" Một giọng điệu khoa trương bỗng vang lên phía sau bàn trà. "Nửa tháng trước Thu phu nhân mới sinh con gái thứ ba, không ngờ hiện tại đã thon thả xinh đẹp như vậy rồi. Mẫu thân cháu mà biết thì thể nào cũng hâm mộ cô lắm."

Vị phu nhân mặc váy diềm thổ cẩm nghe Ôn nhị tiểu thư bước đến vui vẻ nói thế, môi hơi mím lại thành một nụ cười phiền: "Tiểu thư quá lời rồi."

Đào nương làm như không phát hiện sự phật ý của Thu phu nhân, ôm tỳ bà niềm nở mời Ôn nhị tiểu thư ngồi xuống nghỉ chân sau khi vừa xem qua một loạt mỹ phẩm trình làng. Ôn Y Tình là con gái lão phú thương buôn lậu bạch phiến - dĩ nhiên nàng ta không biết điều đó, lại còn có anh trai giữ quan chức tứ phẩm Tiết độ sứ che mờ xuất thân tại tầng lớp thấp nhất trong "sĩ, nông, công, thương" nên sinh ra tính kiêu căng, khinh thường thân phận của Thu phu nhân dù chồng bà cũng là quan quản đốc chứ chẳng thấp.

Cũng hiển nhiên là nàng ta xem thường Đào nương nốt.

Sự việc Thu quan gia sủng thiếp diệt thê hồi xưa khá ồn ào, tự ý thức thân phận xấu hổ của mình nên Thu phu nhân chỉ im lặng lắng nghe hai người kia hàn huyên, không chấp Ôn Y Tình. Dẫu vậy Đào nương vẫn tinh mắt bắt được nét khó chịu từ cử chỉ vò khăn tay của bà ấy. Kỳ lạ là - chẳng biết có phải quả báo hay không, kể từ khi ruồng rẫy vợ con cũ, Thu quan gia bị chết yểu mất đứa con trai còn lại và tới nay cũng không sinh ra thêm được người con nối dõi tông đường nào. Điều này là cái gai đau đáu trong lòng Thu phu nhân.

Chợt một tiếng thét thất thanh vang lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

"Ối!" Đào nương giật cả mình, run tay đánh đổ chén trà ướt đẫm váy Ôn Y Tình. Nàng ta trừng mắt đứng bật dậy, bực bội ra mặt dậm chân uất hận thay chiếc váy mới. Đào nương kịp thời chặn lời trước khi nàng ta giở giọng, ngữ khí chân thiết: "Xin lỗi tiểu thư, nô gia bất cẩn quá. Người đâu, mau đưa tiểu thư vào trong hầu hạ, lấy chiếc váy Cát tường tơ vàng cùng bộ phấn son Vũ Điệp chỉnh trang cho nàng."

Mây mù trên mặt Ôn Y Tình tan biến, để che giấu sự phấn khích, nàng ta hừ mạnh một tiếng rồi đỏng đảnh theo sau thị nữ của Đào nương.

Tiếng la hét vẫn đang ấm ách vọng đến, Thu phu nhân đột nhiên biến sắc, sau đó đỏ bừng má che khăn đằng hắng, cắn răng bảo Đào nương: "Ta đi cùng với cô."

.

Phụ nhân áo gấm, cài trâm vàng đang dùng một tay bóp cổ gã gia đinh kêu la ngay trước cửa tiệm Chước Đào chính là Hồng Thu thị. Bà đạp chân lên đầu gối rạp dưới đất, năm ngón tay cắm vào cổ họng yếu ớt của gã ta đến tím tái, đôi mắt lạnh lùng ẩn hiện sát khí. Thu phu nhân trông thấy cảnh này, giận tái mặt sẵn giọng: "Xằng bậy! Giữa thanh thiên bạch nhật đi ức hiếp dân lành, trong mắt ngươi có còn vương pháp không!"

Gã gia đinh đó là hầu đánh xe của Thu quan gia, cũng vì thân phận nhạy cảm nên Thu phu nhân thường xuyên phải mượn danh nghĩa chồng để tham dự hội họp, từng chút hòa nhập với các nữ quyến khác, bà ta dĩ nhiên không thể mặc mặt mũi chồng bị xúc phạm.

"Vương pháp?" Hồng Thu thị đã tức lại càng thêm tức, thẳng chân sút trật đầu gối gã gia đinh, vứt gã nằm lăn lộn ra đất đau đớn cầu cứu, phất tay áo khoanh tay, nghiến răng cười khẩy: "Thế ra vương pháp của Tư quốc cho phép chồng lập ra vợ cả 'nhì' trong khi vợ cả hợp pháp còn sống sờ sờ sao?"

Chữ 'nhì' được cố tình nhấn mạnh chọc Thu phu nhân đỏ gay cả mang tai, bà ta đè tay lên lồng ngực căng tức, miễn cưỡng làm dịu ngữ khí: "Mạn phép hỏi gia đinh chồng ta làm ra chuyện gì mà khiến cô phải ra tay ác độc như vậy?"

"Hừ." Hồng Thu thị chẳng thèm dao động khi nghe đến cha ruột, nụ cười càng mỉa mai hơn, thong thả nhấc gót đi về một hướng: "Ta ra tay như vậy chính là vì tình cờ nghe thứ điêu nô kia ngang nhiên nói xấu cha. Gã ta dám bảo ông ấy không sinh được con trai, không có người nối dõi, đó là báo ứng, còn nói cha chắc chỉ còn nước đi mời đại thiếu gia về thôi. Chậc chậc chậc... phu nhân coi, cha đường đường là thanh quan kính vương pháp như trời, làm sao lại dạy ra loại điêu nô nguyền rủa chủ nhân, thêm nữa là hạ thấp phẩm hạnh của chủ, biến cha trở thành kẻ lật lọng nói mà không biết giữ lời chứ?"

Sắc mặt của Thu phu nhân xanh mét, bước chân liêu xiêu.

"Đấy chính là duyên cớ, ta nhất thời tức quá nên mới không kiềm chế được bản thân, trút giận hơi nặng. Cơ mà phu nhân xét thử, tội của gã còn chẳng đáng bị đánh chết hay sao?" Dứt lời, Hồng Thu thị cứ ngông nghênh hất cằm nhìn đối phương ngậm quả đắng mà không phun ra được, cũng chẳng thể rút lui chịu nhục.

Rốt cuộc phải nhờ Đào nương uyển ngữ xoa dịu tình hình, hai nữ nhân mới quay mặt bỏ qua nhau. Hồng Thu thị tiến vào tiệm, chẳng bị đánh lừa bởi nụ cười của Đào nương, chùn khóe môi mân mê bộ móng tay mới tinh nói: "Y đâu? Gọi y ra đây."

"Thu tỷ." Mạc Tử Liên cũng không để bà đợi, cười tủm tỉm xuất hiện. Hồng Thu thị tức khắc xách váy đùng đùng xông tới, vung tay giáng vào má y: "Giỏi, dám gài bẫy ta!"

"Á! Ây da da da!" Trước khi độc thủ của Đào nương chạm đến Hồng Thu thị, y quyết đoán la toáng lên trước làm nàng giật mình, định thần lại, Đào nương mới phát giác cô ả kia chỉ đang véo má Liên Nhi lắc lắc lắc: "Đầu năm đầu tháng mà đã khiến ta gặp người đáng ghét rồi, lì xì vậy thì ta không thèm! Ngươi muốn cả năm nay ta đều gặp chuyện bực dọc hay sao? Hả?"

Mạc Tử Liên hấp tấp lùi bước, ấm ức ôm bầu má đỏ ửng bảo: "Tỷ tỷ nói vậy không đúng. Ta thấy vừa nãy Thu tỷ cực kỳ uy phong lẫm liệt, khí phách áp đảo, rõ ràng là điềm báo suốt năm mới Thu tỷ sẽ mạnh mẽ phất lên như diều gặp gió. Vả lại hôm nay tỷ tỷ cũng trông rất mỹ lệ, trên ấn đường tỏa ra hào quang rạng rỡ, chúng là dấu hiệu phúc lộc quanh thân, làm sao có thể xui cả năm được?"

Hồng Thu thị được nịnh cho mát rượi cả lòng, nhưng vẫn phải làm bộ trừng mắt dậm chân: "Chỉ ưng được mỗi cái miệng ngọt."

Rồi bà xòe bộ móng sặc sỡ vỗ vai y, nói: "Thôi, đầu năm đến nói chuyện làm ăn, cũng không nên làm mích lòng nhau. Bà chủ," Gọi Đào nương, "có hứng thú với đối tác này không?"

Đào nương nhíu mày, phong cách chủ đạo của nàng là trang nhã, thanh thoát chấm phá diễm lệ nhưng nữ nhân trước mắt lại quá khoa trương, đầu tóc với y phục đều cầu kỳ, phức tạp, nhìn vào thật cảm thấy choáng ngợp tới ngột ngạt. Thâm tâm không hài lòng, nàng xụ mặt: "Thế ra con đến thăm ta là để mở rộng kinh doanh."

Mạc Tử Liên liền sáp lại dựa đầu vào vai nàng làm nũng: "A na, lâu lâu con cũng nên tạo thêm nguồn thu cho cốc chứ. Với lại Liên Nhi cũng thích kiếm tiền lắm."

Sau khi bàn bạc và ký kết thỏa thuận, Hồng Thu thị ẩn ý nhếch môi nhét vào tay Mạc Tử Liên một mảnh giấy rồi quay lưng bước qua cửa. Đào nương chạm tay y, nói: "Trên lưng Ôn Y Tình thực sự có nổi mẩn mủ màu tía, dấu hiệu bị nhiễm độc từ bên ngoài, nhắm chừng thời gian trúng độc không quá ba tháng đổ lại. Ta đã bôi thuốc cho nàng ta, con an tâm."

Mạc Tử Liên ngẫm ngợi: "Nhẽ nào lại là cha hại con hay anh trai hại em gái? Chắc không phải đâu. Có lẽ là do cơ địa... A na, thay con để mắt tới nha hoàn hầu cận của cô ta."

Đào nương bỗng nhiên xoay mình, kiễng chân hết cỡ chạm tay lên đỉnh đầu y, ánh mắt có chút ngỡ ngàng: "Bảo bối, từ khi nào con lại cao đến thế này nhỉ?"

Mạc Tử Liên chớp mắt, mỉm cười nhìn nàng: "Con vẫn còn đang lớn mà a na. Rồi con sẽ trở thành như dáng vẻ oai phong của cha, có thể một tay che chở cho người con yêu thương."

Nói tới bốn chữ cuối, tim y lại nhói đau.

"Bảo bối nhỏ," Đào nương khẩn trương làm mặt nghiêm trọng, "con đang đáng yêu thế này, tuyệt đối không được trở thành dáng vẻ râu ria xồm xoàm, thô thiển tục tằn như cha con."

Y bật cười: "Trước đây a na toàn nói cha con rất tuấn lãng đào hoa."

"Hồi ổng mới biết mùi đời thì đúng là vậy, sau khi có con, Tát Phục bận đến quên cả chải chuốt, đi đâu cũng lỉnh kỉnh xách theo bình sữa với một túi tã lót, còn tự chế ra một cái vòng đội đầu treo hoa giấy đính lục lạc. Con không biết đâu, người ta địu con thì ở trước ngực, Tát Phục vì để rảnh rang hai tay nên ổng buộc dây vào đầu, kiệu con trên vai thế này nè! Thật không thể tin nổi."

"Ha ha ha!" Y cúi đầu cười ngặt nghẽo: "Chắc là bởi vậy nên sau này con mới thích trèo lên đầu cha giãy tưng tưng lên."

"Tại ông tướng đó làm quá mà mọi người trong cốc hồi ấy sợ phải sinh con lắm luôn, mãi đến khi con biết bò, biết nói, cả ngày ê a tập cách gọi tên chúng ta, mọi người mới bắt đầu ưa thích trẻ con hơn. Chúng ta hay cá cược xem con sẽ gọi tên ai đúng đầu tiên, hoặc là ngồi quây thành vòng tròn, đặt con ở chính giữa, mỗi người dùng một món đồ chơi dụ dỗ được con bò về phía mình là thắng. Thường thì chục vòng đầu diễn ra nhẹ nhàng, vui vẻ nhưng sau đó mấy gã đàn ông bắt đầu hấp tấp, hiếu thắng, phùng mang trợn mắt to tiếng dọa con kinh sợ òa khóc. Cha con lúc nào cũng lập tức xông đến, cõng con lên vai sút gãy răng một đám trai."

Bầu không khí bên ngoài vòm trời hứng ánh đèn lồng đỏ cam vẫn mang đậm xúc cảm đoàn viên ấm cúng.

"Tiểu bảo bối khóc giống như một túi nước nhỏ giọt vậy, thích rúc vào lòng chúng ta mà khóc, khóc mệt thì ngủ, ngủ dậy rồi ăn, ăn xong lại chạy đi chơi, chơi mệt lại lên giường ngủ... Đồ Mi thích làm tóc cho con, Hữu hộ pháp cắt vải may áo, ta đảm nhiệm bếp núc, Đại hộ pháp rèn con chữ nghĩa, Tả hộ pháp dạy con luyện công... Còn cha con, cha con..."

Đào nương quay mặt đi, kín đáo dùng tay áo chấm nước mắt.

"Cha dạy con trước là làm một người tốt, sau mới làm một cốc chủ tốt." Y vươn tay hứng lấy một phiến lá non thay vì một cánh đào múa xoay vòng được gió thổi tới, dùng móng tay xẻ nó làm đôi: "A na, con sẽ còn lớn lên, con sẽ trở nên cao lớn như cha, mạnh mẽ như cha và rực rỡ... như mẹ. Con sẽ bảo vệ Hoan Lạc cốc cũng như che chở cho người con thương."

Tim y lần nữa nhói lên, đau hơn vừa rồi. Thật kỳ lạ, rõ ràng y đã uống thuốc giải Cái chết Mạn đà la, hai canh giờ tử thần cũng đã trôi qua từ lâu, tại sao độc tính vẫn còn đó? Mỗi cơn nhói tuy chớp nhoáng nhưng đủ khiến xương cốt y phải rã rời.

Mà cơn đau lại chỉ xuất hiện khi y nghĩ đến ca ca.

"Bảo bối." Y che giấu quá kỹ, Đào nương nhất thời chưa nhận ra, lại kiễng chân xoa đầu y, mỉm cười dịu dàng: "Con thực sự rất thích người ấy, phải không? Nếu con vẫn chưa thích đến dường này, con đã không đưa hắn tới gặp ta. Hắn mà có thể được ta công nhận thì mọi người trong cốc chắc chắn sẽ tức chết mất."

"Ca ca sẽ sớm làm được điều đó thôi." Cơn đau này làm Mạc Tử Liên phải cong tay ấn ngực, tứ chi nhũn ra như xương xé khỏi thịt, hai tai chợt ù ù, trước mắt tựa hồ có hàng vạn sợi tơ hồng đan chéo vào nhau thành một màu đỏ thẫm.

Cả thân thể chợt nhẹ bẫng đi, như rơi vào khoảng không vô hình, vô định, y biết mình vẫn còn tỉnh nhưng đôi tai như có cuồng phong khỏa lấp, không thể tìm được chỗ đặt chân hay bám víu, trước mắt chỉ thấy những chấm đen mờ nhạt không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện trên nền máu. Tim y đập nhanh như muốn xé toạc lồng ngực chứa đựng nó.

Nhờ ý thức vẫn còn nên y nhanh chóng cho ra một suy đoán đáng sợ về tình trạng này: mọi tri giác của y đều biến mất rồi. Y vô thức mở miệng ra gọi to hết sức có thể: "Ca ca!" Nhưng không cảm thấy lưỡi hoạt động cũng như chẳng có luồng khí nào thoát ra khỏi môi, thậm chí còn không biết mình đang khép miệng hay mở miệng. Linh hồn y âm thầm run rẩy: thì ra 'ngũ giác bất hoạt' là thế này...

Bỗng nhiên có một luồng công lực nóng bỏng như lửa mạnh mẽ cưỡng ép truyền vào kinh mạch y, nó sắc bén, cứng rắn, ngang ngược tiến công xuyên thủng mọi tầng nội lực chướng ngại, trong chớp mắt quét qua toàn bộ kinh lạc, đánh thẳng vào Đan điền, giải phóng một phần nguyên khí bị kìm hãm.

Tri giác tức thì trở lại với Mạc Tử Liên, nhạt nhòa, yếu ớt nhưng đủ để y nghe thấy rõ ràng từng con chữ một được chậm rãi bật ra từ môi miệng Quân Huyền.

"Liên, chuẩn bị tinh thần, ngay bây giờ chúng ta sẽ động phòng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện