Cuối cùng thì Trần Thiên Khanh cũng nghẹn một hơi cùng Lục Chính Phi đi thuê khách sạn.

Đặt phòng xong, Trần Thiên Khanh cầm lấy chìa khóa. Vừa mở cửa phòng hắn bước thẳng vào phòng tắm, tên hèn hạ Từ Thiếu Nhân kia bỏ vào trong canh của hắn liều thuốc mạnh đến vậy, mới bước vài bước từ nhà hàng ra, chỗ kia đã có phản ứng.

Trong gian phòng, giữa phòng tắm và giường chỉ cách nhau một mặt kính mờ, Trần Thiên Khanh bước vào liền khóa cửa kĩ càng, sau đó cởi quần áo, xả nước ấm ra.

Hắn điều chỉnh nhiệt độ nước, nghĩ muốn đè nén lửa nóng trong người.

Hơi nước nhẹ nhàng bốc lên lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp, Trần Thiên Khanh cảm thấy hô hấp trở nên khó khắn, tay hắn không tự chủ được mà chạm vào bộ phận kia, bắt đầu tự an ủi.

Trong phòng tắm có một tấm gương, Trần Thiên Khanh thở dồn dập, lảo đảo đi tới trước gương, vươn tay lau sạch sẽ hơi nước trên đó.

Trong gương, hiện ra khuôn mặt Trần Thiên Khanh vô cùng quen thuộc.

Bờ môi mỏng thẳng tắp, trên mũi vẫn còn đọng lại chút hơi nước, Trần Thiên Khanh chăm chú nhìn khuôn mặt xuất hiện trên gương ấy, bỗng nhiên có chút thất thần.

Trong gương, mới là người hắn yêu nhất.

Dưới sự tác dụng của thuốc, khiến tư duy của hắn trở nên hỗn loạn, hắn cảm giác như mình quay trở lại thời điểm trước khi người ấy chết, người hắn yêu vẫn còn sống, ở trước mặt hắn, im lặng nhìn hắn.

“Thiên Khanh.” Trần Thiên Khanh nhỏ giọng kêu, hắn cố gắng không chạm vào nơi đã bắt đầu đau đớn kia, lẩm bẩm nói: “Anh rất nhớ em… Thiên Khanh.”

Nhớ vô cùng, lại nhận ra không có cơ hội gặp lại em… Anh sắp biến thành em rồi, nhưng vĩnh viễn anh không phải là em.

“Thiên Khanh.” Nước mắt tụ lại nơi khóe mắt, hắn tiếp tục nói: “Phải làm sao đây… Phải làm sao đây…..”

Không có ai cho hắn đáp án, biểu tình người trong gương cũng như vậy, nước mắt tràn ngập khóe mi, ánh mắt kia khiến cho lòng người tuyệt vọng và đau khổ đến thế.

Trần Thiên Khanh mông lung ý thức được tâm trạng lúc này của mình không ổn, nhưng hắn cũng nhận ra mình không có sức xoay chuyển, từ lúc đến thế giới này hắn luôn sống trong áp lực, nhưng loại áp lực này đến từ tinh thần, hơn nữa do một vài nguyên nhân khác, lúc này bộc phát toàn bộ.

Mặt gương nhiễm thêm một màn hơi nước nữa, Trần Thiên Khanh run rẩy vươn tay ra lau khô lại bề mặt.

Khuôn mặt người duy nhất hắn yêu, lại hiện ra rõ ràng trước mặt.

“Thiên Khanh.” Hắn gọi người dây dưa một đời, gọi cái tên hắn luôn dây dưa ấy, chầm chậm, chầm chập tiến gần mặt gương, sau đó nhẹ nhàng, áp môi lên ấy.

Gương lạnh như băng, cứng rắn, hoàn toàn không có xúc cảm mềm mại của đôi môi, nhưng hắn cứ nghiêm túc hôn lên, tựa như người hiển hiện trong gương, là Trần Thiên Khanh thật sự.

Tinh thần hắn hỗn loạn, cho nên chú ý tới, lúc hắn hôn lên mặt gương, vốn là tấm thủy tinh mờ, lại biến thành trong suốt — phòng tắm của khách sạn, vốn không phải kính mờ đục, mà là tấm thủy tinh trong suốt giống pha lê.

Lục Chính Phi cứ nghĩ rằng gã sẽ nhìn thấy một cảnh Trần Thiên Khanh tự xử diễm lệ, lại không nghĩ tới, một cảnh tượng khác hoàn toàn.

Trần Thiên Khanh đích thực là đang tự an ủi chính mình, nhưng vừa an ủi vừa hôn lên mặt gương. Vẻ mặt của hắn hết sức say mê, đôi môi đỏ au hôn nhẹ nhàng lên mặt gương, thật giống như hắn đang hôn chính mình.

Hình ảnh như thế thật mê người… Nhưng có một cảm giác quái dị, Lục Chính Phi chợt nhớ tới lời nói vừa nãy của Trần Thiên Khanh, trên thế giới này, trừ gã ra, hắn cũng có thể cứng với chính bản thân mình.

Lục Chính Phi cứ nghĩ rằng hắn nói giỡn, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, gã mới nhận ra, Trần Thiên Khanh không những không nói đùa, mà còn cực kì nghiêm túc.

Tấm lưng của Trần Thiên Khanh rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, hơi hơi lộ ra phần xương, cái mông duyên dáng cùng đôi chân thon dài rắn chắc, tất cả tất cả đều hoàn hảo đến vậy.

Lục Chính Phi đứng trước tấm kính thủy tinh, nhìn Trần Thiên Khanh trước mắt say sưa hôn môi với tấm gương, muốn cười nhưng không cười nổi.

Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi đều là hai người thích ăn mềm không thích ăn cứng, nếu muốn hòa bình chung sống, nhất định phải có một bên nhượng bộ, hiện tại, Trần Thiên Khanh trở thành bên nhượng bộ, không khí giữa hai người so với trước kia, cũng tốt lên rất nhiều, mà nếu biểu hiện nhân nhượng này là một biểu hiện giả dối, thì thật sự là một đả kích lớn với Lục Chính Phi.

Trong phòng tắm, Trần Thiên Khanh thở dốc, động tác trong tay càng lúc càng nhanh.

Nhìn Trần Thiên Khanh như vậy cũng khiến Lục Chính Phi phản ứng, nhưng trong lòng gã chỉ cảm thấy lạnh run, đến lúc này, gã có thể khẳng định, thuốc Từ Thiếu Nhân cho mình, tuyệt đối không chỉ trợ hứng thông thường.

Trần Thiên Khanh chân mềm nhũn, tay hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt chính mình trong gương, trên mặt đầy vẻ say mê, miệng chỉ không ngừng gọi: “Thiên Khanh”

Lục Chính Phi không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghe được hai chứ này, cảm thấy quái dị cực kì, gã vỗ mạnh lên tấm kính: “Trần Thiên Khanh, tỉnh tỉnh!”

Trần Thiên Khanh không nghe được gì, hắn chỉ chậm rãi cử động, đồng tử có chút tan rã, khóe miệng vẫn cười dịu dàng, gọi: “Thiên Khanh, Trần Thiên Khanh…..”

Tất cả dần dần mơ hồ, cả người hắn chìm vào bóng tối.

Sau khi tỉnh lại, Trần Thiên Khanh đã được đưa vào bệnh viện, hắn không thấy có gì khó chịu, ngược lại cảm thấy cơ thể cực kì thoải mái.

Lục Chính Phi luôn ngồi bên cạnh, nhìn thấy hắn tỉnh, vội vàng hỏi: “Thiên Khanh, em không sao chứ?”

Trần Thiên Khanh tư duy hỗn loạn, hắn chỉ nhớ mình cùng Lục Chính Phi đi vào khách sạn, chạy thẳng vào phòng tắm, ký ức sau đó mơ mơ hồ hồ không được rõ ràng, hỏi lại: “….Sao tôi lại vào bệnh viện?”

Lục Chính Phi vẻ mặt quái dị trả lời: “Em…. không nhớ gì hết?”

Trần Thiên Khanh nói: “Nhớ chuyện gì?”

Lục Chính Phi trầm mặc một lát: “Quên đi, không có gì, trên người có chỗ nào không thoải mái không?”

Trần Thiên Khanh lắc lắc đầu: “Không có việc gì, cảm thấy rất tốt.”

Lục Chính Phi nói thêm: “Ừ, vậy thì tốt, anh đi ra ngoài gọi điện thoại một lát.” Nói xong gã cầm lấy di động bước ra ngoài, bấm số kẻ gây họa kia.

Điện thoại vừa được kết nối, Lục Chính Phi liền nói: “Từ Thiếu Nhân, tốt nhất là cậu nên cho tôi một lời giải thích hoàn hảo.”

Từ Thiếu Nhân hỏi lại: “Giải thích gì? Hai người đang ở đâu? Chẳng nhẽ không phải trên giường à?”

Lục Chính Phi nói: “Lên giường cái rắm! Em ấy trực tiếp ngất đi! Từ Thiếu Nhân, rốt cuộc cậu cho tôi loại thuốc gì vậy?”

Từ Thiếu Nhân chần chừ một chút: “Không có chuyện gì mới phải… Loại thuốc này sao lại có tác dụng mạnh như vậy, cậu nói cho tôi chút phản ứng của cậu ta xem nào?”

Nhắc tới hành động của Trần Thiên Khanh, sắc mặt gã liền đen lại, nói: “Cậu đừng quan tâm tới em ấy đã làm gì, cậu nói cho tôi biết, thuốc kia rốt cuộc có tác dụng gì?”

Từ Thiếu Nhân nghe thấy giọng nói của Lục Chính Phi thì biết gã sẽ nhanh chóng tức giận, đành phải nói: “Tôi thề là tác dụng chính của loại thuốc này là trợ hứng, còn tác dụng phụ là khiến tinh thần thả lỏng, tôi là bác sĩ, cũng dùng thuốc này lâu rồi, tuyệt đối không phát sinh tình trạng như cậu nói! Lục Chính Phi, tôi nói này, tôi nghi ngờ Trần Thiên Khanh có vấn đề nghiêm trọng về tâm lí.”

Lục Chính Phi hỏi: “Vấn đề tâm lí? Vấn đề gì về tâm lí?”

Từ Thiếu Nhân nói: “Lần trước cậu nhờ tôi xem bệnh cho cậu ta, tôi nghi ngờ cậu ta đã có sự chuẩn bị… Cậu ta không có biểu hiện kỳ lạ nào chứ?”

Sự khác thường thì chắc chắn là có, làm một bác sĩ tâm lĩ, Từ Thiếu Nhân không nghĩ sự thay đổi của Trần Thiên Khanh là chuyện bình thường.

Lục Chính Phi nói: “Cậu có ý gì? Nói cho rõ.”

Từ Thiếu Nhân nói: “Tôi nghi… Cậu ta có khuynh hướng nhân cách phân liệt.”

Lục Chính Phi nắm chặt di động lại: “Cậu khẳng định?”

Từ Thiếu Nhân trả lời: “Tôi cũng chưa chắc chắn, cậu có thời gian thì dẫn cậu ta đi làm thí nghiệm chuyên nghiệp, nếu không bị tâm thần phân liệt thì chắc chắn cũng có vấn đề tâm lí nghiêm trọng, nếu không tuyệt đối sẽ không phản ứng mạnh như vậy với thuốc này.”

Tâm thần phân liệt, nghe tới cái từ này, trong đầu gã sẽ hiện ra một màn thủ *** trước gương kia, còn có tiếng làu bàu quỉ dị: “Thiên Khanh.”

Lục Chính Phi nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn.

Từ Thiếu Nhân nói từ đầu bên kia: “Lục Chính Phi, lúc ấy cậu ta có biểu hiện gì nữa không? Cậu nói cho tôi một chút, để tôi xem có vấn đề gì không?”

Lục Chính Phi do dự hồi lâu, cũng không thể nói ra thành lời, gã thở dài: “Chỉ có vậy thôi, nói chuyện sau đi.”

Từ Thiếu Nhân nghe ra Lục Chính Phi vẫn còn che giấu chuyện gì đó, nhưng anh ta cũng không hỏi tiếp: “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Lục Chính Phi ừ một tiếng rồi cúp máy.

Trần Thiên Khanh ngồi ngẩn người trên giường, nhìn thấy gã quay lại, mở miệng nói: “Tôi bị sao vậy?”

Lục Chính Phi nói: “Em tắm rửa quá lâu, tắm đến hôn mê.” Không biết tại sao, gã không muốn nói chuyện vừa phát sinh với bất kì ai, giống như tự nói trong tiềm thức, sau khi nói ra thì sẽ xảy ra chuyện gì đó bất thường.

Trần Thiên Khanh ừ một tiếng: “Về sau đừng cho tôi dùng cái loại thuốc như thế nữa.”

Lục Chính Phi gật gật đầu, tâm trạng gã đang rất phức tạp, trên người Trần Thiên Khanh chắc chắn có vấn đề, nhưng gã lại không muốn để người khác biết.

Tuy Lục Chính Phi không nói, nhưng Trần Thiên Khanh có thể nhìn thấy một ít dấu vết trên mặt gã, hắn hỏi: “Lục Chính Phi, anh có giấu tôi chuyện gì không?”

Lục Chính Phi lắc lắc đầu.

Trần Thiên Khanh hỏi: “Tôi đã làm gì? Thật là tắm đến bất tỉnh ư?”

Lục Chính Phi đáp: “Thật sự, lâu quá nên bất tỉnh.”

Trần Thiên Khanh trầm mặc một lúc ngắn, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghĩ mãi không ra, trí óc hầu như trống rỗng, nhưng nhìn bộ dạng này của Lục Chính Phi, không giống như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Thiên Khanh nói: “Nếu tôi không sao, thì xuất viện trước đã.”

Lục Chính Phi do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý, gã cảm giác lời của Từ Thiếu Nhân là đúng, Trần Thiên Khanh có vấn đề, nhưng là vấn đề tâm lí… Mà còn nhìn ra tình trạng cực kì nghiêm trọng.

Nhìn Trần Thiên Khanh ánh mắt vô thần, Lục Chính Phi cũng quyết định chọn thời gian thích hợp dẫn hắn đi làm thí nghiệm tâm lí toàn diện.

Gã nói: “Đi thôi, về nhà trước đã.”

Trần Thiên Khanh mặc xong quần áo, đi theo sau Lục Chính Phi, hai người im lặng cho đến khi về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện