Sau khi Trần Thiên Khanh xuất viện, tinh thần rất tốt, Lục Chính Phi hỏi hắn có chỗ nào không thoải mái hay không, hắn cũng nói không có chuyện gì.

Cảm thấy không yên tâm về thuốc kia của Từ Thiếu Nhân, Lục Chính Phi vẫn tìm thời gian đi xét nghiệm lại, kết quả là trong thuốc cũng không có thành phần bị cấm nào, giống như Từ Thiếu Nhân nói, trong thuốc chủ yếu là dược thảo, theo lý thuyết thì sẽ không ảnh hưởng lớn tới người dùng như vậy.

Nhưng hiện thực ngay trước mắt, Lục Chính Phi cho dù không muốn thừa nhận đi chăng nữa, gã cũng hiểu được một chuyện —- Trần Thiên Khanh có lẽ có vấn đề nghiêm trọng về tâm lí, thậm chí có biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt.

Trong khi Lục Chính Phi rối rắm hết sức, kì nghỉ Quốc Khánh dài cũng trôi qua, Trần Thiên Khanh chính thức bắt đầu khai giảng.

Qua Quốc Khánh, học kỳ cũng trôi qua một phần ba, ngày Trần Thiên Khanh đến trường Lục Chính Phi không đi cùng, mà phái người dẫn hắn đi.

Bởi vì chân của Trần Thiên Khanh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên hành lí của hắn đều có người xách hộ, cho đến trước cửa phòng ngủ, mấy người kia mới rời đi.

Trần Thiên Khanh dùng chìa khóa mở cửa thì phát hiện Chúc Mậu cũng đến rồi.

Trần Thiên Khanh chào hỏi: “Sớm thế, đến lúc nào vậy?”

Chúc Mậu đang xem sách, nghe thấy tiếng mở cửa liền cười nói: “Hôm qua mới đến, buổi cuối trước kì nghỉ giáo sư có diểm danh không?”

Không hổ là cao thủ học đường, vừa mới đến trường thì chuyện quan tâm nhất là thầy giáo có điểm danh hay không….

Trần Thiên Khanh cảm thấy buồn cười: “Không có.”

Chúc Mậu lúc này mới yên tâm, nói: “Tớ rất lo sẽ điểm danh, nếu không đến lúc chấm điểm chuyên cần lại không được chín mươi điểm.”

Lời này nếu từ miệng người khác, chắc chắn là giả bộ, nhưng Trần Thiên Khanh ở cùng Chúc Mậu mấy tháng, cũng hiểu người bạn cùng phòng này coi trọng học bổng và thành tích tới mức nào, cho nên cũng không thấy khó chịu.

Chúc Mậu nói thêm: “Tớ mang vịt muối cho cậu, đó là đặc sản chỗ tớ, chưng cách thủy, ăn ngon lắm đó.”

Trần Thiên Khanh nhận lấy, nói cảm ơn.

Chúc Mậu tiếp tục đọc sách còn Trần Thiên Khanh dọn dẹp lại giường, hai người thường thường nói chuyện vài câu, dọn được một nửa thì nghe thấy có người gõ cửa phòng ngủ.

“Ai vậy?” Chúc Mậu đi mở cửa, kết quả vừa mở ra, cậu liền ngây ngốc đứng trước cửa.

“Sao lại đứng chắn ở cửa vậy?” Giọng của người bên ngoài cửa có chút the thé cao cao, không giống giọng của đàn ông: “Tránh ra!”

Chúc Mậu ngơ ngác kêu “A” một tiếng.

Ngay sau đó, từ ngoài một người gầy gò đi vào, còn thấp hơn Trần Thiên Khanh một chút, trên mặt đầy phấn, lỗ tai đeo vòng, đầu thì không biết dùng bao nhiêu keo xịt tóc.

Trần Thiên Khanh và Chúc Mậu trong đầu xuất hiện một ý tưởng cực kì ăn ý —-chính là, mắt đều muốn mù rồi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy mỹ nam à?” Người nọ nói: “Nếu nhìn tôi nữa, tôi nghi ngờ các người yêu tôi đấy nha.”

Chúc Mậu tất nhiên không đối phó được hạng người này, cúi đầu quay lại bàn của mình, lại bắt đầu đọc sách.

Trần Thiên Khanh nhìn sơ qua cũng thấy thị giác bị tổn thương nghiêm trọng, không muốn nhìn thêm nữa, thật ra hắn cũng không rõ phòng ngủ này có mấy người, nhưng nếu người này dọn vào… Hắn tình nguyện ở cùng Lục Chính Phi, bởi vì hắn cũng không muốn tổn thương mắt của mình.

“Học kỳ này tôi muốn dọn vào ở.” Người nọ nói: “Chúc Mậu, sao lại không nhìn thấy Lưu Cảnh Dương?”

“A, cậu ta….” Chúc Mậu nhỏ giọng nói: “Cậu ta bị đuổi học rồi.”

“Đuổi học? Bị đuổi học?” Người kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Sao lại bị đuổi?”

“Cao Tử Ngữ, đã bao lâu cậu không đến lớp rồi?” Chúc Mậu hỏi: “Học kỳ trước cả trường đều đồn đại, nguyên nhân bị đuổi thì không công bố… Cả Lưu Cảnh Dương cũng không nói gì.”

Bị Chúc Mậu nói nhiều làm phiền Cao Tử Ngữ nhíu mày lại, ánh mắt đảo qua Trần Thiên Khanh và Chúc Mậu một vòng, cười nói: “Ai, xem trí nhớ của tôi, người bạn học này cũng mới dọn vào đi, sao lạ mặt thế nhở, cậu tên gì?”

Chúc Mậu: “Cậu ấy là Trần Thiên Khanh mà.”

Cao Tử Ngữ ừ ừ hai tiếng, ánh mắt dán trên người Trần Thiên Khanh, một lát sau mới nói: “Chúc Mậu, sau này tôi ở trong trường, cậu nhớ giúp đỡ tôi nhiều hơn.”

Chúc Mậu cười gượng hai tiếng.

Mỗi người đều có một cái ra đa trên người, chỉ cần nhìn thấy đồng loại thì ra đa kia sẽ tít một tiếng, Cao Tử Ngữ nhiều năm nhìn người nhận ra người trước mặt này tuyệt đối là công! Hơn nữa là một cường công!

“Bạn học Trần ” Cao Tử Ngữ cười duyên: “Sau này giúp đỡ nhau nha”

Cao Tử Ngữ không nhận ra chính mình mặt nóng dán mông lạnh, cười càng vui vẻ, khiến cho Chúc Mậu sởn hết da gà.

Thật sự thì Cao Tử Ngữ có một giọng nói điếc tai và vẻ ngoài kì dị là hai đặc điểm nổi bật, Trần Thiên Khanh muốn nhịn, nhưng hắn không nhịn được —- trên người cậu ta còn xịt nước hoa rẻ tiền.

Trần Thiên Khanh ngồi trong phòng ngủ một lúc, cảm giác đầu có chút đau, trực tiếp đi ra ngoài.

Chúc Mậu thấy hắn muốn đi cũng vội vàng gọi: “Thiên Khanh, cậu muốn đi đâu?”

Trần Thiên Khanh đáp: “Đi thư viện”

Chúc Mậu nói: “Tớ cũng đi!” Nói xong thì dùng tốc độ ánh sáng thu dọn sách vở, chạy theo Trần Thiên Khanh.

“Hừ, xú nam nhân!” Cảo Tử Ngữ ném quần áo trong tay xuống, trừng mắt nhìn cửa phòng: “Đứng đắn cái rắm, lão nương chỉ câu dẫn một chút, không phải đều lăn lên giường sao?”

Trên đường tới thư viện, vẻ mặt Chúc Mậu như muốn khóc, nói: “Làm sao bây giờ, trời ơi, nếu cậu ta cứ ở phòng ngủ, tớ cũng không muốn sống nữa….”

Trần Thiên Khanh nhìn bộ dạng này của cậu, muốn cười, nhịn không được vuốt hai cái lên Chúc Mậu xù lông: “Tớ nhìn dáng vẻ kia của cậu ra, cũng không giống người cả ngày nằm ở phòng, nếu không chịu được, chúng ta dọn ra ngoài thuê nhà.”

Chúc Mâu đẩy kính mắt: “Được, cứ nhìn xem thế nào.”

Trần Thiên Khanh thật ra rất thích đứa nhỏ Chúc Mậu cả ngày vùi đầu chăm chỉ đọc sách này, người tập trung học hành, càng sạch sẽ hơn những người khác, cũng đơn thuần hơn một ít.

Vì thế hai người ngồi trong thư viện cả buổi chiều, buổi tối lúc về phát hiện Cao Tử Ngữ vẫn ở trong, không những ở mà còn bật máy tính chat video với ai đó.

“Ôi y anh nghĩ người ta không có a” Cao Tử Ngữ mặc một cái áo sơ-mi bó sát, nhìn thẳng vào video nói: “Anh xấu lắm, cũng không gọi điện cho người ta”

Trần Thiên Khanh nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, thật ra chuyện phòng ngủ, thật sự là phải xem vận khí của mình, nếu may mắn, bạn cùng phòng đều thông tình đạt lí, không may thì gặp những người kì quặc như Cao Tử Ngữ, Lưu Cảnh Dương là chuyện bình thường.

Từ lúc khai giảng tới giờ, vận may của Trần Thiên Khanh rất kém.

Cao Tử Ngữ chat video trong phòng, Chúc Mậu không thể đọc được sách, liền tắm rửa sớm lên giường, kết quả hơn mười một giờ, Cao Tử Ngữ vẫn còn nói chuyện.

Chúc Mậu nhẹ nhàng bảo: “Cao Tử Ngữ, cậu có thể nói nhỏ đi một chút không?”

Cao Tử Ngữ đổi bên tai, giả vờ như không nghe thấy Chúc Mậu nói gì, còn cố ý gõ cạch cạch lên bàn phím.

Chúc Mậu là một quả hồng mềm, nhưng Trần Thiên Khanh không phải, hắn trực tiếp cầm bình nước ném vào ghế của Cao Tử Ngữ, thiếu chút nữa làm Cao Tử Ngữ lảo đảo ngã khỏi ghế.

“Cậu làm gì vậy?” Cao Tử Ngữ đột nhiên đứng dậy, dùng lan hoa chỉ nhìn Trần Thiên Khanh mắng: “Con mẹ nó cậu thử ném lại xem nào?”

Trần Thiên Khanh nói: “Cậu không phải muốn biết nguyên nhân khiến Lưu Cảnh Dương bị đuổi học hay sao?”

Cao Tử Ngữ tức giận: “Cái quái gì vậy!”

Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Nếu cậu muốn làm ầm ĩ tiếp, tôi sẽ khiến cho cậu tự mình cảm nhận một chút cái cảm giác Lưu Cảnh Dương bị đuổi học như thế nào…..” Ngữ điệu của hắn thực bằng phẳng, vẻ mặt cũng lạnh lùng, nhưng lời này nói ra, khiến Cao Tử Ngữ nhận ra hắn không phải nói đùa, mà đang nói sự thật.

Cao Tử Ngữ hơi thở dồn dập, rồi nhanh chóng ổn định lại, giả cười: “Thân ái, làm gì mà nghiêm túc vậy, tôi sẽ tắt máy tính ngay đây đây đây tắt ngay!”

Trần Thiên Khanh dọa: “Còn có, mũi tôi có chút mẫn cảm, cậu muốn tiếp tục sống ở đây, thì tốt nhất đừng có xịt nước hoa nữa.”

Cao Tử Ngữ đang dọn máy tính thì khựng lại, miệng hừ một tiếng thật mạnh, cũng không dám cãi gì, kinh nghiệm xã hội của cậu hơn nhiều với sinh viên thông thường, nhìn quần áo của Trần Thiên Khanh cũng biết gia đình hắn có điều kiện không tồi, hơn nữa lại có liên quan đến chuyện Lưu Cảnh Dương bị đuổi học, cũng biết không nên lấy trứng chọi đá.

Cao Tử Ngữ chỉ nghĩ trong lòng, dù sao cũng ở cùng một phòng, muốn chỉnh hắn còn không dễ sao? Bên này Trần Thiên Khanh tạc pháo với tên cực phẩm này, bên kia Lục Chính Phi đang vội vội vàng vàng tìm một số cơ sở thí nghiệm đáng tin, Từ Thiếu Nhân giới thiệu vài bệnh viện nước ngoài nổi tiếng về lĩnh vực này, đề nghị Lục Chính Phi nhanh chóng dẫn Trần Thiên Khanh đi kiểm tra.

Lục Chính Phi trong khoảng thời gian này rất bận, nhưng vẫn rút ra chút thời gian dẫn Trần Thiên Khanh đi xem thử, nhưng vấn đề lớn nhất lúc này là, gã không biết làm cách nào đề cập chuyện này với hắn.

Nói thẳng ra nhất định là không được, Trần Thiên Khanh tuyệt đối không đồng ý đi cùng gã, nhưng nếu không nói ra, với chỉ số thông minh của hắn, sao không đoán ra được.

Điều trị tâm lý mà muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, chính là nhận được sự đồng ý từ người bệnh.

Trong chuyện này, Lục Chính Phi thật sự cảm nhận được mùi vị sứt đầu mẻ trán.

Nhưng không đợi đến khi Lục Chính Phi suy nghĩ thật tốt để nói chuyện rõ ràng với Trần Thiên Khanh thì có một phiền toái cực lớn tìm đến gã.

Anh họ của Lục Chính Phi – Nguyễn Ôn Hoành không biết nghe nói từ đâu, biết chuyện Lục Chính Phi dẫn Trần Thiên Khanh tới buổi tụ tập bạn bè riêng tư, không để ý công việc trong tay, trực tiếp bay từ nước ngoài về, vừa về thì tới thẳng công ty, câu đầu tiên khi gặp mặt là: “Em thật sự nghiêm túc?”

Lục Chính Phi sửng sốt vài giây, sau đó gật mạnh đầu: “Không thể nghiêm túc hơn.”

Nguyễn Ôn Hoành hỏi lại: “Lục Chính Phi, em có biết mình đang nói gì hay không?”

Lục Chính Phi trả lời: “Em đã hai mươi bảy, không phải là trẻ con.”

Ánh mắt của Nguyễn Ôn Hoành giảm xuống nhiệt độ thấp nhất, hắn ta nói: “Lục Chính Phi, anh hi vọng em có thể chịu trách nhiệm với lời vừa nói ra, hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Lục Chính Phi biết người trong gia đình mình chắc chắn sẽ gây khó dễ cho gã với Trần Thiên Khanh nhưng không nghĩ ra anh họ mình lại phản ứng mạnh như vậy.

Nguyễn Ôn Hoành nói: “Vậy thì được, để anh chống mắt nhìn xem, chuyện tình cảm của hai người rốt cuộc cảm động đến đâu.”

Nói xong liền xoay người bước đi, không cho Lục Chính Phi một cơ hội giải thích nào.

Nhìn bóng dáng của anh họ, Lục Chính Phi nhíu nhíu mày —- Những lời này của Nguyễn Ôn Hoành, tuyệt đối không phải là lời chúc phúc, mà là, chiến thư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện