Cao Tử Ngữ dọn vào, gần như bắt đầu cho cuộc sống trường học hỏng bét của Trần Thiên Khanh. Thời gian Cao Tử Ngữ ở trường không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày tầm mười một, mười hai giờ đêm mới về, buổi sáng ngủ nướng tới trưa, buổi chiều cũng không lên lớp, không biết cậu ta lêu lổng ở chỗ nào.

Giấc ngủ của Trần Thiên Khanh vốn không tốt, chỉ cần có chút tiếng động cũng sẽ tỉnh lại, Cao Tử Ngữ cứ như vậy, làm chất lượng giấc ngủ của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Trần Thiên Khanh không muốn tính toán so đo với tên kia, dạng người không biết xấu hổ nhất thế giới, cho nên hắn cực kì dứt khoát đưa ra đề nghị dọn ra ngoài với Chúc Mậu.

Chúc Mậu nghe xong đề nghị của Trần Thiên Khanh có chút dao động, nếu dọn ra ngoài ở, không sợ thời gian tắt điện, đọc sách cũng dễ dàng hơn, nhưng tiền thuê phòng với một sinh viên như cậu cũng là một vấn đề.

Trần Thiên Khanh thẳng thắn: “Tiền thuê tớ trả, cậu phụ trách vệ sinh quét dọn hằng ngày, thế nào?”

Chúc Mậu từ chối: “Vậy cũng không tốt lắm, hai người chúng ta cứ chia đều đi.”

Trần Thiên Khanh nói: “Tớ nói sự thật, tớ lười đến mức nào cậu còn không rõ sao, huống hồ chút tiền ấy cũng không là gì với tớ, lại còn được thoải mái.”

Chúc Mậu còn do dự một lát mới trả lời: “Quần áo của cậu cứ để tớ giặt đi.”

Trần Thiên Khanh không từ chối, gật gật đầu. Nói thật, hắn ngại nhất là làm việc nhà và giặt quần áo, mấy việc này vụn vặt, lãng phí sức lực, có thể không làm là tốt nhất, huống hồ bây giờ, thứ hắn không thiếu nhất, chính là tiền.

Lục Chính Phi là một người hào phóng, đặc biệt với Trần Thiên Khanh, đưa cho hắn vài cái thẻ tín dụng, nhưng hắn cũng chưa dùng tới bao giờ.

Lần này lúc đi rút tiền, Trần Thiên Khanh cố ý nhìn số dư trong tài khoản, thấy có khoảng gần ba trăm vạn, hắn rút ra hai mươi vạn, tìm phòng trọ ở gần trường học, thuận tay giao nửa năm tiền phòng.

Sắp xếp xong xuôi, Trần Thiên Khanh quay lại trường, giúp Chúc Mậu dọn đồ chuyển qua.

Chuyện Trần Thiên Khanh thuê phòng cũng không báo cho Lục Chính Phi, nhưng gã chắc chắn sẽ biết, nếu gã không gọi điện thoại cấm cản Trần Thiên Khanh làm gì, thì đại diện cho việc ngầm cho phép.

Khi Trần Thiên Khanh và Chúc Mậu chuyển nhà, đúng lúc Cao Tử Ngữ vẫn còn ở trong phòng, cậu ta nhìn hành động của hai người, lập tức hiểu được chuyện hai người muốn dọn ra ngoài, nói: “Ai nha, cứ như vậy không chào đón tôi ư? Tôi mới đến chưa được vài ngày, các cậu đã chuyển đi?”

Trần Thiên Khanh: “Tôi mà không đi thì mắt sẽ bị mù.”

Cao Tử Ngữ đang đắp mặt nạ, nghe thấy câu này liền lột mặt nạ ném xuống đất nói: “Kiêu ngạo cái gì, không phải chỉ hơn người ở mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Lão nương nếu có tiền cũng không thèm dọn vào đây! Hừ, bất quá không sao cả, chờ lão nương trở thành ngôi sao, các người đừng mơ nhìn thấy tôi.”

Trần Thiên Khanh: “Ngôi sao?”

Cao Tử Ngữ đắc ý hừ hừ: “Các cậu không biết chuyện đi? Giọng ca của tôi có sức nóng, ngay lập tức sẽ ký hợp đồng với Thanh Ngu!”

Trần Thiên Khanh không thèm để ý tới ai nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng nghe cái tên Thanh Ngu, ngược lại nhớ ra gì đó, nhìn kỹ lại khuôn mặt Cao Tử Ngữ, bỗng dưng cảm thấy có chút ấn tượng.

Không có cách nào, ngoại trừ “Trần Thiên Khanh kia”, ai cũng không liên quan tới hắn, càng không cần nói tới mấy ngôi sao gì đó.

Nhưng nếu có cảm giác quen mắt, thì người này đời trước cũng làm ra trò, ánh mắt Trần Thiên Khanh quét lên quét xuống trên người Cao Tử Ngữ một lượt, cuối cùng cảm thán trong lòng —- đầu năm nay, thưởng thức thẩm mỹ ngày càng kỳ lạ.

Chúc Mậu thu dọn xong, mang theo hành lí đi ra bên ngoài, cậu gọi: “Thiên Khanh, cậu ở phòng ngủ chờ tớ một lát, tớ mang đồ đi rồi quay lại đón cậu, chân cậu không tốt, đừng cầm đồ nặng.”

Trần Thiên Khanh cũng không cậy mạnh, gật gật đầu, chân vừa mới hồi phục, đích thực không thể mang nặng, nếu bị tổn thương nữa, sẽ ảnh hưởng cả đời. Trần Thiên Khanh tuyệt đối không thể cho phép trên thân thể này xuất hiện vấn đề.

Cao Tử Ngữ đắp lại mặt nạ, chờ đến khi Chúc Mậu rời khỏi, mới hướng về phía Trần Thiên Khanh nói: “Cậu là người trong giới đi?”

Trần Thiên Khanh hỏi: “Sao cậu nhìn ra được?”

Cao Tử Ngữ tặc lưỡi: “Lão nương nhìn người vô số, người như cậu, liếc mắt một cái là nhìn ra được.”

Trần Thiên Khanh ngồi trên ghế, đột nhiên tò mò hỏi: “Loại hình như cậu cũng có đàn ông thích?” Hắn không hỗn loạn trong giới này, nhưng cũng biết loại “nương thụ” là loại người không được hoan nghênh lắm.

Cao Tử Ngữ cười nói: “Chó má, lão nương trong cái giới này được hoan nghênh đến đâu cậu làm sao biết được! Nếu không cậu cũng nếm thử? Cam đoan ăn xong một lần không thể quên!”

Trần Thiên Khanh thẳng thừng: “Tôi không cứng lên nổi với cậu.”

Cao Tử Ngữ mặt mày trắng bệch, nói: “Bây giờ tôi nể mặt bạn học cho cậu thử là phúc lợi của cậu, sau này cậu muốn cũng không được!”

Nói đến đây, Trần Thiên Khanh mới cảm giác được Cao Tử Ngữ cũng chỉ là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, cho dù lẳng lơ, khí chất đàn bà, tích cách khiến người ta chán ghét, nhưng vẫn có cái mà chỉ người trẻ tuổi mới có, hắn nói: “Chúc cậu ra mắt thành công.”

Cao Tử Ngữ khinh thường nhìn hắn: “Nói nhảm, lão nương ra tay, có thể không thành công hay sao?”

Trần Thiên Khanh không nói, cúi đầu bấm di động, Cao Tử Ngữ giả bộ soi gương thực chất là lợi dụng gương phản chiếu để ngắm Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh lớn lên xinh đẹp, không yêu khí như Cao Tử Ngữ, khí chất của hắn rất an tĩnh, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình, nhưng lại có thêm chút trầm ổn chỉ người lớn tuổi mới có, thật giống như một quyển sách có bìa thật dày, mặc dù không mở ra, nhưng chỉ nhìn bên ngoài cũng biết nội dụng sẽ cực kì hấp dẫn người đọc.

Đáng tiếc cuốn sách này, không phải ai cũng có thể mở.

Cao Tử Ngữ tuy rất tự kỷ, nhưng cũng biết Trần Thiên Khanh sẽ không coi trọng một người như mình, phải là dạng đàn ông nào, mới xứng với tài năng của hắn chứ? Cao Tử Ngữ bắt đầu thấy tò mò….

Chúc Mậu đi một lát đã quay lại, giúp Trần Thiên Khanh xách hành lí cùng ra ngoài cửa phòng ngủ, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Cao Tử Ngữ, nhìn theo bóng dáng hai người, có chút ghen tỵ.

Chúc Mậu nói: “Thiên Khanh, tối nay chúng ta ăn lẩu đi, tớ mời.”

Trần Thiên Khanh kinh ngạc liếc nhìn cậu: “Không phải cậu ít khi ăn bên ngoài hay sao?”

Chúc Mậu trả lời: “Tự chúng ta nấu mà, tớ vừa nhìn rồi, chủ nhà ở đó có nồi lẩu, tớ đi ra ngoài mua đồ về nấu là được.”

Trần Thiên Khanh nghĩ nghĩ: “Cùng đi đi, tớ cũng muốn ra ngoài một chút.”

Chúc Mậu suy nghĩ, rồi gật đầu đồng ý, thật ra cậu không có ý định chiếm tiện nghi lớn như vậy từ Trần Thiên Khanh, phòng thuê gồm hai phòng ngủ một phòng khách, lại ở gần trường học, giá bèo nhất cũng phải hai ba ngàn một tháng.

Bỏ hành lí xuống, hai người cùng đi siêu thị, Trần Thiên Khanh rất ít khi vào mua thức ăn, bình thường đều là mua chút đồ ăn vặt gì đó, hắn năm đó tuy rằng vì Trần Thiên Khanh mà đi học nấu ăn, nhưng cũng chỉ biết làm đơn giản, đối với chuyện chọn lựa rau chủ cùng thịt như thế nào, hoàn toàn dốt đặc cán mai.

Ngược lại, Chúc Mậu thì có vẻ đầy kinh nghiệm, cậu đẩy xe đi trước, Trần Thiên Khanh theo sau.

Chọn hơn nửa tiếng đồng hồ, Trần Thiên Khanh nhận được điện thoại từ Lục Chính Phi.

Lục Chính Phi đã vài ngày không nhìn thấy hắn, nhớ vô cùng, nhưng lại không có thời gian đi gặp hắn, Nguyễn Ôn Hoành tới đây là chuyện Lục Chính Phi không đoán ra được, gã cũng nghĩ tới quan hệ của mình và anh họ tốt như vậy, mà chuyện kia cũng bị phản đối.

Lục Chính Phi hỏi thăm chút vấn đề khi dọn ra ngoài của Trần Thiên Khanh, Trần Thiên Khanh câu được câu không trả lời.

Đến lúc cuối, Lục Chính Phi mới nói ra mục đích thật sự của cuộc gọi: “Thiên Khanh, gần đây rất có thể sẽ có người tìm gặp em, em đừng sợ, đó là anh họ của anh.”

Trần Thiên khanh còn hiểu rõ tính cách của vị kia hơn Lục Chính Phi nhiều, hắn cũng không quá để trong lòng, chỉ ừ một tiếng.

Lục Chính Phi thấy thái độ qua loa của hắn, có chút gấp gáp: “Anh ta sẽ không gây hại cho em, nhưng mà… Rất có thể sẽ hỏi một số vấn đề không tốt.”

Trần Thiên Khanh nhìn Chúc Mậu đang chọn đậu Hà Lan, nói: “Ví dụ như cho tôi một ngàn vạn, để tôi rời khỏi anh?”

Lục Chính Phi ở đầu bên kia im lặng —- gã cảm giác, chuyện này, Nguyễn Ôn Hoành thật sự có thể làm.

Trần Thiên Khanh nói: “Lục Chính Phi à, không phải là anh quên mất chuyện quan trọng nhất rồi đấy chứ?”

Lục Chính Phi chờ hắn nói tiếp.

Trần Thiên Khanh: “Chúng ta không phải đang yêu nhau, một khi đã như vậy, nếu anh họ của anh có thể giúp tôi rời đi, vì sao tôi lại không nhận lời chứ?”

Lục Chính Phi hoàn toàn ngây người, thái độ của Trần Thiên Khanh có chút dịu đi, khiến gã bị ảo giác, cho rằng hắn đã tiếp nhận mình rồi, nhưng đến lúc này Trần Thiên Khanh nói ra suy nghĩ trong lòng hắn, Lục Chính Phi mới nhận ra, Trần Thiên Khanh chỉ thay đổi cách hận gã, cách này không hiện ra nhanh như sương sớm, nhưng đến khi hiển lộ lại giống một con dao trực tiếp đâm vào trái tim gã.

Trần Thiên Khanh nói: “Tôi còn có việc, cúp máy trước.”

Lục Chính Phi nghe thấy âm thanh tút tút vang lên, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, gã chợt nhớ đến bộ dạng hôn lên mặt gương của Trần Thiên Khanh, có một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu gã.

Nhân cách phân liệt, Trần Thiên Khanh, chẳng lẽ Trần Thiên Khanh này đang yêu một Trần Thiên Khanh khác ư? Trần Thiên Khanh và Chúc Mậu mua đồ xong, hai người xách túi đồ trở về nhà, lúc ngang qua thùng rác, Chúc Mậu chợt phát hiện ra cái gì đó: “Thiên Khanh, chỗ đó giống như có mèo con nhà ai?”

Trần Thiên Khanh nhấc mắt nhìn qua thì thấy bên cạnh thùng rác, có một con mèo lông xù đang cuộn mình lại, là mèo con, chắc mới được vài ngày, không biết còn sống hay đã chết.

Hai người bước lên phía trước, Chúc Mậu cũng không sợ bẩn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ đầu mèo con: “Còn sống….”

Mèo nhỏ được người vuốt ve, ngẩng đầu lên, meo meo kêu vài tiếng, còn dùng mũi cọ vào tay Chúc Mậu, nhìn bộ dạng vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Trần Thiên Khanh nói: “Cậu muốn nuôi?”

Chúc Mậu có chút xấu hổ, cậu rất thích mèo nhỏ, nhưng cũng biết Trần Thiên Khanh ưa sạch sẽ, cho nên cảm giác yêu cầu này có chút quá phận, một lúc sau mới nói: “Tớ không muốn nuôi…. Nhưng có thể hỏi các sinh viên khác có muốn nuôi nó hay không?”

Trần Thiên Khanh nhìn mèo con, rồi nhìn Chúc Mậu nói: “Cậu muốn nuôi thì cứ nuôi đi.”

Mắt Chúc Mậu sáng ngời: “Thật sự?”

Trần Thiên Khanh trả lời: “Dù sao cậu cũng là người dọn vệ sinh, nếu cậu đồng ý, sao tớ lại phải từ chối?”

Chúc Mậu nghe được câu này thì cười vui vẻ: “Thiên Khanh, cậu thật tốt bụng.”

Trần Thiên Khanh nhìn nụ cười của cậu, trong lòng có chút khó chịu… Nếu lúc ấy hắn không làm ra những chuyện kia với “Trần Thiên Khanh thật sự”, trên gương mặt của cậu, có lẽ cũng có nụ cười như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện