Hoắc Chấn Đông vô cùng đau lòng.

Ông ôm lấy Hoắc Tây như ôm một đứa trẻ sơ sinh, không ngừng an ủi cô bé, tinh thần kia khiến Hoắc Minh cũng không nhìn nổi: “Bố, Hoắc Tây rất thiếu máu, bố cứ đung đưa như vậy con bé sẽ bị chóng mặt đấy!”

Hoắc Chấn Đông vội vàng hỏi cháu ngoan của mình: “Cục cưng có chóng mặt không?”

Tiểu Hoắc Tây rất thích người yêu thương mình.

Cho dù chóng mặt, cô bé vẫn nằm trong lòng Hoắc Chấn Đông, muốn ông nội thơm mình.

Khuôn mặt già nua của Hoắc Chấn Đông sụp đổ, sau đó liền rơi nước mắt.

Tiểu Hoắc Tây của ông, khi ra đời đã cửu tử nhất sinh, Hoắc Minh vất vả lắm mới nuôi được con bé lớn lên thế này, vậy mà còn bị người đàn bà điên kia làm bị thương thành như vậy…

Hoắc Chấn Đông cố gắng kiềm chế, lên tiếng: “Hoắc Minh, con xem phải làm thế nào đi!”

Hoắc Minh gật đầu: “Bố, con biết!”

Ôn Noãn nhấc mắt nhìn anh chăm chú.

Hoắc Minh ôm chặt lấy vai cô, giọng nói dịu dàng: “Không sao đâu”

Buổi chiều, Hoắc Minh đến Cục cảnh sát.

Mãi đến tận đêm khuya, anh mới quay lại bệnh viện.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, ánh sáng bên trong rất nhẹ nhàng, Ôn Noãn đang nằm úp sấp bên giường, chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Hoắc Tây nghe thấy tiếng bước chân thì thức giấc, gọi một tiếng như mèo con: “Bố ơi.”

Hoắc Minh cởi áo khoác ra, đắp lên cho Ôn Noãn.

Anh ngồi xuống bên đầu giường, ôm Hoắc Tây, đặt cô bé ngồi lên bụng mình, sau đó lại lấy chăn bọc cô bé lại.

Dù thế nào thì bé con này cũng là do anh nuôi lớn, gần gũi với anh nhất, thân hình nho nhỏ nằm nhoài trong lòng anh.

Hoắc Minh vuốt ve mái tóc xoăn nâu mềm mại của cô bé, cẩn thận chạm vào cẳng chân bé nhỏ đang được cuốn băng gạc, nhỏ giọng hỏi: “Có còn đau nữa không?”

“Đau!” Hoắc Tây áp sát vào cổ anh, ra sức làm nũng.

Hoắc Minh ôm cô bé, nhẹ nhàng thơm cô.

Anh không nói gì, trong lòng lại ướt át. Chuyện như vậy xảy ra, anh mới chính là người đau lòng nhất. Anh chưa bao giờ nghĩ chút dây dưa tình cảm khi còn trẻ của mình lại có thể mang đến cho Hoắc Tây tổn thương lớn như vậy!

Nếu lúc đó Ôn Noãn không có mặt, anh thực sự không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào…

Anh thực sự rất có lỗi với Hoắc Tây!

Tiểu Hoắc Tây như cảm nhận được tâm trạng của bố, cô bé sát khuôn mặt nhỏ bé của mình lại gần, nhẹ nhàng thơm bố mình.

Cô bé nhỏ như vậy, mềm mại như vậy.

Hoắc Minh tình nguyện dùng tất cả mọi thứ của mình để đổi cho cô bé một đời vui vẻ bình an. Anh cúi đầu nói với cô bé: “Ngày mai, cô giáo sẽ đưa các bạn nhỏ ở trường mầm non tới đây thăm Hoắc Tây!”

Bình thường Tiểu Hoắc Tây rất thông minh điềm tĩnh, mà lúc này lại đột nhiên ngại ngùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện