Giọng điệu của hoắc Minh vẫn thản nhiên: “Nghe nói Trương Sùng Quang cũng đến đấy!”
Tiểu Hoắc Tây bị anh nhận ra liền hơi xù lông.
Thân thể nhỏ bé dần dần rụt xuống, rúc mình vào trong chăn rồi ngáp dài một cái: “Bố, con muốn đi ngủ!”
Hoắc Minh cách một lớp chăn xoa xoa mái đầu xoăn xoăn của cô bé.
Anh kể chuyện cho cô bé nghe: “Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử tên là Trương Sùng Quang…”
Tiểu Hoắc Tây:…
Cô bé lầm bầm: “Bố, con đang ngủ rồi!”
Hoắc Minh thờ ơ ừ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, giống như vô số đêm trong quá khứ, dỗ Tiểu Hoắc Tây của mình đi ngủ…
Với anh, Hoắc Tây không chỉ là một đứa trẻ.
Cô bé là… Hy vọng trong tình yêu của anh và Ôn Noãn!
Hai ngày sau, các bạn nhỏ đến thăm Hoắc Tây.
Ôn Noãn tiếp đãi.
Toàn bộ quá trình, Hoắc Minh đều ở đó, anh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha ở phòng bệnh VIP, xử lý tài liệu.
Tiểu Hoắc Tây vui vẻ lại tự hào.
Bố của cô bé rất đẹp trai, mẹ thì xinh đẹp.
Ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ khiến cho Tiểu Hoắc Tây giành chiến thắng!
Trước khi ra về, các bạn nhỏ đều tặng quà.
Trương Sùng Quang tặng kẹo que cho cô bé, cô bé chuẩn bị đưa một nửa cho bố của mình.
…
Trong phòng bệnh lại im lặng, Hoắc Tây ngủ rồi.
Ôn Noãn nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Minh, hôm nay anh không được bình thường!”
Hoắc Minh cười nhạt: “Sao anh lại không bình thường? Đúng rồi… Trước đây không phải em gọi anh là Minh à, sao giờ lại đổi là Hoắc Minh rồi?”
Anh đặt tài liệu trên tay xuống, kéo cô ngồi xuống: “Sau này gọi anh là Minh! Ôn Noãn, đừng có xa lạ với anh như vậy!”
Ôn Noãn nương theo lực của anh, cô dựa vào vai anh.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Các bạn nhỏ đến đây thăm là do anh sắp xếp sao?”
Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.
Lát sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, là anh sắp xếp! Em không thấy Hoắc Tây rất vui vẻ sao? Con gái đáng thương như vậy, làm cho con bé vui vẻ một chút không phải tốt hơn hả?”
Ôn Noãn không phản bác được!
Hoắc Minh cười nhạt, anh không nói cho cô biết, anh đã đến gặp bố của Trương Sùng Quang.
Sau này, tiểu học, trường cấp ba, đại học…
Trương Sùng Quang đều học cùng lớp với Hoắc Tây, bởi vì cậu bé có dòng máu gấu trúc!
Bọn họ nói chuyện thêm vài câu nữa, chắc chắn sẽ nói đến Kiều An.
Hoắc Minh hơi ngơ ngác.
Anh cầm nước sôi để nguội lên, từ từ uống hết một nửa rồi nói: “Tối hôm qua anh ăn cơm với luật sư công tố, ý của anh ấy là Kiều An phạm tội lúc tỉnh táo, mấy vụ việc kia cộng lại đủ để tử hình rồi!”
Tiểu Hoắc Tây bị anh nhận ra liền hơi xù lông.
Thân thể nhỏ bé dần dần rụt xuống, rúc mình vào trong chăn rồi ngáp dài một cái: “Bố, con muốn đi ngủ!”
Hoắc Minh cách một lớp chăn xoa xoa mái đầu xoăn xoăn của cô bé.
Anh kể chuyện cho cô bé nghe: “Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử tên là Trương Sùng Quang…”
Tiểu Hoắc Tây:…
Cô bé lầm bầm: “Bố, con đang ngủ rồi!”
Hoắc Minh thờ ơ ừ một tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, giống như vô số đêm trong quá khứ, dỗ Tiểu Hoắc Tây của mình đi ngủ…
Với anh, Hoắc Tây không chỉ là một đứa trẻ.
Cô bé là… Hy vọng trong tình yêu của anh và Ôn Noãn!
Hai ngày sau, các bạn nhỏ đến thăm Hoắc Tây.
Ôn Noãn tiếp đãi.
Toàn bộ quá trình, Hoắc Minh đều ở đó, anh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha ở phòng bệnh VIP, xử lý tài liệu.
Tiểu Hoắc Tây vui vẻ lại tự hào.
Bố của cô bé rất đẹp trai, mẹ thì xinh đẹp.
Ánh mắt hâm mộ của các bạn nhỏ khiến cho Tiểu Hoắc Tây giành chiến thắng!
Trước khi ra về, các bạn nhỏ đều tặng quà.
Trương Sùng Quang tặng kẹo que cho cô bé, cô bé chuẩn bị đưa một nửa cho bố của mình.
…
Trong phòng bệnh lại im lặng, Hoắc Tây ngủ rồi.
Ôn Noãn nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Minh, hôm nay anh không được bình thường!”
Hoắc Minh cười nhạt: “Sao anh lại không bình thường? Đúng rồi… Trước đây không phải em gọi anh là Minh à, sao giờ lại đổi là Hoắc Minh rồi?”
Anh đặt tài liệu trên tay xuống, kéo cô ngồi xuống: “Sau này gọi anh là Minh! Ôn Noãn, đừng có xa lạ với anh như vậy!”
Ôn Noãn nương theo lực của anh, cô dựa vào vai anh.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Các bạn nhỏ đến đây thăm là do anh sắp xếp sao?”
Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.
Lát sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, là anh sắp xếp! Em không thấy Hoắc Tây rất vui vẻ sao? Con gái đáng thương như vậy, làm cho con bé vui vẻ một chút không phải tốt hơn hả?”
Ôn Noãn không phản bác được!
Hoắc Minh cười nhạt, anh không nói cho cô biết, anh đã đến gặp bố của Trương Sùng Quang.
Sau này, tiểu học, trường cấp ba, đại học…
Trương Sùng Quang đều học cùng lớp với Hoắc Tây, bởi vì cậu bé có dòng máu gấu trúc!
Bọn họ nói chuyện thêm vài câu nữa, chắc chắn sẽ nói đến Kiều An.
Hoắc Minh hơi ngơ ngác.
Anh cầm nước sôi để nguội lên, từ từ uống hết một nửa rồi nói: “Tối hôm qua anh ăn cơm với luật sư công tố, ý của anh ấy là Kiều An phạm tội lúc tỉnh táo, mấy vụ việc kia cộng lại đủ để tử hình rồi!”
Danh sách chương