Lưu Hoàn với Lưu Du thấy mẫu hậu vậy mà đồng ý thật thì đều cực kỳ hớn hở. Lưu Du ôm chặt lấy Minh Hoàn: “Con biết ngay mà, mẫu hậu tốt nhất!”

Bình thường Minh Hoàn yêu thương hai đứa bé này vô cùng. Tuy rằng mỗi đứa đều có khuyết điểm —— Lưu Hoàn quá nghịch ngợm, Lưu Du quá lười nhác, thế nhưng, con của mình dù có khuyết điểm to bằng trời, Minh Hoàn cũng sẽ yêu thương bọn chúng.

Nhưng mà, Lưu Đàn luôn nói, mẹ hiền thì con hư. Trong tương lai, Lưu Hoàn phải thừa kế ngai vàng, Lưu Du phải tham chính giúp nước. Minh Hoàn không thể cưng chiều bọn nó, phải giao bọn nó cho tiên sinh, để tiên sinh dạy dỗ nhiều hơn.

Lưu Hoàn thì tiên sinh cũng không quản được, thế nhưng, khi Lưu Hoàn leo lên mái nhà lật ngói quậy cho long trời lở đất thì luôn có Lưu Đàn tới trị.

Minh Hoàn xoa đầu hai đứa: “Thời gian không còn sớm nữa, mẫu hậu còn phải nói chuyện một lát với mấy vị cáo mệnh phu nhân. Các con đi chép sách đi. Đến tối, mẫu hậu bảo phụ hoàng tặng ngựa cho các con rồi mở yến tiệc mừng sinh nhật các con.”

Lưu Du “vâng” một tiếng rồi kéo tay anh trai rời đi.

Minh Hoàn khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng hai đứa bé. Lưu Hoàn với Lưu Du mỗi năm một cao hơn. Hai đứa lớn nhanh như thổi, không chừng một ngày nào đó Minh Hoàn sắp được nhìn thấy hai đứa lấy vợ sinh con cũng nên.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Cung nữ đỡ tay Minh Hoàn đứng dậy: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, mấy vị phu nhân đã đợi lâu rồi ạ.”

Minh Hoàn gật đầu: “Bổn cung đi ngay bây giờ. Hôm nay là sinh nhật của Thái tử và Nhị hoàng tử. Nhớ bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị tiệc tối.”

“Nô tỳ sẽ đi thúc giục. Người yên tâm, bên phía Ngự thiện phòng tuyệt đối không dám quên đâu ạ. Họ đã chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước rồi.” Cung nữ nói, “Mấy vị phu nhân tiến cung, cũng là vì nghe nói đã đến sinh nhật của Thái tử và Nhị hoàng tử nên cố ý dâng lên chút quà biểu thị tấm lòng đấy ạ.”

Minh Hoàn mỉm cười gật đầu.

Khi nàng đi vào phòng, mấy vị cáo mệnh phu nhân lũ lượt đứng dậy hành lễ.

Tuy đã gặp Minh Hoàn nhiều lần nhưng những phu nhân này nhìn thấy lần nữa thì vẫn thấy choáng ngợp y như lúc ban đầu.

Chả trách trong hậu cung của bệ hạ chỉ có một mình Hoàng hậu. Sắc đẹp của Hoàng hậu đến phụ nữ nhìn mà cũng thích.

Minh Hoàn mỉm cười nói: “Các vị phu nhân không cần đa lễ như vậy.”

Phu nhân Thừa tướng nói: “Hôm nay là sinh nhật của Thái tử điện hạ và Nhị hoàng tử điện hạ. Thần phụ đặc biệt bảo mọi người chuẩn bị ít lễ mọn cho hai vị điện hạ đấy ạ.”

Đang nói thì có mấy thị nữ dâng quà lên. Cung nữ đi ra nhận lấy. Minh Hoàn nói: “Tấm lòng của các vị phu nhân đây, bổn cung nhận thay Thái tử và Nhị hoàng tử.”

Sau đó nàng cũng ngồi xuống rồi ân cần hỏi thăm từng vị phu nhân. Người có thể ngồi trước mặt Minh Hoàn đương nhiên đều là vợ của trọng thần trong triều. Đa số đều không ít tuổi, ngược lại, năm nay Minh Hoàn mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn rất trẻ. Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không dám khinh thường nàng.

Suy cho cùng Minh Hoàn đã có hai vị hoàng tử. Sau khi triều Vệ ổn định lại, Hoàng đế lập tức muốn xây dựng cung điện hoa lệ cho Minh Hoàn. Mặc dù sau đó bị Minh Hoàn từ chối, nhưng Hoàng đế sủng ái Hoàng hậu thì các vị phu nhân đây đều nhìn thấy rõ.

Mấy năm gần đây, Minh Hoàn quán xuyến hậu cung vô cùng tốt, những phu nhân đây là thật lòng kính trọng Minh Hoàn. Minh Hoàn đã gặp qua là không quên được, có thể nói ra đúng tên họ của mấy phu nhân đây cùng với tình huống trong nhà họ. Mỗi lần gặp mặt, nàng sẽ không nhận lầm người. Thái độ của nàng dành cho mỗi vị phu nhân cũng giống nhau, cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, cũng không ra vẻ ta đây. Bởi vậy, mỗi một vị phu nhân đều cho rằng Hoàng hậu dịu dàng gần gũi mà tôn trọng từ đáy lòng.

Minh Hoàn giữ nhóm phu nhân lại dùng bữa trưa. Nói chuyện hết cả buổi sáng nên nàng cũng hơi mệt. Buổi trưa nàng nằm lên giường nhỏ ngủ một giấc.

Minh Hoàn đang ngủ say thì đột nhiên cảm thấy bên tai nóng nóng. Nàng giơ tay lên khẽ đẩy nhưng tay lại bị túm chặt.

Minh Hoàn chợt mở mắt ra.

Lưu Đàn vậy mà leo lên cái giường nhỏ nàng đang ngủ, chen chúc với nàng.

Minh Hoàn nhắm mắt lại lần nữa: “Sao bệ hạ lại không ngủ trưa?”

Lưu Đàn dù sao cũng là vua một nước, sự vụ mỗi ngày bận hơn Minh Hoàn nhiều lắm. Hiển nhiên nàng hy vọng hắn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn chút.

Lưu Đàn ôm lấy eo Minh Hoàn: “Trẫm muốn ngủ với nàng.”

Minh Hoàn lăn vào trong vòng tay hắn. Chỗ này thực sự quá nhỏ, hai người không thể không dồn vào một chỗ, chen chúc sát vào nhau.

Minh Hoàn nói: “Được rồi, giờ thì ngủ đi.”

Lưu Đàn hôn lên tóc mai của nàng.

Nhiều năm đã qua mà Hoàn Hoàn của hắn vẫn chẳng thay đổi chút gì. Hắn nhìn thế nào cũng thấy thích.

Nửa giờ sau, Minh Hoàn cũng tỉnh lại. Thái giám đi theo hầu hạ Lưu Đàn thưa rằng có mấy vị đại thần đang đợi muốn nghị sự.

Lưu Đàn thoáng liếc nhìn Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn cam lòng để trẫm rời đi sao?”

Minh Hoàn duỗi người rồi khẽ đạp cho Lưu Đàn một cái: “Đương nhiên là cam lòng. Điện hạ đi đi thôi.”

Thái giám đứng một bên nhìn thấy mà cũng làm như chưa thấy gì.

Tất cả mọi người trong cung đều biết rằng tính tình bệ hạ không tốt. Ban đầu có cung nữ hầu hạ bệ hạ thấy bệ hạ chỉ có một mình Hoàng hậu, ả ta lo bệ hạ sẽ cô đơn bèn cởi áo chủ động làm ấm giường cho bệ hạ, kết quả bị bệ hạ bóp chết tươi. Sự việc khi đó ầm ĩ rất lớn, trong cung người người đều run sợ, từ đó về sau, cũng không còn cung nữ nào dám nổi lên dị tâm, cũng không dám dụ dỗ bệ hạ nữa.

Ngoại trừ lần đó, lúc bình thường bệ hạ cáu giận thì cung nữ và thái giám hầu hạ bên người nhất thiết phải chú ý coi chừng. Bởi vì khi bệ hạ nổi giận thì cả triều văn võ đều câm như hến, không một ai dám nói to tiếng.

Mỗi một người trong cung, bao gồm tất cả đại thần đều không khỏi kính nể mà lại sợ Hoàng đế, duy chỉ có Hoàng hậu là không sợ.

Bệ hạ có nổi giận lôi đình ở bên ngoài nhưng chưa bao giờ giận lây tới chỗ Hoàng hậu. Bởi vì Hoàng hậu cũng biết giận dỗi. Có lần bệ hạ chọc cho Hoàng hậu không vui, hai ngày liên tiếp Hoàng hậu không nói chuyện với bệ hạ. Thế là bệ hạ bị dọa cho sợ hết hồn, một mực ở bên Hoàng hậu dỗ dành mới dỗ được người nguôi giận.

Tính tình của Thái tử điện hạ thì gần như giống hệt tính bệ hạ. Nhị hoàng tử điện hạ nhìn qua thì rất hiền, trên thực tế lại lạnh như băng. Những người khác căn bản không dám gần gũi với hai vị điện hạ. Tuy rằng điện hạ còn nhỏ tuổi, nhưng sau khi gặp rồi thì cũng không hề dám thất lễ. Duy chỉ có ở trước mặt Hoàng hậu, hai vị điện hạ mới ngoan ngoãn lanh lợi mà thôi.

Lưu Đàn bị Minh Hoàn đạp khẽ nhưng hắn cũng không tức giận. Minh Hoàn vẫn đang ngồi trên giường. Nàng đang mặc áo lót mỏng manh, vạt áo hơi lỏng ra một chút, Lưu Đàn đưa tay sửa lại vạt áo cho nàng rồi lại nắm lấy chân nàng: “Có phải là đạp đau chân rồi không? Để trẫm xoa xoa cho Hoàng hậu.”

Gan bàn chân Minh Hoàn bị hắn gãi hai cái, nàng không nhịn được cười rộ lên: “Bệ hạ, chàng dừng tay!”

Lưu Đàn cười khẽ: “Vì sao phải dừng tay? Lẽ nào trẫm hầu hạ không đủ tốt à?”

Minh Hoàn túm chặt lấy cổ tay hắn rồi thuận thế ngã lên vai hắn: “Ta sai rồi, cũng không đá chàng nữa.”

Lưu Đàn vuốt ve vòng eo thon thả của Minh Hoàn: “Hôn trẫm một cái, trẫm sẽ tha cho nàng.”

Minh Hoàn cười tươi như hoa: “Nằm mơ đi.”

Lưu Đàn nhéo cằm nàng rồi cúi đầu hôn nàng ngấu nghiến. Hắn hôn đến mức nàng không thở nổi.

Minh Hoàn bị hắn thuần phục, chỉ có thể mềm mại bám lấy vai hắn.

Minh Hoàn nói: “Hôm nay là sinh nhật của Hoàn Nhi với Du Du. Du Du muốn một con ngựa, bệ hạ nhớ bảo người bên dưới chuẩn bị hai con giống hệt nhau nhé.”

“Du Du muốn cưỡi ngựa à?” Lưu Đàn nhớ lại cảnh ngày thường Du Du ỉu xìu lén ngủ gật khi tiên sinh giảng bài, “Đứa bé như Du Du chắc là không nắm được dây cương đâu.”

Minh Hoàn nói: “Bệ hạ yên tâm, có Hoàn Nhi ở bên cạnh nữa mà. Nhiều người trông chừng như vậy, Du Du nhất định sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu. Hơn nữa, Du Du thông minh, cái gì cũng hiểu. Nhìn qua thì lười nhác nhưng lần trước so kiếm với mấy tiểu công tử thế gia mà con đứng thứ nhì đấy.”

“Được, đều nghe theo nàng hết.” Lưu Đàn ngẫm nghĩ rồi nói, “Du Du muốn một con ngựa còn Hoàn Nhi muốn cái gì?”

Minh Hoàn: “…”

Minh Hoàn nói: “Hoàn Nhi đương nhiên cũng muốn một con ngựa, cho nên ta mới bảo chàng chuẩn bị hai con ngựa giống hệt nhau đó.”

Lưu Đàn nâng cằm Minh Hoàn lên: “Thật không?”

Minh Hoàn gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

Lưu Đàn thả Minh Hoàn ra: “Được rồi. Lát nữa trẫm sẽ cho người đi chuẩn bị.”

Minh Hoàn xua tay: “Thôi. Bệ hạ đi đi, các đại thần còn đang chờ ngài đấy.”

Chờ đến buổi tối, trong ngự hoa viên đã bày xong yến tiệc. Thái hậu bình thường không đi ra ngoài nhưng vì là sinh nhật của hai cháu trai nên Thái hậu cũng tới.

Lưu Hoàn với Lưu Du cũng rất thân thiết với Thái hậu. Thái hậu thấy Lưu Hoàn cực giống Lưu Đàn lúc nhỏ, tuy rằng ngoài mặt bà chê Lưu Hoàn quá lỗ mãng nhưng đáy lòng cũng rất thương yêu cậu bé. Về phần Lưu Du thì rất yên tĩnh ít nói, dáng dấp lại xinh đẹp giống Minh Hoàn, Thái hậu cũng rất thương yêu đứa cháu này. Cho dù muốn thiên vị, bà cũng không biết nên thiên vị đứa nào mới được.

Lưu Đàn ngồi bên cạnh Minh Hoàn.

Minh Hoàn tự tay rót rượu cho hắn: “Mời bệ hạ uống rượu.”

Đã là rượu Minh Hoàn tự tay rót thì Lưu Đàn sẽ uống.

Rất nhanh, Minh Hoàn lại rót một chén nữa: “Mời bệ hạ uống rượu.”

Lưu Đàn cười híp mắt rồi uống tiếp.

Suốt cả yến hội, Minh Hoàn không ngừng rót rượu cho Lưu Đàn, Lưu Đàn cũng uống không ngừng.

Thái hậu tặng quà sinh nhật cho hai cháu trai. Bà không thức khuya nên quay về đi ngủ từ rất sớm. Thời gian muộn dần, Lưu Đàn dựa lên người Minh Hoàn: “Trẫm say rồi, Hoàng hậu cùng về cung với trẫm đi.”

Minh Hoàn cầm khăn tay lau trán cho Lưu Đàn: “Điện hạ ngồi bộ liễn về trước, lát nữa ta sẽ qua đó.”

Nàng sai thái giám hầu hạ Lưu Đàn đi về.

Lưu Du với Lưu Hoàn mắt sáng long lanh: “Mẫu hậu!”

Minh Hoàn dắt mỗi đứa một tay: “Đi tới Đông cung thôi.”

Lúc ba người nằm trên giường, Minh Hoàn kể cho hai đứa bé nghe một câu chuyện, sau đó nàng vỗ vỗ lưng Lưu Du và Lưu Hoàn: “Đã khuya lắm rồi, các con mà còn không ngủ thì ngày mai sẽ không dậy nổi đâu. Du Du, Hoàn Nhi, nhanh nhắm mắt lại ngủ đi.”

Lưu Du chọc Lưu Hoàn một cái, rồi chớp chớp mắt với Lưu Hoàn.

Lưu Hoàn nói: “Hoàn Nhi muốn mẫu hậu hôn một cái, Du Du cũng muốn ạ.”

Minh Hoàn hôn trán Lưu Hoàn rồi lại hôn một cái trên trán Lưu Du: “Bé ngoan, ngủ đi.”

Lưu Hoàn với Lưu Du ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

...

Sau khi lên bộ liễn, Lưu Đàn lập tức mở mắt ra.

Đương nhiên hắn chưa say. Minh Hoàn cố ý trút rượu hắn, sao hắn không nhận ra cho được.

Lúc đến điện Kỳ Lân, Lưu Đàn tắm rửa thay quần áo rồi đi tới Đông cung. Sau khi hắn đến thì cũng không để cho cung nữ với thái giám lên tiếng mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Ba người đều đã ngủ rồi.

Lưu Đàn xốc màn lên. Minh Hoàn đang nằm nghiêng, Lưu Du ở giữa, Lưu Hoàn ở mé bên ngoài.

Lưu Đàn không chút do dự duỗi tay bế Minh Hoàn lên.

Bản thân là điện hạ, Lưu Hoàn cũng không thể được nuông chiều mà lớn lên, tính cảnh giác của cậu bé rất mạnh. Nếu tính cảnh giác mà không mạnh, ban đêm gặp phải thích khách thì chắc chắn sẽ hết đường sống. Lưu Du cũng không kém, hai đứa trẻ nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức mở mắt ra.

Chỉ có Minh Hoàn. Lúc trút rượu Lưu Đàn thì nàng cũng uống hai ly rượu trái cây, nên bây giờ nàng ngủ rất say, trong lòng ôm Lưu Du và Lưu Hoàn, khóe môi còn hơi vểnh lên.

Lưu Đàn liếc hai thằng nhóc con rồi bế Minh Hoàn đi thẳng.

Lưu Hoàn: “…”

Lưu Du: “…”

Chờ cho Lưu Đàn đi khỏi, Lưu Du nói: “Anh ơi, anh hẳn là chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Lưu Hoàn chán chẳng còn gì luyến tiếc: “Chuẩn bị bị phụ hoàng phạt chép sách hả?”

Lưu Du nói: “Chép sách thì quá đơn giản. Phụ hoàng sẽ phạt anh đọc ngược tứ thư cho phụ hoàng nghe.”

Lưu Hoàn nói: “Vì sao chỉ có anh phải chuẩn bị?”

Lưu Du cười hì hì nói: “Bởi vì anh là anh trai mà.”

Lưu Hoàn cốc đầu Lưu Du: “Du Du, em ngủ đi. Nếu không ngày mai em lại muốn ngủ nướng đấy. Đây là giường của anh nhá, đêm ngủ tuyệt đối không được đái dầm đâu đấy. Anh không cười em, cũng không ghét em, nhưng mà cung nữ tới đổi đệm giường chắc chắn sẽ chê cười em đó!”

Lưu Du: “… Em đái dầm khi nào chứ?”

Lưu Hoàn nói: “Bởi vì anh là anh trai. Anh nói em có đái dầm, thì em có.”

Lưu Du với Lưu Hoàn, anh một câu em một câu xong rồi bắt đầu cãi nhau.

Đêm dài dằng dặc, bầu trời đêm xanh thẫm treo lơ lửng một vầng trăng sáng. Lưu Đàn cũng không ngồi bộ liễn mà hắn ôm Minh Hoàn đi bộ về.

Hắn cởi áo khoác trùm lên người Minh Hoàn. Minh Hoàn vẫn ngủ say sưa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có nụ cười ngọt ngào, chắc là nàng đang mơ thấy gì đó.

Lưu Đàn ôm Minh Hoàn vào trong cung. Minh Hoàn thực sự rất nhẹ, đương nhiên, thể lực của Lưu Đàn cũng rất tốt. Hắn đang lúc tráng niên, đừng nói là một Hoàn Hoàn, năm Hoàn Hoàn hắn cũng bế được.

Lưu Đàn ôm Minh Hoàn vào trong lòng. Cơ thể nàng mềm mại, mang theo mùi thơm rất dễ chịu. Nàng lại cực kỳ tốt tính. Dù nàng có giận dỗi thì cũng rất đáng yêu, sẽ chỉ khiến người ta thích nàng hơn mà thôi.

Lưu Đàn hôn lên trán Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn ngốc.”

Hắn chỉ cho Minh Hoàn ngủ cùng với hắn thôi, sẽ không cho hai thằng nhãi kia cướp mất Minh Hoàn đâu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngoại truyện này bèn kể tới đây thôi. Xem bình luận thì tất cả mọi người không thích tình tiết của kiếp trước cho lắm. Vậy ngoại truyện tiếp theo sẽ đổi thành Minh Hoàn của kiếp này đi tới kiếp trước, đi tới lúc nàng và Lưu Đàn vừa mới quen nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện