Minh Hoàn nhớ là nàng chỉ ngủ trưa một giấc thôi mà khi tỉnh lại thì trên người lại đang mặc áo cưới.

Nàng vén cái khăn đang phủ trên đầu lên. Bà vú đứng ở bên cạnh lập tức nói: “Vương phi, điện hạ còn chưa qua đây. Người không thể vén khăn hỉ lên được.”

Minh Hoàn khẽ cau mày: “Vương phi?”

Giờ nàng đã là hoàng hậu rồi đó.

Có điều, cảnh tượng trước mắt này giống như đúc cảnh tượng khi nàng thành thân với Lưu Đàn nhiều năm về trước.

Chẳng lẽ nàng đang nằm mơ à? Mơ về lúc nàng và Lưu Đàn thành thân? Minh Hoàn nói với bà vú đang đứng ở một bên: “Có thể cầm cái gương tới đây không? Ta muốn nhìn xem trang điểm có bị nhòe không.”

Bà vú cầm một cái gương tới nhưng cũng không để cho Minh Hoàn chạm vào, mà đem gương giơ lên ở đằng xa.

Minh Hoàn nhận ra bản thân ở trong gương.

Ở trong đó nàng có dáng vẻ thiếu nữ của ngày xưa. Trên nét mặt còn có mấy phần ngây thơ hồn nhiên, mặc dù không tao nhã chín chắn như Minh Hoàn ba mươi tuổi, nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Minh Hoàn sờ sờ mặt mình.

Sau đó nàng lại phủ khăn hỉ lên.

Nếu đã là một giấc mơ thì nàng phải mơ cho thỏa, cứ đi theo tình tiết vốn có thôi.

Nhưng mà cả ngày chưa được ăn cơm, Minh Hoàn có hơi đói.

Nàng muốn ăn chút gì đó.

Cánh cửa đột nhiên bị đá văng ra. Đám bà vú và thị nữ đều đứng sang một bên: “Điện hạ!”

Lưu Đàn tới rồi.

Chắc là hắn đã uống rất nhiều, trên người còn có hơi rượu. Vừa tiến vào, Lưu Đàn đã đuổi hết đám bà vú và thị nữ ra ngoài.

Hắn trực tiếp dùng tay xốc khăn trùm đầu của Minh Hoàn lên.

Dưới ánh nến sáng tỏ là một khuôn mặt xinh đẹp say lòng người. Minh Hoàn chớp chớp hàng lông mi dài.

Lưu Đàn nâng cằm nàng lên: “Thế mà không khóc hả?”

Minh Hoàn sửng sốt. Ngày vui mà, vì sao nàng phải khóc?

Lưu Đàn nhìn vào đáy mắt Minh Hoàn. Đôi đồng tử của nàng thật sạch sẽ. Đêm nay hắn uống hơi nhiều, sợ Minh Hoàn giãy dụa, cho nên hắn không hề do dự mà túm chặt hai tay nàng rồi cúi đầu muốn hôn môi nàng.

Minh Hoàn nghiêng đầu, tránh đi.

Lưu Đàn cười nhạt nói: “Còn muốn trốn hả? Hoàn Hoàn, nàng cảm thấy có thể trốn được hả? Đã rơi vào tay ta thì cả đời này nàng chính là người của ta. Tốt nhất là nàng ngoan ngoãn thức thời, bằng không, đêm nay ta sẽ không để cho nàng được sung sướng đâu.”

Minh Hoàn: “…”

Sao nàng lại có cảm giác đầu óc Lưu Đàn không bình thường nhỉ?

Minh Hoàn đột nhiên trở tay nắm lấy tay Lưu Đàn.

Tay hắn rất to, đầu ngón tay còn có vết chai mỏng. Tay Minh Hoàn thì mềm mại vô cùng, là kiểu mềm mại như không có xương vậy.

Lưu Đàn ngơ ngác.

Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ta đói quá. Cả ngày nay ta chưa ăn gì cả.”

Lưu Đàn không thể tin được.

Đây là lần đầu tiên Minh Hoàn nói chuyện hòa nhã với hắn.

Hắn nắm chặt tay nàng, giọng vẫn lạnh lẽo như cũ: “Ta nhìn nàng ăn. Nàng tốt nhất chớ có giở mánh khóe gì đấy.”

Trên bàn có bánh ngọt và rượu. Lưu Đàn đi ra ngoài hỏi thị nữ xem trong phòng bếp có cái gì ăn được không. Sau đó thị nữ đưa tới một bát canh gà tơ.

Minh Hoàn ăn từng ngụm nhỏ. Nàng quả thực sắp đói chết mất, nên ăn hết sạch.

Cuối cùng Minh Hoàn nhấp một hớp trà thơm rồi nói: “Điện hạ, chúng ta uống chén rượu giao bôi đi.”

Lưu Đàn không hiểu vì sao nàng lại thay đổi nhanh như vậy.

Lẽ nào nàng đã nghĩ thông rồi? Đã thấy là chống lại hắn sẽ không có kết cục tốt, cho nên mới ngoan ngoãn nghe lời?

Dù thế nào đi nữa, nghe thấy Minh Hoàn chủ động muốn uống chén rượu giao bôi với hắn, Lưu Đàn vẫn rất vui mừng.

Hai người uống rượu xong giao bôi.

Minh Hoàn lại nói: “Điện hạ, cả người chàng đều là mùi rượu, chàng mau đi tắm đi. Chàng không tắm, ta sẽ không cho phép chàng lên giường đâu.”

Lưu Đàn ngửi ngửi người mình.

Hắn không ngửi ra được gì, nhưng Minh Hoàn đã chê thì hắn nên đi tắm.

Vì đề phòng nàng bằng mặt không bằng lòng, sau khi hắn rời đi lại làm ra chuyện gì không phải, Lưu Đàn sai thị nữ đi vào trông chừng nàng.

Minh Hoàn tháo mũ phượng nặng trĩu trên đầu xuống. Bởi vì thời tiết có chút oi bức, Minh Hoàn cũng đi tắm một cái.

Lúc Lưu Đàn quay lại nhìn thấy trong phòng trống trơn thì tức khắc nổi giận: “Vương phi của ta đâu rồi?”

Đám thị nữ cực sợ Lưu Đàn, vội thưa: “Vương phi… Vương phi đi…”

Minh Hoàn đi vào từ phía trước tấm bình phong: “Ta ở đây. Sao điện hạ còn chưa lên giường nghỉ ngơi?”

Lưu Đàn nheo mắt lại: “Nàng — “

“Ta vừa tắm một cái,” Minh Hoàn đang mặc bộ áo ngủ mỏng manh, trên người còn mang theo chút hơi nước ẩm ướt. Nàng nói, “Thời tiết hôm nay khá là oi bức. Điện hạ mệt mỏi cả ngày, cũng vất vả rồi. Lên giường trước đi.”

Lưu Đàn lại ngây người ra lần nữa.

Nàng nói hắn mệt mỏi cả ngày, chẳng lẽ là đang quan tâm tới hắn?

Đến hôm nay Lưu Đàn vẫn nhớ như in. Khi Minh Hoàn không còn hy vọng từ chối cuộc hôn nhân này, bị ép phải bằng lòng gả cho hắn thì đã ốm nặng một trận. Lúc đó Lưu Đàn đi thăm nàng. Nàng đang bệnh nhưng vẫn lạnh mặt cự tuyệt, không cho hắn chạm vào.

Bây giờ sao nàng lại quan tâm tới hắn được?

Minh Hoàn cũng cảm thấy Lưu Đàn là lạ. Nàng nhớ rõ, trước khi hai người thành thân thì đã quen biết, hơn nữa quan hệ cũng không tệ. Sao giờ Lưu Đàn lại có vẻ như không hề quen nàng nhỉ?

Lẽ nào hắn phát sốt rồi?

Minh Hoàn đi qua, nghi hoặc sờ lên trán Lưu Đàn.

Rất bình thường.

Nhưng bởi vì động tác này của nàng Lưu Đàn lui về sau hai bước.

Minh Hoàn nói: “Có lẽ hôm nay điện hạ mệt rồi. Chàng lên giường nghỉ ngơi trước đi.”

Nàng phủi mấy hạt long nhãn, hạt sen với hạt lạc ở trên giường sang một bên rồi trải chăn đệm ra.

Minh Hoàn lên giường trước. Nàng chủ động nằm vào bên trong.

Lưu Đàn cũng lên giường.

Mặc kệ thế nào, Lưu Đàn cũng chưa quên là hai người còn phải động phòng nữa. Hắn sáp lại gần, hôn một cái lên má Minh Hoàn.

Lần này Minh Hoàn không cự tuyệt.

Lưu Đàn: “???”

Minh Hoàn bị quỷ nhập rồi sao?

Sao nàng lại ngoan thế này?

Lưu Đàn lại cắn cần cổ Minh Hoàn.

Lần này, Minh Hoàn bị đau. Nàng vỗ “bốp” một cái lên tay Lưu Đàn: “Đừng cắn ta.”

Thực ra nàng cũng có hơi buồn ngủ.

Minh Hoàn chủ động ôm chặt lấy Lưu Đàn rồi vùi mặt vào ngực hắn: “Ta mệt lắm rồi, điện hạ ngủ sớm chút đi.”

Thực ra thì Lưu Đàn muốn động phòng cơ.

Thế nhưng Minh Hoàn đã nhắm hai mắt lại, hình như nàng mệt mỏi thật. Lưu Đàn cũng không nỡ lôi kéo nàng động phòng với mình nữa.

Nàng chìm vào giấc ngủ say rất nhanh, hô hấp đều đặn, mắt khẽ nhắm lại. Lưu Đàn bị Minh Hoàn đè lên người, thật ra đây là lần đầu tiên hắn ngủ cùng một người phụ nữ. Trước đây tuy hắn có mạnh mẽ hôn Minh Hoàn mấy lần, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì có tính thực chất.

Giờ đây Lưu Đàn vươn cánh tay ra là có thể ôm được nàng. Hắn cảm thấy bản thân thật giống như đang nằm mơ vậy.

Minh Hoàn đã ngủ, Lưu Đàn cũng bắt đầu ngấm men rượu rồi cũng ôm nàng ngủ. Nửa đêm, Lưu Đàn đột nhiên tỉnh lại. Hắn đưa tay nhéo nhéo mặt Minh Hoàn xong lại hôn mấy cái trên mặt nàng, rồi lại bóp bóp ngực nàng nhưng vẫn cảm thấy có phần không chân thật.

Lực tay hắn quá mạnh. Lưu Đàn luyện võ quanh năm, bản thân lại chính là một gã thô lỗ nên đương nhiên không cảm thấy gì nhưng Minh Hoàn lại thấy đau. Nàng bị hắn bóp hai cái thì tỉnh lại.

Minh Hoàn cau mày nói: “Điện hạ, sao chàng lại muốn bóp ta?”

Mặt Lưu Đàn đột nhiên đỏ ửng lên.

Hắn vẫn còn là trai tân, chưa từng chạm vào cơ thể phụ nữ. Hắn đâu biết cơ thể nàng lại mềm mại thế này, bóp cực kỳ thích.

Trước đây khi Minh Hoàn từ chối hắn, hắn tức lên, cáu kỉnh lên thì cái gì cũng quên sạch, chỉ muốn dùng hết mọi thủ đoạn để có được nàng.

Nhưng trước mắt, Minh Hoàn rúc vào trong vòng tay hắn, nũng nịu chất vấn hắn…

Lưu Đàn có chút xấu hổ, đáy lòng không nói nổi…

Nhưng hắn không thể thể hiện ra được.

Lưu Đàn lạnh mặt nói: “Ta muốn bóp, nàng dám không cho ta bóp hả?”

Minh Hoàn cau mày nói: “Nhưng mà ta đau, điện hạ thô lỗ quá đi.”

Nàng ôm cổ Lưu Đàn rồi cắn một cái chỗ khóe môi hắn: “Đừng ồn ào nữa mà. Điện hạ mau ngủ đi.”

Lưu Đàn không thể tin được. Hắn sờ lên khóe môi mình.

Minh Hoàn rất dịu dàng, đương nhiên nàng không cắn hắn chảy máu, nhưng — nàng lại biết chủ động cắn hắn?

Lưu Đàn không cho nàng ngủ: “Chúng ta còn chưa động phòng đâu.”

Minh Hoàn không muốn động phòng. Nàng sợ đau, cho nên, nàng muốn tùy tiện ứng phó qua loa với Lưu Đàn. Nàng muốn ngủ tiếp, chờ tới khi tỉnh mộng, nói không chừng nàng đã trở về hiện thực rồi.

Lưu Đàn có tính đa nghi. Hắn nghi ngờ nàng ngoan thế này chính là không muốn bị hắn chạm vào.

Minh Hoàn dụi mắt: “Nhưng mà ta thực sự buồn ngủ lắm. Điện hạ, ngày mai hãy động phòng, được không?”

Lưu Đàn nói: “Vậy nàng hôn ta cái nữa đi.”

Minh Hoàn ôm lấy hai má Lưu Đàn, rồi hôn hắn rất tỉ mỉ mà dịu dàng. Hôn xong, Minh Hoàn ghé vào bên tai Lưu Đàn, nói nhỏ: “Như thế đã đủ chưa?”

Lưu Đàn chần chừ một thoáng, rồi nói: “Lúc trước vì sao từ chối ta? Giờ… nàng đã nghĩ thông rồi sao?”

Thực ra Minh Hoàn cũng không nhớ rõ lắm chuyện năm đó. Hình như nàng đúng là có từng từ chối Lưu Đàn. Vì sao lại từ chối ư… Đại khái là bởi vì hắn giở trò xấu, lừa gạt nàng nói rằng nàng đã có thai.

Minh Hoàn ở cạnh Lưu Đàn bao nhiêu năm như vậy. Lưu Đàn luôn đối xử với nàng rất tốt. Nàng rất thích Lưu Đàn.

Bây giờ, Lưu Đàn trước mắt chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn rắn rỏi, có thể cho người ta cảm giác rất an toàn. Minh Hoàn nghĩ, nếu như quay trở lại lúc vừa bắt đầu, nàng muốn nói cho Lưu Đàn biết rằng thực ra nàng rất thích hắn.

Minh Hoàn gối lên vai Lưu Đàn: “Khi đó ta từ chối chàng là bởi vì chàng quá xấu xa. Có điều, mấy ngày nay ta ngẫm nghĩ lại thì nhận ra là ta rất thích chàng.”

Lưu Đàn không dám tin lời Minh Hoàn.

Có điều, suy nghĩ tỉ mỉ thì Minh Hoàn là thiên kim tiểu thư, đột nhiên bị một gã xa lạ mạo phạm, đúng là nên tức giận. Hơn nữa về sau hắn còn ép buộc nàng, cợt nhả nàng.

Nàng cự tuyệt, cũng là hợp tình hợp lý.

Lưu Đàn nhìn Minh Hoàn chằm chằm: “Nàng thích ta thật à?”

Minh Hoàn gật đầu: “Thích thật.”

Lưu Đàn cũng ôm chặt nàng rồi hôn lên trán nàng: “Vậy nàng không được rời khỏi ta. Nếu ta biết nàng đang nói dối thì nhất định phải cho nàng…”

Minh Hoàn bị hắn ôm rất chặt, bên đùi bị hắn cộm lên có hơi đau.

Minh Hoàn biết, Lưu Đàn đang khó nén nổi cảm xúc.

Nhưng nàng không muốn trải qua một đêm động phòng nữa, chuyện đó quả thực đau lắm.

Minh Hoàn do dự một lúc lâu. Đột nhiên nàng nắm chặt lấy Lưu Đàn: “Điện hạ nhẫn nại một lát.”

Lưu Đàn: “!!!”

Lưu Đàn thật không dám tin. Hắn hết sức kinh hãi, giả dụ Minh Hoàn muốn giết hắn, hắn cũng không khiếp sợ thế này.

Lòng bàn tay Minh Hoàn rất mềm mại, còn thoải mái hơn cảm giác sờ vào bông vải nữa. Nhưng tay nàng quá nhỏ, căn bản là một tay không nắm hết được nên không thể không dùng cả hai tay. Minh Hoàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Điện hạ cũng hơi quá đáng rồi đó.”

Ở chung với Lưu Đàn bao nhiêu năm như vậy, về phương diện này, Lưu Đàn quá chủ động mà Minh Hoàn thì vẫn luôn rất bị động. Thế nhưng lúc này đây, Minh Hoàn không thể không chủ động một lần.

Dù sao chăng nữa, chồng của nàng hiện giờ vẫn còn là một người đàn ông rất trong sáng.

Minh Hoàn biết hắn phải nhịn sẽ rất khó chịu. Nàng đã ở đây vậy thì chắc chắn không thể để cho hắn phải chịu đựng. Nhịn ra bệnh thì không hay lắm đâu.

Mặt Lưu Đàn đột nhiên đỏ ửng. Mắt hắn sâu thăm thẳm nhìn Minh Hoàn chằm chằm, dường như không dám tin là Minh Hoàn đang giúp hắn.

Tay Lưu Đàn phủ lên tay nàng.

Hắn bắn ra rất nhanh. Đây hẳn là lần nhanh nhất trong trí nhớ của Minh Hoàn, ước chừng xấp xỉ một khắc đồng hồ.

Minh Hoàn dùng tay áo lau mặt rồi lại lấy khăn để lau.

Lưu Đàn không dám tin hắn lại có thể nhanh như vậy. Tuy rằng một khắc đồng hồ đã không tính là ngắn, thế nhưng, hắn biết hắn cũng không đến nỗi kém đến thế. Lưu Đàn cảm thấy mất mặt: “Ta…”

Hắn muốn giải thích nhưng lại không tìm ra lời nào để giải thích.

Minh Hoàn an ủi lòng tự trọng bị tổn thương của Lưu Đàn: “Điện hạ có lẽ là lần đầu tiên. Lần sau sẽ tốt thôi, yên tâm đi, điện hạ sẽ rất lợi hại.”

Lưu Đàn cũng không biết vì sao Minh Hoàn lại hiểu biết nhiều như vậy. Tạm thời hắn không muốn nghĩ nhiều, Minh Hoàn trong sáng hay quyến rũ hắn đều thích hết, chỉ cần nàng là Minh Hoàn thôi. Lưu Đàn đột nhiên phủ kín môi Minh Hoàn, nói giọng nỉ non: “Lần sau ta nhất định phải cho nàng biết thế nào là lợi hại.”

Minh Hoàn thầm nghĩ đêm nay không cần bị Lưu Đàn giày vò, về phần lần sau — nói không chừng lần sau còn chưa tới thì nàng đã tỉnh lại rồi.

Tới tận bây giờ, Minh Hoàn vẫn cảm thấy nàng đang nằm mơ. Nói không chừng lúc nào đó nàng sẽ tỉnh mộng, thoát khỏi giấc mơ kỳ quái này.

Minh Hoàn nhắm hai mắt lại, một lần nữa đi vào giấc ngủ.

Lưu Đàn ngắm Minh Hoàn thật lâu, ánh mắt không hề dời đi. Hắn cảm thấy hết thảy mọi việc hôm nay đều giống như một giấc mơ, một Minh Hoàn tốt thế này dường như không thuộc về hắn.

Nhưng hắn lại chân thành tha thiết mà ôm Minh Hoàn vào lòng.

Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Minh Hoàn sẽ vẫn đối xử với hắn dịu dàng như đêm nay sao?

Lưu Đàn nhìn Minh Hoàn chằm chằm, chỉ lo nàng sẽ đột nhiên biến mất.

Ngày kế, Minh Hoàn mở mắt ra. Nàng vốn cho là mình sẽ tỉnh lại ở trong cung, không ngờ, nàng vẫn đang ở trong Vương phủ. Lưu Đàn đang nhìn nàng. Hình như cả đêm hắn không ngủ, đáy mắt có ít tơ máu màu đỏ, ánh mắt hung ác lạnh lẽo, giống như trời sinh hắn đã cay nghiệt như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện