Coi như anh cầu xin em, em đi đi.
Lục Khải Minh ở ngoài cửa sổ chứng kiến một màn trong phòng, cũng may là anh cả không thấy, bằng không thì tám phần mười sẽ ngã khỏi xe lăn.
Cho dù có thừa nhận hay không, sự thật vẫn là chỉ có mình Trường An ép được Lục Thành ăn.
Nói theo một góc độ khác, là nó nguyện ý để Trường An quản thúc bản thân.
Trong mắt Lục Khải Minh không tự chủ tuôn ra mấy phần hoài niệm, trong quá khứ cũng từng có người quản mình như thế, tiếc thay duyên phận không đủ sâu đậm, chậm rãi phai nhạt dần.
"Chú tư, vào ăn hai miếng nhé?"
Trong phòng đột nhiên truyền ra giọng nói mang theo ý cười của Cố Trường An. Là một trưởng bối, việc Lục Khải Minh nhìn lén bị bắt ngay tại trận. Ông cũng không chuồn, thoải mái bước vào.
Lục Khải Minh nói ông ăn rồi, Cố Trường An nghe vậy thì không lôi kéo nữa.
Lục Thành lại càng không quan tâm, trong mắt hắn chỉ có Cố Trường An. Chỉ có điều, trong cặp mắt kia có quá nhiều tơ máu đỏ, khiến hắn hiện ra như một tên nghiện điên cuồng, mà Cố Trường An chính là chất gây nghiện của hắn.
Lục Khải Minh nhìn đôi mắt kia của cháu trai lớn, hiểu ngay hắn tối qua cả đêm không ngủ, cũng biết lý do là gì.
Xuất phát từ sự lo lắng, Lục Khải Minh hỏi câu: "A Thành, tối qua hai đứa không sao chứ?"
Lục Thành cau mày ăn cà rốt, giọng mơ hồ: "Rất tốt."
Lục Khải Minh ngờ vực nhìn cháu trai lớn, rồi lại nhìn Cố Trường An, vừa khéo trông thấy cậu đang xoa eo.
"..." Đúng là rất tốt thật.
Lục Khải Minh muốn nói lại thôi.
Cố Trường An hiểu ý nói: "Cháu nắm chắc."
Lục Khải Minh lúc này mới yên tâm. Ông đang định nói chuyện thì thấy Cố Trường An tiếp tục, "Chú tư, liệu chú có thể giúp cháu đến nhà bếp dặn dò làm thêm chút đồ bổ được không?"
Đồ bổ? Lục Khải Minh kinh ngạc nhìn Cố Trường An lâu hơn, đây là biết thể chất mình quá kém, trông bênh tật, cho nên muốn bồi bổ cho tốt? Vấn đề là những căn bệnh đó là mang từ trong bụng mẹ ra tới, bồi bổ kiểu gì đây.
Không làm khó dễ chút nào, Lục Khải Minh cực kỳ hoà ái đồng ý: "Được chứ."
Lục Thành gắp rau dưa cho cậu: "Không thể uống lung tung, phải mời Uông lão tiên sinh tới xem một chút."
"Không cần." Cố Trường An hời hợt, "Em chỉ là hơi thiếu máu, hơi hạ đường huyết."
Lục Thành đặt bát đũa xuống, ánh mắt sắc bén nhìn sang: "Có phải là em có việc giấu anh không?"
Cố Trường An hỏi ngược lại: "Hiện tại em cùng ăn cùng ở với anh, có thể có chuyện gì?"
Lục Thành tiếp tục quan sát cậu: "Cũng bởi vì anh không biết, cho nên mới hỏi em."
Cố Trường An mất kiên nhẫn nói: "Không muốn ăn thì đừng ăn nữa."
Mặt Lục Thành gầy khủng khiếp, xương gò má nhô lên, hốc mắt hãm sâu, khi đôi mắt trừng sang có phần doạ người.
Lục Khải Minh vừa nhìn đã thấy không ổn, vội vàng điều đình: "Mới vừa rồi còn tốt mà, sao giờ lại cãi nhau rồi?"
Cố Trường An và Lục Thành trăm miệng một lời: "Không có cãi nhau!"
Lục Khải Minh: "..."
Được, ông già đây không chơi với đám trẻ tuổi các người nữa, chơi không lại.
Hiệu suất làm việc của nhà họ Lục rất cao, sau khi ăn xong chưa bao lâu đã có hạ nhân bưng bê đồ bổ. Cố Trường An không biết là cái gì, ngửi muốn ói, kiên trì nuốt xuống.
Hạ nhân mang theo bát rỗng rời đi, một khắc cũng không dừng.
Toàn bộ vườn thượng uyển rộng lớn lâm vào không gian tĩnh lặng, chẳng biết có phải vì kết giới hay không mà ngay cả một con côn trùng, con chim cũng không có.
Nếu không phải Cố Trường An đến thì nơi này vẫn sẽ như hôm qua, âm u đầy tử khí.
Cố Trường An ngồi xổm ở chỗ đất hồi sáng mới gieo hạt giống xem, bà ngoại Lập Xuân không nói làm sao chăm sóc, chỉ nói cứ gieo là sẽ sống. Cậu không cảm nhận được linh khí dồi dào của nơi này, khí trời ngược lại vô cùng ẩm ướt.
Sau lưng bất thình lình vang lên giọng nói: "Vườn thượng uyển không có linh khí, em trồng ở đây không nảy mầm được đâu được đâu, sẽ chỉ từ từ khô héo."
Cố Trường An hỏi: "Tại sao không có linh khí?"
"Cách trở kết giới." Lục Thành nói, "Bây giờ em có hai lựa chọn. Một, nhặt lại hạt giống hoa chờ đến khi kết giới của vườn thượng uyển không còn rồi hẵng gieo lại. Hai, trồng ở bất cứ chỗ nào ngoài vườn thượng uyển."
Cố Trường An đẩy đẩy kính: "Trước đây anh từng sống ở đâu?"
Lục Thành nhìn ra tâm tư của cậu, lúc trả lời như cũng cho phép: "Vườn lan."
Cố Trường An lại hỏi: "Đó là nơi tư nhân của anh?"
Lục Thành ngẩng đầu: "Ừm."
Hắn đưa một thứ màu vàng, như rồng mà không phải rồng: "Anh không thể rời khỏi vườn thượng uyển, em chỉ có thể tự mình đi."
Cố Trường An bèn đào lại hạt giống nhét vào trong túi, đưa đến vườn lan.
Nơi ấy có hạ nhân trông coi, không cho vào. Cậu lấy món đồ nhỏ Lục Thành đưa, thuận lợi được cho qua.
Đi vào, Cố Trường An đã hiểu tại sao lại gọi là vườn lan, phóng tầm mắt nhìn xa, trong tầm nhìn là cả một vùng hoa lan rộng lớn.
Cậu rất không đúng lúc nghĩ, mỗi một ngày trong quá khứ, đứa nhóc Thập Nhị kia đều ra ra vào vào vườn lan, xử lý áo cơm sinh hoạt thường ngày của người đàn ông, chăm sóc hắn và hoa lan của hắn.
Vị chua này tới đột xuất, không thể ngăn cản, lập tức bao phủ lấy cả người Cố Trường An, lan dần từ chân trở lên, cả người cậu đều chua chát, khó chịu, lại không thể làm gì được.
Là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng rắm gì.
Cố Trường An trồng cả hoa lẫn đất vào bên trái vườn lan này. Cậu không lập tức rời đi mà tiến vào tầng gác, muốn xem thử nơi Lục Thành sinh hoạt mấy chục năm.
Vừa mới tiến vào, Cố Trường An đã cảm nhận được một luồng khí tức. Cậu đi tới khởi nguồn của khí tức, trông thấy thiếu niên tóc vàng đang ngồi xếp bằng trên giường gỗ.
Thập Nhị khẽ thở ra hơi, đôi mắt đang nhắm chậm rãi mở, không nói một lời nhìn người đến quấy rối cậu đang ngồi xuống.
Cố Trường An: "Tại sao cậu lại đây?"
"Lời này hẳn là tôi nên hỏi anh." Thập Nhị đáp, "Tôi vốn luôn ở đây."
Sắc mặt Cố Trường An trầm xuống trong nháy mắt. Cậu nhìn quanh bày trí trong phòng: "Nếu như tôi đoán không sai thì đây là phòng ngủ của Lục Thành, cậu và anh ấy ở cùng nhau?"
Lời nói dối bị chọc thủng ngay tại chỗ, khoé miệng thẳng tắp của Thập Nhị sinh ra độ cong cứng ngắc.
Cố Trường An cười nhạo: "Xem ra tôi phải kiếm thời gian tìm Lục Thành lĩnh giáo một chút, có phải hạ nhân của Lục gia khác hạ nhân ở chỗ khác không, mà có thể tuỳ tiện vào phòng ngủ của chủ nhân."
Gương mặt đang cúi của Thập Nhị ngẩng lên, lạnh lùng từ trong hàm răng bò ra vài chữ: "Anh ỷ vào việc đại thiếu gia thích anh."
Cố Trường An khẽ cười thành tiếng: "Đúng vậy đó."
Hơi lạnh trong tròng mắt Thập Nhị tản đi. Cậu bỗng nhiên nở nụ cười: "Cố Trường An, nói thật với anh, bất luận là anh tìm đại thiếu gia, hay là hỏi bất cứ người nào của nhà họ Lục, đều sẽ nhận được chung một đáp án. Phòng ngủ của ngài ấy chỉ có tôi có thể đi vào, những người khác không thể, chỉ có tôi mới được hầu hạ gần ngài."
Một ngụm máu vọt tới cổ họng Cố Trường An.
Nửa ngày cậu lắc đầu than thở: "Cậu nhìn cậu xem thằng nhóc này, sao lại cố ý chọc giận tôi? Phép khích tướng đối với tôi là vô dụng."
Xong liền vứt ra một câu: "Tôi đây, trước mắt còn chưa kết hôn cùng Lục Thành, không phải vợ cả của anh ấy, cậu cũng không phải là tiểu tam tiểu tứ. Hai ta đừng cứ gặp mặt là lại nói chuyện cẩu huyết thế kia, không đáng."
Gương mặt xinh đẹp của Thập Nhị lúc xanh lúc đỏ, cậu tựa hồ có hơi nổi nóng, càng nhiều hơn chính là ngoài ý muốn: "Cố Trường An, sức chịu đựng của anh cao hơn so với tôi tưởng tượng. Tôi cứ ngỡ ngay từ khi anh nghe thấy câu nói đầu tiên là đã ra tay đánh nhau với tôi."
Cố Trường An nói: "Tôi không bắt nạt mấy thằng nhóc."
Thập Nhị bước xuống giường gỗ, vuốt nếp gấp trên trường bào trắng: "Dựa theo tuổi tác, tôi còn lớn hơn ông nội của anh."
Cố Trường An ác ý cười nói: "Tôi không nhìn tuổi tác, nhìn vẻ ngoài."
Vẫn luôn nắm giữ dáng vẻ thiếu niên, mãi mãi cũng không thể thay đổi Thập Nhị nghẹn lại, sắc mặt tương đối khó coi: "Nghe bảo tối qua anh lưu lại vườn thượng uyển."
Cố Trường An nói: "Đây là chuyện rõ rõ rành rành."
"Hắc Diệu kia không thể tiêu diệt, nó luôn ở trong cơ thể đại thiếu gia. Nếu nó chờ được cơ hội thế chỗ..." Thập Nhị hé miệng, "Dẫu cho có hi sinh toàn bộ gia tộc, cũng không thể cứu đại thiếu gia."
"Chưa nói đến chuyện thắp sáng thêm hồn đèn cần điều kiện gì, vì mặc dù có đáp ứng hết thảy điều kiện thì nó cũng sẽ không sáng, bởi nó chỉ có thể sáng lên một trăm năm một lần."
Cố Trường An mở ghế gỗ ra ngồi xuống, trong lòng hậm hực, ngoài miệng nhẹ nhàng nói: "Chậm rãi dung hợp cùng nguồn sức mạnh kia không phải tốt, mười ngày không được, vậy thì một tháng, một tháng không được thì một năm, luôn có một ngày có thể dung hợp toàn bộ."
Thập Nhị nói: "Anh vừa đến, ngài ấy liền xoay quanh anh."
"Tôi là bạn trai anh ấy, vây quanh tôi thì có làm sao?" Cố Trường An liếc mắt, không mặn không nhạt nói, "Tôi không đến, mấy người nhìn anh ấy chết?"
Thập Nhị không nói gì.
Cố Trường An tháo kính xuống, tay bóp bóp sống mũi, trầm giọng hỏi: "Những vết thương trên người anh ấy đều là tự mình làm đúng chứ?"
Thập Nhị như trước không lên tiếng.
Cố Trường An vuốt vuốt mái tóc rối trên trán về sau, hiếm thấy nói lời thành khẩn: "Thập Nhị, tôi nhìn ra được, cậu thật sự muốn tốt cho thiếu gia nhà cậu, nếu đã như vậy thì đừng tranh đấu đối đầu nhau với tôi, mục tiêu của chúng ta cùng chung một thứ, là đều hi vọng anh ấy có thể tốt lên, chứ không phải bộ dạng không ra người không ra quỷ như hiện giờ."
Cậu lời đầu không khớp lời sau: "Phòng ngủ này còn lớn hơn cái sân nhà tôi gấp hai lần, thiếu gia nhà cậu thật là biết hưởng thụ."
Thập Nhị ngoảnh mặt làm ngơ đi về phía cửa, đằng sau vang lên giọng nói: "Kể cho tôi chút truyện trước đây của đại thiếu gia nhà cậu đi, ví như một ngày anh ấy trải qua như nào, tiêu khiển gì, sở thích, mấy điều kiểu vậy."
Cố Trường An thấy Thập Nhị không dám tin quay đầu lại, cậu hòa nhã nở nụ cười.
Trong giọng Thập Nhị không có cảm xúc trập trùng: "Anh không ngại?"
Lòng Cố Trường An nói, mẹ nó tôi điên rồi sao mà không ngại, nhưng nụ cười trên mặt cậu bất biến: "Làm sao có thể."
Thập Nhị đã điều tra người trước mặt này, biết cậu trong ngoài không đồng nhất, chuyên nguỵ trang. Lúc thường nở nụ cười hữu nghị thuần khiết lương thiện với bạn, trong lòng nhất định là đang tính kế bạn.
Cố Trường An nhíu nhíu mày: "Hả?"
Thập Nhị lạnh nhạt mở miệng: "Không có nhiều thứ để nói. Đại thiếu gia từ khi còn rất nhỏ đã được xem như là tộc trưởng đời tiếp theo mà bồi dưỡng, không cho phép ở chung với các thiếu gia tiểu thư khác của Lục gia. Đa phần thời gian ngài ấy đều hoạt động trong toà thành dưới lòng đất, rồi hoàn thành nhiệm vụ các trưởng lão bàn giao."
Vừa dứt lời, ngữ điệu của cậu dần phai nhạt từng chút: "Tôi chỉ là một người hầu, chủ yếu phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của ngài ấy, những thứ khác không nằm trong phạm vi tôi có thể quản lý."
Cố Trường An đeo kính vào lại lần nữa, rất thân thiết nhìn thiếu niên: "Có một vấn đề tôi muốn hỏi cậu, cậu có bao nhiêu anh chị em vậy?"
Thập Nhị đề phòng: "Liên quan gì đến anh?"
"Tò mò." Cố Trường An nói, "Tổng cộng có bao nhiêu? Một hai trăm? Các cậu ở đâu? Ăn gì?"
Khoé miệng Thập Nhị mơ hồ co rúm một chút.
Người này thật đáng ghét, đại thiếu gia bị quỷ mê hoặc hồn, cậu nghĩ.
Lúc Thập Nhị đi tới cửa bỗng dừng lại, không quay đầu nói: "Cố Trường An, anh đến để chăm sóc đại thiếu gia, không phải để ngài ấy chăm sóc anh. Nếu anh không muốn để hạ nhân hầu hạ bên cạnh ngài ấy, vậy thì những chuyện đó phải do anh làm."
Cố Trường An giật nhẹ miệng lưỡi, cũng thật bận tâm quá nhiều, cậu thật khó khăn thở dài: "Cái đó sợ là không được, thiếu gia nhà cậu là người vô cùng tài giỏi, lòng tôi có thừa, mà sức không đủ."
Thập Nhị lập tức quay đầu, mặt đỏ đến sắp rỉ máu: "Lưu manh!"
Cố Trường An: "..."
Ra khỏi vườn lan, Cố Trường An nhìn thấy một bé gái trông khá giống với Thập Nhị, cũng là tóc vàng, xù, rất đáng yêu.
Bé gái hò reo nhào tới lồng ngực Thập Nhị: "Anh ơi!"
Hoá ra là anh em à, Cố Trường An chưa đi được hai bước đã nghe thấy giọng của Thập Nhị, khác với lúc nói chuyện với cậu hay Lục Thành, mang theo chút nghiêm khắc.
"Thập Cửu, đi xuống."
"Ôm một cái thôi mà."
"Em là đại cô nương, không thể ôm."
"Sao lại không thể, anh là anh ruột của em mà."
"Vậy cũng không được, em mà ôm, mấy đứa Nhị Thập, Nhị Thập Nhị, Nhị Thập Lục cũng sẽ học theo em."
Cố Trường An cảm thấy cha mẹ Thập Nhị thật sự ghê gớm, đặt tên cực kỳ tuỳ tiện, thế mà vẫn rất có ý nghĩa, dựa theo thứ tự sinh mà đặt. Vừa nghe đã biết là người một nhà, không cần phải hoá về nguyên hình.
Phát hiện sau lưng có một tầm mắt, Cố Trường An nghiêng đầu, khoé môi nhếch lên.
Thập Cửu căng thẳng tay túm lấy váy, vô cùng ngượng ngùng chào hỏi: "Chào, chào anh."
Cố Trường An mỉm cười: "Chào em."
Thập Nhị kéo tay em gái rời đi ngay, cứ như Cố Trường An là con sói xấu xa.
Thập Cửu nhìn lại theo mỗi bước đi, nhận ra độ cong bên môi của cái người rất dễ nhìn kia dần biến mất không còn, trông có phần làm đau lòng người, cô bé liền nói vậy ngay.
Thập Nhị giật mình: "Em mới bao lớn mà đã biết đau lòng là cảm giác gì?"
"Sao em lại không biết." Miệng Thập Cửu vểnh lên, ra dáng nói, "Em biết chứ, mỗi lần A Mao không cho em ôm lúc ngủ, em sẽ đau lòng, thật sự đau, đau lắm luôn đau lắm luôn."
Thập Nhị: "..."
A Mao là con cáo trắng nhỏ Thập Cửu nuôi, một ngày nọ nhặt về từ trong núi, bèn nuôi dưỡng bên người.
Cái tay được anh trai nắm lấy của Thập Cửu hơi chảy mồ hôi, cô bé buông ta, chạy từ bên phải qua bên trái, đưa tay phải cho anh trai cầm lấy, nhảy nhót nói: "Anh, người kia trông không có đáng sợ như mọi người nói, không hề dữ tợn tẹo nào, cũng không có ba đầu sáu tay, khi cười lên trông rất dễ nhìn."
Thập Nhị dừng bước lại, khom lưng nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, con trai trông càng đẹp càng tệ."
Thập Cửu như hiểu như không, cô bé lẩm bẩm: "Vậy đại thiếu gia là người tệ nhất Thập Cửu từng gặp."
Bước chân Thập Nhị nghiêng ngả một cái.
Cái cách này thực sự không hiệu quả, thôi, nhân loại là sinh vật cực kỳ phức tạp đáng sợ mạnh mẽ, để sau này dạy lại Thập Cửu đi.
Cố Trường An trở về vườn thượng uyển, phát hiện người đàn ông vẫn đứng ở cổng đá hình bán nguyệt. Khi cậu chạy đi trông thế nào, thì lúc quay về là thế đó.
"Em mà về trễ thêm tí nữa, anh sẽ biến thành hòn vọng phu."
Lục Thành không tỏ rõ ý kiến với chuyện cười của cậu: "Sao không đi dạo quanh thành?"
"Nơi này em chưa quen, nếu tuỳ tiện ra ngoài đi dạo, trong thành chỉ có mình em là người ngoại địa, quá chướng mắt, em sợ bị người ta đánh." Cố Trường An khoác tay lên bả vai người đàn ông, treo nửa người lên, "Chờ anh dẫn em đi dạo, có chỗ dựa, em có thể nghênh ngang mà đi."
Lục Thành thuận thế vớ bở ôm eo cậu vào lòng: "Được, qua một thời gian nữa anh đưa em đi dạo."
"Đúng rồi, hiện tại anh có thể dẫn em xuống thành Trường An dưới lòng đất."
Cố Trường An không có hứng thú gì: "Chờ anh khá hơn đã."
Lục Thành thở dài thấp đến không nghe thấy được.
Toàn bộ Lục gia đều đang chờ hắn khá lên, nhưng vấn đề là, ngay cả hắn cũng không biết đến bao giờ mới có thể khá.
Nguyên nhân Lục Thành không ra khỏi vườn thượng uyển ngoại trừ đến từ bản thân hắn, còn có hắn không muốn nhìn thấy mọi người lo lắng bất an, bộ dạng muốn nói lại thôi, sợ khiến hắn khó chịu cáu kỉnh.
Cố Trường An không kể chuyện thấy Thập Nhị ở vườn lan, chỉ nói hoa lan nở rất đẹp.
Lục Thành nhẹ như mây gió: "Vườn lan là chỗ ở ban đầu của mẹ anh, bà thích hoa lan."
Người Cố Trường An hơi khựng lại, có chút bất ngờ: "Vậy ư."
Lục Thành khom lưng xuống, môi kết máu đông cọ vào trong sợi tóc của Cố Trường An, cười thấp nói: "Trên người em có vị chua."
Cố Trường An không nói gì.
Lục Thành tuy không rời khỏi vườn thượng uyển, nhưng những việc xảy ra trong toà thành này, nếu hắn muốn biết thì nhất định sẽ biết.
Ánh mặt trời trong biệt viện rất tốt, Cố Trường An dời ghế tựa vào vườn hoa, co quắp bên trong tắm nắng. Nửa ngày cũng không nghe thấy người đàn ông có động tĩnh gì, cậu nhìn về phía phòng. Đôi mắt sắc bén phát hiện đối phương không biết lấy cây kéo từ đâu ra, đang hướng về một bên cổ của mình.
Trong nháy mắt đó, máu cả người của Cố Trường An đều ngưng đọng, cậu nghe thấy giọng nói mình thay đổi: "Con mẹ nó anh đang làm gì?"
Lục Thành bị rống không hiểu sao: "Cắt tóc ấy mà."
Hô hấp Cố Trường An dồn dập, càng ngày càng gấp rút, sau đó lại trở về tần suất ban đầu. Khoé môi mím lại của cậu hơi cong lên, cười ngoắc tay với người đàn ông trong phòng.
Lục Thành cảm giác như bây giờ mà sang sẽ bị đánh, nhưng hắn vẫn đi, kết quả không ngoài dự liệu, mới vừa tới gần đã bị đá một cước.
Đối với việc Cố Trường An ra chiêu gì, có mấy chiêu, hắn cũng đã sớm rõ như lòng bàn tay, lại không trốn, đứng yên tại chỗ chịu một cước, lông mày cũng không nhíu một cái.
Cố Trường An ngồi trên ghế, dùng tư thế này nhìn người đàn ông đưa ánh mắt từ trên cao xuống: "Tự cắt tóc cho mình sao, anh kiếm bản lĩnh đó đâu ra vậy?"
Vẻ mặt Lục Thành vô tội. Cơ thể hắn gầy nghiêm trọng, bày ra cái biểu cảm này, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy sợ sệt.
Cố Trường An nhìn mà lòng ngộp đến hoảng, cậu tháo kính xuống, dùng sức nhấn nhấn viền mắt đang toả nhiệt, khép nửa mí mắt nói: "Đang yên đang lành sao lại muốn cắt tóc?"
Lục Thành day ấn đường: "Em chê tóc anh dài."
"À." Cố Trường An bật cười, "Em chê anh tóc dài, anh lập tức cắt đi. Em còn chê anh gầy như quỷ nữa đó, vậy sao buổi trưa anh không ăn được hai bát cơm?"
Lục Thành không chút nghĩ ngợi nói: "Trước khi em tới, một ngày anh cũng không ăn cái gì."
Nói xong cũng tự muốn đánh mình.
Cố Trường An nghe vậy, trên mặt không thấy nửa sự tức giận, trái lại nụ cười càng thêm dịu dàng: "Thành tiên rồi."
Sau lưng Lục Thành lạnh toát, số lần hắn luống cuống hoảng hốt không bao nhiêu, nhưng tất cả đều là bởi người này, bao gồm hiện tại: "Trường An, anh không phải là không muốn ăn, mà là thật sự không có khẩu vị. Em đã đến rồi, tâm trạng anh tốt lên, anh..."
"Đừng nói thế."
Cố Trường An lấy tay che mặt, giọng nói buồn bã lách qua khe hở, "Lục Thành, anh ngoan ngoãn, đừng làm em sợ, được không?"
Cổ họng Lục Thành lăn: "Được."
Cố Trường An không cứ thế cho qua, gần như hùng hổ doạ người: "Anh thề đi."
Lục Thành ngồi xổm xuống, tách bàn tay đang bụm mặt của Cố Trường An, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, nhìn nỗi lo lắng trong mắt cậu, khàn giọng nói: "Anh thề, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Tựa sát một chút, cảm xúc của Cố Trường An ổn định lại. Cậu bảo Lục Thành ngồi, bản thân cầm kéo đứng đằng sau, mặt đầy vẻ trầm tư.
"Lục Thành, anh muốn kiểu tóc gì?"
Không có tiếng đáp lại.
Đầu Cố Trường An nhổm về phía trước nhìn, người đàn ông đang dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.
Vẫn duy trì cái tư thế kia, ánh mắt Cố Trường An không biết nên đặt ở đâu. Quan sát vết thương trên môi người đàn ông một hồi, hồi sau lại nhìn hai gò má hõm xuống của hắn, tiếp nữa lại nhìn sắc mặt mờ mịt, cứ như vậy hết chỗ này sang chỗ khác, mãi đến khi bắp thịt đau nhức mới ngưng.
Mộc chốc sau, Lục Thành đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, ngực hắn đập mạnh, tiếng hít thở không theo kịp nhịp tim, giống như là bị hen suyễn, trong cổ họng tất cả đều là tiếng thở dốc hồng hộc.
"Sao thế..."
Cố Trường An từ phía sau đứng trước mặt người đàn ông, trong miệng mới phát ra hai chữ, còn chưa nói hoàn chỉnh, đã bị hắn siết lấy, lực cánh tay khủng bố.
Mặc dù xương bị ghìm đau đớn, Cố Trường An vẫn thả lỏng tay, chốc chốc lại vỗ lưng của người đàn ông, mang theo ý muốn trấn an.
Cảm giác được người đàn ông ôm mình đang phát run, ấn đường Cố Trường An nhăn chặt: "Gặp ác mộng?"
"Ừm..." Giọng nói khàn khàn khó phân biệt phát ra trong cổ họng Lục Thành, "Anh mơ thấy cả người em toàn là máu, cả người toàn là, giống như, giống như một huyết nhân."
Cố Trường An ngẩng đầu khỏi lồng ngực người đàn ông, hôn nhẹ lên môi mỏng của hắn: "Thả lỏng nào, không sao, chỉ là giấc mộng mà thôi."
Lục Thành đột nhiên đẩy cậu ra.
Lần này không hề có phòng bị, Cố Trường An trực tiếp bị đẩy đi rất xa, thiếu chút nữa đã đứng không vững ngã xuống đất. Mặt cậu lạnh dần, nhưng khi trông thấy bộ dạng sắp khóc người đàn ông, cậu tức khắc khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Chẳng phải em đã nói rồi sai, chỉ là mơ thôi."
Lục Thành không hề bị lay động: "Em đi mau đi."
Cố Trường An kiên nhẫn nói: "Giấc mơ trái ngược với thực tế."
"Anh không quan tâm." Thần sắc Lục Thành quyết liệt, "Em đi mau lên, không được ở lại vườn thượng uyển."
Cố Trường An đổi chủ đề: "Em mới cắt tóc cho anh, anh muốn nhìn thử không?"
Gân xanh trên cổ Lục Thành nổi lên: "Cố Trường An!"
Cố Trường An cười với hắn bằng nụ cười dịu dàng nhất đời cậu: "Ừm."
Lục Thành đau đầu sắp không chịu nổi, hai tay nắm thành quyền dùng sức ấn ấn huyệt thái dương, tấm lưng cao lớn cong thành một hình dạng thống khổ: "Coi như anh cầu xin em, em đi đi."
Hết thảy cảm xúc trên mặt Cố Trường An rút sạch: "Cũng chỉ là một giấc mộng, anh đang sợ cái gì?"
Lục Thành không nhìn cậu: "Em đi rồi, anh mới có thể tu luyện thật tốt."
Cố Trường An thấy người đàn ông khó chịu cong lưng, cơ thể tựa như đã không còn chịu nổi gánh nặng. Cậu ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, một lát sau mới chớp mí mắt xuống: "Được, em đi."
Bốn phía trở nên tĩnh mịch.
Lục Thành nhớ tới giấc mơ kia, một nỗi đau xót tiến đến từ khắp bốn phương, thuận theo tứ chi xương cốt của hắn lẩn trốn, không ngừng lan rộng khắp cơ thể. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống đất, đau đớn ôm lấy ngực.
Cố Trường An đến chỗ mẹ mình, cậu không làm gì khác, chỉ đọc sách.
Lâm Lam thấy con trai nửa ngày mới lật một tờ, biết ngay cậu có tâm sự, muốn nói cái gì, lại cảm thấy vô nghĩa, yên lặng lui khỏi gian phòng, để cậu một mình một chỗ.
Cố Trường An thật sự không muốn đi, chỉ là cậu đang nổi nóng, sợ không khắc chế được sẽ động thủ đánh người đàn ông, nói những lời không thể rút lại khiến đối phương đau lòng. Không thể làm gì khác hơn ngoài tạm thời rời đi một lúc, giúp mình tỉnh táo hơn chút.
Chẳng biết qua bao lâu, mí mắt Cố Trường An bỗng dưng nhảy một cái, nỗi bất an khó giải thích kéo tới, cậu an ủi mình không có việc gì. Trời còn chưa tối, tức là thời gian cậu rời khỏi vườn thượng uyển cũng chưa lâu, chỉ hơn ba tiếng.
Ngược lại vừa nghĩ, người đàn ông kia cố chấp ở lại một mình trong vườn thượng uyển, vạn nhất xảy ra chuyện gì... đầu ngón tay nắm đầu trang giấy của Cố Trường An dùng sức, một khắc sau lập tức ném sách chạy ra ngoài.
Nửa đường đụng phải mẹ, Cố Trường An từ sắc mặt của bà biết được câu trả lời. Hô hấp cậu lạnh lẽo, tim đập kịch liệt, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong vườn thượng uyển, tiếng tim đập đột nhiên ngưng lại.
Phòng khách vốn dọn dẹp sạch sẽ bừa bãi khắp nơi, người đàn ông trước khi cậu rời đi còn sống sờ sờ giờ khắc này đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, như là đột nhiên ngã nhào xuống, trán bị va thành vết thương lớn, máu thịt be bét.
Uông lão tiên sinh đang xử lý vết thương trên trán Lục Thành, không chỉ có ông, cả trợ lý cũng rất bình tĩnh.
Dù là ai thì hai tháng này thường thường ghé một chuyến, chữa trị cùng một bệnh nhân, thương tổn to to nhỏ nhỏ một đống, muốn không bình tĩnh cũng khó.
Không khí trong phòng ngột ngạt, Lục Khải Phong trên xe lăn quát lớn hỏi: "Đây là thành quả chăm sóc chu đáo của cậu?"
Cố Trường An không nói một lời, sắc mặt tái nhợt cực kỳ dọa người.
Lục Khải Phong còn muốn nói gì nữa, Lâm Lam lên tiếng cắt ngang: "Trường An mới rời đi chưa bao lâu."
"Ý của cô là, cậu ta không ngờ rằng con trai tôi sẽ xảy ra chuyện?" Lục Khải Phong vỗ tay vịn xe lăn, "Lẽ nào trước khi tới đây nó không biết sao? Không biết tình hình bên giờ của con trai tôi rất không ổn định sao?"
Mặt Lâm Lam trắng bệch: "Lục đại ca, toàn bộ Lục gia của anh đều bó tay toàn tập. Con trai của em không thể vừa tới hai ngày đã có thể..."
Lục Khải Phong giận dữ quát lên: "Đó là họa do chồng cô con trai cô gieo xuống. Ai mới là người đáng trách?!"
Khóe mắt Lâm Lam nhất thời đỏ ửng, nhìn sang bằng ánh mắt tràn ngập ưu thương.
Lục Khải Phong phát tiết xong cũng có chút hối hận, nhìn bộ dạng loạng choà loạng choạng của bà, thở dài nói: "Lam muội, anh cũng chỉ là người làm cha, em không thể thông cảm cho anh sao?"
Lâm Lam lấy khăn lau nước mắt.
Lục Khải Minh ra hiệu cho họ nhìn Cố Trường An, người đang trông cực kỳ không đúng: "Hai người đừng cãi nhau nữa."
Trong phòng yên tĩnh lại.
Uông lão tiên sinh băng bó xong vết thương cho Lục Thành, lập tức mang theo trợ lý rời đi. Ông là bác sĩ của Lục gia, cả nhà đều ở nơi này, nhận được sự che chở của nhà họ Lục. Mấy năm nay cũng mở trường truyền thụ kiến thức y học, vô cùng được người ta tôn kính.
Lão tiên sinh vừa đi, Lục Khải Minh liền vừa thì thầm với anh cả vừa rời khỏi.
Lâm Lam rời đi cùng bọn họ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Trường An. Trong không khí có mùi máu tanh, mùi nước khử trùng, mùi thuốc, tất cả những mùi vị ấy hợp lại cùng nhau, tiến vào phế quản của cậu theo từng lần hô hấp, dường như mang theo dược hiệu ăn mòn, khiến cậu đau đến gương mặt trắng phiếm xanh, cơ thể có chút co giật.
Cố Trường An bình tĩnh cho mình một cái bạt tai: "Là lỗi của em, em không nên xem anh là người bình thường."
Cậu cười khổ: "Anh nói xem anh với em còn sức so đo gì nữa đây."
Đầu người trên giường quấn một vòng vải trắng, trên gương mặt gầy gò không hề tồn tại chút sinh khí nào.
Cố Trường An nhìn mà lòng hoảng, cậu đi tới, dùng tay đặt dưới mũi người đàn ông, cảm nhận được hơi thở yếu ớt mới có cảm giác như sống lại: "Em cho anh một cơ hội, anh lại trả cho em một anh vỡ đầu chảy máu, sẽ không bao giờ có lần thứ hai."
Chưa tới nửa giờ sau khi màn đêm buông xuống, Lục Thành tỉnh lại. Hắn chỉ nắm chặt tay Cố Trường An áp lên khuôn mặt của mình.
Cố Trường An cảm giác như lòng bàn tay xuất hiện chất lỏng ấm áp, một giọt hai giọt, dần dần ướt một mảng. Cậu trầm mặc ngồi ở đầu giường, chờ đến khi tiếng nghẹn ngào bên tai dừng lại, mới lấy tay ra, đến gần hôn lên mặt người đàn ông.
Đời này sẽ không bao giờ yêu một ai khác tới thế.
Lục Thành không nhắc đến chuyện xảy ra chiều nay, Cố Trường An cũng hiểu ngầm không đề cập tới một chữ. Cậu đâu cũng không đi, chỉ trông nom bên cạnh đối phương, cơ hồ như hình với bóng.
Không chỉ có vậy, Cố Trường An còn không cho hạ nhân hầu hạ Lục Thành, tất cả vết thương trên người Lục Thành đều là một tay cậu xử lý.
Chuyện Thập Nhị thất sủng rất nhanh đã lan truyền khắp thành. Ban đầu không phụng dưỡng thành công, bây giờ cả chức vụ lo ăn, mặc, ở, đi lại cũng đều bị người ta lấy đi, quá đáng thương mà. Bỏ ra hơn một trăm năm tu vi, trở thành ân nhân Lục gia thì có được gì đây.
Mọi người ở sau lưng bàn tán sôi nổi, nhưng người trong cuộc thuỷ chung không ra mặt.
Chạng vạng ngày thứ ba, Cố Trường An nhấc theo ấm sắc thuốc ra ngoài, thấy thiếu niên áo trắng ở góc tường. Cậu đổ bã thuốc bên trong ấm vào vườn hoa, thái độ cực kỳ hữu hảo: "Nếu đã đến, tại sao không đi vào?"
Thập Nhị không có ý định vào. Từ ba năm trước, những khi cậu ta gặp mặt đại thiếu gia, phàm là có người này ở cùng, nhất định sẽ bị nhồi cơm chó, hỏi cậu: "Đại thiếu gia sao rồi?"
Cố Trường An dùng chân vùi bã thuốc: "Đang ngủ."
Trong mắt Thập Nhị rõ ràng chợt loé cái gì, có vẻ như là kinh ngạc, thứ cậu nghe được sau đó càng làm cậu thêm bất ngờ, hai mắt đều trợn to.
Cố Trường An nói: "Cậu tới đúng lúc lắm, giúp tôi trông anh ấy."
Thập Nhị không xác định hỏi: "Anh bảo tôi trông đại thiếu gia?"
"Chứ gì nữa?" Cố Trường An cười nói, "Trong vườn thượng uyển này trừ tôi và anh ấy cũng chỉ có mình cậu. Hiện tại tôi không tiện tìm người khác, một lát nữa tôi sẽ trở về."
Thập Nhị bước ra khỏi bóng râm góc tường, dựa vào ánh sáng đèn đường cách đó không xa nhìn Cố Trường An. Đây là người đại thiếu gia đặt trên đầu quả tim, có tìm ai thay thế cũng vô dụng.
Sở dĩ anh ta nói vậy, là bởi có đủ niềm tin với đại thiếu gia.
Thập Nhị không thể nói được là ước ao hay là điều gì, cậu đã đồng ý, bởi lẽ cậu là một thủ hộ linh, không có lý do để từ chối.
Cố Trường An đến tìm Lục Khải Phong, muốn một món vũ khí tiện lợi.
Lục Khải Phong ở sau bàn uống một ngụm trà: "Trong ngoài nơi này đều có hạ nhân Lục gia trông coi, có chuyện gì cứ dặn dò một tiếng là được."
Cố Trường An không đồng tình nói: "Dựa vào người khác chẳng bằng dựa vào chính mình, đặc biệt là trong thời điểm mấu chốt. Cháu nghĩ về điểm này, bác trai kiến thức sâu rộng hẳn là am hiểu hơn so với cháu."
Ném lời tâng bốc này qua, Lục Khải Phong nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải. Ông hất hất cằm, ra hiệu Cố Trường An tiếp tục.
Cố Trường An nói muốn món vũ khí sắc bén một chút, phải mỏng, nhỏ, thuận tiện mang theo bên người, nhưng không thể làm bị thương nội tạng, chỉ cần tạo ra vết thương ngoài da là được.
Rất nhiều yêu cầu, Lục Khải Phong suy tư nhìn con trai Cố Viễn, bảo cậu ra ngoài chờ.
Cố Trường An cũng không cần chờ bao lâu, đã lấy được vũ khí khiến mình hài lòng.
Trong thư phòng xuất hiện tiếng vang nhẹ nhàng, Lục Khải Phong lấy kẹo dẻo đường bên trong ngăn kéo ra, vừa xé vừa mở miệng: "Ông nói xem A Thành bị thu hút bởi điểm nào của thằng nhóc kia? Ban đầu đưa vào phòng nó nhiều đến vậy, một người nó cũng không lọt mắt, còn ầm ĩ với tôi, ầm ĩ với các trưởng lão, nói mình không tìm bạn đời."
Quản gia ở bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Lục Khải Phong chờ nửa ngày cũng không đợi được lời hồi đáp: "Hỏi ông đấy."
Quản gia một bộ vẻ mặt kinh ngạc: "Lão gia là đang nói với tôi?"
"Ông đây không phải là phí lời sao?" Lục Khải Phong vứt kẹo dẻo đường đã mở lên bàn, "Bên trong thư phòng này không phải chỉ có tôi và ông thôi à?"
Ông hừ lạnh: "Đừng cho là tôi không biết ông định giả câm giả điếc để lủi qua việc này."
Quản gia lo sợ mặt mày tái mét: "Lão gia hiểu lầm rồi. Tôi đã già, thính lực không tốt."
Mặt Lục Khải Phong đen kịt, hiểu lầm cái rắm! Ông bèn cầm kẹo dẻo đường ăn: "Khi A Thành dung hợp hết sức mạnh của Hắc Diệu, tu vi tăng mạnh, tôi sẽ không quản chuyện của nó và thằng nhóc kia nữa."
Bấy giờ thính lực của quản gia lập tức tốt lên: "Lão gia thật sự không quản?"
"Nếu đại thiếu gia không muốn ở nơi này nữa, mà muốn cùng thằng nhóc kia ra thế giới bên ngoài thì sao?"
Lục Khải Phong dửng dưng như không khoát tay chặn lại: "Đi thì đi thôi, tôi còn nhiều con trai con gái lắm, thiếu một mình nó cũng không ít."
Quản gia nói: "Lỡ như đại thiếu gia không trở về thì sao?"
"Lão gia, đại thiếu gia mà đi, ai sẽ kế thừa vị trí của ngài..."
"Tôi nói ông thật sự già rồi, sao lại lắm lời như vậy?" Lục Khải Phong không nhịn được, "Đi ra ngoài đi ra ngoài, đóng cửa lại cho tôi."
Quản gia vâng theo rời khỏi thư phòng.
Lục Khải Phong ăn xong kẹo dẻo đường, xoay ghế lăn đi tìm tứ đệ tán gẫu vậy. Trong đầu ông có tâm sự, nếu không vứt bớt thì đêm nay không thể nào ngủ được.
Cố Trường An chân trước về vườn thượng uyển, Thập Nhị chân sau rời đi.
Vết thương của Lục Thành lành nhanh hơn so với người thường, thương tổn trên trán không phải vấn đề to tát gì, chỉ là nội tạng không ổn, mùi thuốc trùm khắp cả người, nồng gay mũi, hắn hỏi: "Trường An, em đi làm gì vậy?"
Cố Trường An đáp: "Đại tiện."
Lục Thành kéo cậu vào trong lồng ngực, như con chó bự ngửi một cái: "Trên người không có mùi."
Cố Trường An nói: "Bị gió cuốn sạch rồi."
Lục Thành nắm cằm của cậu: "Em đi tìm cha anh."
"Anh đúng là chẳng thú vị gì hết." Cố Trường An xì, "Biết cũng biết rồi, còn thăm dò em chi?"
Lục Thành nhìn chằm chằm con mắt của cậu: "Anh không thăm dò em, thì làm sao biết em đang có suy tính với anh?"
Cố Trường An vỗ vỗ mặt người đàn ông, mỉm cười: "Suy tính thì sao, chẳng phải anh cũng phát hiện ra rồi à."
Lục Thành nhìn gương mặt tươi cười của cậu, hô hấp trầm xuống: "Trường An, em đừng cười như vậy với anh. Nói anh nghe xem, tại sao em lại tìm cha anh?"
Cố Trường An nói: "Tâm sự."
Lục Thành quái lạ hỏi: "Em tìm cha anh tâm sự?"
"Đúng vậy đó." Cố Trường An nhíu nhíu mày, đường hoàng ra dáng nói, "Dù sao cả em và ông ấy đều là người quan trọng trong cuộc đời anh, chung quy cũng có một ít chủ đề có thể tán gẫu."
Lục Thành: "..."
Cố Trường An ngáp một cái: "Mình ngủ thôi."
Lục Thành định nói gì, tiếng nói còn chưa phát ra, Cố Trường An đã hôn lên môi hắn.
Trong miệng bỗng ngọt ngào hơn, Lục Thành hỏi: "Gì thế?"
Giọng mũi của Cố Trường An xen thêm chút ý cười: "Kẹo."
Có dược hiệu giúp ngủ.
Lục Thành ăn viên kẹo kia, rất nhanh đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Cố Trường An lấy một bao thuốc từ balo, rút một điếu đặt bên mép, châm lửa híp mắt hút.
Hút xong một điếu thuốc, Cố Trường An nằm lại bên người người đàn ông, dùng bàn tay mình nắm lấy bàn tay hắn, mười ngón đan nhau.
Hơn ba giờ sáng, Cố Trường An đột ngột tỉnh dậy, men theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, cậu đối diện với cặp mắt đỏ ngầu kia, dây thần kinh trong đầu trong nháy mắt căng đến cực hạn.
Tà khí giữa ấn đường Lục Thành rất nặng. Hắn nhếch miệng, lộ ra hàm răng dính máu, cho Cố Trường An một nụ cười máu.
Cố Trường An thấy trong miệng Lục Thành toàn là máu, nhất định lúc phát giác có chỗ không đúng đã lập tức tự cắn lưỡi, nỗ lực biến ý thức hỗn loạn của mình trở nên tỉnh táo, kết quả không có tác dụng.
Cố Trường An không chút hoang mang. Cậu vươn hai tay đặt bên đôi vai của người đàn ông, đè đè nói: "Sao lại dậy rồi?"
Lục Thành một phát bóp lấy cổ Cố Trường An.
Cố Trường An bị kéo ra khỏi giường bởi một lực mạnh khủng khiếp. Cậu chửi bới trong lòng, đệt, ra tay không nhân nhượng tí nào, lý trí toàn bộ mẹ nó mất rồi? Trong những ngày Cố Trường An đến Lục gia, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến nguồn sức mạnh trong cơ thể Lục Thành chạy ra, tình hình còn bết bát hơn so với cậu nghĩ.
Cố Trường An khuơ loạn tay đụng vào công tắc đèn giường, bật lên rồi đứt quãng hỏi: "Nhìn... Nhìn kỹ xem em là ai?"
Lục Thành hồng hộc thở dốc, màu máu trong hai mắt mơ hồ có dấu hiệu rút dần. Ngay khi lực tay hắn vừa giảm bớt thì bỗng dưng lại siết chặt, gương mặt dữ tợn điên cuồng, hoàn toàn không phải dáng vẻ Cố Trường An từng biết.
Biến thành một người khác.
Không chỉ tà ác, còn có gϊếŧ chóc, cừu hận, cuồng bạo.
Cảm giác nghẹt thở khiến Cố Trường An đầu váng mắt hoa, con ngươi của cậu bắt đầu tan rã, sắc mặt cũng từ tái nhợt chuyển sang tím.
Mặt bị sờ soạng một hồi, Lục Thành như bị bấm vào nút tắt, động tác trên tay ngưng lại, bao gồm cả khói đen vây quanh người hắn, đều tiến nhập vào trạng thái ngưng đọng.
Cố Trường An đang định nhân cơ hội rút ra món vũ khí nhỏ Lục Khải Phong đưa, trên mặt bỗng truyền đến một nỗi đau nhức kịch liệt.
Cậu cực kỳ kinh ngạc, Lục Thành đang ăn cậu, giống như cách ăn uống thông thường.
Âm thanh nhai nuốt khiến người ta sởn gai ốc đột ngột im bặt, Lục Thành như đụng phải thứ gì cực kỳ đáng sợ, hắn mạnh mẽ ném Cố Trường An ra núp về cuối giường, cả khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn.
Ba năm trước, tại trạm xe lửa Lan Đàn, khi Hắc Diệu đánh lén giao tranh cùng Cố Trường An Lục Thành, cánh tay Cố Trường An bị thương, máu trào ra theo động tác của cậu.
Hắc Diệu không cẩn thận dính vào, lập tức chạy ngay.
Chính là giống như Lục Thành hiện tại.
Phát hiện hiệu quả vượt xa dự liệu của mình, Cố Trường An không điều chỉnh hơi thở. Sắc mặt cậu trầm tĩnh lấy ra lưỡi dao tiện lợi kia kẹp giữa ngón tay, nhanh chóng cứa mình hàng chục phát, dùng cả thân mình đẫm máu ôm lấy Lục Thành.