Hoàn chính văn
Nửa đêm canh ba, Lục Khải Phong đang ngủ ngon giấc ở nam uyển, bỗng tỉnh lại không hề có điềm báo. Lòng bất an không lý do, chẳng những không biến mất mà trái lại còn khuếch tán. Không ngủ được, Lục Khải Phong khoác y phục ngồi dậy, bảo quản gia đi gọi lão tứ.
Một nhóm người nhấc theo đèn, vội vàng chạy vào vườn thượng uyển.
Đêm đã khuya, khí lạnh tỏa khắp nơi, trong vườn thượng uyển yên tĩnh.
Lục Khải Minh ngửi được yêu khí từ trong không khí. Ông lập tức cúi đầu nhìn anh cả.
Lục Khải Phong cũng cảm nhận được, điều này tỏ rõ nguồn sức mạnh trong cơ thể con trai ông đã đi ra, vậy tại sao lại không có động tĩnh? Thằng nhóc kia đâu? Quản gia đến gõ cửa, bên trong không có trả lời. Ông liếc nhìn chủ nhân, chờ chỉ thị khác.
Lục Khải Phong phất tay xuống, quản gia lập tức đá tung cửa.
Theo cửa gỗ mở, một luồng yêu khí mãnh liệt gấp mấy lần trong viện vọt ra ngoài, dày đặc đến mức khiến người ta tê cả da đầu. Nhưng kinh sợ nhất chính là, trong tầm mắt của mọi người vậy mà lại không xuất hiện một giọt máu nào.
Bọn họ chỉ trông thấy Cố Trường An nằm nhoài trên người Lục Thành, hai người đều không động đậy, sống chết không rõ.
Nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng Lục Khải Phong rất nhanh đã có một suy đoán. Ông trầm giọng bảo lão tứ ở lại, tất cả những người khác đi ra ngoài.
Những người khác hoang mang, không nhúc nhích.
Lục Khải Phong vỗ mạnh vào tay vịn xe lăn, ông thở hổn hển, gân xanh nổi lên: "Đi ra ngoài!"
Bấy giờ những người kia mới phục hồi tinh thần, vội vàng lùi vô trong sân.
Lục Khải Minh lật Cố Trường An khỏi người cháu trai lớn của ông ra.
Trước người của Cố Trường An thế mà lại toàn là máu, tí tách tí tách tạo thành một dòng máu, toàn bộ rơi xuống người Lục Thành, quỷ dị biến mất không chút tăm hơi, một giọt cũng không tích lại.
Lục Khải Minh hít vào một ngụm khí lạnh. Ông nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn anh cả, hai anh em đối mắt nhau, cả hai đều vô cùng kinh hãi, nửa ngày cũng không thốt nên lời.
"Anh cả..."
Lục Khải Minh mò mạch đập của Cố Trường An, ông nghe thấy giọng nói hỗn loạn của chính mình, "Trường An không xong rồi."
Lục Khải Phong khoát tay áo: "Sẽ sống."
Thể chất Cố Trường An từ nhỏ đã không tốt, ba năm qua những người bên cạnh cậu đều biết cậu chỉ còn lại một hơi tàn, chỉ có cậu biết đó là vì Lục Thành.
Lần này tới Lục gia, Cố Trường An đã bắt đầu quan tâm đến sức khỏe của mình qua lời mẹ. Ý thức được bản thân vừa thiếu máu vừa hạ đường huyết, bèn bắt đầu ăn đồ bổ, muốn bổ hơn chút. Nhưng phải kiên trì ăn trong một khoảng thời gian dài thì mới đem lại hiệu quả tốt, giờ mới ăn hai ngày thì có thể có ích lợi gì?
Chẳng qua cũng chỉ đưa đến tác dụng tâm lý mà thôi.
Cố Trường An hỏi mượn cha Lục Thành một món vũ khí tiện lợi, vô cùng sắc nhọn, chém một dao xuống thật nhanh sẽ không cảm nhận được đau đớn. Khoảnh khắc cứa bản thân, cậu không nghĩ một điều gì, cũng không biết mình cứa nhiều hay ít, chỉ hi vọng lần này có thể giúp được Lục Thành, mong đối phương đỡ phải chịu đựng tổn thương.
Ngày đó Lục Khải Minh nói với Cố Trường An, "Vấn đề bây giờ là gì cậu biết không? Nó bắt đầu tự làm mình bị thương, khắp người toàn là vết thương. Bọn tôi sợ rằng trước khi nó có thể dung hợp với năng lượng kia, đã tự gϊếŧ chết chính mình.". Cố Trường An trong những ngày đi đường hôm đó, cho dù là mở to mắt hay nhắm lại thì trong đầu cũng toàn là câu nói kia. Từng con chữ ấy đã đẩy cậu lên vách đá cheo leo, chỉ cần lung lay sẽ rơi mất. Lòng cậu sớm đã bị sự khủng hoảng lít nha lít nhít bao phủ, chỉ là không biểu hiện ra.
Trên đường là sợ mẹ lo lắng, sau khi đến Lục gia càng không dám biểu lộ.
Cậu sợ bị người khác phát hiện, đặc biệt là Lục Thành.
Cho nên đa phần thời điểm Cố Trường An ở Lục gia đều đang diễn. Người khác muốn thấy cậu thế nào, cậu liền diễn thế nấy.
Chỉ có khi Lục Thành đang ngủ, hoặc là ở một góc không nhìn thấy, cậu mới có thể để lộ cảm xúc thực sự.
Đương nhiên cũng có lúc mất khống chế mà bại lộ tâm tình, dù sao Cố Trường An cũng chỉ là một con người, không phải Thượng Đế.
Cho dù mục đích sau lưng việc diễn kịch là gì, diễn một lần, hai lần, hay ba bốn lần, cũng đều cần phải tập trung toàn bộ tinh thần vào, rồi lại rút bản thân ra, chưa kịp điều chỉnh đã phải bước sang một vở kịch khác.
Cố Trường An kiệt sức.
Ba năm qua, Cố Trường An càng ngày càng mệt, thân thể uể oải bất kham. Lòng già rồi, cũng nứt ra vô số khe hở, rách rưới chẳng lành lặn.
Bởi vì sau từng tầng từng lớp nguỵ trang của cậu là tính cách hướng nội thật sự, ngay cả việc bày tỏ sự yếu đuối đối với cậu cũng rất gian nan. Cậu chỉ biết nhồi nhét hết thảy vào trong lòng, nhưng lại chẳng hề đào ra. Ngập tràn, không còn chứa nổi, vỡ tan tành rồi.
Cố Trường An có thể mệt mỏi, nhưng sẽ cố chấp không chịu từ bỏ. Đây là bước ngoặt Lục Thành đoạt từ tay ông trời giao cho họ.
Thế giới này tốt bao nhiêu, không tốt bao nhiêu, Cố Trường An cũng chưa từng nghiêm túc xem qua. Cậu muốn cùng Lục Thành thử ngắm nhìn một lượt, là thật sự cùng đi du lịch, đi ôm ấp thế giới này. Chứ không phải như ba năm trước, vì một nhiệm vụ mà rời bỏ cổ trấn đã sinh sống bao năm đi tới một thành phố khác, nhìn cái gì cũng thấy ngột ngạt, cả hai đều chỉ có thể nguỵ trang mình thành dáng vẻ thoải mái.
Trong ba năm đó, Cố Trường An có rất nhiều cơ hội để ngắm nhìn, nhưng cậu không làm. Cậu không muốn đi một mình, bản thân không hề có tâm tư ấy, bởi lẽ Lục Thành chưa trở về.
Cố Trường An đang nằm mơ.
Trong mơ cậu ba bốn tuổi, bàn tay bé nhỏ nắm lấy bàn tay già nua to lớn, không buồn không lo nhảy nhót tưng bừng trên rừng rậm.
Đi chưa bao xa, Cố Trường An liền chơi xấu: "Con không đi nữa."
Ba cho cậu một quả hạt dẻ: "Mới được vài bước mà đã không đi nữa?"
Cố Trường An chu mỏ: "Mỏi chân."
Ba không hề để tâm đến việc cậu làm nũng, công chính nghiêm minh như Bao Công: "Thế thì cũng phải đi."
Cố Trường An vươn cánh tay nhỏ, tiếp tục làm nũng: "Ba cõng con nha."
Ba vẫn cứ giữ vững nguyên tắc: "Tự mình đi!"
Cố Trường An không chịu: "Con không đi đâu."
Ba cuộn ống tay áo lên làm dáng muốn đánh: "Cố Trường An, con có chịu đi hay không?"
Cố Trường An đứng yên trên đất: "Không."
Tay ba chỉ cậu, vẻ mặt xem thường: "Không có tiền đồ, mi không phải con trai của Cố Viễn ta!"
Mắng xong, ông bèn vác đứa nhỏ lên lưng, thân thể cao to như một ngọn núi, sừng sững không đổ.
"Con cái thằng nhóc này, còn biết lười biếng. Con đường sau này của con còn dài lắm, đi không nổi vẫn muốn lên lưng ba?"
"Dạ."
"Còn dạ cơ, con cái đồ bất hiếu. Con lớn rồi, lưng ba còn dùng được chắc?"
"Con sẽ không lớn lên."
"Con tưởng con không muốn lớn lên thì sẽ không lớn lên? Có chuyện tốt như vậy?"
"Vậy để con lớn rồi con sẽ cõng ba."
"Quên đi, chờ con lớn rồi, trên lưng sẽ cõng người khác."
"Người khác là ai ạ?"
"Người khác chính là người khác, sao lại lắm lời vậy, ngoan ngoãn nằm yên!"
Cố Trường An nằm nhoài trên lưng ba cậu, khoé miệng chảy chảy nước miếng, không biết đang mơ gì, cười khúc khích, mơ mơ màng màng nói: "Ba, sau này con lớn con sẽ cõng ba."
Bước chân của ba cậu dừng lại, xốc cậu lên, cười lắc đầu: "Con lớn rồi, ba cũng chẳng còn."
Hình ảnh trong mộng xoay một cái, ba đang nằm trên giường, chỉ còn một hơi tàn. Ông phải đi.
Cố Trường An ngồi ở trước giường, gương mặt tái nhợt như quỷ, giống như cậu đã sớm chết, mới bò lên từ địa phủ đưa ma cho ba mình.
Đôi môi nhỏ bé xanh lên của ba mấp máy, đang nói gì đó.
Cố Trường An kề tai lại gần, nghe thấy ba đứt quãng nói: "Trường An... Con phải tin mệnh... Phải tin... Phải... Phải tin..."
Cậu muốn đáp mình không tin số mệnh, xưa này chưa từng tin, nhưng cậu không nói ra, ba chậm rãi nhắm mắt lại.
Cố Trường An ngồi một mình ở đầu giường, chẳng biết bao lâu. Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng, còn ở bên tai gọi tên của cậu, từng lần lại từng lần.
"Trường An, con mau tỉnh lại đi, mẹ sợ lắm..."
Cố Trường An nghe rõ tiếng khóc, nghẹn ngào. Cậu như bị một nguồn sức mạnh lôi kéo khỏi giường của ba, giãy dụa thế nào cũng không thoát.
Đợi đến khi ý thức của Cố Trường An trở nên tỉnh táo, cậu ngửi thấy được mùi nước khử trùng, cũng cảm thấy đau, càng lúc càng đau, rất nhiều chỗ trên người đều đau, đau đến mức cậu muốn la to, nhưng cái cổ lại như bị người ta ghìm chặt, không phát ra được âm thanh nào.
Tiếng khóc bên tai kéo dài không ngừng, lòng Cố Trường An vô cùng lo lắng. Mẹ ơi, con không sao, chỉ là bị thương ngoài da, con thực sự không sao hết.
Nhưng cậu làm sao cũng không mở mắt ra được.
Lâm Lam được Lục Khải Minh đỡ rời khỏi gian phòng, cả hai mắt đỏ ửng, chẳng biết đã khóc bao nhiêu lần, chảy bao nhiêu nước mắt.
Đây là ngày thứ ba Cố Trường An hôn mê, toàn bộ lời an ủi Lục Khải Minh đã nói cả, hiện tại ông thật sự không biết còn có thể nói cái gì.
Sau đêm đó, cả hai người không một ai tỉnh lại, một người là lý do sức khỏe, một người khác là lý do linh hồn. Cũng không biết ai sẽ tỉnh trước, ai sẽ khá lên trước.
Người Lâm Lam hơi lảo đảo, Lục Khải Minh kịp thời đỡ lấy bà: "Lam muội, để anh dìu em quay về nằm đi."
"Không nằm được." Lâm Lam ho khan vài tiếng, giọng nói nhỏ yếu, "Trường An chưa khá lên một ngày, em không yên lòng một ngày."
Lục Khải Minh cúi đầu nhìn gò má của bà, nhìn mà hãi hùng khiếp vía, chẳng biết bắt đầu từ bao giờ mà giữa chân mày của bà đã chất đống một tầng tử khí.
Ông không khỏi cảm khái, có con, sẽ có lo lắng, già rồi, còn phải bận tâm.
Người cả đời cũng không thể nhảy khỏi cái vòng ấy, cho dù không có con, cũng sẽ có đủ thứ phải lo lắng.
Lục Khải Minh phục hồi tinh thần lại, Lâm Lam đã xuống bậc thang, dáng người gầy gò bước gần tới mảnh rừng trúc nhỏ. Ông vội vàng đuổi theo, nói với bà chuyện năm ấy.
Lâm Lam lắng nghe, nhưng tâm tư lại bay xa, trên gương mặt che kín bệnh trạng hiện lên một mảnh nhu tình.
Lục Khải Minh nghĩ thầm, Lâm Lam đang nhớ về Cố Viễn.
Nếu không phải còn có con, e là bà đã sớm xuống địa phủ tìm đối phương.
Lục Khải Minh nghĩ tới người phụ nữ ông nâng trong lòng bàn tay che chở, sau cùng lại đâm cho ông nhát dao, vẫn là thừa dịp còn có thể cử động đi gặp cô ấy một chút đi. Hận hơn nửa đời người, trong lòng luôn đặt một nút thắt, trước khi tiến vào quan tài mà không mở ra, ông sẽ chết không nhắm mắt.
Cố Trường An hôn mê mười sáu ngày, lúc tỉnh dậy đang là buổi tối. Mưa rào xối xả, tiếng lộp bộp va mạnh vào khung cửa sổ, giọt nước uốn lượn trên cửa kính, tạo thành vũng nước đọng trên bệ cửa sổ.
Tiếng đùng vang lên, một tia sáng trắng chiếu qua cửa sổ, xẹt qua góc tường, rọi vào khuôn mặt đẫm lệ của Lâm Lam, rồi lại biến mất trong nháy mắt.
Cố Trường An thấy rõ dáng vẻ khóc mẹ mình nức nở, lồng ngực cậu cứng đờ, muốn ngồi lên, nhưng khuỷu tay chống ga giường mấy lần đều không thành công.
Lâm Lam khóc đến thở không ra hơi.
Cố Trường An ngã về lại giường, tim đập mạnh. Cậu ngước đầu, tầm nhìn về phía trần nhà dần dần trở nên mơ hồ, khóe mắt dần ướŧ áŧ, không khống chế được trào ra, lặng lẽ chảy xuống thái dương.
Thở hổn hển một hồi, Cố Trường An mím đôi môi không còn màu máu, ấn đường nhăn chặt. Cậu cảm thấy bản thân thật sự không hiếu thảo, biết mẹ mình chẳng còn nhiều thời gian, còn đồng ý để cho bà theo tới thật xa.
Không biết lúc bà thấy dáng vẻ đẫm máu kia của mình, có bị doạ hay không.
Hẳn là không đi, vườn thượng uyển xảy ra chuyện, người chạy đến nhanh nhất có lẽ là Lục Khải Phong. Ông tám chín phần mười sẽ gọi theo người anh em bản thân tín nhiệm nhất, cũng chính là Lục Khải Minh. Bọn họ thuở thiếu thời có giao tình với mẹ, sẽ không để cho bà thấy bộ dạng đó của cậu.
Lâm Lam không thấy.
Đêm đó Lâm Lam cảm giác lòng mình ngộp đến hoảng loạn, muốn đến vườn thượng uyển một chuyến. Bà còn chưa ra tới cửa đã bị người ta chặn lại, cho dù bà nói thế nào cũng không cho bà đến. Đợi đến khi được cho ra, bà liền lập tức chạy tới vườn thượng uyển, kết quả Lục Khải Phong cho bà xem một thứ quấn đầy băng gạc.
Bà không phản ứng lại, ngơ ngác hỏi đấy là cái gì, Lục Khải Phong nói là con trai bà.
Lâm Lam ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cố Trường An há miệng một cái, giọng khàn khàn nói xin lỗi với mẹ mình.
Lâm Lam chỉ khóc mãi, giống như muốn trút hết tất thảy nỗi niềm lo lắng, nôn nóng, bi ai, tuyệt vọng, mê man có trong những ngày qua vào giọt lệ, chỉ để lại tốt đẹp cùng hi vọng.
Con trai là người chuyện gì cũng đặt ở trong lòng, kiểu tính cách này thường sẽ phải chịu thiệt. Lâm Lam vừa nghĩ đến chuyện bản thân chẳng còn sống được bao lâu đã không yên lòng, muốn chăm sóc cậu thật nhiều, nhìn cậu và đứa bé của Lục gia sống thật tốt.
Mặc dù không thể được thế tục đón nhận, không thể bày rượu, cũng có nơi cho lĩnh giấy chứng nhận, nhưng sau cùng cũng chỉ có thể thuận theo số mệnh, bà càng khóc dữ dội hơn, thật sự vô cùng bất lực.
Cố Trường An mới vừa tỉnh một lát đã hôn mê tiếp, chờ đến khi cậu tỉnh lại lần thứ hai đã là sáng hôm sau, mưa tạnh.
Cánh tay đặt ngoài chăn nhắc nhở cậu, trời hạ đã vội vàng từ biệt, trời thu lặng lẽ ghé thăm.
Nằm khoảng một tuần lễ, Cố Trường An mới có thể xuống giường. Cậu tính sai, cứ ngỡ tất cả chỉ là vết thương ngoài da, cùng lắm là mất nhiều máu, rất nhanh sẽ có thể lành. Không ngờ lại hôn mê mười mấy ngày, rồi lại nằm thêm chừng mấy ngày, đến nỗi cậu hít thở cũng thấy mệt.
Cố Trường An không biết rốt cuộc người đàn ông kia đã hấp thụ nhiều hay ít máu của cậu. Một khắc cuối cùng trước khi ý thức tan biến, cả người cậu đều lạnh lẽo, hơn nữa còn dường như đã trông thấy ba.
Kể từ khi Cố Trường An có thể suy nghĩ, không một ai đề cập với cậu về người đàn ông. Cậu cũng không hỏi, không phải là không muốn, là sợ hãi.
Chỉ có điều không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất.
Cố Trường An thuyết phục bản thân chờ một chút, người đàn ông kia hấp thụ máu của cậu, dĩ nhiên sẽ có ít thay đổi, phải cần một khoảng thời gian mới có thể cho ra kết quả.
Tiếng cửa đẩy kẹt kẹt làm rối loạn tâm tư Cố Trường An, cậu phủi lá cây khỏi người, kéo chăn lên trên, làm ổ trong ghế.
Tới là Lục Khải Minh, một tay cầm hộp cơm tinh xảo, một tay cầm túi quà tặng xa hoa.
Một con bướm vàng đen bay đến, đứng trên bệ cửa sổ, cách Cố Trường An rất gần, cậu khép nửa mí mắt nhìn nó giương cánh.
Lục Khải Minh nhìn thấy: "Tâm trạng không tệ nhỉ."
Cố Trường An động động mũi, ngửi được một mùi thơm: "Chú tư mang cho cháu ăn?"
Lúc nào cũng quan tâm đến đồ ăn, Lục Khải Minh lắc đầu một cái. Ông xách hộp cơm đến cạnh bàn Cố Trường An, mở ra lấy một miếng bánh hoa quế: "Hoa quế là sáng sớm mẹ cháu hái, bữa sáng này là chú tư tự mình làm, độc nhất vô nhị trên đời, không nhà nào có."
Cố Trường An khó tin nghiêng mặt sang bên, nhìn đống bánh hoa quế ngon mắt: "Thật không ạ?"
Lục Khải Minh làm dáng muốn lấy bữa sáng đi.
Cố Trường An vội vàng duỗi một cánh tay từ trong chăn len, cái tay tái nhợt nắm lấy đĩa nhỏ: "Chú tư, mình từ từ nói chuyện thôi ạ."
Lục Khải Minh cho cậu ánh mắt không có tiền đồ.
Cố Trường An cầm miếng bánh hoa quế đặt bên mép cắn một miếng, mềm mại, miệng cậu cong lên: "Ngon quá."
Lục Khải Minh vừa định nói chuyện thì thấy đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An trợn to, mặt đầy khiếp sợ nói: "Chú tư, chú để tóc à."
Cực kỳ không thoải mái, ông nghiêm khuôn mặt già nua, dữ dằn nói: "Làm sao, chú không thể để tóc dài?"
Cố Trường An vô cùng ngạc nhiên, không tưởng tượng ra được dáng vẻ Lục Khải Minh mọc tóc là như thế nào.
"Vẫn đẹp hơn cha A Thành." Lục Khải Minh gãi gãi lớp đen trên đầu, hừ mạnh một tiếng, "Đẹp hơn nhiều."
Biểu tình Cố Trường An hoài nghi.
Lục Khải Minh dùng chân kéo ghế ra từ dưới bàn, đi tới ngồi lên nói: "Đừng không tin, hồi chú tư tôi còn trẻ, nhan sắc của các cậu mà đem ra so thì chỉ có loại từ vòng gửi xe."
"..."
Cố Trường An ăn bánh hoa quế, hiếu kỳ hỏi: "Chú tư, tại sao đột nhiên lại muốn để tóc?"
"Vốn là cắt đi toàn bộ cho đỡ phiền não." Lục Khải Minh gần đây cũng không biết có phải bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ không, sức sống cũng bị đứt đoạn, già rồi. Ông thở dài, "Một năm rất nhanh sẽ kết thúc, chú nghĩ thế này, dẫu cho mớ tóc này có dài ra hay không thì sầu não cũng chả bớt, vậy còn cắt tóc làm gì, chi bằng dứt khoát không quan tâm nữa."
Ông lúc thường rất chịu khó cạo đầu, vừa mọc một chút đã cạo, nhất định lúc sờ phải không thấy cộm mới được, không quan tâm một hồi lại mọc lên một lớp.
Cố Trường An nuốt xuống bánh hoa quế trong miệng: "Chú tư, lúc này mới vừa sang thu, còn sớm."
"Không còn sớm." Lục Khải Minh nói, "Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã đến cuối năm."
Cố Trường An không nói gì, cậu theo bản năng nhìn bên cửa sổ, con bướm vốn đậu ở chỗ này đã bay mất, chẳng biết bay đi đâu.
Lục Khải Minh có ý riêng: "Trường An, nếu cháu thích bướm thì ra ngoài chút xem, bên ngoài còn nhiều lắm."
Lòng Cố Trường An nói, cháu cũng muốn, chỉ là đã sức cạn, còn sót lại mỗi nửa hơi tàn. Cậu nhìn về phía túi quà tặng bên cạnh hộp cơm: "Cái gì thế ạ?"
Cố Trường An đưa túi cho Cố Trường An: "Đây là áo lông, lát nữa cháu mặc vào xem có vừa không."
Cố Trường An bày ra dáng vẻ được chiều mà e sợ: "Để làm gì?"
"Làm gì là làm gì?" Lục Khải Minh nói, "Trời lạnh, mặc nhiều quần áo một chút, đỡ cho mẹ cậu phải lo." Mặc quần áo nhiều hơn, ít ra nhìn trông cũng không gầy.
Cố Trường An quét mắt nhìn áo lông, màu xám đậm. Cậu sờ sờ, vô cùng mềm mại, mặc trên người nhất định rất thoải mái: "Cảm ơn chú."
"Có gì đâu." Lục Khải Minh đứng dậy, "Chú tư còn có việc, đi đây."
Cố Trường An "À" lên một tiếng, tiếp tục ăn bánh hoa quế.
Lục Khải Minh vừa đi tới cửa liền lui về, đột ngột nói một câu đã nín nhịn trong lòng từ rất lâu: "Tám mươi hai nhát dao."
Cố Trường An lập tức nghe rõ. Mí mắt cậu không nhấc hỏi: "Chú tư, chú đếm sao?"
Lục Khải Minh quan sát người trẻ tuổi trước mặt, nhìn xem cảm xúc cậu sẽ biến hoá như nào: "Phụ tá của bác sĩ Uông có ý kiến với cháu, là cậu ta đếm."
Cố Trường An lại "À" một tiếng: "Liệu có để lại sẹo không?"
Lục Khải Minh tức đến nghẹn họng, không biết là trách cứ hay quan tâm: "Cháu còn để ý cái này?"
"Để ý chứ." Cố Trường An chậm rãi ăn bánh hoa quế, giọng nói mơ hồ, "Cháu tắm rửa soi gương, nếu trên người mà quá nhiều sẹo, tối ngủ sẽ gặp ác mộng. Này còn nhẹ, nếu anh ấy vì vậy ghét bỏ cháu thì mới gọi là nặng. Thế thì tệ lắm, cháu còn phải đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ."
Từ khi tỉnh lại cho đến nay, Cố Trường An vẫn chưa nghiêm túc xem qua vết sẹo trên người mình. Mỗi lần trợ lý của Uông tiên sinh thay thuốc cho cậu, tâm trí cậu đều dạo chơi bốn phương.
Lục Khải Minh không thấy rõ thứ trong mắt người trẻ tuổi, cũng không biết trong lời của cậu có mấy phần thật giả. Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, giọng điệu hờ hững nhất định là giả vờ. Nhiều nhát dao như vậy, cũng phải đau chết đi được.
"Lúc cháu ra tay có nghĩ đến điểm đấy không?"
Cố Trường An phủi vụn bánh trên tay vào sọt rác: "Không nghĩ tới, trong khoảnh khắc đó cái gì cũng không nghĩ."
Lục Khải Minh than thở: "Trường An, cháu cái gì cũng tốt, chỉ là tâm tư giấu quá sâu, chú tư tôi soi không thấu."
Cố Trường An nói, chú tư, chú đề cao cháu quá rồi, tâm tư cháu rất cạn.
Lục Khải Minh nói,xong chưa, thằng nhóc con, chú còn không biết cháu sao, bên trong mười câu chưa được mấy câu là thật.
Cố Trường An cảm thấy mình có hơi oan uổng, tâm tư cậu thực sự rất cạn, chẳng phải chỉ có mỗi hi vọng mong ngóng người đàn ông được an ổn thôi sao? Cạn đến không thể cạn hơn nữa.
Người này đây, quả nhiên vẫn không thể đeo quá nhiều mặt nạ. Khi cậu ta trưng ra một chính mình thật ra ngoài, người khác lại xem như không nhìn thấy, còn dùng sức soi vào bên trong, đào ra, cho là có cái gì giấu bên dưới.
Trước khi đi Lục Khải Minh nói câu: "Giờ này ngày mai chú tới đón cháu."
Không nói mục đích hay đi đâu.
Cố Trường An tháo kính xuống, bóp bóp sống mũi. Cậu mở hai bàn tay đang che mặt ra, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Buổi chiều ngày hôm sau, Lục Khải Minh đưa Cố Trường An đến toà thành dưới lòng đất.
Trước khi Cố Trường An xuống, cậu tưởng tượng một chút xem sẽ là hình dáng gì. Còn tưởng là sẽ tối thui, chung quanh tràn ngập khí tức uy nghiêm đáng sợ. Nào ngờ đèn đuốc sáng trưng, đi đâu cũng sáng bừng, không khí không hề nặng nề, ngửi kỹ còn thấy thoang thoảng hương hoa.
Xung quanh yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe được, khi Cố Trường An cùng Lục Khải Minh đi lại, có thể nghe thấy tiếng bước chân của từng người.
Lục Khải Minh nói nơi này chứa tất cả mọi thứ của các tộc trưởng các đời Lục gia. Chỉ có tộc trưởng đương nhiệm kế nhiệm và các trưởng lão mới có thể đi vào. Nếu ông muốn đến tìm chút tư liệu cũng phải nhận được sự đồng ý từ anh cả và các trưởng lão.
Lần này một người ngoài tiến vào, xưa nay chưa từng có.
Cố Trường An nghe câu được câu không, câu được câu không đáp lại, bất tri bất giác đã cùng Lục Khải Minh đứng trước một cổng đá.
Lục Khải Minh vặn đầu con sư tử đá trên bức tường phía bên trái cánh cổng ngay trước mặt Cố Trường An, không có ý định che giấu, như đã xem cậu thành người một nhà.
Cửa đá phát ra tiếng thở dài già nua nặng nề, mang theo tro bụi chậm rãi bay lên trên. Toàn bộ cảnh tượng sau cánh cửa xuất hiện trước mắt Cố Trường An, như một thế giới hoàn toàn khác.
Cố Trường An cất bước đi vào, tầm nhìn mở rộng, là một gian phòng rộng rãi với đồ nội thất cực kỳ tinh tế.
Người đàn ông đang nằm trên giường đá lại phá vỡ sự an bình trong căn phòng, trông hoàn toàn lạc lõng.
Lục Khải Minh nói: "A Thành tuy rằng ngủ mê man, nhưng tình hình của nó rất khả quan, bởi nguồn sức mạnh trong cơ thể đang bị nó đàn áp, dùng một tốc độ khách quan dung hợp. Uông lão tiên sinh bảo, việc nó tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian, cháu có thể yên tâm."
"Sao cháu có thể không yên tâm." Cố Trường An theo bản năng nói một đằng làm một nẻo, trên mặt còn treo lên nụ cười không thèm để ý, "Cháu vô cùng yên tâm."
Lục Khải Minh cũng không chọc thủng, thẳng nhóc này chính là như thế: "Cho dù là mẹ cháu, A Thành, chú tư, hay bác trai cháu, bọn chú đều hi vọng cháu có thể ăn uống nhiều hơn một chút. Sức khỏe cháu bây giờ quá kém, trời mưa gió cái đã không chịu nổi, ăn đồ bổ gì cũng không thấy khởi sắc, tiếp tục như thế là không được. Bọn chú biết cháu mắc vấn đề tâm lý. Trường An, cháu đừng ép mình nữa, hãy đối xử tốt với mình, chứng bệnh trầm cảm này..."
Cố Trường An đột nhiên cắt ngang: "Chú tư, anh ấy có thể nghe được không?"
"Không biết." Lục Khải Minh thuận theo tầm mắt nhìn cháu trai lớn nằm trên giường đá, "Cũng có thể, hoặc là không thể."
Cố Trường An suy tư.
Những ngày sau đó, hôm nào Cố Trường An cũng xuống thành phố dưới lòng đất. Có lúc nghỉ ngơi một hai giờ, có lúc ở lại cả nửa ngày, một ngày. Nhà họ Lục chấp thuận cho cậu ra vào, đây là lần đầu tiên những người khác không phản đối, cũng không có lời đàm tiếu, đây là đãi ngộ đặc biệt cậu đã tự mình giành được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như đã cắm thêm một đôi cánh. Bao giờ đến, Cố Trường An cũng chỉ mải chạy, chưa hề quan sát thật kỹ. Có một lần cậu tới, trông thấy cành cây đã rụng bớt kha khá lá, mới biết đã trôi qua vài tháng, thu đi đông về.
Nơi này mùa đông tuyết không rơi, nhiệt độ cũng từ mười độ trở lên.
Hạt giống hoa bà ngoại Lập Xuân đưa tất cả đều sống tốt, mặc dù như thế, cậu vẫn không cảm nhận sự dồi dào linh khí ở nơi đây.
Cũng may cậu không cần tu luyện, chỉ cần trải qua và tận hưởng cuộc sống của người thường.
Cố Trường An tắm rửa sạch sẽ đổi cả bộ quần áo, chuẩn bị ngủ một giấc. Mới vừa tung chăn ra thì quản gia đã tới, nói với cậu một câu. Vẻ mặt cậu sững sờ: "Ông nói cái gì?"
Quản gia kiên trì lặp lại: "Hôm nay là sinh nhật mẹ của Cố thiếu."
Cuối cùng còn bỏ thêm câu: "Đây là ý của lão gia."
Ý kia rất có vài phần như nhờ mình nói tốt cho vị lão gia đến chết vẫn sĩ diện kia.
Cố Trường An nửa ngày mới phản ứng lại đồng ý, trước hôm nay cậu vẫn chưa biết gì cả. Cậu rửa mặt, không ngủ được, một khắc cũng không chậm trễ nấu bát mì trường thọ.
Lâm Lam cũng không nhớ ra được hôm nay là ngày gì, cho nên lúc con trai gọi bà vào phòng, bưng một bát mì nóng hổi đến trước mặt bà, bà có hơi mờ mịt, theo thời gian trôi đi, mờ mịt dần rút bớt, bao trùm lấy chính là niềm vui sướng vô ngần.
Cố Trường An mỉm cười: "Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ."
Lâm Lam ngẩn cả người.
Cố Trường An đưa đũa tới: "Trước đây ba... ba không thích sinh nhật, con nấu bát mì trường thọ cho ông ấy, ông ấy nhăn mặt như bị đòi mạng, chỉ có điều bát mì hôm đó đúng là thật sự khó ăn. Đã mấy năm qua con chưa nấu lại, không biết có tiến bộ hay không. Mẹ, mẹ nếm thử xem ăn có ngon hay không."
"Ngon chứ." Lâm Lam nhận đũa, lúc nói chuyện giọng mũi rất nặng, "Mì trường thọ Trường An nấu nhất định sẽ ngon."
Cố Trường An cười thành tiếng: "Mẹ lừa con như con nít ấy."
Lòng Lâm Lam nói, ở trong lòng mẹ con mãi mãi là một đứa trẻ không bao giờ lớn. Bà gắp lên thổi một chút, đưa vào trong miệng nếm thử, mũi chua xót, không nhịn được dùng tay dụi mắt.
Lúc quay mặt sang, Lâm Lam khôi phục như thường, chỉ là đôi mắt ửng đỏ: "Trường An, con có dự tính gì không?"
"Dự tính ạ..." Cố Trường An nhìn lá khô bị gió quấn bay quanh ngoài cửa sổ, "Chờ anh ấy tỉnh lại, con muốn cùng anh ấy rời khỏi đây."
Lâm Lam vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Người nhà họ Lục có chịu không?"
Cố Trường An bĩu môi: "Anh ấy có thể giải quyết."
Lâm Lam lập tức không phải nhiều lời nữa. Một khi con trai đã tốt, bà cũng có thể an tâm chờ chồng đến đón mình đi.
Bên ngoài vườn, Lục Khải Phong ngồi xe lăn ngắm cá vàng trong ao, hỏi quản gia ít thức ăn cho cá, bốc một chút ném vào trong.
Quản gia nói: "Được con trai nấu mì trường thọ cho mình, chắc chắn sẽ ăn rất vui vẻ."
Lục Khải Phong không nhẹ không nặng ừm một tiếng: "Thằng nhóc kia cùng một tính cách với mẹ nó, đều hướng nội, không hướng ngoại, giống nhau."
Quản gia nói: "Dẫu sao cũng là mẹ con."
Lục Khải Phong than thở: "A Thành tỉnh lại, nhất định sẽ muốn chạy trốn cùng thằng nhóc kia, sẽ không ở lại chỗ này trông coi hai toà thành trong ngoài đất. Tôi biết nó có tâm tư gì, cho dù có là quyền thế tộc trưởng hay vinh quang gia tộc, cũng không sánh nổi với thằng nhóc kia."
Quản gia gan to bằng trời chọt trúng chỗ đau của ông: "Lão gia, đêm đó chẳng phải ngài nói, ngài có rất nhiều con, thiếu đi một đại thiếu gia cũng không ít sao?"
Lục Khải Phong: "..."
"Trời lật rồi, lão tứ xoay khuỷu tay ra bên ngoài, lão nhị cũng xoay ra ngoài theo, lão tam đứng xem trò vui, đám ông chú bọn họ cũng kêu tôi tự xử lý. Còn ông thì hay lắm, đã không gánh vác cùng tôi mà cũng xoay ra bên ngoài theo, đúng là chẳng bớt lo được!"
Quản gia nói: "Lão gia, chuyện này có sao đâu, chẳng phải mọi người đều hi vọng gia hòa vạn sự hưng sao."
Mặt Lục Khải Phong có giật, cứ như ông mới là đứa gây sự vậy, cái uy nghiêm chủ gia tộc này đã sớm nhét dưới gầm giường rồi.
Nhớ tới chuyện gì, Lục Khải Phong hỏi: "Đại tỷ của Thập Nhị sắp sinh, lễ vật đã đưa qua chưa?"
Quản gia nói đã đưa, một cặp ngọc như ý.
Lục Khải Phong gõ gõ tay vịn xe lăn, từ các đời đến nay, gia tộc Thập Nhị đều gắn bó với nhà họ Lục, có bao nhiêu công lao dùng đầu óc cũng không thể nhớ nổi, chỉ có thể lật xem trong bản chép tay của gia tộc. Lần này cậu ta lập được đại công, nếu có yêu cầu gì, phía nhà họ Lục tất nhiên sẽ không chút do dự đáp ứng.
Đáng tiếc đã mấy tháng trôi qua, cũng gần đến cuối năm, làm người sững sờ là yêu cầu gì cũng không nhắc.
Thập Nhị làm sao có khả năng không có yêu cầu, cậu chờ đợi đại thiếu gia thực hiện cam kết, còn chờ gia tộc bọn họ được tự do.
Chuyện này không thích hợp để bàn với lão tộc trưởng.
Bấy giờ Thập Nhị đang đứng dưới gốc cây đại thụ bên hồ, cậu đã kết thúc tu luyện, thở phào một hơi thật dài.
Bên hồ có một đàn chim hồng hạc đang chơi đùa bên suối nước, trong đó có một con bay đến gốc cây hoá thành hình người, là một người đàn ông cường tráng. Hắn là đại ca của Thập Nhị. Là huynh trưởng, các huynh đệ tỷ muội khác của Thập Nhị đều vô cùng tôn kính hắn.
Chỉ có Thập Nhị dám không biết lớn nhỏ trước mặt hắn.
Đại ca lấy quần áo treo trên nhành cây xuống tròng lên, dùng giọng điệu hôm nay trời đẹp nói: "Thập Nhị, đại ca đã kiếm cho em vài phương thuốc cũ, có mấy vị thuốc dễ làm, chỉ là khó tìm thang*. Cố Trường An kia là bán linh thể, em bảo cậu ta cho em một ít huyết nhục..."
*Thang: Vị thuốc để tăng thêm dược hiệu.
Thập Nhị nghe vậy mí mắt nhảy lên, không chờ đại ca nói xong đã lên tiếng cắt ngang: "Đại ca, anh nói linh tinh gì thế?"
"Có linh tinh hay không trong lòng em tự rõ ràng. Em không cần phải sợ, cho dù lão tộc trưởng nghe được, cũng sẽ không làm gì em." Đại ca ngang ngạnh dựa cây, "Em thắp sáng thêm hồn đèn cứu đại thiếu gia một mạng, hao tổn hơn một trăm năm tu vi, cho dù em đưa ra yêu cầu gì với Lục gia, Lục gia cũng sẽ không từ chối."
Thập Nhị rũ mắt xuống: "Thế thì có liên quan gì đến Cố Trường An?"
Đại ca có ý định giẫm đuôi cậu: "Hắn là người của Lục Thành."
Sắc mặt Thập Nhị nhất thời trở nên khó coi.
Đại ca không chỉ đạp, mà còn dùng cả hai chân đạp, cố ý không muốn để cho cậu trốn tránh: "Cho dù em không muốn thừa nhận thì vẫn là sự thật."
Thập Nhị không nói tiếng nào đi mất.
Chưa được mấy ngày, Thập Nhị nhận ra tu vi của mình đang khôi phục trở lại. Cậu nghĩ tới điều gì, xanh mặt đi chất vấn đại ca, có phải trong lúc âm thầm đã đi tìm Cố Trường An nói qua, hỏi xin đối phương thang hay không.
Đại ca nói không có.
Thập Nhị không tin. Cậu đến vườn thượng uyển, không tìm được người bèn chạy sang vườn lan, lúc này mới tìm thấy người.
Cố Trường An đang bận bịu tự bón phân cho hoa mẫu đơn, bất thình lình xuất hiện một bóng dáng, cậu nhìn đôi giày trắng nhỏ vô cùng quen thuộc, biết người đến là ai: "Có việc?"
Thập Nhị cứng rắn hỏi: "Người nhà của tôi tới tìm anh?"
Cố Trường An dùng xẻng xúc đất: "Tìm tôi làm gì?"
Thập Nhị nghẹn lại.
"Chuyện thang?" Cố Trường An dường như đã đoán được ẩn ý sau câu nói của cậu ta, "Không phải người nhà cậu nói với tôi, là tôi vô tình nhìn thấy trong thư viện của Lục gia."
Khoé miệng Thập Nhị không tự chủ giật giật.
Thái độ của lão tộc trưởng đối với người này thay đổi rất nhiều, cả thư viện cũng để cho anh ta vào, tỏ rõ đã thật sự chấp nhận quan hệ giữa anh ta và đại thiếu gia.
Cố Trường An thấy Thập Nhị còn chưa đi, cậu ngẩng đầu lên, cho đối phương nhìn kỹ mặt của mình: "Cậu nhìn bộ dạng này của tôi giống như là còn có thể cắt cho cậu mấy miếng thịt sao?"
Trong tầm mắt của Thập Nhị là một gương mặt tái nhợt đến mức làm người ta sợ hãi, cậu ở trong lòng phủ nhận ý nghĩ của mình, không giống, người này như thể không còn chất dinh dưỡng, đã sắp khô cạn rồi.
Cố Trường An tiếp tục đào một vòng quanh hoa mẫu đơn, chôn phân vào bên trong: "Thập Nhị, phần ân tình kia của cậu tôi nhớ kỹ, sẽ trả lại cho cậu, nhưng không phải là xẻo miếng thịt cho cậu."
Thập Nhị thấy cậu nói quá buồn nôn, nên bỏ qua nửa câu sau: "Anh cho, tôi cũng không cần."
Cố Trường An cười cười, cuộc đời còn dài lắm, không vội, sẽ có thời điểm trả hết nợ.
Thập Nhị rời khỏi vườn lan đến nơi ở của đại ca, lấy đi chén trà trong tay hắn uống hai hớp: "Em đã hỏi qua Cố Trường An."
Đại ca không phản ứng,
Thập Nhị đặt chén trà xuống ném một câu: "Không phải anh ta, vậy là... mẹ anh ta?"
Đại ca muốn ói ra máu.
Thập Nhị không bỏ qua dò hỏi nửa ngày, đại ca mới bằng lòng phản ứng lại cậu, nói là tìm thứ khác thay thế thang: "Nếu dùng huyết nhục của Cố Trường An, hiệu quả ít nhất cũng phải hơn hiện tại gấp mấy chục lần, em không động tâm sao?"
Có thể nhanh khôi phục tu vi hơn, Thập Nhị nói không động tâm là giả, nhưng cậu biết không thể nào làm như vậy, bằng không đại thiếu gia ra rồi, sẽ không để ý tới tình nghĩa chủ tớ nhiều năm tìm cậu tính sổ.
"Em đã có thoả thuận cùng đại thiếu gia, đại ca, sau này không cần tiếp tục bàn chuyện này."
Đại ca có chứng khiết phích, vứt cốc trà cậu đã uống sang một bên, lật cốc trà mới rót vào uống: "Tháng sau em đi theo anh ra ngoài một chuyến, tạm thời không trở về, thuốc mang theo cho em, em ăn ở bên ngoài, không có ảnh hưởng đến tu luyện. Còn chuyện gì chưa làm trong thành thì hãy làm trước đi."
Thập Nhị khẽ nhíu ấn đường: "Đại thiếu gia vẫn chưa tỉnh, em không thể rời khỏi thành."
Đại ca không nể mặt nói: "Em ở lại thì có ảnh hưởng gì hay không? Không có."
Thập Nhị: "..."
Đại ca xoa huyệt thái dương: "Người cung cấp thang muốn anh dẫn em đến gặp hắn."
Ấn đường Thập Nhị nhăn càng chặt: "Anh bán đứng em?"
Đại ca thiếu chút nữa đã phun trà khỏi miệng. Hắn khoát tay chặn lại: "Cút đi, không muốn nói chuyện với em nữa."
Thập Nhị còn chưa hiểu gì đã bị đuổi khỏi phòng, bên tai ngứa, cậu mới nhớ ra mình còn chưa chải đầu. Cứ nghĩ đến việc mình tóc tai bù xù chạy tới chạy lui, còn chạy đến trước mặt Cố Trường An, gương mặt xinh đẹp chẳng mấy chốc đã bị phủ bởi một lớp băng sương.
Cố Trường An ở trong vườn lan hắt xì một cái. Cậu nhìn hoa mẫu đơn trước mặt, trông không tồi, không biết Lập Xuân sống thế nào, phải tìm thời gian gọi điện thoại cho cô.
Cố Trường An nghĩ như thế, bất tri bất giác đã nghênh đón giao thừa.
Cậu đi tìm Lục Khải Minh, nói cậu muốn gọi điện thoại, liệu có thể cho cậu chút tín hiệu hay không.
Lục Khải Minh đang sắp xếp sổ sách, có cả chồng lớn, có thể nhìn thấy vết bỏng rộp trong miệng ông và quầng thâm màu xanh dưới đáy mắt, sắp tới cực hạn: "Gọi điện thoại cái gì, cháu có bạn bè?"
Cố Trường An không nói gì vài giây, bày rankhuôn mặt tươi cười: "Chú tư à."
Lục Khải Minh phiền vô cùng. Cuối năm, ông là người bận rộn nhất, cả một dàn người liên tục tới tìm ông, không có một ai ân cần hỏi han, tất cả đều chỉ biết nhờ vả. Ông tức giận nói: "Có gọi thím tư cũng vô dụng."
Cố Trường An đẩy kính, cười nói: "Vậy cháu đi tìm bác trai."
"Về đây!" Lục Khải Minh ném sổ sách đi, nắm lấy tấc tóc, "Cháu giúp chú tư xem sổ sách, đối chiếu ghi chép."
Cố Trường An kinh ngạc nhíu mày: "Cháu xem?"
"Có vấn đề gì à?" Lục Khải Minh trừng mắt, "Cháu cũng là một phần tử của Lục gia, chẳng lẽ không nên ra sức?"
Lời này hoàn toàn chẳng khác nào vuốt lông cho Cố Trường An.
Kết quả không ngoài dự liệu, Cố Trường An giúp đỡ đối chiếu sổ sách.
Lục Khải Minh hơi xúc động, đúng là một người rất có năng lực, xứng với Lục Thành.
Không thể không tin mệnh.
Lục Khải Minh nhất thời nhanh miệng đề ra câu: "Trường An, có muốn làm đệ tử cuối cùng của chú tư không?"
Cố Trường An nhấn mí mắt: "Để ghi chép sổ sách?"
Lục Khải Minh nói: "Bắt quỷ."
Cố Trường An không chút do dự từ chối.
Lục Khải Minh nói, nếu bỏ qua là không còn cơ hội đâu.
Cố Trường An như trước không dao động, mãi đến tận khi Lục Khải Minh nói, không cần quá nhiều kỹ năng, cậu mới hơi động tâm.
Lục Khải Minh thấy thế là biết ngay có hi vọng, vậy nên ông rèn sắt khi còn nóng, thành công thu hoạch Cố Trường An thành đệ tử cuối cùng của mình.
Tới gần chạng vạng, Cố Trường An đứng một chỗ trên đài cao gọi điện cho Lập Xuân báo bình an.
Lập Xuân ở đầu kia khóc lóc không ngừng, nói năng cực kỳ lộn xộn.
Cố Trường An tóm ra được vài ý từ lời nói của Lập Xuân. Bạn trai cô cầu hôn cô, họ sẽ kết hôn vào ngày 1 tháng 6 sang năm, tình cảm của cả hai vô cùng vững chắc.
"Trường An, cậu sẽ tham dự hôn lễ của chị chứ?" Lập Xuân khóc thút thít nói, "Chị cũng chỉ còn mình cậu là người nhà."
Cố Trường An không cho câu trả lời chắc chắn, mà chỉ nói: "Nếu có thể đi, nhất định tôi sẽ đi."
Lập Xuân đã hiểu.
Lục Thành còn chưa khá, Trường An sẽ không về.
Hàn huyên nửa giờ cùng Lập Xuân, đồng ý thường xuyên liên lạc với cô, Cố Trường An mới cúp điện thoại. Cậu lướt lướt danh bạ, gọi cho Quý Thanh, không nghe máy, chắc là đang bận.
Cuối năm sẽ khá nhiều vụ án.
Cố Trường An gửi một tin nhắn chúc tết ngắn cho cô, thấy Bạch Nghiêm Tu gửi tin nhắn cho mình, trầm ngâm một lát rồi gọi tới, tiếng vang lên hai, ba lần đã nhận.
Bạch Nghiêm Tu nghỉ đông ở nhà, từ trong lời nói có thể nghe ra trạng thái gần đây của anh không tệ lắm.
Cố Trường An biết được Thi Trương và Hà Lữ cùng kết hôn rồi. Cậu như phát hiện ra vùng đất mới: "Có thể kết hôn sao?"
Bạch Nghiêm Tu nói có thể.
Lòng Cố Trường An không tự chủ nảy ra một ý nghĩ, trong nháy mắt đã nổ tung. Đôi mắt sau thấu kính của cậu híp lại: "Làm sao kết hôn?"
Bạch Nghiêm Tu nghe ra Cố Trường An đang áp chế kích động cùng phấn khởi. Anh mím mím khoé môi, nói tên đất nước: "Nơi đó cho phép hôn nhân đồng tính tồn tại, cũng rất tôn trọng tình cảm đồng giới."
Tim Cố Trường An đập bình bịch, cậu quay về phía mảnh trống rộng rãi hít sâu: "Anh sao rồi?"
Bạch Nghiêm Tu nói: "Như cũ."
Chủ đề của anh xoay một cái: "Khi nào thì trở về?"
Cố Trường An nói còn chưa biết, xem tình hình.
Đầu kia của Bạch Nghiêm Tu có giọng thúc giục, là mẹ anh đang gọi anh làm hoành thánh, anh chào hỏi Cố Trường An xong, trước khi cúp điện thoại còn nói thêm một câu: "Hãy chăm sóc tốt cho mình."
Cố Trường An nắm chặt điện thoại di động, trẻ con bật nhảy ngay tại chỗ. Cậu chạy một mạch vào toà thành dưới lòng đất, tiến đến trước mặt người đàn ông, quỳ một chân xuống đất, thở hổn hển nói: "Chờ anh tỉnh lại rồi, chúng ta lập tức đi kết hôn nhé."
Người đàn ông lẳng lặng nằm, không đáp lại.
Cố Trường An nắm chặt lòng bàn tay của hắn áp lên trán: "Em không làm cô dâu đâu, anh làm đi, không nói lời nào là đồng ý đó nha."
"Lục Thành, nhanh tỉnh lại đi, hoa lan sắp nở rồi."
Thời gian năm sau như trôi chậm lại, Cố Trường An mỗi ngày chờ, mỗi ngày trông mong, nhưng vườn lan vẫn chẳng hề có động tĩnh.
Như là đang cố ý làm trái lại với cậu, không cho cậu toại nguyện.
Lâm Lam cảm thấy con trai quá nôn nóng, hoa lan đến thời điểm nên nở thì tự nhiên đều sẽ nở rộ.
Gấp gáp thì có ích lợi gì?
"Trường An, cùng mẹ đi ra ngoài một chút nhé, mẹ muốn ngắm biển."
Cố Trường An cùng đi theo.
Ra khỏi kết giới, chính là một vùng biển rộng lớn mênh mông.
Cố Trường An không thích biển, vừa nhìn mấy cơn sóng đã hơi say, cảm giác như mình đang không ngừng chuyển động, buồn nôn.
Lâm Lam thấy con trai như vậy, liền nhớ đến ba cậu, hai cha con đều say sóng.
Nghĩ như thế, đuôi mắt của bà dần nhiều hơn nỗi niềm hoài niệm.
Người sống càng lâu, lại càng nhớ nhung quá khứ.
Sáng hôm sau, Cố Trường An mơ mơ màng màng tỉnh dậy, định vươn mình ngủ tiếp mấy phút. Cậu đột nhiên mở mắt ngó ra cửa sổ.
Đập vào mặt là mảng trắng, vàng, xanh biếc, năm màu rực rỡ.
Một đêm trôi qua, cơ hồ toàn bộ hoa lan trong vườn đều nở rộ.
Cố Trường An răng không đánh mặt không rửa, tuỳ tiện mặc cái áo khoác lập tức chạy ra, cầm camera mượn từ Lục Khải Minh để chụp ảnh.
Hoa lan này cậu chăm sóc từ năm trước đến năm nay, chăm sóc đến sinh lòng yêu mến, nên muốn chụp bức hình, lấy mấy tấm ảnh đẹp rửa ra, một ngày nào đó mang hết theo.
Cố Trường An chụp được mấy bức ảnh thì đói bụng, cậu chuẩn bị đi ăn sáng thì trong ống kính đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Cao ráo gầy gò, như một ngọn núi sừng sững, mãnh liệt, lạnh lẽo, thâm trầm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Rồi trong chớp mắt lại dịu dàng vạn phần.
Cố Trường An trố mắt hồi lâu. Cậu đặt camera lên bàn đá, giang hai tay ra với người đàn ông, mềm dịu cười.
Lục Thành như là vừa mới tỉnh, kỹ năng thân thể vẫn chưa khôi phục. Hắn đi rất chậm, thái dương chậm rãi đổ mồ hôi, bờ môi mỏng cố gắng nhếch lên độ cong, bước chân lại kiên quyết không dừng, từng bước từng bước tiến đến trước mặt Cố Trường An, dùng hết toàn lực ôm lấy cậu.
Đời này cuối cùng cũng được viên mãn rồi.
(='∀`)人('∀`=) HOÀN CHÍNH VĂN ♪(*^^)o∀*∀o(^^*)♪
Editor: Mời quý vị đọc phiên ngoại ⬇️