Editor: Mai Tuyết Vân

Nhưng Từ Thụy Khanh đã đánh giá cao tính nhẫn nại của Đại lão.

Đại lão đã được dạy không dưới mười lần, nói tư thế cầm bút của cô không đúng. Nhưng cô cũng chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ để nắm bút, còn những tư thế khác cô không làm được.

Nhắc nhở hết lần này đến lần khác, hơi thở nóng bỏng của Từ Thụy Khanh phả bên tai cô.

Khiến Đại lão cảm thấy càng lúc càng buồn bực.

Hung hăng ném bút lông lên bàn: "Không luyện, phiền!"

Bút lông gãy làm ba đoạn.

Mực còn bắn tung tóe lên mặt Từ Thụy Khanh.

Ai bảo hắn cao hơn Phồn Tinh nhiều như vậy, ngoại trừ đôi mắt, tất cả đều lấm tấm dính mực.

Từ Thụy Khanh: "..."

Qủa nhiên, hắn không nên yêu cầu quá cao.

*

Trong phủ tướng quân.

Lại là một phen đập phá mưa rền gió dữ, người trong viện đều sợ sệt như chim cút, hoàn toàn không dám phát ra một tiếng động.

Tính tình nóng nảy của Đại tiểu thư, đúng là càng ngày càng táo bạo rồi.

Nàng ta tỏ vẻ rất lương thiện trước mặt người bên ngoài, nhưng không biết vì sao bên trong lại bất đồng như vậy.

"Chết đi! Tất cả đều chết cho ta!"

Giản Hân Hân vươn tay chạm vào vật gì đó ném xuống đất, bất kể nàng làm gì ngọn lửa giận trong lồng ngực đều không thể bình phục.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi nàng ta sống lại nghe được tin tức có liên quan đến Từ Thụy Khanh.

Làm sao nàng ta lại không điên cuồng được? Nàng ta vĩnh viễn không thể quên, con chó săn đó trợ giúp Thiệu Huyền Viễn mà diệt trừ cả phủ Tướng quân.

Sau khi sống lại, trước tiên là loại bỏ Tần Phồn Nhi, sau đó tìm cơ hội tráo một kẻ giả mạo vào phủ Tần quốc công, đó chính là điều khiến nàng ta kiêu ngạo nhất.

Bây giờ lại muốn đối phó ngài Đại học sĩ tương lai Từ Thụy Khanh, không ai biết trong lòng nàng đang nổi bão tố như thế nào!

Chó săn!

Chó săn của Thiệu Huyền Viễn!

Nàng ta muốn nhìn xem, lúc này Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn đã nằm trong tay nàng, Từ Thụy Khanh có thể làm được chuyện gì!

Mà Giản Hân Hân đã xem nhẹ một chuyện...

Nàng ta chỉ nghĩ rằng, sở dĩ đời trước Từ Thụy Khanh có thể một bước lên mây trở thành Đại học sĩ cao cao tại thượng, là dựa vào vận may của hắn. Lúc Thiệu Huyền Viễn còn chưa có cơ nghiệp liền đầu quân cho Thiệu Huyền Viễn. Đợi sau khi Thiệu Huyền Viễn lên ngôi, gà chó lên trời thì hắn cũng sẽ được trọng dụng.

Mà trên thực tế...

Nàng ta đã nghĩ sai mối quan hệ được lợi này rồi.

Không phải vì Thiệu Huyền Viễn đăng cơ mà Từ Thụy Khanh được trọng dụng.

Mà nhờ có Từ Thụy Khanh phò tá, Thiệu Huyền Viễn không được sủng ái mới dần dần chiếm ưu thế trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.

Từ Thụy Khanh cưới một kẻ ngốc sao?

Sau khi Giản Hân Hân tỉnh táo lại, cố gắng nhớ đến những chuyện liên quan đến Từ Thụy Khanh kiếp trước.

Kiếp trước, Từ Thụy Khanh cưới ai?

Kiếp trước nàng ta tiến cung quá sớm, lại dốc hết sức đặt mọi tâm tư lên người Thiệu Huyền Viễn, nghĩ cách làm thế nào đối phó Tần Phồn Nhi, vốn không có dư sức lực để ý kẻ khác.

Không kiêng dè Từ Thụy Khanh là Đại học sĩ trẻ tuổi nhất, nàng ta cũng không quan tâm.

Cho nên đối với việc liên quan đến hắn, nàng ta nhớ không được nhiều.

Nàng ta cẩn thận suy nghĩ, đợi Từ Thụy Khanh vào kinh sẽ làm thế nào chặt đứt toàn bộ đường sống của hắn.

Nàng muốn khiến hắn, chết không được, sống không xong.

*

Từ Thụy Khanh giật khóe mắt, không biết vì sao càng đến gần kinh thành, hắn lại càng có cảm giác bất an không yên tâm.

Đây là dự cảm không thể nói rõ.

Từ lúc nhỏ hắn đã có dự cảm, nếu hắn vẫn luôn ở Từ gia thì cả đời hắn chỉ có thể làm một kẻ khố rách áo ôm tầm thường, cả đời khổ sở.

Còn bây giờ, hắn lại có cảm giác, ở kinh thành đang có chuyện xấu chờ hắn...

Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn.

Ngoại trừ việc đến kinh thành đối mặt, hắn còn có thể làm gì?

Dọc đường cũng gặp gỡ các sĩ tử khác đi thi, cuối cùng trước kỳ thi Hội hai tháng đã đến được kinh thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện