Editor: Mai Tuyết Vân
Tính cách những Cử nhân khác không quá tệ, cho nên không giống Lý Văn An ghét bỏ Phồn Tinh.
Cùng đi một đường, bọn họ lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng nhỉ? Sao lại cảm thấy hơi hâm mộ Từ Thụy Khanh?
Tuy nương tử tương lai của hắn là một kẻ ngốc, nhưng vận khí rất tốt!
Dọc đường đi, bảy lần nhặt được bạc, hai lần nhặt được vàng, tiện tay đào một cái đã ra nhân sâm núi và linh chi. Đám đồ tùy tiện nhặt được đó cũng để ở lại kinh thành một khoảng thời gian dài rồi.
Tuy nương tử tương lai của hắn là kẻ ngốc, nhưng cô có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.
Trên đường bọn họ gặp đám cướp hai lần, nương tử Từ huynh giấu Từ huynh ra sau lưng, nhảy xuống xe, mạnh tay đấm đá với đám cướp kia, khiến chúng kêu cha gọi mẹ.
Tình huống này, chậc, chỉ có thể dùng ba từ rất thê thảm để miêu tả!
Sau khi đánh đập con người ta tàn bạo, trở lên xe còn xoa đầu Từ huynh: "Ngoan, không cần sợ."
Những cử nhân khác chỉ cảm thấy...
Có một chút hâm mô khó hiểu.
Hy vọng sau khi bị kinh sợ, cũng có thể được một Đại lão an ủi bản thân như vậy.
Hả... Điều này... Qúa biến thái rồi!
Sau khi đoàn người đến kinh thành, Mộc Lão Tam thông thạo đến chỗ người môi giới thuê một tiểu viện rộng, trước tiên sắp xếp chỗ ở đã.
Trong tay có tiền nên rất tùy hứng, hoàn toàn không cần chắt chiu.
Bạn hỏi bạc từ đâu mà có à, là khuê nữ nhặt được chứ sao!
Khi đến được kinh thành, Từ Thụy Khanh đã phần nào biết được dự cảm không lành là ám chỉ chuyện gì.
Lúc gặp gỡ sĩ tử ở kinh thành, hắn vừa báo tên đã cảm thấy rõ ràng ánh mắt của bọn họ nhìn mình trở nên kỳ lạ...
Loáng thoáng nghe được bọn họ to nhỏ, Từ Thụy Khanh mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Thậm chí còn có người không thèm che giấu sự khinh bỉ đến bên cạnh, cố gắng dò hỏi: "Nghe nói nương tử tương lai của Từ huynh là một kẻ ngốc, không biết là thật hay là giả?"
Từ Thụy Khanh lạnh mặt nhìn kẻ nọ.
Trong lòng xuất hiện sự tức giận, ánh mắt nhìn kẻ kia giống như đang nhìn người chết.
Động thủ không?
Tất nhiên hắn sẽ không động thủ.
Ngày sau hắn còn phải thăng quan, toàn bộ đều phải dựa vào đôi tay viết ra văn từ nho nhã. Nếu đánh loại người này xảy ra sơ suất gì, mới là tổn thất rất lớn.
Trước cứ ghi nhớ, nhớ cho rõ ràng.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, hắn sẽ khiến những kẻ này biết cái gì gọi là mang thù!
"Không biết các hạ từng nghe nói, nhà vợ Từ mỗ có vài phần tiền tài, nếu muốn gọi người đánh gãy tay các hạ là chuyện rất dễ dàng không?"
"Ngươi... Từ Thụy Khanh, ngươi dám!"
Từ Thụy Khanh hơi trừng mắt, hỏi ngược lại: "Ta dám cái gì?"
"Ngươi có tin ta báo quan bắt ngươi không!
"Từ mỗ đã làm gì?" Từ Thụy Khanh khinh thường cười một tiếng: "Ngươi cũng có thể báo quan, nhưng mà quan phủ đâu thể chỉ dựa vào lời nói một phía của ngươi mà bắt ta chứ!"
Giá trị duy nhất của Từ gia đối với Thụy Khanh chính là khiến hắn nếm trải mọi sự tàn nhẫn của thế gian, để hắn khác biệt với các nho sinh khác. Đầu óc hắn càng linh hoạt, sống trong hoàn cảnh thực tế, không thanh cao chẳng hiểu thế sự như bọn họ.
Trong đầu không có tư tưởng cổ hủ, muốn tranh luận với Từ Thụy Khanh, hắn vốn không phải đối thủ!
Không chọc tức được Từ Thụy Khanh, ngược lại còn bị uất ức.
Sau khi biết rõ thái độ của sĩ tử trong kinh thành, Từ Thụy Khanh cứ ngoan ngoãn ở nhà ôn thi, không tham gia tụ họp với đám nho sinh đó nữa.
Về phần giận chó đánh mèo Phồn Tinh thì sao?
Vì sao phải giận chó đánh mèo Phồn Tinh?
Ở sau lưng nói huyên thuyên, là kẻ ngụy quân tử Lý Văn An.
Người chọn Phồn Tinh làm nương tử, là bản thân Từ Thụy Khanh hắn.
Không có mắt nhìn người thì cũng là Từ Thụy Khanh hắn, là ánh mắt không so được với đám nho sinh kinh thành.
Vì sao phải đổ sự nhục nhã của bản thân lên người Phồn Tinh?
Cô ấy là người vô tội.
Tính cách những Cử nhân khác không quá tệ, cho nên không giống Lý Văn An ghét bỏ Phồn Tinh.
Cùng đi một đường, bọn họ lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng nhỉ? Sao lại cảm thấy hơi hâm mộ Từ Thụy Khanh?
Tuy nương tử tương lai của hắn là một kẻ ngốc, nhưng vận khí rất tốt!
Dọc đường đi, bảy lần nhặt được bạc, hai lần nhặt được vàng, tiện tay đào một cái đã ra nhân sâm núi và linh chi. Đám đồ tùy tiện nhặt được đó cũng để ở lại kinh thành một khoảng thời gian dài rồi.
Tuy nương tử tương lai của hắn là kẻ ngốc, nhưng cô có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.
Trên đường bọn họ gặp đám cướp hai lần, nương tử Từ huynh giấu Từ huynh ra sau lưng, nhảy xuống xe, mạnh tay đấm đá với đám cướp kia, khiến chúng kêu cha gọi mẹ.
Tình huống này, chậc, chỉ có thể dùng ba từ rất thê thảm để miêu tả!
Sau khi đánh đập con người ta tàn bạo, trở lên xe còn xoa đầu Từ huynh: "Ngoan, không cần sợ."
Những cử nhân khác chỉ cảm thấy...
Có một chút hâm mô khó hiểu.
Hy vọng sau khi bị kinh sợ, cũng có thể được một Đại lão an ủi bản thân như vậy.
Hả... Điều này... Qúa biến thái rồi!
Sau khi đoàn người đến kinh thành, Mộc Lão Tam thông thạo đến chỗ người môi giới thuê một tiểu viện rộng, trước tiên sắp xếp chỗ ở đã.
Trong tay có tiền nên rất tùy hứng, hoàn toàn không cần chắt chiu.
Bạn hỏi bạc từ đâu mà có à, là khuê nữ nhặt được chứ sao!
Khi đến được kinh thành, Từ Thụy Khanh đã phần nào biết được dự cảm không lành là ám chỉ chuyện gì.
Lúc gặp gỡ sĩ tử ở kinh thành, hắn vừa báo tên đã cảm thấy rõ ràng ánh mắt của bọn họ nhìn mình trở nên kỳ lạ...
Loáng thoáng nghe được bọn họ to nhỏ, Từ Thụy Khanh mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Thậm chí còn có người không thèm che giấu sự khinh bỉ đến bên cạnh, cố gắng dò hỏi: "Nghe nói nương tử tương lai của Từ huynh là một kẻ ngốc, không biết là thật hay là giả?"
Từ Thụy Khanh lạnh mặt nhìn kẻ nọ.
Trong lòng xuất hiện sự tức giận, ánh mắt nhìn kẻ kia giống như đang nhìn người chết.
Động thủ không?
Tất nhiên hắn sẽ không động thủ.
Ngày sau hắn còn phải thăng quan, toàn bộ đều phải dựa vào đôi tay viết ra văn từ nho nhã. Nếu đánh loại người này xảy ra sơ suất gì, mới là tổn thất rất lớn.
Trước cứ ghi nhớ, nhớ cho rõ ràng.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, hắn sẽ khiến những kẻ này biết cái gì gọi là mang thù!
"Không biết các hạ từng nghe nói, nhà vợ Từ mỗ có vài phần tiền tài, nếu muốn gọi người đánh gãy tay các hạ là chuyện rất dễ dàng không?"
"Ngươi... Từ Thụy Khanh, ngươi dám!"
Từ Thụy Khanh hơi trừng mắt, hỏi ngược lại: "Ta dám cái gì?"
"Ngươi có tin ta báo quan bắt ngươi không!
"Từ mỗ đã làm gì?" Từ Thụy Khanh khinh thường cười một tiếng: "Ngươi cũng có thể báo quan, nhưng mà quan phủ đâu thể chỉ dựa vào lời nói một phía của ngươi mà bắt ta chứ!"
Giá trị duy nhất của Từ gia đối với Thụy Khanh chính là khiến hắn nếm trải mọi sự tàn nhẫn của thế gian, để hắn khác biệt với các nho sinh khác. Đầu óc hắn càng linh hoạt, sống trong hoàn cảnh thực tế, không thanh cao chẳng hiểu thế sự như bọn họ.
Trong đầu không có tư tưởng cổ hủ, muốn tranh luận với Từ Thụy Khanh, hắn vốn không phải đối thủ!
Không chọc tức được Từ Thụy Khanh, ngược lại còn bị uất ức.
Sau khi biết rõ thái độ của sĩ tử trong kinh thành, Từ Thụy Khanh cứ ngoan ngoãn ở nhà ôn thi, không tham gia tụ họp với đám nho sinh đó nữa.
Về phần giận chó đánh mèo Phồn Tinh thì sao?
Vì sao phải giận chó đánh mèo Phồn Tinh?
Ở sau lưng nói huyên thuyên, là kẻ ngụy quân tử Lý Văn An.
Người chọn Phồn Tinh làm nương tử, là bản thân Từ Thụy Khanh hắn.
Không có mắt nhìn người thì cũng là Từ Thụy Khanh hắn, là ánh mắt không so được với đám nho sinh kinh thành.
Vì sao phải đổ sự nhục nhã của bản thân lên người Phồn Tinh?
Cô ấy là người vô tội.
Danh sách chương