Editor: Mai Tuyết Vân

Vào lúc này bất kể Chiến thần đại nhân rơi vào nghịch cảnh gì, chỉ cần hắn còn một chút hy vọng, đều có thể mượn gió lật bàn. Hơn nữa nhất định sẽ không dễ dàng mang thất bại của bản thân đổ lên người khác.

Điều duy nhất hắn cảm thấy khó chịu với Phồn Tinh chính là...

Từ sau khi đến kinh thành, trong mắt cô chỉ toàn là đồ ăn!

Sáng sớm đến xếp hàng ở Nguyên Đức lâu ăn bánh bao, giữa trưa đến Tụ Tuyền trang ăn vịt nướng, chiều tối lại đến cửa hàng phía đông ăn canh thịt dê, buổi tối lại đến chợ đêm ăn hoành thắn...

Từ sáng đến tối, hầu như hắn đều không nhìn thấy bóng cô.

Cảm giác này thật sự không tốt, rõ ràng lúc trước toàn bộ tâm tư của Phồn Tinh đều đặt lên người hắn, kết quả bây giờ tự nhiên lại xuất hiện một đống tiểu yêu tinh tranh giành tình cảm với hắn!

Nhưng hắn sẽ không làm chuyện mất hết mặt mũi như tỏ vẻ bản thân không vui đâu.

Chẳng lẽ bắt hắn phải nói trực tiếp với Phồn Tinh, cô nên đi theo hắn nhiều hơn à? Không, chuyện mất thể diện như thế, hắn không làm được!

Sau khi trong lòng rối loạn, chỉ có thể tự mình hờn dỗi, còn người gây ra tội nghiệt này thì không hề nhận ra hắn không vui, còn không đến an ủi hắn.

Từ Thụy Khanh tức giận đến mức... Suýt hộc máu!

[So với lúc trước, tiểu thư Phồn Tinh càng lúc càng thông minh đáng yêu hơn, xin hỏi cô không hề nhận ra gần đây Chiến thần đại nhân của tôi không vui à?]

Phồn Tinh vừa đến Tụ Tuyền trang ăn một con vịt nướng nhỏ, lau miệng giống một thục nữ rồi nói: "Có chứ."

[Gần đây, có phải cô chỉ vùi đầu vào ăn uống, xem nhẹ Chiến thần đại nhân của tôi?]

Sưu Thần Hào thực sự cảm thấy bản thân quá khó xử, nó vừa hy vọng Chiến thần đại nhân và Phồn Tinh không thân thiết với nhau, khiến toàn bộ thế giới xung quanh trở thành màu hồng. Còn mặt khác lại thường xuyên đau lòng thay Chiến thần đại nhân, hy vọng chủ nhân có thể toại nguyện vui vẻ.

Tốt nhất là một chút buồn cũng đừng có!

"À." Phồn Tinh ăn xong con vịt nướng, sau đó cầm một cái bánh cắn một cái, qua loa nói: "Tôi, cố ý đấy..."

[Cái gì? Cô cố ý?] Lúc đó Sưu Thần Hào muốn bùng nổ.

Vì sao?

Sao lại cố tình thờ ơ Chiến thần đại nhân của nó, thật sự không thể tha thứ được!

"Hình như hắn, sắp thích tôi..." Phồn Tinh cảm thấy ngay cả bánh ngọt cũng không còn ngọt nữa rồi.

Không thể thích người khác, sẽ chết.

Vì thế không thể thích Từ Thụy Khanh, sẽ chết.

Hắn giống như Thích Hà ở thế giới trước, bắt đầu làm rất nhiều việc vì cô rồi.

Sẽ giúp cô giặt quần áo, nấu cơm cho cô, xách nước đổ vào bồn để cô tắm. Luôn chọc cô cười, sau đó lén lút trốn đi, thẹn thùng...

Nghĩ đến đây, Phồn Tinh liền cảm thấy trái tim có chút đau nhói.

Cho nên, không thể thích.

Thích, sẽ rất đau.

Tuy tình cảm với Thích Hà đã hoàn toàn bị phong ấn, nhưng cảm giác đau thấu tim gan kia, khiến Phồn Tinh mỗi lần nghĩ đến đều không nhịn được run rẩy.

Rất đau!

Cô sợ đau!

Đáng sợ quá!

Phồn Tinh không muốn đau, cho nên không muốn thích bông hoa nhỏ, cũng không hy vọng bông hoa nhỏ thích cô.

"Cậu đã nói, chỉ cần hắn ngoan không hư, thì được rồi."

Chuyện này thì đơn giản, chỉ cần bảo vệ tốt bông hoa nhỏ để hắn trở nên mạnh mẽ.

Không ai có thể bắt nạt hắn, thì hắn sẽ không hư hỏng!

Đợi hắn mạnh mẽ xong, cô sẽ rời đi.

Như vậy thì hắn sẽ không thích cô, cô cũng sẽ không thích bông hoa nhỏ.

[Là cô tự nghĩ ra sao???] Sưu Thần Hào nghe xong lời phân tích của Phồn Tinh, không kiềm được đánh liền mấy dấu chấm hỏi.

Nó bị dọa đến ngây người.

Đầu óc có thể suy nghĩ như vậy! Rất trâu bò đấy!

Thậm chí Sưu Thần Hào còn hoài nghi, có phải cô đã mang toàn bộ IQ để suy nghĩ ra chuyện này hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện