“Cậu đừng có mà mở cửa ra đấy!” Les kêu lên ở đằng sau cô.
“Là người giao hoa thôi mà.” Katie ngoảnh lại và nhìn thấy Les đang lăm lăm cái chân đèn bằng đồng trong tay như vũ khí.
“Và làm thế nào mà cậu biết chắc được chứ?”
“Bởi vì, Sherlock ạ, anh ta mặc bộ đồng phục có in dòng chữ “Tiệm hoa”, và anh ta cầm hoa trong tay.”
“Ờ, thế trong bao nhiêu tập phim Law & Order cậu đã thấy những gã giao hoa cũng chính là những tên sát nhân rồi?”
Tay Katie ngừng lại trên khóa cửa. “Ừm, cậu nói có lý đấy.”
Có tiếng khóa xoay trong ổ khóa. Giống như tiếng ổ khóa mở ra. Giống như tiếng động gây nên bởi tên sát nhân đội lốt người giao hoa đang cố mở khóa cửa.
“Mẹo.” Katie nói và nhảy lùi lại.
“Không. Mẹ nó.” Les la lên.
Cánh cửa bật mở và cái chân đèn bằng đồng bay vút trong không trung.
Joe, tay cầm theo bó hoa, kịp chúi đầu đúng lúc, và làm rụng mất mấy bông cúc trắng. Cái đèn va loảng xoảng vào tường. “Cái chết tiệt gì thế?” anh hỏi.
“Anh... anh làm bọn em ngạc nhiên,” Katie nói.
“Thế tưởng tượng xem anh cảm thấy gì nào.” Anh liếc nhìn cái đèn.
“Một viên cảnh sát đã tới đây và nói rằng bọn em nên thận trọng,” Katie giải thích.
“Và ném cái chân đèn là thận trọng ấy à?” Anh nhún vai và Katie nhận thấy anh đang giải tỏa sự bực mình khỏi tâm trí. Anh ấy làm thế rất giỏi, rũ bỏ những mối lo toan. Nhưng anh cũng giỏi lẩn tránh nữa. Anh đã lẩn tránh cô trong tháng qua. Nhưng anh không thể kéo dài điều đó lâu hơn nữa.
“Của em.” Anh trao bó hoa cho Katie. “Anh nhận bó hoa này từ tay người giao hoa đấy.”
“Cảm ơn anh.” Katie đi tìm một cái lọ hoa, chắc mẩm rằng Joe sẽ nói anh là người gửi hoa đến. Nếu như vậy Katie sẽ cảm thấy mình thật rác rưởi chẳng kém mấy thứ người ta lôi ra từ trong ống xả nước bồn tắm, bởi vì cô sắp sửa nói chuyện chân thành và nghiêm chỉnh với anh.
“Của anh gửi đấy à?” cô hỏi, cố gắng giấu vẻ không vui.
“Không phải anh đâu.”
“Thế thì ai...” Carl chăng? Sự hy vọng dâng đầy trong lòng cô. Cô giật cái card gắn trên giấy bóng kính. Rồi cô tự gọi mình là đồ ngốc. Carl Hades chẳng phải dạng người ưa gửi tặng hoa. Và nếu anh ta có là người như thế chăng nữa, thì riêng việc anh ta không đợi để nói chuyện với cô ở sở cảnh sát cũng có nghĩa là anh ta chẳng quan tâm tới cô theo kiểu phải gửi hoa.
Điều ấy cũng chẳng thay đổi gì hết. Katie vốn không thích cái ý tưởng gia nhập bản chiến tích của Poke thời trung học cũng như bây giờ. Chuông rung hay không thì cũng thế. Cô không định làm ngân hàng tinh trùng cho ai cả.
“Hoa của ai gửi đấy?” Joe hỏi.
Nhận thấy mình đang đứng nhìn chăm chú bó hoa cúc trắng với hồng vàng nghĩ ngợi về một người đàn ông trong khi một người đàn ông khác, chồng chưa cưới của cô, đang đứng cách cô chừng hai mươi phân, làm nỗi lo của cô trở nên khó xử lý hơn. Cô mở cái card và đọc tin nhắn trên đó.
“Đó là hoa của người bán hoa gửi tới. Người bán hoa mà em đã thuê trước khi Tabitha nhất định yêu cầu em đổi người khác. Họ gửi lời chúc mừng em. Chúng ta.”
“Tử tế quá.” Joe nói, nhưng nghe chẳng hào hứng tí nào.
Cô nhìn vào mắt Joe. “Chúng ta cần nói chuyện.”
Mắt Joe chuyển sang chỗ Les. Katie hắng giọng để thu hút sự chú ý của Joe. Cô sẽ không để anh lẩn tránh cô nữa. Và anh sẽ phải lắng nghe cô, thực sự lắng nghe.
Và bỗng dưng, cô biết mình cần phải làm gì.
Trao bó hoa cho Les, cô cầm lấy cánh tay Joe. “Đi nào.”
Cô điệu anh đi qua hành lang, vào phòng ngủ của cô, và đi qua chiếc giuờng, giật tung cánh cửa tủ quần áo, ra hiệu cho anh bước vào trong.
“Cái gì thế này?” anh hỏi.
“Anh vào trước đi.”
“Trong tủ ấy à?” Vẻ mặt anh lộ vẻ ngơ ngác.
“Vâng ạ.”
“Tại sao chứ?” Anh nhìn cô vẻ là lạ.
“Tại thế.” Tại vì cô vẫn còn nhớ nói chuyện với Carl Hades trong bóng tối khiến cô chịu lắng nghe hơn, chịu thấy sự thật hơn. Và ngay lúc này đây, cô và Joe cần một cuộc đối thoại thành thực mà trong đó cần lắng nghe rất nhiều.
“Katie? Em có ổn cả không đấy?”
“Không! Em không ổn tí nào.” Cô đẩy anh hẳn vào trong tủ, bước vào theo anh và đóng cửa lại.
Chuông cửa ngân lên khi Carl bước vào cửa hàng. Một sự pha trộn các mùi hương hoa trêu chọc khứu giác của anh và làm anh mơ hồ nhớ. Hít một hơi, anh tiến đến phía sau người đàn ông đang đứng trước quầy và nói chuyện với người nữ bán hàng về loại hoa mà anh ta muốn gửi tặng cho người phụ nữ mà anh ta đã qua đêm cùng.
“Được rồi,” người bán hàng hỏi, “ông muốn bó hoa mang theo thông điệp gì?”
Cảm ơn một đêm tuyệt vời. Carl tự nhủ, nhưng cũng giữ lại ý nghĩ ấy cho riêng mình và mỉm cười, anh lùi lại vài bước và vờ ngắm nghía mấy bó hoa.
Chẳng phải anh phản đối gì chuyện gửi tặng hoa. Anh trai anh hẳn là đã tán đổ Tami với hoa hồng, kẹo và tất cả những cử chỉ lãng mạn khác. Nhưng bởi vì sự liên hệ của Carl với đàn bà không bao giờ nhằm mục đích tiến tới một điều gì, anh chẳng bao giờ chú trọng lắm vào khía cạnh lãng mạn của các cuộc tình.
Nghe thấy hai người vẫn tiếp tục trao đổi sau lưng mình, anh lại nhìn chằm chằm vào mấy bông hoa. Hầu hết là các loại hoa thông thường: Hồng, cẩm chướng, những loại hoa mà đến đàn ông cũng nhận diện được, nhưng có một loại... vì một lý do nào đó không thể giải thích, anh nghĩ tới Tóc Đỏ, nghĩ tới việc gửi một bó hoa. Không biết quý ông Metro có gửi hoa cho cô không nhỉ?
Ngay lúc ấy, anh biết mùi hương hoa nhắc gã nhớ đến điều gì. Mùi nước hoa của Tóc Đỏ.
Cả ngày trời, trí óc anh ngập tràn hình ảnh cô: nụ cười của cô khi cô tỉnh dậy, hình dạng đám tàn nhang trên mũi. Và, ồ đúng rồi, cái hình ảnh làm anh thích thú nhất, khi cô đứng như trời trồng, mắt tròn xoe nhìn cái đồ chơi tình dục dạng rung to tướng trong tay. Chí phải! Đó chắc chắn là hình ảnh anh ưa thích nhất.
“Tôi có thể giúp gì được không, thưa ông?” một giọng phụ nữ hỏi.
Carl quay lại và xua hình ảnh Tóc Đỏ ra khỏi tâm trí. “Có đấy, tôi muốn nói chuyện với chủ cửa hàng, Jack Edwards?”
Mới đầu, Carl đã quyết định sẽ đợi kết quả thẩm tra lý lịch trước khi nói chuyện trực tiếp, nhưng kiên nhẫn chẳng bao giờ là thế mạnh của anh. Ai mà biết bao lâu nữa anh trai anh mới có được thông tin? Đặc biệt là khi có hai hiện trường vụ án nữa phải xem xét.
“Ông Edwards đã đi giao hoa mất rồi. Tôi không biết ông chủ có kế hoạch quay lại cửa hàng hôm nay nữa không. Tôi có thể giúp gì ông không?”
“Không.” Carl cau mày. “Nhưng tôi sẽ rất biết ơn nếu bà có thể nói với ông chủ của bà gọi điện cho tôi ngay khi nào tiện.” Đây là người thứ ba, trong danh sách bốn người của anh, đã không có mặt khi anh đến tìm: Người làm bánh ngọt, người chỉnh nhạc, và bây giờ là chủ tiệm hoa.
Anh đưa cho người phụ nữ tấm danh thiếp của mình và quay người đi ra. Còn phải viếng thăm một người nữa. Anh dự định sẽ ghé qua chỗ người thợ ảnh và...
“Thám tử tư ư?” giọng người phụ nữ hào hứng.
Carl nhìn lại. “Đúng vậy, thưa bà.”
Từ vẻ mặt của bà ta, anh có thể thấy bà ta có vẻ hơn là chỉ tò mò một chút nhiều. “Và có chuyện gì thế?”
Anh mỉm cười. “Một đám cưới.”
“Thế thì tôi có thể giúp ông được. Tôi là người trực tiếp trang hoàng các đám cưới mà ông Edwards hợp đồng. Ông ấy ghét mấy vụ ấy lắm.”
Và tại sao lại thế nhỉ? “Tôi cảm ơn bà, nhưng tôi phải nói chuyện trực tiếp với ông Edwards mới được.”
***
Joe loạng choạng trong cái tủ cho tới khi anh tìm được công tắc đèn. Anh nhìn chăm chăm vào Katie đang đứng bên cánh cửa. Mớ tóc dài của cô buộc cao lên phía sau như đuôi ngựa, đôi mắt xanh da trời của cô chân thành và đầy quan tâm.
“Xin anh tắt đèn đi,” cô thì thầm.
Tiếng không đã chực sẵn trên đầu lưỡi, nhưng rồi anh bắt gặp ánh mắt cô. Van lơn quá.
Ngọt ngào quá.
Katie quá.
Tại sao anh chẳng thể yêu cô như cô đáng được yêu? Anh bị làm sao thế nhỉ?
Cô đưa tay qua anh và bấm công tắc điện.
“Cứ để đèn tắt như vậy đi Joe.”
Câu hỏi của anh thay đổi. Cô ấy làm sao thế không biết? Sao mà cô lại nhét anh vào trong tủ và tắt đèn đi thế này?
Bóng tối bao trùm quanh anh. “Katie, có chuyện gì vậy?”
“Ngồi xuống đi Joe.”
“Xung quanh toàn là giày dép,” anh nói, và tự hỏi không biết có phải cô bị lên cơn hậu khủng hoảng hay không.
“Anh gạt chúng ra và ngồi xuống đi.”
Anh gạt chỗ giày dép qua một bên và tìm được một chỗ. “Em có định giải thích cho anh chúng ta đang làm gì ở đây thế không?”
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“Nói chuyện thì nói, nhưng em nhận thức được là em lôi anh vào trong tủ đấy chứ?”
“Em biết.” Cô dừng lại. “Đêm qua khi bị nhốt trong bóng tối, em phát hiện ra là người ta buộc phải lắng nghe khi người ta không nhìn thấy gì. Em cần anh lắng nghe, Joe ạ. Thực sự lắng nghe.”
“Ý em nói là anh không lắng nghe em ư?” Dĩ nhiên ý cô là thế rồi. Anh đã lẩn tránh lắng nghe và chuyện trò với cô từ mấy tuần nay.
“Đúng vậy. Ý em là thế đấy. Nhưng có lẽ không phải chỉ có anh đâu.”
“Anh rất xin lỗi, Katie ạ.” Anh nghe thấy sự biết lỗi trong giọng nói của mình.
“Vì cái gì cơ?” cô hỏi, như thể cô muốn nghe thêm gì từ lời tuyên bố của anh.
Vì đã không đủ yêu em, vì đã khát khao bạn thân nhất của em, vì phải hủy bỏ đám cưới. “Vì đã chẳng lắng nghe.”
Đồ hèn.
Anh sẽ phải nói với cô. “Anh xin lỗi em vì mọi chuyện.” Sự yên lặng lơ lửng trong bóng tối như mấy thứ quần áo lủng lẳng trên đầu anh. Không gian nhỏ thơm mùi nước hoa của Katie.
“Có điều gì anh chưa nói với em thế, Joe?”
Anh đã mất cả buổi sáng để tìm kiếm những lời tốt nhất để nói, nhưng chẳng có cách nào tốt cả. “Anh không biết phải nói sao. Em quá hoàn hảo, Katie ạ. Cứ thử Google trên internet để tìm người vợ hoàn hảo và anh thề là hình ảnh em sẽ hiện ra ở phần kết quả. Em ngọt ngào, đầy quan tâm, gợi cảm, nhưng...”
“Nhưng sao hả Joe?” cô hỏi.
***
Rời khỏi cửa hàng hoa. Carl nhận thấy nhiệt độ đã tăng thêm chừng mươi độ nữa. Houston lại trở lại đúng là Houston. Carl ngước nhìn bầu trời xanh khi gã bấm nút mở khóa xe. Gã vừa ngồi vào tay lái thì có tiếng chuông điện thoại reo.
“A lô!”
“Carl Hades phải không ạ?” giọng nói hỏi.
“Chính tôi đây.”
“Tôi là Will Reed, Reed’s DJ. Có danh thiếp và tin nhắn của ông cài ở cửa nhà tôi. Ông cần gì vậy?”
Người đàn ông nghe có vẻ căng thẳng. “Đúng thế. Tôi hy vọng gặp được ông để thảo luận về đám cưới.” Im lặng. “Ông Reed?”
“Tôi xin lỗi. Danh thiếp của ông đề ‘thám tử tư’. Tôi cứ tưởng là có việc gì khác.”
“Tôi vẫn hay bị thế mà.” Carl tập trung vào giọng nói của người đàn ông, hy vọng có thể nhận ra giọng nói của gã đàn ông đã định thiêu sống anh và Tóc Đỏ. “Ai cũng có tật giật mình mà.” Anh cố làm ra vẻ đùa cợt.
“Tôi đoán thế.” Reed nói, vẫn có vẻ thận trọng. Quá thận trọng.
“Ông có nhà bây giờ không? Tôi có thể ghé qua được không?”
“Tôi đang bận ghép đĩa nhạc. Sao ông không xem qua trang Web của tôi cái đã? Nếu ông thấy được thì chúng ta có thể nói chuyện sau.”
Văng vẳng phía sau, Carl nghe có tiếng nhạc, nhạc đám cưới. Nếu anh thúc ép ông Reed phải trả lời quá nhanh, người này có thể sẽ sinh nghi. Có thể cũng sẽ nghi ngờ chẳng kém gì Carl. “Tôi thực sự muốn được trao đổi với ông hôm nay.”
“Không được rồi. Nhưng ngày mai thì được. Khoảng ba giờ nhé?”
Có thể đến lúc ấy thì Carl cũng đã có tin tức từ việc thẩm tra lý lịch rồi, nhưng mẹ kiếp, gã chẳng thích đợi tí nào. “Tôi đoán là tôi phải kiên nhẫn một tí vậy.”
“Và nếu ông muốn thì cứ đưa cả cô dâu đi cùng nhé. Các cô dâu nhìn chung biết nhiều về nhạc hơn.”
Sự nghi ngờ của Carl tăng thêm. “Cô ấy làm việc ở nơi khác, nên tôi đành phải làm mọi thứ việc của phụ nữ vậy.”
“Được thôi. Mai tôi gặp ông nhé.”
“Tôi sẽ đến.” Carl ngắt điện thoại và lấy quyển sổ ghi chép trong hộc để găng tay. Anh ghi lại thời gian bên cạnh tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại của ông Reed. Rồi anh điện thoại cho anh trai.
“Hades nghe.” Anh trai anh trả lời.
“Anh sắp có kết quả xác minh lý lịch chưa?”
“Có thể là ngày mai. Có thể tận sang năm.” Ben nói.
“Tệ thế á?”
“Tên đó thực là khốn kiếp. Còn quay lại thăm những cái xác. Còn để lại hoa.”
Carl nhìn lên cửa hàng hoa. “Em thực sự cần mấy cái kết quả xác minh ấy đấy anh Ben ạ.”
***
“Nhưng gì cơ?” Katie hỏi khi Joe thôi không nói nữa. Trong khi chờ đợi câu trả lời của anh, cô cố gắng dựa ra đằng sau, và vướng phải một cái gì đó. Những bức tranh cũ của cô. Cô đã quên bẵng chúng ở đó.
“Anh yêu em. Anh có yêu.”
Những lời của Joe khiến cô ngẩng đầu lên. Rồi cô nhận ra sự lưỡng lự trong giọng nói của anh. “Nhưng?”
“Em hoàn hảo lắm. Nhưng anh không thể cưới em được.”
Anh không thể cưới được ư? Thực sự anh đã nói thế hay sao?
Anh tiếp. “Anh biết việc đó sẽ gây ra những vấn đề rất lớn. Và cũng sẽ xấu hổ ra trò. Và anh sẽ nhận mọi lỗi về mình, Katie ạ.”
Anh sẽ làm thế ư? Cô tưởng tượng ra cha mẹ mình nhìn xuống từ thiên đường và nói Tạ ơn Chúa. Cái tên Ray được cứu vớt rồi. Sự nhẹ nhõm lan tỏa trong người cô. Cô có thể ngẩng cao đầu được. Làm nạn nhân hủy hôn dễ hơn nhiều làm kẻ có tội.
Cô có thể nghe thấy tiếng thở của Joe và nhận ra cảm giác mắc lỗi của anh. Cuối cùng cô nói. “Em chẳng hoàn hảo đâu.” Cô gần như có thể nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của bố mẹ mình. “Em nấu ăn dở lắm, anh nhớ không?”
Anh khẽ cười. “Thôi được rồi, cái đó thì đúng thật.”
Sự im lặng lại bao trùm. “Và em cũng không vẽ được.”
Cô lướt những ngón tay mình trên những bức toan, trên những lớp màu vẽ dày. Cô cảm thấy sự mất mát những giấc mơ của mình qua từng nét vẽ, cũng như cô cảm thấy sự mất mát những giấc mơ của mình là tạo dựng một gia đình của chính mình để thay thế cho gia đình đã bị cướp đoạt đi một cách vô lý. Một mình tệ lắm. Một mình đau lắm.
Những giọt nước mắt chực trào. Cô thẳng lưng lên. Cô là người sống sót.
“Anh không biết là em đã vẽ tranh.”
Có vẻ thật kỳ lạ là cô nói với Carl Hades, một người lạ, một điều về bản thân cô mà cô chưa nói với Joe. “Em vẽ tệ lắm.”
“Anh xin lỗi‚” anh lại nói lần nữa, và biết anh không định nói về chuyện cô không có tài năng nghệ thuật.
“Em thực sự chẳng hoàn hảo đâu Joe.” Bố mẹ cô đã muốn vậy, nhưng cô không thể.
“Em cũng gần được như thế rồi.”
“Không đâu.” Cô hít một hơi sâu. “Em chẳng hoàn hảo đến độ em ngồi đây mà nghĩ liệu em có thể sống yên không nếu để mặc anh nhận mọi trách nhiệm về việc hủy hôn. Sự thực là em định đưa anh vào trong này để nói với anh chính điều ấy. Em yêu anh, nhưng em không yêu anh như phải thế.” Bóng tối lặng thinh.
“Làm thế nào mà em nhận ra?” anh hỏi. Khi cô không trả lời, anh tiếp, “Katie?”
“Anh thực sự muốn biết ư?” Cô không nghĩ rằng anh sẽ muốn. Sau khi nói với Les, cô nhận ra đầu mối đầu tiên của cô là gì.
“Đúng vậy.”
“Chuyện tình dục, nó...”
“Nó làm sao?”
“Dở lắm. Này, không phải là em...” Làm thế nào cô có thể thoát ra khỏi chuyện này đây?
“Này nhé, anh bị tổn thương đấy.” Có một chút trêu đùa trong giọng nói của anh.
“Không phải lỗi của anh đâu. Có điều là chẳng cuồng nhiệt tí nào.”
“Á à, chẳng hơn gì.” Anh ngọ ngoạy, rồi thở ra một hơi. “Nhưng anh hiểu ý em. Anh cũng có ý đợi cho nó khá hơn lên. Cũng không phải lỗi của em nhé.”
Cô lặng thinh, mừng là anh hiểu. “Ban đầu em bắt đầu tự hỏi về những cảm giác của mình, rồi Les nhận ra sự hồ nghi của em. Cô ấy rất nhạy trong việc đó. Nhìn thấy mọi điều trong em. Nhưng đêm qua...” Cô không biết vì sao cô cảm thấy sự cần thiết phải thú nhận, nhưng cô làm thế. “Khi em ở cùng với Carl Hades. Em cảm thấy nồng nhiệt với anh ta.”
Sự im lặng lại bao trùm lên họ. “Em đang nói gì thế Katie?”
“Không có chuyện gì xảy ra hết,” cô nói rõ ràng. “Nhưng em cảm nhận nhiều điều. Và bây giờ em cảm thấy mình tồi tệ.” Cô im bặt, và sự im lặng lại hiện diện.
“Em không cần phải cảm thấy như thế.” Cuối cùng anh nói. “Chúng mình cũng chỉ là con người thôi.”
“Chúng mình?” Cái từ ấy có ý nghĩa nào đó. “Nó cũng đã xảy ra với anh ư?”
Sự im lặng của anh đã nói thay anh. “Anh không có ý để nó xảy ra đâu. Và cũng như em, không có chuyện gì thực sự xảy ra cả.”
“Nhưng anh đã muốn nó xảy ra phải không?” cô hỏi, mặc cảm vơi bớt.
“Đúng thế,” anh thú nhận.
“Cô nào ở cơ quan à?” cô hỏi, không hiểu tại sao, nhưng muốn biết.
“Không.”
“Em có biết người đó không?”
“Có quan trọng không?” anh hỏi, giọng anh đầy lưỡng lự.
“Không, nhưng em cũng nói với anh mà.” Cô nhớ ra người hàng xóm của anh. Người phụ nữ luôn luôn tán tỉnh Joe. “Ồ, chết thật! Có phải là...”
“Katie, anh thề đấy. Les chẳng dính dáng gì đâu.”
***
Carl tiếp tục nói chuyện với Ben trong khi vẫn nhìn cửa hàng hoa một cách chăm chú. “Anh gặp Tóc Đỏ chưa?”
“Á à, chủ đề này thú vị lắm đây.”
“Tại sao thế?” Carl bắt đầu khởi động xe và hòa vào dòng xe cộ lưu thông.
“Cô ấy thực sự lao bổ vào anh.”
Tay Carl nắm chặt điện thoại hơn. “Cô ấy không làm thế đâu.”
“Anh chưa bao giờ ôm người phụ nữ nào, trừ Tami, như thế từ bao năm nay. Cô ấy ra trò đấy.”
“Đừng bịa nữa. Cô ấy đâu phải loại người như thế.” Carl vặc.
“Ai bịa làm gì? Cô ấy lao bắn vào anh.”
“Anh nói dối.’’ Carl buộc tội. “Cô ấy đã đính hôn. Và thậm chí nếu cô ấy chưa đính hôn chăng nữa, cô ấy không phải loại người để...”
Tiếng Ben cười tràn ngập điện thoại. “Anh biết ngay mà. Chú đổ cô ấy rồi. Thằng em ba vạ của anh cuối cùng cũng đổ một cô tử tế. Chính vì thế mà chú không đến gặp cô ấy phải không? Chú sợ chứ gì?”
“Anh nói linh tinh rồi đấy.” Anh rẽ vào trong phố, sẵn sàng dập máy nếu Ben cứ tiếp tục thế.
“Sự thực là, Tóc Đỏ có nhảy bổ vào anh. Nhưng chỉ vì cô ấy tưởng anh là chú thôi.”
Rõ là anh trai gã chưa thôi làm trò. “Phải đấy.”
“Thật đấy. Cô ấy lao vào vòng tay anh. Khi cô ấy nhận ra mình nhầm, cô ấy đỏ mặt rất xinh. Gần đỏ như tóc cô ấy đấy. Chú luôn luôn thích mấy cô tóc đỏ mà. Tuy nhiên, anh nghĩ là cô ấy nhớ chú lắm đấy.”
Chỉ như thế thôi, Carl cảm thấy muốn được gặp Katie Ray đến phát đau. Và trời ạ, anh cũng nhớ cô.
“Chú nên đến gặp cô ấy đi, Carl ạ. Anh không đùa đâu.”
Carl hít một hơi “Cũng có thể.” Có thể?
***
Là Les ư? Katie không thể nào tin được... “Em cứ tưởng là cô hàng xóm của anh.”
“Đã không xảy ra chuyện gì cả,” Joe nói vẻ gấp gáp. “Bọn anh gặp nhau ở quầy bar. Rồi anh đến nhà em. Anh cứ tưởng là em ở trong bồn tắm.”
Katie tiêu hóa những gì anh nói và nhớ lại... “Không phải chứ! Không phải anh là người đã khỏa thân chui vào bồn tắm với cô ấy đấy chứ?”
“Cô ấy tẩn cho anh một trận. Gọi 911.”
Một phần trong cô muốn cười phá lên. Một phần khác vẫn không tin nổi điều ấy. Sự im lặng lại rón rén bò vào trong tủ quần áo nơi cô đang cố gắng tiêu hóa thực tế. Tại sao Les chẳng kể với cô?
“Chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.” Giọng anh rung lên vì tuyệt vọng.
“Em tin anh mà.” Katie gục đầu lên gối và thấy mình đưa tay ra sờ vào một bức tranh.
“Chúng ta làm thế nào về chuyện này bây giờ?” Cuối cùng anh nói.
“Làm gì?” Giữ bí mật với cô chẳng giống Les tí nào.
“Hủy đám cưới. Có lẽ người lập kế hoạch đám cưới của em có thể giúp... Ồ. Quên đi.”
“Đừng lo. Em cũng quên luôn ấy mà.” Cô dừng lại. “Em đoán là em cần lấy danh sách những người đã phúc đáp giấy mời đám cưới và gọi mọi người.”
“Chán thế,” anh lẩm bẩm.
“Quá đi chứ,” cô nói. “Chúng mình cũng phải gửi trả quà tặng nữa.”
“Anh rất lấy làm tiếc, Katie ạ.”
Cô biết anh thực sự nghĩ vậy. Joe không bao giờ có ý làm tổn thương ai. Và ý nghĩ không bao giờ còn nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào, điển trai, tốt bụng của Joe làm cô thấy đau trong tim.
“Joe, nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng anh nghĩ chúng mình có thể tiếp tục là bạn được hay không?”
“Anh muốn thế lắm.” Và sự im lặng tối tăm không còn khó chịu nữa.
Katie lướt những ngón tay lên một bức tranh và tự hỏi không biết đây là bức nào? Bức vẽ đại dương? Hay bức vẽ hoa?
“À, cứt thật,” anh nói. “Anh vừa nhớ ra là anh phải nói với mẹ về chuyện này.”
“Anh có muốn em đi cùng anh không?” Katie mến mẹ của Joe. Quả là bà cố tình kiểm soát Joe, nhưng so với bố mẹ cô, thì mẹ Joe cũng không đến nỗi nào.
“Không. Anh sẽ tự thu xếp. Em nghĩ tối mai mình bắt đầu gọi mọi người thì có kịp không?”
“Được. Và trưa mai, em sẽ gọi điện cho tất cả những người mà em định thuê dịch vụ cho đám cưới.” Dĩ nhiên, Katie chẳng biết mình thuê ai, bởi vì Tabitha đã thay đổi mọi thứ.
“Anh biết chuyện này chẳng dễ dàng gì.”
“Cho cả hai ta.” Ý nghĩ của cô lại quay về với việc bố mẹ cô sẽ xấu hổ ra sao nếu họ còn sống. Người họ Ray không bao giờ rúi lui vào phút cuối cùng.
“Chúng mình sẽ sống sót vượt qua chuyện này thôi.” Joe nói, như đọc được ý nghĩ của cô.
Sống sót vượt qua chuyện này. Sống sót? Hình ảnh Tabitha ngã xuống tấm thảm lại hiện về. Hơi thở của Katie nghẹn lại. Cô gục đầu xuống đầu gối. “Em thật lòng chỉ mong có thế.”
Joe hẳn là đọc được suy nghĩ của cô, bởi vì anh nói quá nhanh. “Hay là em đến ở tạm chỗ anh vậy?”
Katie suy nghĩ về điều ấy. Rồi cô nhớ ra Ben Hades đã nói, Chúng tôi không có lý do gì để tin rằng cô gặp nguy hiểm. Lôgíc xua đi sự sợ hãi đeo đẳng. Hơn nữa, ở cùng với Joe chắc sẽ khó xử vô cùng.
“Les đang ở đây. Và bọn em có thể đến ở khách sạn. Bọn em sẽ ổn cả thôi.”
Bây giờ tất cả những gì cô cần làm là tin vào điều đó.
“Là người giao hoa thôi mà.” Katie ngoảnh lại và nhìn thấy Les đang lăm lăm cái chân đèn bằng đồng trong tay như vũ khí.
“Và làm thế nào mà cậu biết chắc được chứ?”
“Bởi vì, Sherlock ạ, anh ta mặc bộ đồng phục có in dòng chữ “Tiệm hoa”, và anh ta cầm hoa trong tay.”
“Ờ, thế trong bao nhiêu tập phim Law & Order cậu đã thấy những gã giao hoa cũng chính là những tên sát nhân rồi?”
Tay Katie ngừng lại trên khóa cửa. “Ừm, cậu nói có lý đấy.”
Có tiếng khóa xoay trong ổ khóa. Giống như tiếng ổ khóa mở ra. Giống như tiếng động gây nên bởi tên sát nhân đội lốt người giao hoa đang cố mở khóa cửa.
“Mẹo.” Katie nói và nhảy lùi lại.
“Không. Mẹ nó.” Les la lên.
Cánh cửa bật mở và cái chân đèn bằng đồng bay vút trong không trung.
Joe, tay cầm theo bó hoa, kịp chúi đầu đúng lúc, và làm rụng mất mấy bông cúc trắng. Cái đèn va loảng xoảng vào tường. “Cái chết tiệt gì thế?” anh hỏi.
“Anh... anh làm bọn em ngạc nhiên,” Katie nói.
“Thế tưởng tượng xem anh cảm thấy gì nào.” Anh liếc nhìn cái đèn.
“Một viên cảnh sát đã tới đây và nói rằng bọn em nên thận trọng,” Katie giải thích.
“Và ném cái chân đèn là thận trọng ấy à?” Anh nhún vai và Katie nhận thấy anh đang giải tỏa sự bực mình khỏi tâm trí. Anh ấy làm thế rất giỏi, rũ bỏ những mối lo toan. Nhưng anh cũng giỏi lẩn tránh nữa. Anh đã lẩn tránh cô trong tháng qua. Nhưng anh không thể kéo dài điều đó lâu hơn nữa.
“Của em.” Anh trao bó hoa cho Katie. “Anh nhận bó hoa này từ tay người giao hoa đấy.”
“Cảm ơn anh.” Katie đi tìm một cái lọ hoa, chắc mẩm rằng Joe sẽ nói anh là người gửi hoa đến. Nếu như vậy Katie sẽ cảm thấy mình thật rác rưởi chẳng kém mấy thứ người ta lôi ra từ trong ống xả nước bồn tắm, bởi vì cô sắp sửa nói chuyện chân thành và nghiêm chỉnh với anh.
“Của anh gửi đấy à?” cô hỏi, cố gắng giấu vẻ không vui.
“Không phải anh đâu.”
“Thế thì ai...” Carl chăng? Sự hy vọng dâng đầy trong lòng cô. Cô giật cái card gắn trên giấy bóng kính. Rồi cô tự gọi mình là đồ ngốc. Carl Hades chẳng phải dạng người ưa gửi tặng hoa. Và nếu anh ta có là người như thế chăng nữa, thì riêng việc anh ta không đợi để nói chuyện với cô ở sở cảnh sát cũng có nghĩa là anh ta chẳng quan tâm tới cô theo kiểu phải gửi hoa.
Điều ấy cũng chẳng thay đổi gì hết. Katie vốn không thích cái ý tưởng gia nhập bản chiến tích của Poke thời trung học cũng như bây giờ. Chuông rung hay không thì cũng thế. Cô không định làm ngân hàng tinh trùng cho ai cả.
“Hoa của ai gửi đấy?” Joe hỏi.
Nhận thấy mình đang đứng nhìn chăm chú bó hoa cúc trắng với hồng vàng nghĩ ngợi về một người đàn ông trong khi một người đàn ông khác, chồng chưa cưới của cô, đang đứng cách cô chừng hai mươi phân, làm nỗi lo của cô trở nên khó xử lý hơn. Cô mở cái card và đọc tin nhắn trên đó.
“Đó là hoa của người bán hoa gửi tới. Người bán hoa mà em đã thuê trước khi Tabitha nhất định yêu cầu em đổi người khác. Họ gửi lời chúc mừng em. Chúng ta.”
“Tử tế quá.” Joe nói, nhưng nghe chẳng hào hứng tí nào.
Cô nhìn vào mắt Joe. “Chúng ta cần nói chuyện.”
Mắt Joe chuyển sang chỗ Les. Katie hắng giọng để thu hút sự chú ý của Joe. Cô sẽ không để anh lẩn tránh cô nữa. Và anh sẽ phải lắng nghe cô, thực sự lắng nghe.
Và bỗng dưng, cô biết mình cần phải làm gì.
Trao bó hoa cho Les, cô cầm lấy cánh tay Joe. “Đi nào.”
Cô điệu anh đi qua hành lang, vào phòng ngủ của cô, và đi qua chiếc giuờng, giật tung cánh cửa tủ quần áo, ra hiệu cho anh bước vào trong.
“Cái gì thế này?” anh hỏi.
“Anh vào trước đi.”
“Trong tủ ấy à?” Vẻ mặt anh lộ vẻ ngơ ngác.
“Vâng ạ.”
“Tại sao chứ?” Anh nhìn cô vẻ là lạ.
“Tại thế.” Tại vì cô vẫn còn nhớ nói chuyện với Carl Hades trong bóng tối khiến cô chịu lắng nghe hơn, chịu thấy sự thật hơn. Và ngay lúc này đây, cô và Joe cần một cuộc đối thoại thành thực mà trong đó cần lắng nghe rất nhiều.
“Katie? Em có ổn cả không đấy?”
“Không! Em không ổn tí nào.” Cô đẩy anh hẳn vào trong tủ, bước vào theo anh và đóng cửa lại.
Chuông cửa ngân lên khi Carl bước vào cửa hàng. Một sự pha trộn các mùi hương hoa trêu chọc khứu giác của anh và làm anh mơ hồ nhớ. Hít một hơi, anh tiến đến phía sau người đàn ông đang đứng trước quầy và nói chuyện với người nữ bán hàng về loại hoa mà anh ta muốn gửi tặng cho người phụ nữ mà anh ta đã qua đêm cùng.
“Được rồi,” người bán hàng hỏi, “ông muốn bó hoa mang theo thông điệp gì?”
Cảm ơn một đêm tuyệt vời. Carl tự nhủ, nhưng cũng giữ lại ý nghĩ ấy cho riêng mình và mỉm cười, anh lùi lại vài bước và vờ ngắm nghía mấy bó hoa.
Chẳng phải anh phản đối gì chuyện gửi tặng hoa. Anh trai anh hẳn là đã tán đổ Tami với hoa hồng, kẹo và tất cả những cử chỉ lãng mạn khác. Nhưng bởi vì sự liên hệ của Carl với đàn bà không bao giờ nhằm mục đích tiến tới một điều gì, anh chẳng bao giờ chú trọng lắm vào khía cạnh lãng mạn của các cuộc tình.
Nghe thấy hai người vẫn tiếp tục trao đổi sau lưng mình, anh lại nhìn chằm chằm vào mấy bông hoa. Hầu hết là các loại hoa thông thường: Hồng, cẩm chướng, những loại hoa mà đến đàn ông cũng nhận diện được, nhưng có một loại... vì một lý do nào đó không thể giải thích, anh nghĩ tới Tóc Đỏ, nghĩ tới việc gửi một bó hoa. Không biết quý ông Metro có gửi hoa cho cô không nhỉ?
Ngay lúc ấy, anh biết mùi hương hoa nhắc gã nhớ đến điều gì. Mùi nước hoa của Tóc Đỏ.
Cả ngày trời, trí óc anh ngập tràn hình ảnh cô: nụ cười của cô khi cô tỉnh dậy, hình dạng đám tàn nhang trên mũi. Và, ồ đúng rồi, cái hình ảnh làm anh thích thú nhất, khi cô đứng như trời trồng, mắt tròn xoe nhìn cái đồ chơi tình dục dạng rung to tướng trong tay. Chí phải! Đó chắc chắn là hình ảnh anh ưa thích nhất.
“Tôi có thể giúp gì được không, thưa ông?” một giọng phụ nữ hỏi.
Carl quay lại và xua hình ảnh Tóc Đỏ ra khỏi tâm trí. “Có đấy, tôi muốn nói chuyện với chủ cửa hàng, Jack Edwards?”
Mới đầu, Carl đã quyết định sẽ đợi kết quả thẩm tra lý lịch trước khi nói chuyện trực tiếp, nhưng kiên nhẫn chẳng bao giờ là thế mạnh của anh. Ai mà biết bao lâu nữa anh trai anh mới có được thông tin? Đặc biệt là khi có hai hiện trường vụ án nữa phải xem xét.
“Ông Edwards đã đi giao hoa mất rồi. Tôi không biết ông chủ có kế hoạch quay lại cửa hàng hôm nay nữa không. Tôi có thể giúp gì ông không?”
“Không.” Carl cau mày. “Nhưng tôi sẽ rất biết ơn nếu bà có thể nói với ông chủ của bà gọi điện cho tôi ngay khi nào tiện.” Đây là người thứ ba, trong danh sách bốn người của anh, đã không có mặt khi anh đến tìm: Người làm bánh ngọt, người chỉnh nhạc, và bây giờ là chủ tiệm hoa.
Anh đưa cho người phụ nữ tấm danh thiếp của mình và quay người đi ra. Còn phải viếng thăm một người nữa. Anh dự định sẽ ghé qua chỗ người thợ ảnh và...
“Thám tử tư ư?” giọng người phụ nữ hào hứng.
Carl nhìn lại. “Đúng vậy, thưa bà.”
Từ vẻ mặt của bà ta, anh có thể thấy bà ta có vẻ hơn là chỉ tò mò một chút nhiều. “Và có chuyện gì thế?”
Anh mỉm cười. “Một đám cưới.”
“Thế thì tôi có thể giúp ông được. Tôi là người trực tiếp trang hoàng các đám cưới mà ông Edwards hợp đồng. Ông ấy ghét mấy vụ ấy lắm.”
Và tại sao lại thế nhỉ? “Tôi cảm ơn bà, nhưng tôi phải nói chuyện trực tiếp với ông Edwards mới được.”
***
Joe loạng choạng trong cái tủ cho tới khi anh tìm được công tắc đèn. Anh nhìn chăm chăm vào Katie đang đứng bên cánh cửa. Mớ tóc dài của cô buộc cao lên phía sau như đuôi ngựa, đôi mắt xanh da trời của cô chân thành và đầy quan tâm.
“Xin anh tắt đèn đi,” cô thì thầm.
Tiếng không đã chực sẵn trên đầu lưỡi, nhưng rồi anh bắt gặp ánh mắt cô. Van lơn quá.
Ngọt ngào quá.
Katie quá.
Tại sao anh chẳng thể yêu cô như cô đáng được yêu? Anh bị làm sao thế nhỉ?
Cô đưa tay qua anh và bấm công tắc điện.
“Cứ để đèn tắt như vậy đi Joe.”
Câu hỏi của anh thay đổi. Cô ấy làm sao thế không biết? Sao mà cô lại nhét anh vào trong tủ và tắt đèn đi thế này?
Bóng tối bao trùm quanh anh. “Katie, có chuyện gì vậy?”
“Ngồi xuống đi Joe.”
“Xung quanh toàn là giày dép,” anh nói, và tự hỏi không biết có phải cô bị lên cơn hậu khủng hoảng hay không.
“Anh gạt chúng ra và ngồi xuống đi.”
Anh gạt chỗ giày dép qua một bên và tìm được một chỗ. “Em có định giải thích cho anh chúng ta đang làm gì ở đây thế không?”
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“Nói chuyện thì nói, nhưng em nhận thức được là em lôi anh vào trong tủ đấy chứ?”
“Em biết.” Cô dừng lại. “Đêm qua khi bị nhốt trong bóng tối, em phát hiện ra là người ta buộc phải lắng nghe khi người ta không nhìn thấy gì. Em cần anh lắng nghe, Joe ạ. Thực sự lắng nghe.”
“Ý em nói là anh không lắng nghe em ư?” Dĩ nhiên ý cô là thế rồi. Anh đã lẩn tránh lắng nghe và chuyện trò với cô từ mấy tuần nay.
“Đúng vậy. Ý em là thế đấy. Nhưng có lẽ không phải chỉ có anh đâu.”
“Anh rất xin lỗi, Katie ạ.” Anh nghe thấy sự biết lỗi trong giọng nói của mình.
“Vì cái gì cơ?” cô hỏi, như thể cô muốn nghe thêm gì từ lời tuyên bố của anh.
Vì đã không đủ yêu em, vì đã khát khao bạn thân nhất của em, vì phải hủy bỏ đám cưới. “Vì đã chẳng lắng nghe.”
Đồ hèn.
Anh sẽ phải nói với cô. “Anh xin lỗi em vì mọi chuyện.” Sự yên lặng lơ lửng trong bóng tối như mấy thứ quần áo lủng lẳng trên đầu anh. Không gian nhỏ thơm mùi nước hoa của Katie.
“Có điều gì anh chưa nói với em thế, Joe?”
Anh đã mất cả buổi sáng để tìm kiếm những lời tốt nhất để nói, nhưng chẳng có cách nào tốt cả. “Anh không biết phải nói sao. Em quá hoàn hảo, Katie ạ. Cứ thử Google trên internet để tìm người vợ hoàn hảo và anh thề là hình ảnh em sẽ hiện ra ở phần kết quả. Em ngọt ngào, đầy quan tâm, gợi cảm, nhưng...”
“Nhưng sao hả Joe?” cô hỏi.
***
Rời khỏi cửa hàng hoa. Carl nhận thấy nhiệt độ đã tăng thêm chừng mươi độ nữa. Houston lại trở lại đúng là Houston. Carl ngước nhìn bầu trời xanh khi gã bấm nút mở khóa xe. Gã vừa ngồi vào tay lái thì có tiếng chuông điện thoại reo.
“A lô!”
“Carl Hades phải không ạ?” giọng nói hỏi.
“Chính tôi đây.”
“Tôi là Will Reed, Reed’s DJ. Có danh thiếp và tin nhắn của ông cài ở cửa nhà tôi. Ông cần gì vậy?”
Người đàn ông nghe có vẻ căng thẳng. “Đúng thế. Tôi hy vọng gặp được ông để thảo luận về đám cưới.” Im lặng. “Ông Reed?”
“Tôi xin lỗi. Danh thiếp của ông đề ‘thám tử tư’. Tôi cứ tưởng là có việc gì khác.”
“Tôi vẫn hay bị thế mà.” Carl tập trung vào giọng nói của người đàn ông, hy vọng có thể nhận ra giọng nói của gã đàn ông đã định thiêu sống anh và Tóc Đỏ. “Ai cũng có tật giật mình mà.” Anh cố làm ra vẻ đùa cợt.
“Tôi đoán thế.” Reed nói, vẫn có vẻ thận trọng. Quá thận trọng.
“Ông có nhà bây giờ không? Tôi có thể ghé qua được không?”
“Tôi đang bận ghép đĩa nhạc. Sao ông không xem qua trang Web của tôi cái đã? Nếu ông thấy được thì chúng ta có thể nói chuyện sau.”
Văng vẳng phía sau, Carl nghe có tiếng nhạc, nhạc đám cưới. Nếu anh thúc ép ông Reed phải trả lời quá nhanh, người này có thể sẽ sinh nghi. Có thể cũng sẽ nghi ngờ chẳng kém gì Carl. “Tôi thực sự muốn được trao đổi với ông hôm nay.”
“Không được rồi. Nhưng ngày mai thì được. Khoảng ba giờ nhé?”
Có thể đến lúc ấy thì Carl cũng đã có tin tức từ việc thẩm tra lý lịch rồi, nhưng mẹ kiếp, gã chẳng thích đợi tí nào. “Tôi đoán là tôi phải kiên nhẫn một tí vậy.”
“Và nếu ông muốn thì cứ đưa cả cô dâu đi cùng nhé. Các cô dâu nhìn chung biết nhiều về nhạc hơn.”
Sự nghi ngờ của Carl tăng thêm. “Cô ấy làm việc ở nơi khác, nên tôi đành phải làm mọi thứ việc của phụ nữ vậy.”
“Được thôi. Mai tôi gặp ông nhé.”
“Tôi sẽ đến.” Carl ngắt điện thoại và lấy quyển sổ ghi chép trong hộc để găng tay. Anh ghi lại thời gian bên cạnh tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại của ông Reed. Rồi anh điện thoại cho anh trai.
“Hades nghe.” Anh trai anh trả lời.
“Anh sắp có kết quả xác minh lý lịch chưa?”
“Có thể là ngày mai. Có thể tận sang năm.” Ben nói.
“Tệ thế á?”
“Tên đó thực là khốn kiếp. Còn quay lại thăm những cái xác. Còn để lại hoa.”
Carl nhìn lên cửa hàng hoa. “Em thực sự cần mấy cái kết quả xác minh ấy đấy anh Ben ạ.”
***
“Nhưng gì cơ?” Katie hỏi khi Joe thôi không nói nữa. Trong khi chờ đợi câu trả lời của anh, cô cố gắng dựa ra đằng sau, và vướng phải một cái gì đó. Những bức tranh cũ của cô. Cô đã quên bẵng chúng ở đó.
“Anh yêu em. Anh có yêu.”
Những lời của Joe khiến cô ngẩng đầu lên. Rồi cô nhận ra sự lưỡng lự trong giọng nói của anh. “Nhưng?”
“Em hoàn hảo lắm. Nhưng anh không thể cưới em được.”
Anh không thể cưới được ư? Thực sự anh đã nói thế hay sao?
Anh tiếp. “Anh biết việc đó sẽ gây ra những vấn đề rất lớn. Và cũng sẽ xấu hổ ra trò. Và anh sẽ nhận mọi lỗi về mình, Katie ạ.”
Anh sẽ làm thế ư? Cô tưởng tượng ra cha mẹ mình nhìn xuống từ thiên đường và nói Tạ ơn Chúa. Cái tên Ray được cứu vớt rồi. Sự nhẹ nhõm lan tỏa trong người cô. Cô có thể ngẩng cao đầu được. Làm nạn nhân hủy hôn dễ hơn nhiều làm kẻ có tội.
Cô có thể nghe thấy tiếng thở của Joe và nhận ra cảm giác mắc lỗi của anh. Cuối cùng cô nói. “Em chẳng hoàn hảo đâu.” Cô gần như có thể nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của bố mẹ mình. “Em nấu ăn dở lắm, anh nhớ không?”
Anh khẽ cười. “Thôi được rồi, cái đó thì đúng thật.”
Sự im lặng lại bao trùm. “Và em cũng không vẽ được.”
Cô lướt những ngón tay mình trên những bức toan, trên những lớp màu vẽ dày. Cô cảm thấy sự mất mát những giấc mơ của mình qua từng nét vẽ, cũng như cô cảm thấy sự mất mát những giấc mơ của mình là tạo dựng một gia đình của chính mình để thay thế cho gia đình đã bị cướp đoạt đi một cách vô lý. Một mình tệ lắm. Một mình đau lắm.
Những giọt nước mắt chực trào. Cô thẳng lưng lên. Cô là người sống sót.
“Anh không biết là em đã vẽ tranh.”
Có vẻ thật kỳ lạ là cô nói với Carl Hades, một người lạ, một điều về bản thân cô mà cô chưa nói với Joe. “Em vẽ tệ lắm.”
“Anh xin lỗi‚” anh lại nói lần nữa, và biết anh không định nói về chuyện cô không có tài năng nghệ thuật.
“Em thực sự chẳng hoàn hảo đâu Joe.” Bố mẹ cô đã muốn vậy, nhưng cô không thể.
“Em cũng gần được như thế rồi.”
“Không đâu.” Cô hít một hơi sâu. “Em chẳng hoàn hảo đến độ em ngồi đây mà nghĩ liệu em có thể sống yên không nếu để mặc anh nhận mọi trách nhiệm về việc hủy hôn. Sự thực là em định đưa anh vào trong này để nói với anh chính điều ấy. Em yêu anh, nhưng em không yêu anh như phải thế.” Bóng tối lặng thinh.
“Làm thế nào mà em nhận ra?” anh hỏi. Khi cô không trả lời, anh tiếp, “Katie?”
“Anh thực sự muốn biết ư?” Cô không nghĩ rằng anh sẽ muốn. Sau khi nói với Les, cô nhận ra đầu mối đầu tiên của cô là gì.
“Đúng vậy.”
“Chuyện tình dục, nó...”
“Nó làm sao?”
“Dở lắm. Này, không phải là em...” Làm thế nào cô có thể thoát ra khỏi chuyện này đây?
“Này nhé, anh bị tổn thương đấy.” Có một chút trêu đùa trong giọng nói của anh.
“Không phải lỗi của anh đâu. Có điều là chẳng cuồng nhiệt tí nào.”
“Á à, chẳng hơn gì.” Anh ngọ ngoạy, rồi thở ra một hơi. “Nhưng anh hiểu ý em. Anh cũng có ý đợi cho nó khá hơn lên. Cũng không phải lỗi của em nhé.”
Cô lặng thinh, mừng là anh hiểu. “Ban đầu em bắt đầu tự hỏi về những cảm giác của mình, rồi Les nhận ra sự hồ nghi của em. Cô ấy rất nhạy trong việc đó. Nhìn thấy mọi điều trong em. Nhưng đêm qua...” Cô không biết vì sao cô cảm thấy sự cần thiết phải thú nhận, nhưng cô làm thế. “Khi em ở cùng với Carl Hades. Em cảm thấy nồng nhiệt với anh ta.”
Sự im lặng lại bao trùm lên họ. “Em đang nói gì thế Katie?”
“Không có chuyện gì xảy ra hết,” cô nói rõ ràng. “Nhưng em cảm nhận nhiều điều. Và bây giờ em cảm thấy mình tồi tệ.” Cô im bặt, và sự im lặng lại hiện diện.
“Em không cần phải cảm thấy như thế.” Cuối cùng anh nói. “Chúng mình cũng chỉ là con người thôi.”
“Chúng mình?” Cái từ ấy có ý nghĩa nào đó. “Nó cũng đã xảy ra với anh ư?”
Sự im lặng của anh đã nói thay anh. “Anh không có ý để nó xảy ra đâu. Và cũng như em, không có chuyện gì thực sự xảy ra cả.”
“Nhưng anh đã muốn nó xảy ra phải không?” cô hỏi, mặc cảm vơi bớt.
“Đúng thế,” anh thú nhận.
“Cô nào ở cơ quan à?” cô hỏi, không hiểu tại sao, nhưng muốn biết.
“Không.”
“Em có biết người đó không?”
“Có quan trọng không?” anh hỏi, giọng anh đầy lưỡng lự.
“Không, nhưng em cũng nói với anh mà.” Cô nhớ ra người hàng xóm của anh. Người phụ nữ luôn luôn tán tỉnh Joe. “Ồ, chết thật! Có phải là...”
“Katie, anh thề đấy. Les chẳng dính dáng gì đâu.”
***
Carl tiếp tục nói chuyện với Ben trong khi vẫn nhìn cửa hàng hoa một cách chăm chú. “Anh gặp Tóc Đỏ chưa?”
“Á à, chủ đề này thú vị lắm đây.”
“Tại sao thế?” Carl bắt đầu khởi động xe và hòa vào dòng xe cộ lưu thông.
“Cô ấy thực sự lao bổ vào anh.”
Tay Carl nắm chặt điện thoại hơn. “Cô ấy không làm thế đâu.”
“Anh chưa bao giờ ôm người phụ nữ nào, trừ Tami, như thế từ bao năm nay. Cô ấy ra trò đấy.”
“Đừng bịa nữa. Cô ấy đâu phải loại người như thế.” Carl vặc.
“Ai bịa làm gì? Cô ấy lao bắn vào anh.”
“Anh nói dối.’’ Carl buộc tội. “Cô ấy đã đính hôn. Và thậm chí nếu cô ấy chưa đính hôn chăng nữa, cô ấy không phải loại người để...”
Tiếng Ben cười tràn ngập điện thoại. “Anh biết ngay mà. Chú đổ cô ấy rồi. Thằng em ba vạ của anh cuối cùng cũng đổ một cô tử tế. Chính vì thế mà chú không đến gặp cô ấy phải không? Chú sợ chứ gì?”
“Anh nói linh tinh rồi đấy.” Anh rẽ vào trong phố, sẵn sàng dập máy nếu Ben cứ tiếp tục thế.
“Sự thực là, Tóc Đỏ có nhảy bổ vào anh. Nhưng chỉ vì cô ấy tưởng anh là chú thôi.”
Rõ là anh trai gã chưa thôi làm trò. “Phải đấy.”
“Thật đấy. Cô ấy lao vào vòng tay anh. Khi cô ấy nhận ra mình nhầm, cô ấy đỏ mặt rất xinh. Gần đỏ như tóc cô ấy đấy. Chú luôn luôn thích mấy cô tóc đỏ mà. Tuy nhiên, anh nghĩ là cô ấy nhớ chú lắm đấy.”
Chỉ như thế thôi, Carl cảm thấy muốn được gặp Katie Ray đến phát đau. Và trời ạ, anh cũng nhớ cô.
“Chú nên đến gặp cô ấy đi, Carl ạ. Anh không đùa đâu.”
Carl hít một hơi “Cũng có thể.” Có thể?
***
Là Les ư? Katie không thể nào tin được... “Em cứ tưởng là cô hàng xóm của anh.”
“Đã không xảy ra chuyện gì cả,” Joe nói vẻ gấp gáp. “Bọn anh gặp nhau ở quầy bar. Rồi anh đến nhà em. Anh cứ tưởng là em ở trong bồn tắm.”
Katie tiêu hóa những gì anh nói và nhớ lại... “Không phải chứ! Không phải anh là người đã khỏa thân chui vào bồn tắm với cô ấy đấy chứ?”
“Cô ấy tẩn cho anh một trận. Gọi 911.”
Một phần trong cô muốn cười phá lên. Một phần khác vẫn không tin nổi điều ấy. Sự im lặng lại rón rén bò vào trong tủ quần áo nơi cô đang cố gắng tiêu hóa thực tế. Tại sao Les chẳng kể với cô?
“Chẳng có chuyện gì xảy ra đâu.” Giọng anh rung lên vì tuyệt vọng.
“Em tin anh mà.” Katie gục đầu lên gối và thấy mình đưa tay ra sờ vào một bức tranh.
“Chúng ta làm thế nào về chuyện này bây giờ?” Cuối cùng anh nói.
“Làm gì?” Giữ bí mật với cô chẳng giống Les tí nào.
“Hủy đám cưới. Có lẽ người lập kế hoạch đám cưới của em có thể giúp... Ồ. Quên đi.”
“Đừng lo. Em cũng quên luôn ấy mà.” Cô dừng lại. “Em đoán là em cần lấy danh sách những người đã phúc đáp giấy mời đám cưới và gọi mọi người.”
“Chán thế,” anh lẩm bẩm.
“Quá đi chứ,” cô nói. “Chúng mình cũng phải gửi trả quà tặng nữa.”
“Anh rất lấy làm tiếc, Katie ạ.”
Cô biết anh thực sự nghĩ vậy. Joe không bao giờ có ý làm tổn thương ai. Và ý nghĩ không bao giờ còn nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào, điển trai, tốt bụng của Joe làm cô thấy đau trong tim.
“Joe, nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng anh nghĩ chúng mình có thể tiếp tục là bạn được hay không?”
“Anh muốn thế lắm.” Và sự im lặng tối tăm không còn khó chịu nữa.
Katie lướt những ngón tay lên một bức tranh và tự hỏi không biết đây là bức nào? Bức vẽ đại dương? Hay bức vẽ hoa?
“À, cứt thật,” anh nói. “Anh vừa nhớ ra là anh phải nói với mẹ về chuyện này.”
“Anh có muốn em đi cùng anh không?” Katie mến mẹ của Joe. Quả là bà cố tình kiểm soát Joe, nhưng so với bố mẹ cô, thì mẹ Joe cũng không đến nỗi nào.
“Không. Anh sẽ tự thu xếp. Em nghĩ tối mai mình bắt đầu gọi mọi người thì có kịp không?”
“Được. Và trưa mai, em sẽ gọi điện cho tất cả những người mà em định thuê dịch vụ cho đám cưới.” Dĩ nhiên, Katie chẳng biết mình thuê ai, bởi vì Tabitha đã thay đổi mọi thứ.
“Anh biết chuyện này chẳng dễ dàng gì.”
“Cho cả hai ta.” Ý nghĩ của cô lại quay về với việc bố mẹ cô sẽ xấu hổ ra sao nếu họ còn sống. Người họ Ray không bao giờ rúi lui vào phút cuối cùng.
“Chúng mình sẽ sống sót vượt qua chuyện này thôi.” Joe nói, như đọc được ý nghĩ của cô.
Sống sót vượt qua chuyện này. Sống sót? Hình ảnh Tabitha ngã xuống tấm thảm lại hiện về. Hơi thở của Katie nghẹn lại. Cô gục đầu xuống đầu gối. “Em thật lòng chỉ mong có thế.”
Joe hẳn là đọc được suy nghĩ của cô, bởi vì anh nói quá nhanh. “Hay là em đến ở tạm chỗ anh vậy?”
Katie suy nghĩ về điều ấy. Rồi cô nhớ ra Ben Hades đã nói, Chúng tôi không có lý do gì để tin rằng cô gặp nguy hiểm. Lôgíc xua đi sự sợ hãi đeo đẳng. Hơn nữa, ở cùng với Joe chắc sẽ khó xử vô cùng.
“Les đang ở đây. Và bọn em có thể đến ở khách sạn. Bọn em sẽ ổn cả thôi.”
Bây giờ tất cả những gì cô cần làm là tin vào điều đó.
Danh sách chương