Carl đã tập chạy sáu cây số, tắm gội, và vừa mới cạo râu xong thì nghe thấy tiếng bố.
“Con trai?”
Anh cau mày với bóng mình trong gương. Anh thực sự cần đòi lại chìa khóa. “Con ở trong này.”
Bố anh hiện ra ở cửa phòng tắm. “Chào con.”
“Chào bố.” Xoa nước hoa cạo râu lên má, anh nhăn nhó khi chất cồn thấm vào những vết xước. Anh nhìn những vết cào. Tóc Đỏ đã cào ra trò, nhưng anh không trách gì cô.
“Con pha cà phê à?” Bố anh hỏi khi anh đi về phía hành lang.
“Vâng.” Chỉ mặc độc cái quần đùi, Carl đi ra đứng trước tủ quần áo mở rộng. Người ta mặc cái gì để đến thăm phòng tranh nhỉ? Một cái quần kaki đập vào mắt. Anh quẳng nó lên giường. Cái áo sơ mi oxford xanh nhạt chắc là được. Rồi anh bỗng nhìn thấy một cái áo nhét mãi ở phía trong. Tít trong. Đó là cái áo mà Tami tặng anh năm ngoái vào dịp Giáng sinh. Chị ấy thề là anh mặc cái áo ấy rất tuyệt. Ồ, thì đã sao.
Năm phút sau, anh bước ra khỏi phòng ngủ, sạch sẽ, tóc tai chải tử tế, sẵn sàng. Bố anh đang ngồi bên chiếc bàn trong bếp, mũi chúi vào mục thương mại của tờ báo Houston Chronicle.
Tờ báo hạ thấp xuống. “Sao con ăn mặc bảnh thế?”
“Con phải đi gặp mấy nghi phạm trong vụ Jones.”
“Và con phải diện bảnh để làm thế á?”
“Con nghĩ là con sẽ ghé qua phòng tranh nơi Tóc Đỏ làm việc.” Carl tự nhủ với mình điều ấy chẳng có nghĩa gì. Chỉ là chuyện xã giao thông thường mà thôi.
Bố anh tiếp tục nhìn chăm chăm. “Con thích màu hồng từ bao giờ thế?”
“Đây là màu đỏ nhạt chứ.” Carl vớ lấy cái cốc của mình và đi rót cà phê.
“Chỉ là một cách gọi khác của màu hồng đấy thôi.”
“Tami tặng con mà.” Tiến lại chỗ cái bàn, Carl ngồi vào một chiếc ghế. “Bên cạnh đó, phụ nữ không còn mê mẩn vì những đấng nam nhi phong trần nữa.” Anh được biết thế từ một nguồn đáng tin cậy. Cái nguồn đã khiến anh thao thức mất nửa đêm đánh vật với sự cương cứng trong khi con chó của anh thì lại may mắn thế. Thật chẳng có lý chút nào.
“Thế phụ nữ bây giờ thích gì nào?”
“Đàn ông dạng metro.” Carl cầm mục thể thao lên.
“Một người đàn ông đi xe buýt ấy à?”
“Không. Một người đàn ông không ngại mặc màu... đỏ nhạt.”
Bố anh cười phá lên. “Con định mời cô ấy ăn trưa à?”
“Không. Con chỉ ghé qua xem cô ấy ra sao.”
“Mang hoa cho cô ấy nhé.” Người đàn ông già nói.
Carl mở toang phần báo thể thao ra và giấu mình sau trang báo. “Đừng có tưởng tượng quá nhiều bố ạ. Con xã giao với cô ấy thôi mà.”
“Rồi.” Bố anh lẩm bẩm và lại “Phụ nữ thích hoa đấy.”
Carl lờ bố mình đi. Bên cạnh đó anh cũng đã có quà cho Tóc Đỏ rồi.
Có tiếng chân chạy lòng vòng quanh bàn, Precious chạy tới đón mừng bố Carl, lấy mũi dụi dụi vào chân ông, rồi lại quay về với Baby. Thế có nghĩa là con cún xù của anh thích theo đuôi các bóng hồng hơn là bàn chân của anh? Carl cũng không có ý trách gì con chó, nhưng bị tụt xuống hàng thứ yếu cũng chẳng hay hớm gì. Hàng thứ yếu. Anh nhớ lại đã nhìn thấy Tóc Đỏ với chồng chưa cưới của cô.
Bố anh nhìn mấy con chó. “Thế mấy cái quần lót dành cho chó bố mua đâu cả rồi?”
“Precious xé toạc hết rồi. Con đã nhốt chúng nó vào hai phòng riêng biệt. Chúng nó cứ rên rỉ không thôi hàng tiếng đồng hồ.”
“Tình đang nồng mà. Tránh sao được.”
“Và con nhường cho bố giải thích điều đó với người thừa kế của bà Jones khi người ta đến đón con chó đi nhé.” Carl nâng tờ báo lên, rồi lại hạ xuống. “Nhắc đến con mới nhớ. Bố biết khi nào người ta sẽ đến không? Có ai liên hệ với người ta chưa?”
Bố anh giang tờ báo ra, tránh cái nhìn của Carl.
Carl đẩy tờ báo xuống. “Có tin tức gì hả bố?”
“Điều tra viên James đã nói chuyện với người em họ của Tabitha về con chó và bà ta nói không thể nuôi nó được.”
Carl nhìn con chó như một nắm bông trắng tinh kia. “Bà ta phải nhận nó.”
“Bà ta nói sẽ gửi nó vào trung tâm nuôi thú vô thừa nhận.”
Carl nghiến chặt răng. “Được. Thế thì bố mang nó vào trung tâm đi.”
“Bố á?” Buck hỏi.
“Bố mang nó đến đây. Thì đi mà giải quyết.”
Baby kêu lên một tiếng thảm thiết như thể là nó hiểu. “Tao không thể nuôi mày được đâu.” Carl thì thầm, nhưng tránh không nhìn nó.
“Nó có to tát gì cho cam,” bố anh nói. “Và Precious thích nó mà.”
Carl nhìn bố lạnh như băng. “Bố mang nó tới trung tâm tiếp nhận thú nuôi vô thừa nhận đi. Con nói thật đấy, khi con về, con chó này sẽ không còn ở đây nữa đâu đấy. Anh nhìn đồng hồ. Anh có hẹn với Mel Grimes, tay thợ ảnh, vào lúc mười giờ.
“Hình như một trong hai chúng ta phải bám đuôi ông Johnson phải không?”
Cứt thật. Anh đã quên khuấy vụ Johnson. Và các ngày thứ Hai là ngày mà vợ Johnson nghi ngờ chồng mình gặp gỡ với một người phụ nữ khác. “Đúng vậy. Bố theo ông Johnson đi.” Carl biết rồi anh sẽ hối tiếc vì để bố tham gia vào một vụ nữa, nhưng anh chẳng thấy mình có sự chọn lựa nào. “Bố mang theo máy ảnh của con ấy. Nhưng hãy thận trọng nhé.”
“Lúc nào bố chả cẩn thận.” Bố anh cúi xuống vỗ về Baby.
“Và bố vẫn phải giải quyết vụ con chó đấy nhé.”
“Được rồi, nhưng con biết thừa là họ sẽ giết nó mà, phải không?”
“Nó là một con chó thuần chủng mà,” Carl bật lại ngay. “Sẽ có người muốn nhận nuôi nó.”
“Cũng như con chứ gì?”
“Đừng đổ lỗi cho con. Con đã nói với bố là con không muốn con chó này mà.”
“Rồi, rồi.” Bố anh lại giơ tờ báo lên. “Mấy giờ thì bố phải bắt đầu bám theo ông Johnson đấy?”
“Vợ ông ta nói rằng ông ta không ra khỏi nhà trước chính ngọ.”
Mười phút tiếp theo họ uống cà phê và đọc tin tức buổi sáng trong im lặng. “Con à?” Bố anh đặt tờ báo xuống.
“Sao ạ?” Carl lật sang trang khác, tìm mục tranh vui.
“Bố... bố, ờ, cần nói với con về một chuyện.”
“Con không giữ con chó lại đâu bố.”
“Không phải chuyện ấy.” Giọng ông già như cảnh báo. Carl nhớ lại là tuần trước bố anh đã đi khám sức khỏe và tuần này sẽ có kết quả. Bụng anh thót lại.
“Kết quả kiểm tra ư?”
“Kết quả kiểm tra á?” bố anh nhắc lại. “Ồ, con định nói kết quả của bác sĩ à. Ồ, không đâu. Bố có kết quả từ hôm thứ Sáu rồi. Bố khỏe như vâm.”
Sự nhẹ nhõm đến ngay lập tức. Dù ông luôn làm Carl phát điên, anh biết rằng mất ông là một tổn thất lớn hơn nhiều những gì anh thú nhận. “Tốt quá.” Anh nhoẻn cười. “Thế có việc gì hả bố?”
Bố anh lấy hai bàn tay bao lấy cốc cà phế, một dấu hiệu chắc chắn của sự căng thẳng. “Bố đã hỏi cưới Jessie cuối tuần vừa rồi.”
Carl dựa người vào ghế. “Bố đùa phải không?”
“Bố quá mệt mỏi vì tối nào cũng phải chui ra khỏi giường của bà ấy. Bà ấy không tin vào việc sống chung không hôn thú với đàn ông, và bố tôn trọng việc đó.”
“Bố sáu mươi sáu rồi. Bố không nên tối nào cũng chui vào giường bà ấy mới phải chứ.”
“Con tưởng máy móc bố hỏng cả rồi ư?”
“Bố ơi, con chẳng có quan tâm nếu máy móc bố ổn hay không nữa. Con nói về chuyện...” Quỷ quái, anh nói về chuyện gì nhỉ? “Con chỉ nghĩ là hơi muộn màng để bố phải lòng một người đàn bà.”
“Đó không phải là một người đàn bà bất kỳ. Đó là Jessie. Bố yêu bà ấy.”
“Thì bố cứ yêu bà ấy đi. Nhưng sao phải làm hỏng mọi chuyện vì một đám cưới chứ?”
“Bởi vì khi người ta yêu nhau, người ta làm đám cưới.”
“Thế còn mẹ thì sao?” Ngay khi lời ấy buột ra, Carl đã lấy làm hối tiếc.
“Mẹ con đã mất mười sáu năm nay rồi.”
Carl hít một hơi. “Ồ, mặc xác. Con không biết vì sao mình phải nói về chuyện này. Bố cũng sẽ chẳng nghe lời con đâu.” Nhưng cái ý tưởng ấy sao chẳng đúng đắn tí nào. “Thì bố cứ cưới Jessie đi. Nhận con nuôi với bà ấy. Có phụ thuộc quái gì vào con đâu.” Anh đứng lên khỏi ghế.
“Bố muốn con chúc phúc cho bố.”
Carl dừng lại. “Chúc phúc ấy à? Thế bố đã nói với Ben chưa?”
“Rồi.”
“Và chắc là anh ấy đã bảo bố thật là ngốc nghếch phải không?”
Buck gập hai bàn tay vào nhau và đặt lên tờ báo. “Thực ra là, Ben và Tami rất mừng.”
“Nào, thế thì tốt quá rồi,” Carl nói. “Bố cứ làm như bố muốn đi. Bố chẳng cần quái gì việc con chúc phúc cho bố nữa.” Anh cầm lấy cái áo khoác, gói đồ cho Tóc Đỏ và đi ra.
***
Joe đã xin nghỉ làm một ngày, lâu lắm rồi anh không làm như thế. Nhưng vì anh sẽ không đi trăng mật nữa, anh có thể nghỉ ngơi đôi chút. Tuy thế nói với mẹ anh về chuyện hủy bỏ đám cưới không thuộc vào danh mục những việc làm khi cần nghỉ ngơi.
Dù cho Joe rất ghét phải thú nhận, cuộc hẹn tuần trước với bác sĩ chuyên khoa tim của mẹ đã khẳng định nỗi lo sợ lớn nhất của anh. Mẹ anh là một người nhiều mánh khóe đến khó tin, bà chẳng có bệnh tật nào có liên quan dù chỉ chút xíu đến bệnh tim. Tất cả những trở ngại về sức khỏe của bà đều là bịa đặt, một cái bẫy hòng lôi kéo sự thông cảm của anh, để khuyến khích anh vội vã làm đám cưới. Bà đã hối thúc anh làm đám cưới từ bao lâu nay.
Anh cũng không định trách bà về cái vụ cưới xin này đâu. Anh đã cầu hôn Katie trước khi bà biết. Nhưng sự thực là việc bà nói dối anh về sức khỏe của bà làm anh thất vọng.
Dĩ nhiên, thế không đủ để anh đối đầu với bà về chuyện đó. Nói đúng ra, anh đã ba tư tuổi đầu rồi và vẫn sợ mẹ. Nhưng này, Mildred Lyon đâu có phải là một người phụ nữ tầm thường. Chỉ một ánh nhìn sắc lẹm của bà, bà lại làm anh cảm thấy mình mới chỉ mười ba tuổi đầu và vừa phạm một lỗi lầm gì đó.
Katie đã bảo đảm với anh là mẹ anh chỉ quá cô độc mà thôi. Katie cũng nhấn mạnh rằng sự tận tụy của anh đối với mẹ là dấu hiệu của một người con trai biết quan tâm. Nhưng để mẹ mình thoát khỏi vụ dối trá này thì quá lắm. Đúng thế. Vậy thì anh sẽ làm gì nào?
Dũng khí lung lay, anh bước vào căn hộ của mẹ. “Mẹ ơi?”
Bà không đáp lời. Có khi ở bên hàng xóm cũng nên, anh đi vào bếp để lấy một lon sô đa. Trong khi lưỡng lự không biết có nên ăn một cái bánh mỳ kẹp hay không, anh nghe có tiếng động trong phòng ngủ.
“Mẹ ơi?” Tưởng tượng ra bà ngã lăn ra đất, anh chạy vội vào phòng ngủ. Và... Mẹ khỉ! Anh quay phắt ra. Nhưng, đã quá muộn. Hình ảnh ấy đã găm như một hình xăm vào trí nhớ của anh. Không phải chỉ là một hình xăm tạm thời. Một hình xăm vĩnh viễn.
“Joe!” mẹ anh thét lên.
Anh nghe có tiếng va thịch vào tường và cầu mong sao đó là người bạn tình của mẹ chứ không phải bà. Và cũng sẽ hay hơn nhiều nếu người bạn tình của bà là một người thật. Nhưng nhìn thấy mẹ mình, trần như nhộng và đang thưởng thức một bạn tình chạy pin, về cơ bản là quá sức chịu đựng.
Anh đứng trong hành lang, cố gắng quyết định xem mình sẽ làm gì. Mẹ anh lảo đảo phía sau anh để nói với anh rằng bà chưa ngã ra mà chết. Anh lại sục mười ngón tay vào mái tóc. “Cứt thật.”
“Joey. Mẹ... mẹ... Đáng ra con không bao giờ nên chứng kiến cảnh này.”
“Ít nhất thì lần này, mẹ con mình cũng nhất trí hoàn toàn về một điều gì đó.” Ngay lúc ấy, Joe quyết định trò chơi sẽ kết thúc. Không cần phải xoa dịu mẹ mình nữa.
Anh quay ngoắt lại, mừng là mẹ anh đã mặc một cái váy. “Con ghé qua để báo với mẹ là bọn con hủy lễ cưới.”
Mẹ anh đặt một tay lên tim. “Nhưng...”
“Mẹ đừng nói gì nữa.” Anh chỉ vào cái giường. “Bất kỳ người phụ nữa nào có thể làm cái việc mà con vừa nhìn thấy thì không thể nào có một trái tim yếu ớt được.”
Mẹ anh đỏ mặt, nhưng vẫn dám nhìn anh bằng cái nhìn cảnh cáo kiểu đừng-có-nói-như-thế-với-mẹ. Nhưng cái nhìn của mẹ anh không có một tý uy lực nào, sau khi anh đã chứng kiến... Ồ, chết tiệt, anh ước gì mình có thể quên đi được.
“Con yêu mẹ, mẹ ạ. Và con sẽ luôn luôn bên mẹ, nhưng những gì con vừa nhìn thấy chứng tỏ rằng mẹ cần có cuộc đời riêng của mẹ. Thậm chí có thể có cả một bạn trai bằng xương bằng thịt nữa. Và mẹ cần phải thôi đừng có can thiệp, đừng có tham gia và đừng có cố gắng cai quản cuộc đời con nữa.”
Joe bước ra, nhưng chỉ sau khi đã giật lấy cuốn danh bạ điện thoại để dưới cái bàn uống nước. Có cái gì đó trong việc dám đối kháng với mẹ đã làm anh mạnh mẽ thêm, và tuy có thể anh là một thằng ngốc, anh còn muốn gặp một người phụ nữ nữa.
Trong xe, anh tìm trong mục G để nhìn xem có bao nhiêu Graysons liệt kê ở North Piper. Les sẽ không muốn gặp anh, nhưng, chết tiệt, có những điều cần phải được nói ra.
“Con trai?”
Anh cau mày với bóng mình trong gương. Anh thực sự cần đòi lại chìa khóa. “Con ở trong này.”
Bố anh hiện ra ở cửa phòng tắm. “Chào con.”
“Chào bố.” Xoa nước hoa cạo râu lên má, anh nhăn nhó khi chất cồn thấm vào những vết xước. Anh nhìn những vết cào. Tóc Đỏ đã cào ra trò, nhưng anh không trách gì cô.
“Con pha cà phê à?” Bố anh hỏi khi anh đi về phía hành lang.
“Vâng.” Chỉ mặc độc cái quần đùi, Carl đi ra đứng trước tủ quần áo mở rộng. Người ta mặc cái gì để đến thăm phòng tranh nhỉ? Một cái quần kaki đập vào mắt. Anh quẳng nó lên giường. Cái áo sơ mi oxford xanh nhạt chắc là được. Rồi anh bỗng nhìn thấy một cái áo nhét mãi ở phía trong. Tít trong. Đó là cái áo mà Tami tặng anh năm ngoái vào dịp Giáng sinh. Chị ấy thề là anh mặc cái áo ấy rất tuyệt. Ồ, thì đã sao.
Năm phút sau, anh bước ra khỏi phòng ngủ, sạch sẽ, tóc tai chải tử tế, sẵn sàng. Bố anh đang ngồi bên chiếc bàn trong bếp, mũi chúi vào mục thương mại của tờ báo Houston Chronicle.
Tờ báo hạ thấp xuống. “Sao con ăn mặc bảnh thế?”
“Con phải đi gặp mấy nghi phạm trong vụ Jones.”
“Và con phải diện bảnh để làm thế á?”
“Con nghĩ là con sẽ ghé qua phòng tranh nơi Tóc Đỏ làm việc.” Carl tự nhủ với mình điều ấy chẳng có nghĩa gì. Chỉ là chuyện xã giao thông thường mà thôi.
Bố anh tiếp tục nhìn chăm chăm. “Con thích màu hồng từ bao giờ thế?”
“Đây là màu đỏ nhạt chứ.” Carl vớ lấy cái cốc của mình và đi rót cà phê.
“Chỉ là một cách gọi khác của màu hồng đấy thôi.”
“Tami tặng con mà.” Tiến lại chỗ cái bàn, Carl ngồi vào một chiếc ghế. “Bên cạnh đó, phụ nữ không còn mê mẩn vì những đấng nam nhi phong trần nữa.” Anh được biết thế từ một nguồn đáng tin cậy. Cái nguồn đã khiến anh thao thức mất nửa đêm đánh vật với sự cương cứng trong khi con chó của anh thì lại may mắn thế. Thật chẳng có lý chút nào.
“Thế phụ nữ bây giờ thích gì nào?”
“Đàn ông dạng metro.” Carl cầm mục thể thao lên.
“Một người đàn ông đi xe buýt ấy à?”
“Không. Một người đàn ông không ngại mặc màu... đỏ nhạt.”
Bố anh cười phá lên. “Con định mời cô ấy ăn trưa à?”
“Không. Con chỉ ghé qua xem cô ấy ra sao.”
“Mang hoa cho cô ấy nhé.” Người đàn ông già nói.
Carl mở toang phần báo thể thao ra và giấu mình sau trang báo. “Đừng có tưởng tượng quá nhiều bố ạ. Con xã giao với cô ấy thôi mà.”
“Rồi.” Bố anh lẩm bẩm và lại “Phụ nữ thích hoa đấy.”
Carl lờ bố mình đi. Bên cạnh đó anh cũng đã có quà cho Tóc Đỏ rồi.
Có tiếng chân chạy lòng vòng quanh bàn, Precious chạy tới đón mừng bố Carl, lấy mũi dụi dụi vào chân ông, rồi lại quay về với Baby. Thế có nghĩa là con cún xù của anh thích theo đuôi các bóng hồng hơn là bàn chân của anh? Carl cũng không có ý trách gì con chó, nhưng bị tụt xuống hàng thứ yếu cũng chẳng hay hớm gì. Hàng thứ yếu. Anh nhớ lại đã nhìn thấy Tóc Đỏ với chồng chưa cưới của cô.
Bố anh nhìn mấy con chó. “Thế mấy cái quần lót dành cho chó bố mua đâu cả rồi?”
“Precious xé toạc hết rồi. Con đã nhốt chúng nó vào hai phòng riêng biệt. Chúng nó cứ rên rỉ không thôi hàng tiếng đồng hồ.”
“Tình đang nồng mà. Tránh sao được.”
“Và con nhường cho bố giải thích điều đó với người thừa kế của bà Jones khi người ta đến đón con chó đi nhé.” Carl nâng tờ báo lên, rồi lại hạ xuống. “Nhắc đến con mới nhớ. Bố biết khi nào người ta sẽ đến không? Có ai liên hệ với người ta chưa?”
Bố anh giang tờ báo ra, tránh cái nhìn của Carl.
Carl đẩy tờ báo xuống. “Có tin tức gì hả bố?”
“Điều tra viên James đã nói chuyện với người em họ của Tabitha về con chó và bà ta nói không thể nuôi nó được.”
Carl nhìn con chó như một nắm bông trắng tinh kia. “Bà ta phải nhận nó.”
“Bà ta nói sẽ gửi nó vào trung tâm nuôi thú vô thừa nhận.”
Carl nghiến chặt răng. “Được. Thế thì bố mang nó vào trung tâm đi.”
“Bố á?” Buck hỏi.
“Bố mang nó đến đây. Thì đi mà giải quyết.”
Baby kêu lên một tiếng thảm thiết như thể là nó hiểu. “Tao không thể nuôi mày được đâu.” Carl thì thầm, nhưng tránh không nhìn nó.
“Nó có to tát gì cho cam,” bố anh nói. “Và Precious thích nó mà.”
Carl nhìn bố lạnh như băng. “Bố mang nó tới trung tâm tiếp nhận thú nuôi vô thừa nhận đi. Con nói thật đấy, khi con về, con chó này sẽ không còn ở đây nữa đâu đấy. Anh nhìn đồng hồ. Anh có hẹn với Mel Grimes, tay thợ ảnh, vào lúc mười giờ.
“Hình như một trong hai chúng ta phải bám đuôi ông Johnson phải không?”
Cứt thật. Anh đã quên khuấy vụ Johnson. Và các ngày thứ Hai là ngày mà vợ Johnson nghi ngờ chồng mình gặp gỡ với một người phụ nữ khác. “Đúng vậy. Bố theo ông Johnson đi.” Carl biết rồi anh sẽ hối tiếc vì để bố tham gia vào một vụ nữa, nhưng anh chẳng thấy mình có sự chọn lựa nào. “Bố mang theo máy ảnh của con ấy. Nhưng hãy thận trọng nhé.”
“Lúc nào bố chả cẩn thận.” Bố anh cúi xuống vỗ về Baby.
“Và bố vẫn phải giải quyết vụ con chó đấy nhé.”
“Được rồi, nhưng con biết thừa là họ sẽ giết nó mà, phải không?”
“Nó là một con chó thuần chủng mà,” Carl bật lại ngay. “Sẽ có người muốn nhận nuôi nó.”
“Cũng như con chứ gì?”
“Đừng đổ lỗi cho con. Con đã nói với bố là con không muốn con chó này mà.”
“Rồi, rồi.” Bố anh lại giơ tờ báo lên. “Mấy giờ thì bố phải bắt đầu bám theo ông Johnson đấy?”
“Vợ ông ta nói rằng ông ta không ra khỏi nhà trước chính ngọ.”
Mười phút tiếp theo họ uống cà phê và đọc tin tức buổi sáng trong im lặng. “Con à?” Bố anh đặt tờ báo xuống.
“Sao ạ?” Carl lật sang trang khác, tìm mục tranh vui.
“Bố... bố, ờ, cần nói với con về một chuyện.”
“Con không giữ con chó lại đâu bố.”
“Không phải chuyện ấy.” Giọng ông già như cảnh báo. Carl nhớ lại là tuần trước bố anh đã đi khám sức khỏe và tuần này sẽ có kết quả. Bụng anh thót lại.
“Kết quả kiểm tra ư?”
“Kết quả kiểm tra á?” bố anh nhắc lại. “Ồ, con định nói kết quả của bác sĩ à. Ồ, không đâu. Bố có kết quả từ hôm thứ Sáu rồi. Bố khỏe như vâm.”
Sự nhẹ nhõm đến ngay lập tức. Dù ông luôn làm Carl phát điên, anh biết rằng mất ông là một tổn thất lớn hơn nhiều những gì anh thú nhận. “Tốt quá.” Anh nhoẻn cười. “Thế có việc gì hả bố?”
Bố anh lấy hai bàn tay bao lấy cốc cà phế, một dấu hiệu chắc chắn của sự căng thẳng. “Bố đã hỏi cưới Jessie cuối tuần vừa rồi.”
Carl dựa người vào ghế. “Bố đùa phải không?”
“Bố quá mệt mỏi vì tối nào cũng phải chui ra khỏi giường của bà ấy. Bà ấy không tin vào việc sống chung không hôn thú với đàn ông, và bố tôn trọng việc đó.”
“Bố sáu mươi sáu rồi. Bố không nên tối nào cũng chui vào giường bà ấy mới phải chứ.”
“Con tưởng máy móc bố hỏng cả rồi ư?”
“Bố ơi, con chẳng có quan tâm nếu máy móc bố ổn hay không nữa. Con nói về chuyện...” Quỷ quái, anh nói về chuyện gì nhỉ? “Con chỉ nghĩ là hơi muộn màng để bố phải lòng một người đàn bà.”
“Đó không phải là một người đàn bà bất kỳ. Đó là Jessie. Bố yêu bà ấy.”
“Thì bố cứ yêu bà ấy đi. Nhưng sao phải làm hỏng mọi chuyện vì một đám cưới chứ?”
“Bởi vì khi người ta yêu nhau, người ta làm đám cưới.”
“Thế còn mẹ thì sao?” Ngay khi lời ấy buột ra, Carl đã lấy làm hối tiếc.
“Mẹ con đã mất mười sáu năm nay rồi.”
Carl hít một hơi. “Ồ, mặc xác. Con không biết vì sao mình phải nói về chuyện này. Bố cũng sẽ chẳng nghe lời con đâu.” Nhưng cái ý tưởng ấy sao chẳng đúng đắn tí nào. “Thì bố cứ cưới Jessie đi. Nhận con nuôi với bà ấy. Có phụ thuộc quái gì vào con đâu.” Anh đứng lên khỏi ghế.
“Bố muốn con chúc phúc cho bố.”
Carl dừng lại. “Chúc phúc ấy à? Thế bố đã nói với Ben chưa?”
“Rồi.”
“Và chắc là anh ấy đã bảo bố thật là ngốc nghếch phải không?”
Buck gập hai bàn tay vào nhau và đặt lên tờ báo. “Thực ra là, Ben và Tami rất mừng.”
“Nào, thế thì tốt quá rồi,” Carl nói. “Bố cứ làm như bố muốn đi. Bố chẳng cần quái gì việc con chúc phúc cho bố nữa.” Anh cầm lấy cái áo khoác, gói đồ cho Tóc Đỏ và đi ra.
***
Joe đã xin nghỉ làm một ngày, lâu lắm rồi anh không làm như thế. Nhưng vì anh sẽ không đi trăng mật nữa, anh có thể nghỉ ngơi đôi chút. Tuy thế nói với mẹ anh về chuyện hủy bỏ đám cưới không thuộc vào danh mục những việc làm khi cần nghỉ ngơi.
Dù cho Joe rất ghét phải thú nhận, cuộc hẹn tuần trước với bác sĩ chuyên khoa tim của mẹ đã khẳng định nỗi lo sợ lớn nhất của anh. Mẹ anh là một người nhiều mánh khóe đến khó tin, bà chẳng có bệnh tật nào có liên quan dù chỉ chút xíu đến bệnh tim. Tất cả những trở ngại về sức khỏe của bà đều là bịa đặt, một cái bẫy hòng lôi kéo sự thông cảm của anh, để khuyến khích anh vội vã làm đám cưới. Bà đã hối thúc anh làm đám cưới từ bao lâu nay.
Anh cũng không định trách bà về cái vụ cưới xin này đâu. Anh đã cầu hôn Katie trước khi bà biết. Nhưng sự thực là việc bà nói dối anh về sức khỏe của bà làm anh thất vọng.
Dĩ nhiên, thế không đủ để anh đối đầu với bà về chuyện đó. Nói đúng ra, anh đã ba tư tuổi đầu rồi và vẫn sợ mẹ. Nhưng này, Mildred Lyon đâu có phải là một người phụ nữ tầm thường. Chỉ một ánh nhìn sắc lẹm của bà, bà lại làm anh cảm thấy mình mới chỉ mười ba tuổi đầu và vừa phạm một lỗi lầm gì đó.
Katie đã bảo đảm với anh là mẹ anh chỉ quá cô độc mà thôi. Katie cũng nhấn mạnh rằng sự tận tụy của anh đối với mẹ là dấu hiệu của một người con trai biết quan tâm. Nhưng để mẹ mình thoát khỏi vụ dối trá này thì quá lắm. Đúng thế. Vậy thì anh sẽ làm gì nào?
Dũng khí lung lay, anh bước vào căn hộ của mẹ. “Mẹ ơi?”
Bà không đáp lời. Có khi ở bên hàng xóm cũng nên, anh đi vào bếp để lấy một lon sô đa. Trong khi lưỡng lự không biết có nên ăn một cái bánh mỳ kẹp hay không, anh nghe có tiếng động trong phòng ngủ.
“Mẹ ơi?” Tưởng tượng ra bà ngã lăn ra đất, anh chạy vội vào phòng ngủ. Và... Mẹ khỉ! Anh quay phắt ra. Nhưng, đã quá muộn. Hình ảnh ấy đã găm như một hình xăm vào trí nhớ của anh. Không phải chỉ là một hình xăm tạm thời. Một hình xăm vĩnh viễn.
“Joe!” mẹ anh thét lên.
Anh nghe có tiếng va thịch vào tường và cầu mong sao đó là người bạn tình của mẹ chứ không phải bà. Và cũng sẽ hay hơn nhiều nếu người bạn tình của bà là một người thật. Nhưng nhìn thấy mẹ mình, trần như nhộng và đang thưởng thức một bạn tình chạy pin, về cơ bản là quá sức chịu đựng.
Anh đứng trong hành lang, cố gắng quyết định xem mình sẽ làm gì. Mẹ anh lảo đảo phía sau anh để nói với anh rằng bà chưa ngã ra mà chết. Anh lại sục mười ngón tay vào mái tóc. “Cứt thật.”
“Joey. Mẹ... mẹ... Đáng ra con không bao giờ nên chứng kiến cảnh này.”
“Ít nhất thì lần này, mẹ con mình cũng nhất trí hoàn toàn về một điều gì đó.” Ngay lúc ấy, Joe quyết định trò chơi sẽ kết thúc. Không cần phải xoa dịu mẹ mình nữa.
Anh quay ngoắt lại, mừng là mẹ anh đã mặc một cái váy. “Con ghé qua để báo với mẹ là bọn con hủy lễ cưới.”
Mẹ anh đặt một tay lên tim. “Nhưng...”
“Mẹ đừng nói gì nữa.” Anh chỉ vào cái giường. “Bất kỳ người phụ nữa nào có thể làm cái việc mà con vừa nhìn thấy thì không thể nào có một trái tim yếu ớt được.”
Mẹ anh đỏ mặt, nhưng vẫn dám nhìn anh bằng cái nhìn cảnh cáo kiểu đừng-có-nói-như-thế-với-mẹ. Nhưng cái nhìn của mẹ anh không có một tý uy lực nào, sau khi anh đã chứng kiến... Ồ, chết tiệt, anh ước gì mình có thể quên đi được.
“Con yêu mẹ, mẹ ạ. Và con sẽ luôn luôn bên mẹ, nhưng những gì con vừa nhìn thấy chứng tỏ rằng mẹ cần có cuộc đời riêng của mẹ. Thậm chí có thể có cả một bạn trai bằng xương bằng thịt nữa. Và mẹ cần phải thôi đừng có can thiệp, đừng có tham gia và đừng có cố gắng cai quản cuộc đời con nữa.”
Joe bước ra, nhưng chỉ sau khi đã giật lấy cuốn danh bạ điện thoại để dưới cái bàn uống nước. Có cái gì đó trong việc dám đối kháng với mẹ đã làm anh mạnh mẽ thêm, và tuy có thể anh là một thằng ngốc, anh còn muốn gặp một người phụ nữ nữa.
Trong xe, anh tìm trong mục G để nhìn xem có bao nhiêu Graysons liệt kê ở North Piper. Les sẽ không muốn gặp anh, nhưng, chết tiệt, có những điều cần phải được nói ra.
Danh sách chương