Lý thúc sau khi nghỉ ngơi một chút thì tiếp tục ngồi vào máy giải thạch.
Lần này, viên mao liêu này có chút lớn nên Lý thúc gọi thêm một người trợ giúp. Lâm Phong đã vẽ một đường từ trước cho Lý Thúc.
Bởi vì viên phỉ thúy bên trong có chút đặc thù uốn lượn cho nên Lâm Phong rất cẩn thận vẽ một đường bao bọc bên ngoài để mài từ từ vào, sao cho lấy được viên phỉ thúy một cách hoàn hảo, tự nhiên nhất.
Lý thúc thấy dáng vẻ cẩn thận của Lâm Phong thì ngạc nhiên. Bởi vì Lâm Phong còn trẻ tuổi như vậy nhưng ánh mắt lại lợi hại, mỗi đường nét mặc dù có vẻ tùy tiện nhưng lại vô cùng xảo diệu lược bỏ đi những chỗ thừa.
Tiếng máy cắt nhanh chóng vang lên.
Tất cả mọi người lúc này đều đổ dồn ánh mắt về phía chiếc máy giải thạch đang giải mao liêu của Lâm Phong. Hiện trường yên tĩnh, ngoại trừ tiếng máy cắt và tiếng rửa bụi thạch của người trợ thủ của Lý thúc thì không còn âm thanh khác.
Bịch
Tiếng lớp đá bên ngoài được loại bỏ hoàn toàn, bây giờ đến công đoạn quan trọng nhất là mài thạch.
Công đoạn này sẽ chà bỏ lớp bụi bên ngoài, đồng thời cũng quyết định phẩm chất, màu sắc, độ lớn và quan trọng nhất là nó sẽ cho mọi người biết bên trong có phỉ thúy hay không? Đồng thời quyết định luôn kết quả của buổi đánh cược hôm nay.
Hiện trường ngoại trừ Lâm Phong, tất cả đều lặng yên theo dõi kỳ biến.
Bỗng nhiên có người hét lớn:

Có màu, có màu rồi, có phỉ thúy rồi...
Thì ra người này sớm đã chăm chú theo dõi không dám chớp mắt, ngay khi vết mài đầu tiên chạm tới lớp phỉ thúy, vừa được rửa ra thì anh ta liền la lớn.
Mọi người nghe lời này, đồng loạt đổ dồn nhìn về chỗ vừa mới hiện ra màu sắc.
Chỉ thấy nơi hiện lên ánh vàng tinh khiết, nhưng mơ hồ có lẫn màu đỏ.
Có người lắc đầu thở dài:
Có phỉ thúy nhưng nhìn màu sắc pha tạp, không biết phẩm chất như thế nào, phỏng chừng cũng không quá cao.
Lý thúc nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu. Chỉ mới lộ có chút xíu ánh vàng mà đã xuất hiện đủ loại phán đoán làm cho lão cảm thấy buồn cười, nếu chỉ mở hé chút xíu như vậy mà đã đoán được thì anh ta còn ở đây làm công hay sao.
Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ nhưng bàn tay Lý thúc vẫn nhanh chóng mở rộng cửa sổ vừa mài ra.
Xoạt…xoạt…xoạt…
Tiếng máy mài đều đều làm ruột gan mọi người đều co thắt lại, đôi mắt ai cũng chăm chú quan sát.
Sau khi Lý thúc mài xong hơn phân nửa bề mặt của viên mao liêu, trợ thủ của lão liền lấy nước chà rửa bề mặt.
Bỗng dưng bàn tay người này đơ lại, đôi mắt trừng lớn ra vẻ không thể tin nổi.
Tất cả mọi người ở hiện trường sau khi nhìn rõ bề mặt này đều trợn mắt há hốc mồm.
Một con Hỏa Long uy nghi hùng dũng, khí phách thông thiên ngửa đầu gào thét hiện ra trước mắt mọi người.
Sự hoàn mỹ của con Hỏa Long này khiến cho mọi người ở hiện trường cảm thấy ngẹt thở. Đã từng thấy qua phỉ thúy cực phẩm, nhưng hôm nay họ mới chân chính biết được cái gì mới gọi là Vương giả trong cực phẩm.
Con Hỏa Long được thiên nhiên kỳ công đắp nặn, tạo hình thành một dãi phỉ thúy lồng vào bên trong một khối Hoàng Phỉ Thủy tinh chủng như càng tô thêm nét vương giả của con Hỏa Long này.
Ngay cả Lâm Phong, mặc dù sớm biết hình thù của viên phỉ thúy này, nhưng khi nhìn nó hiện thế, dưới ánh sáng mông lung kỳ ảo lại càng cảm thán tạo hóa kỳ diệu.
Chỉ tính riêng tác phẩm này, Lâm Phong tin rằng cho dù bất cứ nghệ nhân nào, hay gom tất cả tài năng của những nghệ nhân tạo hình lại một chỗ cũng không thể nào sánh bằng.
Lý thúc sau khi ngơ ngẩn hồi lâu, bàn tay già nua run run sờ vào bề mặt phỉ thúy, như cung kính, như sợ hãi trước bá khí mà con Hỏa Long bên trong tỏa ra sống động như thật.
Lâm…Lâm tiên sinh, ngài…

Lý thúc ấp úng quay qua hỏi Lâm Phong như trưng cầu ý kiến gì đó, nhưng Lâm Phong hiểu ý chặn lại lời lão, nói:
Lý thúc, ngài cứ tiếp tục mở nó ra. Ta tin tưởng ngài sẽ lấy nó ra một cách hoàn mỹ nhất!
Lý thúc nghe vậy thì cảm động.
Không biết thì thôi, một khi đã biết, thứ quý giá tột đỉnh như vầy cũng làm cho kể cả Lý thúc là bậc tiền bối lâu năm trong nghề cũng có chút không tự tin. Dù sao, chỉ cần làm sứt mẻ một chút thôi, chắc chắn lão cũng sẽ cảm thấy như phạm vào Long uy, cả đời sẽ cắn rứt không yên.
Tuy nhiên, Lâm Phong lại cho rằng người càng hiểu rõ giá trị của viên phỉ thúy này thì sẽ càng cẩn thận. Hơn nữa, ngay từ đầu Lp đã nhận ra Lý thúc là một người rất cẩn thận, chi ly và giàu kinh nghiệm. Do đó, chắc chắn lão sẽ lấy viên phỉ thúy này ra một cách hoàn mỹ nhất.
Lý thúc thấy Lâm Phong tin tưởng lão như vậy thì cảm động.
Đối với lão nói riêng, đối với tất cả những người yêu phỉ thúy nói chung, thì việc giải ra một viên Cực phẩm trong cực phẩm, thậm chí có thể nói là vật hãn thế không có cái thứ hai như vậy, thì chính là một loại vinh dự, một loại hạnh phúc khó có thể diễn tả bằng lời.
Nếu bây giờ Lâm Phong đổi ý, muốn tự mình vào mở ra để lấy loại vinh dự này thì Lý thúc cũng không oán trách hay nói được gì, hơn nữa chắc chắn cũng sẽ làm cho Lâm Phong hắn thanh danh lên cao, từ nay trong giới phỉ thúy không ai không biết.
Nhưng Lâm Phong mắt không chớp đã nhường lại cho lão phần vinh dự này, Lý thúc thầm hạ quyết tâm sử dụng tất cả năng lực kinh nghiệm của mình để lấy viên phỉ thúy cực phẩm này ra một cách hoàn mỹ nhất.
Dưới ánh mắt của Lâm Phong và tất cả mọi người.
Lý thúc bắt đầu công việc mài mòn hoàn thiện, loại bỏ những phần thừa, lau sạch các vết bụi thạch còn bám trên nó.
Mọi người ngay cả tim cũng đập theo nhịp tay của Lý thúc.
Chừng hơn nửa giờ sau, dưới ánh đèn trong xưởng, một Thần tác tuyệt mỹ hoàn hảo hiện lên trước mắt mọi người.
Màu lung linh của phỉ thúy, đường nét uốn lượn mềm mại nhưng tỏa ra bá khí hùng hồn của Hỏa Long bên trong làm cho ánh mắt của người ta một khi nhìn vào liền không tự chủ mà chìm đắm vào trong đó.
Lại nói, Long vốn là tượng trưng cho Vương giả, là thần thú được bao nhiêu thế hệ người dân Trung Hoa tôn sùng thờ cúng, mỗi khi có dấu tích Long xuất hiện đều đại diện cho điềm lành, cho sự thịnh vượng may mắn sắp đến.
Tất cả mọi người đương trường đều say mê nhìn ngắm.
Cũng không có tiếng bình phẩm hay định giá, có chăng chỉ là những tiếng hít thở khó khăn trước vẻ đẹp quá hoàn mỹ của viên phỉ thúy này. Mà họ cũng không dám nghĩ tới cái giá của viên phỉ thúy này sẽ là con số bao nhiêu? Mười ức hay một trăm ức? Đối với loại bảo vật Thần tác thế này, thì lấy đồng tiền ra để đong đếm sẽ làm cho nó chỉ thêm tục khí mà thôi.
Trương Hoành là người chua xót nhất, nhưng đồng thời gã cũng ngộ ra được nhiều điều. Gã chợt nhớ lại khi xưa, chính sư phụ gã từng nói:
Nhân vô thập toàn, núi cao tất có núi khác cao hơn. Quan trọng nhất là giữ vững bản tâm, chỉ có thắng được chính mình thì mới là chiến thắng vinh quang nhất, lúc đó con mới thật sự bước vào cảnh giới đại sư thật sự.
Đáng tiếc, qua mấy năm lăn lộn bị cuộc sống kim tiền và ánh hào quang giả tạo che mắt, gã đã dần quên câu nói này. Nhưng lúc này, gã đã bị Lâm Phong, một thanh niên trẻ tuổi dạy cho đạo lý núi cao còn có núi cao hơn này.

Nghĩ ra chuyện này, ánh mắt Trương Hoành đột nhiên một mảnh thanh minh, hư vinh thắng bại trong lòng cũng phai nhạt mà thay bằng vẻ xấu hổ nồng đậm.
Hắn lủi thủi đi đến trước mặt Lâm Phong, cung kính chắp tay muốn vái Lâm Phong một vái thật sâu, nói:
Lâm tiên sinh, tôi thật sự thua tâm phục khẩu phục. Trương Hoành tôi vốn tự cao tự đại, hôm nay rốt cục đã được sáng mắt. Đúng như lời ước hẹn, người thua cuộc sẽ sủa…
Trương Hoành nói đến đây thì Lâm Phong liền đưa tay chặn lại cái vái này của Trương Hoành, lãnh đạm nói:
Con người ai cũng có lúc lạc lối. Nam tử hán đại trượng phu, biết sai sửa sai mới là đấng anh hào. Có gì phải buồn. Còn chuyện hôm nay, xem như một cái bài học cho hậu thế đi, chuyện sủa kia chỉ là ta trong lúc mất hứng nói ra, Trương huynh không cần để ý. Vả lại, ta thấy bây giờ Trương Hoành huynh đã thấu hiểu mọi chuyện, xem chừng sau này chắc chắn sẽ còn tiến xa trong con đường này. Xin chúc mừng!
Lâm Phong nói lời này nửa chỉ điểm, nữa có ý bỏ qua, nói.
Lúc này, hình tượng của hắn tại hiện trường, trong mắt mọi người bỗng cao hơn.
Mọi người ai cũng tưởng Lâm Phong sẽ hạ nhục Trương Hoành, hoặc ít nhất cũng mỉa mai trêu chọc gã một phen, nào ngờ Lâm Phong lại nói ra như vậy.
Phần khí độ này không phải ai cũng làm được.
Trương Hoành nghe những lời của Lâm Phong nói, ánh mắt bỗng dưng bừng tỉnh, lại vái một vái kính cẩn, thái độ thành khẩn nghiêm trang.
Lần này thì Lâm Phong không từ chối mà chờ Trương Hoành vái xong liền nói:
Sự việc tới đây coi như xong. Nhưng mà còn về viên phỉ thúy này…
Lúc này, mọi người mới nhớ tới giao kèo trước kia, tất cả đều dồn ánh mắt về Diệp Minh.
Diệp Minh lúc này trong lòng tâm tư đi chết cũng có. Nếu hôm nay không tài lanh giúp hai người Lâm Phong và Trương Hoành so đấu thì viên phỉ thúy cực phẩm Hỏa Long kia chắc chắn sẽ thuộc về Diệp thị, mà lão chắc chắn cũng tát nước theo mưa, hưởng được lợi ích không nhỏ.
Nhưng lời đã nói ra, hơn nữa lúc nãy gã còn đắc ý nhắc lại trước mặt tất cả mọi người, nào có thể nuốt lời, vì vậy mà ho khan nói:
Đúng theo giao kèo, tất cả phỉ thúy hai vị giải ra được đều thuộc sở hữu hai vị. Không biết hai vị định xử trí mấy viên phỉ thúy này thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện