Lâm Phong nhìn Trương Hoành đồng ý một cái giá cao ngất ngưỡng bán lại hai viên phỉ thúy của gã thì trong lòng thầm tính toán.
Lâm Phong tuy rất yêu thích viên phỉ thúy này, nhưng giữ lại thì chỉ có tác dụng ngắm nghía mà thôi, chi bằng đổi lấy một số lượng tài phú lớn để mua một căn nhà rộng rãi, thoáng mát cho cha mẹ.
Ý định này cũng đã nảy sinh trong lòng Lâm Phong từ lâu nhưng chưa có thời cơ thực hiện.
Tuy nhiên, đối với loại cực phẩm khả ngộ bất khả cầu như viên phỉ thúy này thì muốn đạt giá cao nhất, tất nhiên phải mang đi bán đấu giá, nhưng Lâm Phong cũng không thể nuốt lời chuyện ưu tiên bán cho Diệp Thị được. Suy xét một lúc, Lâm Phong liền nói:
Viên phỉ thúy này tôi không có ý định giữ.
Diệp Minh nghe lời này thì mừng rỡ, hai mắt sáng lên hỏi dồn:
Vậy là Lâm tiên sinh quyết định bán cho chúng tôi?
Vừa nói câu này, trong lòng Diệp Minh vừa mừng thầm, đồng thời hạ quyết tâm cho dù khô máu cũng phải mua bằng được viên phỉ thúy này. Có nó làm chiêu bài thì tài phú nhất định cuồn cuộn chảy vào công ty Diệp Thị.
Đáng tiếc, Lâm Phong lại nói tiếp:
Nhưng tôi cũng không định cứ như vậy mà bán đi!
Vậy, ý của Lâm tiên sinh là...?
Tôi muốn nhờ công ty châu báu Diệp Thị tổ chức một buổi bán đấu giá, tất nhiên, chiết khấu hoa hồng vẫn theo thông lệ trong nghề. Diệp tổng thấy sao?
Lâm Phong thấy vẻ mặt Diệp Minh không được tốt lắm liền hỏi.
Sắc mặt Diệp Minh có thể cao hứng mới là lạ. Đối với loại bảo vật thế này, cáo già thành tinh như gã hoàn toàn hiểu rằng nếu để nó lên sàn đấu giá chắc chắn không thể cạnh tranh lại với nhiều đại gia tài đại khí thô.
Tuy nhiên, đây cũng không phải hoàn toàn có hại. Ít nhất công ty châu báu Diệp Thị cũng có được danh tiếng và một số chiết khấu hoa hồng không phải nhỏ.
Suy xét thấu đáo mọi chuyện, Diệp Minh liền cười nói:
Được, một lời đã định. Mọi công tác liên quan cứ để cho công ty châu báu Diệp Thị lo. Chi tiết liên quan sẽ do Diệp Đồng trao đổi, toàn quyền xử lý với Lâm tiên sinh.
Diệp Minh không ngu, gã hoàn toàn hiểu nếu so với quan hệ của gã và Lâm Phong thì xem ra đưa cho Diệp Đồng xử lý chuyện này còn tốt hơn nhiều.
Mà viên Thủy tinh chủng kia của Lâm Phong cũng được mang đi bán đấu giá. Nói gì thì nói, nó vẫn là Thủy tinh chủng hàng thật giá thật.
Sau khi mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, Lâm Phong đang định cất bước ra ngoài thì Diệp Minh hai mắt đảo một cái, xoa xoa tay cười lấy lòng bước tới nói:
Lâm tiên sinh, đối với vị trí Giám định đại sư của công ty châu báu Diệp Thị, ngài thấy sao? Chỉ cần ngài đồng ý thì điều kiện gì cũng dễ bàn, hơn nữa trước kia Diệp Đồng hứa với ngài cái gì thì điều kiện đều tăng lên theo ý muốn của ngài. Lâm tiên sinh thấy sao?
Diệp Minh biết Lâm Phong cũng không hài lòng lắm với mình, cho nên lời vừa nói ra liền đưa ra một loạt các điều kiện cực kỳ mê người.
Chỉ thấy Lâm Phong quay mặt lại nhàn nhạt nói:
Tôi không có hứng thú với vị trí này nữa. Chẳng qua nể mặt Diệp tiểu thư thôi, sau chuyện đấu giá này thì coi như đôi bên không còn liên hệ gì. Chào ông!
Nói xong liền quay lưng đi thẳng, bỏ lại Diệp Minh đứng ngẩn ngơ nửa ngày mới thở dài sườn sượt đi vào.
Lâm Phong sau khi ra khỏi công ty châu báu Diệp thị thì nghe điện thoại của Diệp Đồng, nàng nói sơ qua một số điều kiện chi tiết về chuyện bán đấu giá, Lâm Phong nghe xong ừ hử rồi cúp máy.
Suy nghĩ một chút, lại nhìn sắc trời chuyển về chiều, Lâm Phong liền cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
Lâm Phong, hôm nay sao lại gọi cho tôi vậy? Chú em lần nào gọi cũng mang đến kinh hỉ cho tôi, lần này là gì đây?
Haha, chào anh Trần. Anh vẫn khỏe chứ? Tối nay anh có rãnh không? Em vừa mới đi xa về, cũng muốn tìm anh ăn ké bữa cơm, có được không?
Không hiểu sao, nghe chất giọng hào sảng của vị Trần Hùng này thì Lâm Phong cảm thấy thoải mái, cũng vì vậy mà đùa giỡn một câu.
Nghe câu nói đùa của Lâm Phong, Trần Hùng cũng vui vẻ cười ha ha, sau đó nói:
Được, vậy thì đi ngay bây giờ luôn đi. Chú em ở đâu anh mang trâu tới đón?
Em đang ở trước cổng công ty châu báu Diệp Thị đây này!
Trần Hùng nghe xong thì hơi giật mình, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói một câu:
OK, anh tới ngay!
Xong thì cúp máy.
Ngay lúc Trần Hùng cúp máy thì một cô thư ký bước vào trong phòng hắn đang ngồi, mang theo một tập hồ sơ nói:
Tối nay anh có một cuộc hẹn với ông chủ Lưu để bàn chuyện…
Hủy hết đi, anh ra ngoài có chuyện.
Trần Hùng vớ lấy cái áo khoác rồi bỏ lại một câu, sau đó đi ra ngoài.
Lâm Phong đang đứng suy nghĩ vớ vẩn thì nhìn thấy một chiếc xe lao đến dừng trước mặt hắn.
Kính xe bóng loáng hạ xuống, Trần Hùng nhoài đầu ra nói:
Lên xe đi.
Lâm Phong cười gật đầu mở cửa xe ngồi vào.
Trần Hùng liền đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
Lâm Phong sau khi cài dây an toàn thì cười hỏi:
Dạo này anh Trần phát tài rồi nhỉ, xem ra hôm nay em được hưởng sái anh rồi.
Haha, chú em đừng có đùa dai. Nhìn anh bên ngoài vậy chứ bên trong rỗng tuếch, còn một đại phú ông như em thì suốt ngày than khổ. Thật là…à, mà sao em vắng bóng lâu vậy. Lúc trước anh có mấy lần gọi cậu đều không liên lạc được.
Trần Hùng vừa lái xe vừa thắc mắc.
À, em có chuyện phải đi xa một thời gian, cho nên…
~~
Hai người thoải mái trò chuyện cho đến khi xe dừng tại một nhà hàng sang trọng.
Sau khi đi vào bên trong, Lâm Phong cùng Trần Hùng đi đến một gian phòng sang trọng.
Lâm Phong cũng không khách khí gọi một bàn đầy đồ ăn như đã hăm dọa từ trước. Trần Hùng thấy Lâm Phong cố tình trêu chọc mình cũng cười vui vẻ.
Lâm Phong, chú em hôm nay đến công ty châu báu Diệp thị làm gì thế?
Em là đến xin việc, anh tin không?
Lâm Phong nghe Trần Hùng hỏi thì sờ mũi cười khổ.
Hả? Chú em hôm nay nổi hứng đi làm sao? Xin việc gì? Chẳng lẽ một thân phú ông mới qua mấy tháng liền bị hút cạn nguyên khí rồi?
Trần Hùng có hơi giật mình, cười hỏi.
Lâm Phong nghe ra giọng trêu đùa của Trần Hùng thì trả lời trong buồn bực:
Không phải, chuyện là em được người ta mời làm Giám định sư, nhưng đến nơi thì lại chen ra một nhân vật cấp đại sư khác. Thế là em bị cho ra rìa, đơn giản vậy thôi. Tuy nhiên, hôm nay em hẹn anh đến đây cũng một phần vì chuyện này đây.
Hả? Hay chú em muốn xin việc làm? Chuyện nhỏ, cứ đến chỗ anh, thích vị trí nào cứ ngồi, dù sao thì chỉ cần đến để cho anh hưởng sái vận khí của chú em cũng được, không cần làm gì hết.
Trần Hùng tưởng đâu Lâm Phong đang thất vọng vì chuyện không xin được việc làm thì an ủi.
Hắc hắc, anh Trần yên tâm, em còn chưa chết đói đến mức ấy đâu. Chỉ là muốn tìm một công việc có vị trí cụ thể để cha mẹ yên lòng mà thôi. Anh cũng thừa biết tâm tính phụ huynh rồi đó. Nhưng nói ra, em hôm nay là mang chuyện tốt đến cho anh, cho nên mới xin anh một bữa cơm làm thù lao. Chắc anh không phiền chứ? Ha ha.
Khà khà, chuyện tốt gì? Mỗi lần chú em nói có chuyện tốt là trái tim yếu đuối của anh nó cứ nhảy thình thịch lên. Nói thử anh nghe xem có chuyện gì nào.
Trần Hùng nghe Lâm Phong nói mang cho mình một chuyện tốt thì mặt mày hớn hở, hứng thú hỏi.
Không có gì, chỉ là một viên Phỉ thúy thủy tinh chủng, một viên Cực phẩm Hỏa Long Thủy Tinh chủng mà thôi.
Cái gì? Cực phẩm Hỏa Long thủy tinh chủng?
Đúng vậy. Đây, lúc nãy em đã nghĩ tới chuyện gặp anh cho nên đã chụp lại một ít hình, tin chắc anh sẽ có hứng thú với vật này.
Nói xong, Lâm Phong rút điện thoại ra đưa cho Trần Hùng xem. Trần Hùng nhận lấy điện thoại cười cười, nhưng sau khi nhìn thì há hốc mồm.
Những hình ảnh trong điện thoại tuy không diễn tả hết vẻ đẹp của viên cực phẩm phỉ thúy nhưng Trần Hùng vốn là lão làng trong nghề, nhìn sơ qua đã cảm nhận được độ quý giá của viên phỉ thúy. Vì vậy liền trừng mắt nhìn Lâm Phong hỏi:
Từ đâu mà em có viên phỉ thúy này? Sao không mang tới chỗ anh mà lại mang nó tới chỗ Diệp Thị?
Trần Hùng nói ra lời này thì cũng có đôi chút bất mãn. Hắn cho rằng Lâm Phong là mang viên phỉ thúy này đến Diệp Thị định bán.
Lâm Phong hiểu suy nghĩ này của Trần Hùng nên không nhanh không chậm giải thích chuyện đánh cuộc.
Tất nhiên, chuyện có thể nhìn thấy trước phỉ thúy bên trong thì Lâm Phong im như thóc ngâm. Chỉ đơn sơ dựa vào suy đoán và vận khí mà thôi.
Tuy lời kể của Lâm Phong đơn sơ giản lược, nhưng cũng làm cho Trần Hùng kinh thán một phen. Sau đó thở ra một hơi nói:
Vậy là chú em quyết định bán đấu giá nó?
Đúng vậy, anh Trần thấy sao? Thực ra em cũng không phải không muốn bán cho anh, nhưng em là người rất xem trọng chữ tín, anh cũng biết đó.
Khà khà, anh rất thưởng thức tính cách này của cậu. Hơn nữa quyết định đấu giá này cũng rất chính xác. Lần này, tin tưởng viên phỉ thúy này sẽ gây nên một phen bão tố. Vả lại, nếu Diệp thị bán đấu giá thì địa điểm tổ chức anh tin rằng sẽ diễn ra ở Bắc Kinh rồi.
Vậy sao, em cũng đang có việc cần đi Bắc Kinh một chuyến, nếu anh Trần đã nói vậy thì em nghĩ bên Diệp thị sớm muộn cũng thông báo địa điểm và thời gian cho em mà thôi.
Lâm Phong nghe vậy thì trầm ngâm một chút rồi cười nói.
Ừm, nhưng lần này cũng may có em, báo trước cho anh để anh chuẩn bị sớm một chút, xem chừng cũng có hi vọng đạt được nó. À, chú em có muốn đi làm không?
Trần Hùng sau khi suy nghĩ liền mỉm cười nói ra. Bởi vì thông qua cách nhìn của anh ta, Lâm Phong cho dù có hay không có nhãn lực thì chỉ riêng phần vận khí vô địch này cũng dư sức đảm nhiệm giám định sư cấp cao rồi. Vả lại, Trần Hùng có ấn tượng rất tốt với người thanh niên này, nếu chào mời được thì chỉ có trăm lợi chứ không có một hại, ngu gì không làm.
Lâm Phong tuy rất yêu thích viên phỉ thúy này, nhưng giữ lại thì chỉ có tác dụng ngắm nghía mà thôi, chi bằng đổi lấy một số lượng tài phú lớn để mua một căn nhà rộng rãi, thoáng mát cho cha mẹ.
Ý định này cũng đã nảy sinh trong lòng Lâm Phong từ lâu nhưng chưa có thời cơ thực hiện.
Tuy nhiên, đối với loại cực phẩm khả ngộ bất khả cầu như viên phỉ thúy này thì muốn đạt giá cao nhất, tất nhiên phải mang đi bán đấu giá, nhưng Lâm Phong cũng không thể nuốt lời chuyện ưu tiên bán cho Diệp Thị được. Suy xét một lúc, Lâm Phong liền nói:
Viên phỉ thúy này tôi không có ý định giữ.
Diệp Minh nghe lời này thì mừng rỡ, hai mắt sáng lên hỏi dồn:
Vậy là Lâm tiên sinh quyết định bán cho chúng tôi?
Vừa nói câu này, trong lòng Diệp Minh vừa mừng thầm, đồng thời hạ quyết tâm cho dù khô máu cũng phải mua bằng được viên phỉ thúy này. Có nó làm chiêu bài thì tài phú nhất định cuồn cuộn chảy vào công ty Diệp Thị.
Đáng tiếc, Lâm Phong lại nói tiếp:
Nhưng tôi cũng không định cứ như vậy mà bán đi!
Vậy, ý của Lâm tiên sinh là...?
Tôi muốn nhờ công ty châu báu Diệp Thị tổ chức một buổi bán đấu giá, tất nhiên, chiết khấu hoa hồng vẫn theo thông lệ trong nghề. Diệp tổng thấy sao?
Lâm Phong thấy vẻ mặt Diệp Minh không được tốt lắm liền hỏi.
Sắc mặt Diệp Minh có thể cao hứng mới là lạ. Đối với loại bảo vật thế này, cáo già thành tinh như gã hoàn toàn hiểu rằng nếu để nó lên sàn đấu giá chắc chắn không thể cạnh tranh lại với nhiều đại gia tài đại khí thô.
Tuy nhiên, đây cũng không phải hoàn toàn có hại. Ít nhất công ty châu báu Diệp Thị cũng có được danh tiếng và một số chiết khấu hoa hồng không phải nhỏ.
Suy xét thấu đáo mọi chuyện, Diệp Minh liền cười nói:
Được, một lời đã định. Mọi công tác liên quan cứ để cho công ty châu báu Diệp Thị lo. Chi tiết liên quan sẽ do Diệp Đồng trao đổi, toàn quyền xử lý với Lâm tiên sinh.
Diệp Minh không ngu, gã hoàn toàn hiểu nếu so với quan hệ của gã và Lâm Phong thì xem ra đưa cho Diệp Đồng xử lý chuyện này còn tốt hơn nhiều.
Mà viên Thủy tinh chủng kia của Lâm Phong cũng được mang đi bán đấu giá. Nói gì thì nói, nó vẫn là Thủy tinh chủng hàng thật giá thật.
Sau khi mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, Lâm Phong đang định cất bước ra ngoài thì Diệp Minh hai mắt đảo một cái, xoa xoa tay cười lấy lòng bước tới nói:
Lâm tiên sinh, đối với vị trí Giám định đại sư của công ty châu báu Diệp Thị, ngài thấy sao? Chỉ cần ngài đồng ý thì điều kiện gì cũng dễ bàn, hơn nữa trước kia Diệp Đồng hứa với ngài cái gì thì điều kiện đều tăng lên theo ý muốn của ngài. Lâm tiên sinh thấy sao?
Diệp Minh biết Lâm Phong cũng không hài lòng lắm với mình, cho nên lời vừa nói ra liền đưa ra một loạt các điều kiện cực kỳ mê người.
Chỉ thấy Lâm Phong quay mặt lại nhàn nhạt nói:
Tôi không có hứng thú với vị trí này nữa. Chẳng qua nể mặt Diệp tiểu thư thôi, sau chuyện đấu giá này thì coi như đôi bên không còn liên hệ gì. Chào ông!
Nói xong liền quay lưng đi thẳng, bỏ lại Diệp Minh đứng ngẩn ngơ nửa ngày mới thở dài sườn sượt đi vào.
Lâm Phong sau khi ra khỏi công ty châu báu Diệp thị thì nghe điện thoại của Diệp Đồng, nàng nói sơ qua một số điều kiện chi tiết về chuyện bán đấu giá, Lâm Phong nghe xong ừ hử rồi cúp máy.
Suy nghĩ một chút, lại nhìn sắc trời chuyển về chiều, Lâm Phong liền cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
Lâm Phong, hôm nay sao lại gọi cho tôi vậy? Chú em lần nào gọi cũng mang đến kinh hỉ cho tôi, lần này là gì đây?
Haha, chào anh Trần. Anh vẫn khỏe chứ? Tối nay anh có rãnh không? Em vừa mới đi xa về, cũng muốn tìm anh ăn ké bữa cơm, có được không?
Không hiểu sao, nghe chất giọng hào sảng của vị Trần Hùng này thì Lâm Phong cảm thấy thoải mái, cũng vì vậy mà đùa giỡn một câu.
Nghe câu nói đùa của Lâm Phong, Trần Hùng cũng vui vẻ cười ha ha, sau đó nói:
Được, vậy thì đi ngay bây giờ luôn đi. Chú em ở đâu anh mang trâu tới đón?
Em đang ở trước cổng công ty châu báu Diệp Thị đây này!
Trần Hùng nghe xong thì hơi giật mình, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói một câu:
OK, anh tới ngay!
Xong thì cúp máy.
Ngay lúc Trần Hùng cúp máy thì một cô thư ký bước vào trong phòng hắn đang ngồi, mang theo một tập hồ sơ nói:
Tối nay anh có một cuộc hẹn với ông chủ Lưu để bàn chuyện…
Hủy hết đi, anh ra ngoài có chuyện.
Trần Hùng vớ lấy cái áo khoác rồi bỏ lại một câu, sau đó đi ra ngoài.
Lâm Phong đang đứng suy nghĩ vớ vẩn thì nhìn thấy một chiếc xe lao đến dừng trước mặt hắn.
Kính xe bóng loáng hạ xuống, Trần Hùng nhoài đầu ra nói:
Lên xe đi.
Lâm Phong cười gật đầu mở cửa xe ngồi vào.
Trần Hùng liền đạp ga, chiếc xe lao vút đi.
Lâm Phong sau khi cài dây an toàn thì cười hỏi:
Dạo này anh Trần phát tài rồi nhỉ, xem ra hôm nay em được hưởng sái anh rồi.
Haha, chú em đừng có đùa dai. Nhìn anh bên ngoài vậy chứ bên trong rỗng tuếch, còn một đại phú ông như em thì suốt ngày than khổ. Thật là…à, mà sao em vắng bóng lâu vậy. Lúc trước anh có mấy lần gọi cậu đều không liên lạc được.
Trần Hùng vừa lái xe vừa thắc mắc.
À, em có chuyện phải đi xa một thời gian, cho nên…
~~
Hai người thoải mái trò chuyện cho đến khi xe dừng tại một nhà hàng sang trọng.
Sau khi đi vào bên trong, Lâm Phong cùng Trần Hùng đi đến một gian phòng sang trọng.
Lâm Phong cũng không khách khí gọi một bàn đầy đồ ăn như đã hăm dọa từ trước. Trần Hùng thấy Lâm Phong cố tình trêu chọc mình cũng cười vui vẻ.
Lâm Phong, chú em hôm nay đến công ty châu báu Diệp thị làm gì thế?
Em là đến xin việc, anh tin không?
Lâm Phong nghe Trần Hùng hỏi thì sờ mũi cười khổ.
Hả? Chú em hôm nay nổi hứng đi làm sao? Xin việc gì? Chẳng lẽ một thân phú ông mới qua mấy tháng liền bị hút cạn nguyên khí rồi?
Trần Hùng có hơi giật mình, cười hỏi.
Lâm Phong nghe ra giọng trêu đùa của Trần Hùng thì trả lời trong buồn bực:
Không phải, chuyện là em được người ta mời làm Giám định sư, nhưng đến nơi thì lại chen ra một nhân vật cấp đại sư khác. Thế là em bị cho ra rìa, đơn giản vậy thôi. Tuy nhiên, hôm nay em hẹn anh đến đây cũng một phần vì chuyện này đây.
Hả? Hay chú em muốn xin việc làm? Chuyện nhỏ, cứ đến chỗ anh, thích vị trí nào cứ ngồi, dù sao thì chỉ cần đến để cho anh hưởng sái vận khí của chú em cũng được, không cần làm gì hết.
Trần Hùng tưởng đâu Lâm Phong đang thất vọng vì chuyện không xin được việc làm thì an ủi.
Hắc hắc, anh Trần yên tâm, em còn chưa chết đói đến mức ấy đâu. Chỉ là muốn tìm một công việc có vị trí cụ thể để cha mẹ yên lòng mà thôi. Anh cũng thừa biết tâm tính phụ huynh rồi đó. Nhưng nói ra, em hôm nay là mang chuyện tốt đến cho anh, cho nên mới xin anh một bữa cơm làm thù lao. Chắc anh không phiền chứ? Ha ha.
Khà khà, chuyện tốt gì? Mỗi lần chú em nói có chuyện tốt là trái tim yếu đuối của anh nó cứ nhảy thình thịch lên. Nói thử anh nghe xem có chuyện gì nào.
Trần Hùng nghe Lâm Phong nói mang cho mình một chuyện tốt thì mặt mày hớn hở, hứng thú hỏi.
Không có gì, chỉ là một viên Phỉ thúy thủy tinh chủng, một viên Cực phẩm Hỏa Long Thủy Tinh chủng mà thôi.
Cái gì? Cực phẩm Hỏa Long thủy tinh chủng?
Đúng vậy. Đây, lúc nãy em đã nghĩ tới chuyện gặp anh cho nên đã chụp lại một ít hình, tin chắc anh sẽ có hứng thú với vật này.
Nói xong, Lâm Phong rút điện thoại ra đưa cho Trần Hùng xem. Trần Hùng nhận lấy điện thoại cười cười, nhưng sau khi nhìn thì há hốc mồm.
Những hình ảnh trong điện thoại tuy không diễn tả hết vẻ đẹp của viên cực phẩm phỉ thúy nhưng Trần Hùng vốn là lão làng trong nghề, nhìn sơ qua đã cảm nhận được độ quý giá của viên phỉ thúy. Vì vậy liền trừng mắt nhìn Lâm Phong hỏi:
Từ đâu mà em có viên phỉ thúy này? Sao không mang tới chỗ anh mà lại mang nó tới chỗ Diệp Thị?
Trần Hùng nói ra lời này thì cũng có đôi chút bất mãn. Hắn cho rằng Lâm Phong là mang viên phỉ thúy này đến Diệp Thị định bán.
Lâm Phong hiểu suy nghĩ này của Trần Hùng nên không nhanh không chậm giải thích chuyện đánh cuộc.
Tất nhiên, chuyện có thể nhìn thấy trước phỉ thúy bên trong thì Lâm Phong im như thóc ngâm. Chỉ đơn sơ dựa vào suy đoán và vận khí mà thôi.
Tuy lời kể của Lâm Phong đơn sơ giản lược, nhưng cũng làm cho Trần Hùng kinh thán một phen. Sau đó thở ra một hơi nói:
Vậy là chú em quyết định bán đấu giá nó?
Đúng vậy, anh Trần thấy sao? Thực ra em cũng không phải không muốn bán cho anh, nhưng em là người rất xem trọng chữ tín, anh cũng biết đó.
Khà khà, anh rất thưởng thức tính cách này của cậu. Hơn nữa quyết định đấu giá này cũng rất chính xác. Lần này, tin tưởng viên phỉ thúy này sẽ gây nên một phen bão tố. Vả lại, nếu Diệp thị bán đấu giá thì địa điểm tổ chức anh tin rằng sẽ diễn ra ở Bắc Kinh rồi.
Vậy sao, em cũng đang có việc cần đi Bắc Kinh một chuyến, nếu anh Trần đã nói vậy thì em nghĩ bên Diệp thị sớm muộn cũng thông báo địa điểm và thời gian cho em mà thôi.
Lâm Phong nghe vậy thì trầm ngâm một chút rồi cười nói.
Ừm, nhưng lần này cũng may có em, báo trước cho anh để anh chuẩn bị sớm một chút, xem chừng cũng có hi vọng đạt được nó. À, chú em có muốn đi làm không?
Trần Hùng sau khi suy nghĩ liền mỉm cười nói ra. Bởi vì thông qua cách nhìn của anh ta, Lâm Phong cho dù có hay không có nhãn lực thì chỉ riêng phần vận khí vô địch này cũng dư sức đảm nhiệm giám định sư cấp cao rồi. Vả lại, Trần Hùng có ấn tượng rất tốt với người thanh niên này, nếu chào mời được thì chỉ có trăm lợi chứ không có một hại, ngu gì không làm.
Danh sách chương