Lâm Phong nghe Trần Hùng hỏi vậy thì mỉm cười hỏi lại:
Điều kiện của em không phải dễ chịu. Anh cũng biết rồi đấy, em thực sự còn nhiều chuyện khác phải giải quyết cho nên vấn đề cốt lõi là thời gian em không thể lúc nào cũng lên công ty ngồi được. Anh có sắp xếp được không?
Chuyện đó thì anh sắp xếp cho cậu được. Nhưng nếu gặp những việc quan trọng hoặc cần tới năng lực giám định của cậu thì nhất định phải thu xếp. Dù sao thì chú em cũng sẽ nhột khi không làm gì mà lãnh lương mà, đúng không? Khà khà…
Trần Hùng vốn biết tính Lâm Phong không thích quanh co lòng vòng, cho nên có gì nói nấy, cũng không giấu giếm những suy nghĩ trong lòng.
Lâm Phong gật đầu cười nói:
Nếu vậy thì em cảm ơn ông anh trước. Vậy chuyện này nhờ anh Trần sắp xếp. Nói thật với anh, em cũng không phải loại chính nhân quân tử gì, chỉ là một người bình thường mà thôi. Con người bình thường như em, chỉ có một mục đích duy nhất là làm cho cha mẹ và người thân vui lòng, an bình.
Chú em có suy nghĩ này là đúng. Thời đại ngày nay, thanh niên biết suy nghĩ ngày càng ít. Suốt ngày lên mạng xã hội check in rồi nói lời hay ý đẹp nhưng những người yêu quý bên cạnh thì không biết trân quý, chỉ chăm chăm vào những cái ảo tưởng mà không biết quý trọng tình thân bên cạnh. Thôi, đừng nói chuyện này. Đây, ly này anh kính chú, cảm ơn chú em luôn nghĩ tới ông anh này khi có kèo thơm, khà khà~
Trần Hùng sau khi triết lý vài câu thì bưng ly rượu lên cạn với Lâm Phong. Lâm Phong thấy vậy thì cười bưng ly rượu lên cạn.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ thoải mái, hai người cũng không uống quá nhiều mà chỉ vừa tới. Lâm Phong cũng không khách khí mà tận tình ăn uống, làm cho Trần Hùng cũng được mở rộng nhãn giới thêm một lần.
Lát sau, Trần Hùng lái xe đưa Lâm Phong về nhà.

Những ngày tiếp theo sau đó, Lâm Phong nếu ra ngoài đi đến nhà sách đọc sách thì là ngồi ở nhà đả tọa, hoặc đi ra ngoài dạo.
Ngoại trừ mấy lần đến nhà Diệp Tùng dùng cơm thì đa số Lâm Phong ở nhà đả tọa, hấp thu linh thạch tu luyện củng cố tu vi.
Mà gia đình Diệp Tùng cũng nhiệt tình với Lâm Phong vô cùng. Diệp Chính Đức cũng liên tục kính rượu vị tiểu thúc Lâm Phong này, uống đến gã say mèm thì Lâm Phong mới có thể thoát thân ra về.
Cuộc sống bình dị đó trôi qua được hơn một tháng thì Lâm Phong nhận được điện thoại của Diệp Đồng thông báo mọi chuyện đã chuẩn bị xong, mời Lâm Phong đến Bắc Kinh chuẩn bị cho buổi đấu giá sẽ diễn ra trong vòng một tuần sau.
Lâm Phong sau khi trò chuyện hỏi thăm thêm một số thông tin thì cúp máy. Sau đó bấm số gọi cho Trần Hùng. Thì ra Trần Hùng từ sớm đã chạy về Bắc Kinh rồi, sau khi hẹn Lâm Phong đến Bắc Kinh thì gọi cho hắn thì cúp máy cái rụp, có vẻ rất bận rộn.
Nghe thấy giọng nói vội vã của Trần Hùng, Lâm Phong phần nào cảm nhận được sức nóng của buổi đấu giá sắp tới.
Nơi này Lâm Phong đang thong dong, hắn đâu biết rằng viên phỉ thúy của hắn đã gây nên sóng to gió lớn trong giới phỉ thúy như thế nào. Thậm chí các bậc tông sư lão tiền bối trong nghành cũng mộ danh mà đến. Ngay cả vé mời của Diệp thị châu báu dùng trong đợt đấu giá này cũng bất chợt thành hàng xa xỉ nóng phỏng tay.
Những người nhận được hoặc có được thiệp mời vô tình đều dương dương tự đắc, tự thấy thân phận mình cũng cao quý hơn một chút. Còn những người không nhận được thiệp mời thì đấm ngực giậm chân, tiếc nuối gọi điện thoại liên tục đến công ty châu báu Diệp thị chất vấn.
Công ty châu báu Diệp thị, Diệp phó tổng nhìn nhân viên trực đường dây nóng phải liên tục tiếp điện thoại thì hài lòng thỏa mãn. Đây chính là hiệu ứng mà lão mong muốn.
Trải qua lần này, thanh danh của Diệp thị châu báu càng ngày càng nổi, có thể lấn át mấy nhà kia một đầu. Cảm giác này dĩ nhiên cực kỳ sướng khoái.
Về phần Lâm Phong, sau khi đáp máy bay từ Nam Kinh thì cuối cùng cũng xuất hiện tại Bắc Kinh.
Lâm Phong sau khi đến đây thì cũng chưa vội vàng gọi cho Trần Hùng, bởi vì thời gian này chắc chắn Trần Hùng đang rất bận rộn.
Lâm Phong bước ra khỏi sân bay, ngẫm nghĩ một chút liền bắt một chuyến taxi tại sân bay, nói một địa chỉ rồi lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh có người bắt máy:
Dập xái ố~~
Xái ố con khỉ, hôm nay bày đặt xài tiếng Hàn với anh à. Anh đến Bắc Kinh rồi đây. Em đang ở đâu?
Lâm Phong nghe giọng nói thân quen, vừa cười khúc khích vừa bắt máy, giả vờ giọng Hàn Quốc trêu chọc mình thì cười mắng.
Anh hai, thật sao? Anh đang ở đâu, à, anh đến chỗ trường em đi, em đang ở trường. Anh đến rồi em sẽ ra cổng chờ anh nhé.
Được, vậy nhé.

Lâm Phong cười cười cúp điện thoại.
Lúc nào cũng vậy, mỗi khi nói chuyện với cô em gái nhí nhảnh này Lâm Phong đều cảm thấy rất vui vẻ. Nghĩ đến đây, Lâm Phong lại nhớ về nhiều kỷ niệm lúc nhỏ của anh em.
Taxi ở Bắc Kinh tuy nhiều, nhưng tốc độ chạy cũng rất nhanh. Cho đến khi dừng lại ở cổng trường đại học Bắc Kinh.
Lâm Phong hỏi tài xế:
Bao nhiêu tiền vậy bác tài?
Hai trăm~
Tài xế là một trung niên mặt vuông, nghe Lâm Phong hỏi thì nói.
Lâm Phong liền lấy ra một tờ hai trăm đưa cho gã, đang định bước xuống xe, bỗng dưng nghe tiếng gã tài xế gọi giật lại:
Đây là tiền giả, cậu mau đổi cho tôi tờ khác.
Lâm Phong nghe lời này liền nhíu mài, tiền này là chính tay hắn rút từ trong Ngân hàng ra, làm sao có chuyện giả mạo được. Bất quá, vì sợ tiểu Mai đứng chờ, Lâm Phong cũng không tranh cãi nhiều vì đối với hắn, số tiền này thực không đáng bao nhiêu.
Nghĩ vậy, Lâm Phong liền đưa tới một tờ khác, sau đó lạnh nhạt xuống xe đóng cửa lại, đang định bước đi thì lại nghe tiếng gọi của gã tài xế:
Này cậu kia, sao cậu lại đưa tôi toàn tiền giả vậy? Mau đổi tiền thật nếu không tôi báo cảnh sát bắt cậu!
Lâm Phong nghe lời này liền hỏa khí bốc lên. Gã tài xế này ăn một lần liền muốn ăn thêm lần nữa, hơn nữa nhìn dáng vẻ hùng hổ bặm trợn của gã thì Lâm Phong liền biết đây không phải lần đầu tiên gã làm chuyện này, trong lòng liền cảm thấy sôi máu.
Tiền tôi là tiền rút từ Ngân hàng, còn nguyên dãy seri, làm sao có chuyện giả? Vả lại, lúc tôi đưa sao anh không nói, sau khi tôi quay lưng đi lại kêu tiền giả? Hay anh thấy bộ dáng của tôi dễ bắt nạt?
Lâm Phong mặt mày lạnh lẽo chất vấn, hơn nữa còn hỏa khí xông thiên, cực kỳ tức giận.
Gã tài xế thấy dáng vẻ Lâm Phong hùng hồn như vậy thì cười lạnh:
Đúng vậy, tao thích bắt nạt mày thì sao? Thằng nhóc, mau đưa hai ngàn đây, nếu không tao báo cảnh sát bắt mày tội tiêu thụ tiền giả.
Ồ, hiện nguyên hình rồi à? Được, ngon thì báo cảnh sát đi, tôi phụng bồi.
Lâm Phong không ngờ còn có thể loại cướp cạn mặt dày như thế này, nhất thời cù nhây. Sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho tiểu Mai nói hắn có việc đột xuất, khi nào đến sẽ gọi lại cho nàng sau.

Nhưng điều khiến Lâm Phong bất ngờ là gã tài xế cười khinh khỉnh, hắn chưa thèm gọi điện thoại mà giương mắt ếch nhìn Lâm Phong.
Két~~
Một chiếc xe ô tô màu đen đỗ lại gần đó, từ trên xe bước xuống năm sáu tên mặt mũi bặm trợn, xăm mình xăm mẩy, dáng vẻ hung thần ác sát.
Lâm Phong nhìn thấy liền bó tay với trị an tại đây. Loại cóc ổi này vậy mà vẫn hoành hành ngang ngược ngay trong trung tâm thủ đô thì quả thật Lâm Phong không còn gì để nói về trị an nơi đây.
Bất quá, nghĩ thì nghĩ vậy, Lâm Phong liền biết hôm nay nếu không thể hiện một chút màu sắc thì bọn này chắc chắn tưởng hắn là loại đất sét non, muốn xoa bóp sao cũng được. Nếu để bọn này thành công, sau này Lâm Phong hắn làm sao còn có thể lăn lộn ngoài xã hội được cơ chứ.
Này, mày là thằng đi xe taxi trả tiền giả có phải không?
Một tên đầu bờm ngựa nhuộm tím ngắt vuốt keo dựng đứng, đeo một sợi xích bằng ngón tay út đưa qua đưa lại trước cái hình đầu lâu xăm trước ngực, khinh khỉnh hỏi.
Liên quan gì đến mày mà hỏi?
Lâm Phong cũng không mặn không nhạt đáp trả. Xong quay qua nhìn gã tài xế nói:
Mày làm trễ thời gian của tao, lại làm tao bực mình, giờ lại kêu mấy thằng hề tới đây làm mắt tao ngứa ngáy khó chịu. Mau đền tiền bồi thường tổn thất tinh thần. Bốn trăm lúc nãy đưa mày, ngoài hai trăm tiền đi xe, còn lại hai trăm, nãy giờ tính lãi mà nhân thì ra hai nghìn, cộng với tổn thất tinh thần của tao là hai vạn. Mau đưa hai vạn thì hôm nay tao coi như tích chút công đức mở cho chúng mày một con đường. Thấy sao?
Cái gì, con mẹ nó, hai trăm mới qua mấy phút biến thành hai ngàn, mày còn hắc hơn cả chúng tao. Chẳng lẽ mày là đồng đạo trong nghề? Khặc khặc, vậy bây giờ tao nói mày phải xì hai vạn ra, nếu không thì hôm nay phải để lại cánh tay hoặc cái chân, cái tội đi taxi mà xài tiền giả, còn trấn lột người lành.
Gã đầu bờm ngựa này vậy mà lại có miệng lưỡi rất trơn tru, rất thuần thục mà chụp ngay một bô cứt nóng hổi lên đầu Lâm Phong.
Lâm Phong thấy khi không lại bị mang tiếng, lại bị hăm dọa như vậy. Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng, liền nói:
Tao nói lần cuối, một là đưa tiền cho tao sau đó đường ai nấy đi. Còn không thì hôm nay chúng mày xác định đổi tên thành Dương Quá hết đi.
~~Canh 1 ngày hôm nay~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện