Nhà họ Tưởng cũng lần lượt đến thăm Tưởng Dư Hoài, buổi chiều Lâm Thư Ngữ cũng đến thăm.

“Thật sự không ngờ rằng địa điểm hai chúng ta bàn chuyện lại có thể là ở bệnh viện. Nhưng tôi không tin cái chân cậu bị thương là do vận động, chuyện này không phải tác phong của cậu, trước giờ cậu làm chuyện gì cũng đều có chừng mực, có thể khiến cho cậu vượt quá giới hạn thì cũng chỉ có cô vợ nhỏ kia của cậu thôi, nói đi, xảy ra chuyện gì?”

Lâm Thư Ngữ quen biết với Tưởng Dư Hoài nhiều năm, lại hợp tác làm ăn, giữa hai người vô cùng ăn ý, thế nên tình huống này của Tưởng Dư Hoài, cô ấy vừa nhìn là biết.

Tưởng Dư Hoài dựa vào giường bệnh, trên tay cầm phương án hợp tác Lâm Thư Ngữ mang đến, anh ngẩng đầu lên nói với Lâm Thư Ngữ: “Cậu có cảm thấy tôi là người tốt không?”

Lâm Thư Ngữ nghẹn họng khi bị hỏi câu này, khoé miệng cô ấy giật giật, gật đầu nói: “Cậu là người tốt.”

Tưởng Dư Hoài cười nhạt một tiếng: “Nói chuyện với tôi không cần khách sáo như thế.”

Lâm Thư Ngữ vén tóc ra sau tai để che đi sự xấu hổ, cô ấy nói: “Có thể đi đến vị trí như hiện tại của chúng ta, có mấy ai là người tốt tuyệt đối đâu?”

“Nhưng cô ấy cho rằng tôi là người tốt, bây giờ cô ấy phát hiện ra tôi không phải là người tốt giống như cô ấy nghĩ.”

“Chuyện này có gì đâu, giữa vợ chồng với nhau, dù sao cũng sẽ phát hiện ra khuyết điểm của đối phương, có thể bao dung khuyết điểm đó của nhau thì mới có thể đi cùng nhau xa được.”

“Nhưng bây giờ, chắc cô ấy cảm thấy tôi là tên lừa đảo.”

“...”

“Tôi thật sự hối hận khi đã đi nước cờ ngu ngốc này.”

Nghe thấy lời này, Lâm Thư Ngữ lại kinh ngạc: “Tôi không nghe nhầm chứ, trên thế giới này còn có chuyện khiến cho Tưởng Dư Hoài cậu hối hận? Tưởng Dư Hoài mà tôi quen biết là người dù có va vào tường cũng không quay đầu lại, không chỉ không quay đầu mà còn phá bỏ bức tường đó, tạo thành một con đường và tiếp tục đi. Trước giờ cậu làm việc luôn sạch sẽ dứt khoát, sao bây giờ lại biến thành kẻ nhu nhược thiếu quyết đoán vậy?”

Nhu nhược thiếu quyết đoán? Hình như nhu nhược thiếu quyết đoán thật, còn đâu tác phòng làm việc của anh nữa.

Sau khi Từ Hi Nhiễm tan làm thì cầm theo canh sườn cô nấu đi đến bệnh viện. Ở cửa phòng bệnh, lúc cô đang định vào thì A Văn nhắc nhở một câu: “Cô Lâm Thư Ngữ đang ở bên trong.”

Động tác định đẩy cửa vào của Từ Hi Nhiễm dừng lại, cô chuyển sang gõ cửa mấy cái, bên trong có tiếng đáp lại, cô mới đi vào.

“Chị Thư Ngữ cũng ở đây à?”

Lâm Thư Ngữ chỉ đồ trên tay Tưởng Dư Hoài: “Đến đưa cho cậu ta phương án hợp tác.” Lâm Thư Ngữ liếc đồ trên tay cô, hỏi: “Đưa cơm cho Dư Hoài à?”

“Em nấu canh, chị Thư Ngữ có muốn thử một chút không?”

“Không cần đâu.” Lâm Thư Ngữ nâng cổ tay nhìn thời gian:“Chị cũng sắp phải về rồi, trong nhà còn có bạn nhỏ.”

Từ Hi Nhiễm tỏ ý mình hiểu, con của Lâm Thư Ngữ năm nay mới một tuổi. Khoảng một năm rưỡi trước, Lâm Thư Ngữ từng uỷ quyền cho công ty bọn họ kiểm tra tài chính, chính là Từ Hi Nhiễm làm. Lần kiểm tra này tra ra được vấn đề lớn, Lâm Thư Ngữ bởi vì chuyện này nên đã thay đổi cả phòng tài chính. Vì để cảm ơn Từ Hi Nhiễm, Lâm Thư Ngữ nhiều lần mời cô ăn cơm, Từ Hi Nhiễm cũng bởi vì chuyện đó mà thân quen với cô ấy, không gọi cô ấy là cô Lâm nữa mà thân mật gọi một tiếng chị Thư Ngữ.

Thế nên Từ Hi Nhiễm cũng hiểu một chút về tình huống của Lâm Thư Ngữ, tuy rằng vận tải Lâm thị bây giờ đã ở trong tay Lâm Thư Ngữ nhưng bên anh trai của cô ấy vẫn luôn là uy hiếp rất lớn cho cô ấy. Hơn nữa anh trai cô ấy luôn dùng chuyện cô ấy chưa kết hôn và chưa có người thừa kế để công kích cô ấy. Lâm Thư Ngữ đã đâm lao thì phải theo, dứt khoát làm thụ tinh ống nghiệm, mua tinh trùng chất lượng cao từ ngân hàng tinh trùng nước ngoài, không lâu sau sinh được một bé cưng lai Tây. Tuy cô ấy không kết hôn nhưng người thừa kế thì đã có, như thế đã chặn được miệng anh trai của cô ấy.

Nói thật, Từ Hi Nhiễm rất bội phục cô ấy.

“Cậu xem nếu như còn có vấn đề gì cần thì ghi chú, đến lúc đó tôi sẽ bảo trợ lý đến lấy.” Lâm Thư Ngữ lại nói thêm một câu với Tưởng Dư Hoài.

Tưởng Dư Hoài gật đầu một cái, lúc này Lâm Thư Ngữ mới đi ra.

Từ Hi Nhiễm lấy canh xương trong hộp giữ ấm ra, lại giúp Tưởng Dư Hoài hạ bàn trước giường bệnh xuống: “Tranh thủ lúc còn nóng, anh ăn đi.”

“Chẳng phải em đi làm à? Sao còn nấuđược canh?”

“Công ty có bếp, nấu ở công ty, bởi vì thời gian gấp gáp nên có lẽ nấu không được ngon lắm.”

Tưởng Dư Hoài bưng lên uống một hớp rồi nói: “Rất ngon.”

Thực ra thấy cô đến là Tưởng Dư Hoài đã vui vẻ rồi, tuy rằng cả ngày nay anh đều xử lý công việc, nhưng trong lòng lại hơi hốt hoảng, cô không có ở bên cạnh khiến anh cảm thấy không yên tâm. Bây giờ nhìn thấy cô, tâm trạng không an tâm đó xem như cũng tốt hơn chút.

Chỉ là rất nhanh sau đó Tưởng Dư Hoài đã phát hiện ra hình như cô có ý trốn tránh anh, trốn ánh mắt của anh, ánh mắt anh ngầm ám chỉ cô ngồi bên cạnh anh. Nhưng cô lại chỉ ngồi ở bên cạnh giường bệnh của anh và duy trình một khoảng cách nhất định.

Trong lòng khó tránh khỏi cảm giác thất vọng, nhưng Tưởng Dư Hoài cũng hiểu được. Đột nhiên phát hiện ra người bên cạnh mình không giống như những gì mình đã biết, trong lòng ít nhiều cũng có sự thất vọng, cô không rời khỏi anh đã là tốt lắm rồi.

Tưởng Dư Hoài ở bệnh viện mấy ngày, những ngày này Từ Hi Nhiễm luôn ở bệnh viện chăm sóc anh. Sau khi xuất viện Tưởng Dư Hoài phải đi công tác nước ngoài, Từ Hi Nhiễm lo lắng chân của anh, cô nói: “Phải đi nước ngoài gấp vậy à? Vừa mới xuất viện xong, hay ở nhà nghỉ ngơi một chút đã?”

Nước ngoài thì không thể không đi hơn, nữa bây giờ rời đi có thể cho cô chút thời gian, Tưởng Dư Hoài nói: “Không sao, anh sẽ chú ý cẩn thận.”

Sau khi làm thủ tục xuất viện, Tưởng Dư Hoài lại vội vã ra nước ngoài, chuyến đi này của anh kéo dài hơn một tuần. Thật ra Từ Hi Nhiễm cũng hiểu rõ, lần đi nước ngoài này của Tưởng Dư Hoài chính là muốn cho hai người chút thời gian.

Như thế cũng tốt, Từ Hi Nhiễm có thể bình tĩnh nghĩ lại mấy chuyện gần đây. Nếu nói cô không để ý là không có khả năng, hận anh sao, hình như cũng không đến mức hận. Nhưng đột nhiên phát hiện người bên gối của mình không giống với những gì mình biết, mỗi khi nghĩ đến, khó tránh khỏi cảm thấy đáng sợ.

Khoảng ngày thứ tư sau khi Tưởng Dư Hoài ra nước ngoài, có một vị khách đến Công ty kế toán Tín Đạt, người này không phải đến làm ăn mà đến tìm người.

Người cô ấy muốn tìm chính là Từ Hi Nhiễm. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Bạch Lan thì rất ngạc nhiên, Bạch Lan cười với cô: “Lần trước chúng ta từng gặp nhau một lần, cô Từ vẫn nhớ tôi chứ?”

“Vẫn nhớ.”

“Tôi là bạn gái cũ của Tưởng Dư Hoài.”

“Tôi biết.”

“Tôi đột ngột đến làm phiền, có mạo muội quá không?”

Bạn gái cũ của Tưởng Dư Hoài đến tìm khiến cô ngạc nhiên thật nhưng cô vẫn khách sáo nói một câu: “Không sao.”

Từ Hi Nhiễm dẫn cô ấy đến một quán cafe ở gần công ty, hai người gọi một ly cafe, Từ Hi Nhiễm biết Bạch Lan đến tìm cô nhất định là có lời muốn nói với cô, cô cũng không vội, không hỏi luôn mà bình tĩnh đợi.

Quả nhiên, sau khi Bạch Lan im lặng một lúc thì nói: “Tôi nghe nói chân Tưởng Dư Hoài bị thương, anh ấy đã đỡ hơn chưa?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Tốt hơn rồi.”

Trong lòng Từ Hi Nhiễm cảm thấy tò mò. Bạch Lan đến tìm cô chỉ để nghe ngóng chuyện Tưởng Dư Hoài bị thương thôi sao? Cô ấy quan tâm Tưởng Dư Hoài thì có thể trực tiếp hỏi anh ấy, sao phải tìm đến chỗ này của cô? Bạch Lan gật đầu nói tiếp: “Thực ra hôm nay tôi đến tìm cô là có một vài chuyện quan trọng muốn nói với cô.”

“Cô cứ nói.”

“Tưởng Dư Hoài đã từng nói với cô vì sao tôi và anh ấy chia tay chưa?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Từng nói một chút, anh ấy nói lúc đó sau khi thẳng thắn nói với cô về chuyện bệnh tật của anh ấy thì cô đã bị dọa chạy.”

Bạch Lan cười nhạo: “Vậy sao, bây giờ nhớ lại, lúc đó bản thân tôi thật đáng ghét. Nhưng cô không hiểu tâm trạng lúc đó của tôi, lúc tôi quen biết anh ấy, anh ấy là người hào phóng, đứng đắn lại xuất sắc, anh ấy yêu thích thể thao, học lực tốt, vì anh ấy hoàn mỹ như vậy, thế nên sau khi tôi biết được anh ấy là người tàn tật tôi mới khó có thể chấp nhận nổi. Đổi lại là cô, từ lúc mới đầu cô tiếp xúc anh ấy như người bình thường, trong lòng cô anh ấy là người không thể chê được. Rồi có một ngày cô phát hiện ra người cô yêu không hoàn mỹ như cô nghĩ, anh ấy che giấu khiếm khuyết của anh ấy với cô, cô vẫn chấp nhận anh ấy sao? Chẳng lẽ cô không hề bị dọa cho sợ hãi chút nào à?”

Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhớ đến tình huống hiện tại của cô chẳng phải như thế sao? Anh Dư Hoài mà cô luôn nghĩ là người khoan dung độ lượng thực ra lại là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, là một người khác hoàn toàn với những gì cô biết, nhưng cô sẽ vì anh như thế mà rời bỏ anh à?

Từ Hi Nhiễm không hề suy nghĩ mà đáp: “Sẽ không.”

“Sẽ không?”

“Đúng, sẽ không, bởi vì tôi không giống cô, tôi không cần sự hoàn mỹ của anh ấy, anh ấy chỉ cần đối với tôi tốt một chút là tôi đã vô cùng cảm kích rồi. Nhưng thực ra anh ấy đối xử với tôi quá tốt, khiếm khuyết của anh ấy không hề ảnh hưởng đến sự tốt đẹp của anh ấy, hơn nữa tôi vô cùng thích anh ấy nên có thể tiếp nhận được những điều không tốt của anh ấy, chẳng phải vợ chồng chính là bao dung lẫn nhau sao?”

Bạch Lan cười: “Xem ra anh ấy chọn đúng người rồi, anh ấy thực sự đã lựa chọn người phù hợp nhất với anh ấy.” Bạch Lan nói đến đây thì ánh mắt nhìn về hướng Từ Hi Nhiễm bỗng trở nên phức tạp: “Cô biết không, thực ra có một lần tôi đi tìm anh ấy, tôi hỏi anh ấy nếu như lúc trước tôi không bị dọa sợ vì khiếm khuyết của anh ấy mà vẫn ở bên cạnh anh ấy, có phải anh ấy sẽ đi cùng tôi mãi không, có phải anh ấy sẽ kết hôn với tôi không? Cô biết anh ấy trả lời tôi thế nào không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngón tay đang để lên cốc cafe của Từ Hi Nhiễm vô thức siết chặt, cô cố gắng khiến cho trên mặt mình không lộ vẻ căng thẳng, cô giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh ấy trả lời sao?”

Bạch Lan cười nói: “Anh ấy nói với tôi là không, vô cùng trực tiếp và kiên định.”

Từ Hi Nhiễm: “...”

“Anh ấy nói trên thế giới này không thể nào tồn tại giả thiết đó bởi vì tôi không phải là người anh ấy cần, cho dù giả thiết này là thật thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ ý thức được tôi không giống như người anh ấy muốn tìm, thế nên anh ấy và tôi không thể nào đi đến cuối cùng.”

Từ Hi Nhiễm im lặng không đáp, nhưng tâm trạng căng thẳng lại thả lỏng hơn rất nhiều.

“Lúc mới chia tay tôi không cam tâm, nhưng sau khi nghe anh ấy nói tôi lại từ từ buông bỏ, bởi vì tôi ý thức được anh ấy không hề thích tôi. Nhưng hôm đó tôi nhìn thấy cô, chắc cô cũng thấy, hai chúng ta có vẻ ngoài rất giống nhau, tôi cho rằng là bởi vì cô giống tôi nên anh ấy mới kết hôn với cô, sau đó tôi đi tìm anh ấy, muốn hỏi cho rõ, rồi anh ấy nói với tôi một chuyện.”

Từ Hi Nhiễm dùng ánh mắt truy hỏi.

Bạch Lan nói tiếp: “Thực ra trước khi tôi và anh ấy chính thức trở thành người yêu, anh ấy từng nói với tôi về tình huống của anh ấy, anh ấy nói với tôi, lúc anh ấy còn niên thiếu từng mắc bệnh tâm thần phân liệt, lúc đó bởi vì đột nhiên phát sinh biến cố dẫn đến tâm lý bị tổn thương, cũng trong lúc đó anh ấy tưởng tượng ra một một cô gái tên là Tần Hi ở bên anh ấy. Đây là cách tiềm thức của ạn ấy tự cứu lấy mình, vì để bản thân thoát ra khỏi sự tra tấn của bệnh tật, anh ấy tưởng tượng ra một cô gái cùng anh ấy chậm rãi bước ra khỏi sự tra tấn. Anh ấy từng nói với tôi, anh ấy có cảm giác thân quen với tôi, bởi vì tôi có vẻ ngoài giống với cô gái Tần Hi mà anh ấy tưởng tượng, cũng bởi vì điều này mà anh ấy lựa chọn ở bên cạnh tôi. Thế nên tôi cũng cho rằng Tần Hi chỉ là người trong tưởng tượng của anh ấy, không hề tồn tại. Sau khi tôi gặp cô, tôi cũng cho rằng anh ấy lựa chọn ở bên cô là bởi vì cô có vẻ ngoài giống tôi, nhưng sau này anh ấy nói với tôi, thật ra Tần Hi có tồn tại, anh ấy tìm thấy Tần Hi của anh ấy rồi, mà Tần Hi đó chính là cô.”

Nghe thấy lời này Từ Hi Nhiễm kinh ngạc, tâm lý bị tổn thương? Tâm thần phân liệt? Tần Hi tưởng tượng? Tưởng Dư Hoài đã từng chịu đựng những điều này? Cô hoàn toàn không biết!

Đột nhiên Bạch Lan dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng tôi đã từng đi tìm bác sĩ tâm lý của Tưởng Dư Hoài để tìm hiểu tình hình, từ chỗ của bác sĩ tâm lý đó tôi mới biết hình như Tưởng Dư Hoài vẫn luôn không phân biệt được giữa hiện thực và ảo tưởng trong vấn đề của “Tần Hi”. Điều này khiến tôi vô cùng khó hiểu, Tưởng Dư Hoài luôn chắc chắn cô chính là Tần Hi, nhưng bác sĩ tâm lý nói “Tần Hi” thực sự không tồn tại. Rất xin lỗi, lẽ ra sau khi chia tay với anh ấy rồi, tôi không nên hỏi chuyện riêng nhưng thực sự quá tò mò thế nên mới đột ngột đến hỏi, cô thật sự là Tần Hi à? Hay là bệnh cũ của anh ấy lại tái phát, nhìn thấy cô gái có vẻ ngoài giống với người trong tưởng tượng nên lầm tưởng người đó chính là Tần Hi.”

Từ Hi Nhiễm kinh ngạc thật lâu mới tỉnh táo lại, sau khi Bạch Lan nói xong, không đợi được câu trả lời của cô nên nhắc nhở: “Cô Từ, cô có nghe tôi nói không?”

Lúc này Từ Hi Nhiễm mới tỉnh táo lại, nghi ngờ hỏi: “Sao cơ?”

Bạch Lan nói lại chuyện vừa rồi một lần, sau đó hỏi: “Cô thật sự là Tần Hi?”

Từ Hi Nhiễm gật đầu với cô ấy: “Đúng, tôi là Tần Hi.”

Đáy mắt Bạch Lan lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô là Tần Hi? Tần Hi thật sự tồn tại?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Tôi thực sự là người mà anh ấy từng gặp lúc còn niên thiếu .”

Vẻ mặt của hai người Từ Hi Nhiễm và Bạch Lan đều có chút phức tạp.

Lời của Bạch Lan thực sự khiến cho Từ Hi Nhiễm kinh ngạc, sau khi cô quay về không có cách nào tập trung vào công việc được.

Tâm lý bị tổn thương, tâm thần phân liệt, cô gái tưởng tượng.

Cô nhớ đến tất cả những hiểu biết của cô về Tưởng Dư Hoài, trước đó cô không thể nào hiểu được vì sao người hào phóng tự tin như Tưởng Dư Hoài lại đầy mưu mô như thế, vì sao anh lại có một mặt u tối như vậy, nhưng bây giờ hình như cô có thể hiểu ra rồi.

Cô thật sự rất muốn gọi điện thoại hỏi chuyện thời niên thiếu của anh, năm đó lúc bọn họ gặp nhau anh đã gặp phải chuyện gì, nhưng nhớ đến Bạch Lan nói anh từng bị tổn thương tâm lý thì cô lại không muốn một lần nữa chọc vào vết sẹo của anh.

Sau khi tan làm, Từ Hi Nhiễm lại đi đến nhà cũ ăn cơm ở đó. Từ Hi Nhiễm tìm cơ hội kéo mẹ chồng ra sân sau, hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện trong nhà.

Từ Hi Nhiễm luôn muốn tìm cơ hội để hỏi chuyện Tưởng Dư Hoài từng bị tổn thương tâm lý, nhưng lại không biết làm cách nào để kéo chủ đề sang việc này.

Mấy lần cô muốn nói lại thôi, tất nhiên Thôi Viên nhìn ra được, Thôi Viên nói: “Có phải con có lời muốn nói? Con không cần khách sáo với mẹ, có gì con cứ nói thẳng là được.”

Lời này của Thôi Viên khiến cho gánh nặng tâm lý của Từ Hi Nhiễm vơi đi một chút, lúc này cô mới mở miệng hỏi: “Mẹ à, thời niên thiếu có phải anh Dư Hoài từng chịu tổn thương về tâm lý?”

Thôi Viên kinh ngạc: “Sao con biết chuyện này? Nó nói với con? Không đúng, nó không thể nào nói với con chuyện này được.”

Trong lòng Từ Hi Nhiễm trầm xuống, vốn cô nghĩ có thể chưa chắc Bạch Lan nói đã đúng, bây giờ nghe thấy Thôi Viên nói như thế, xem ra thời niên thiếu đúng là Tưởng Dư Hoài từng bị tổn thương tâm lý.

Từ Hi Nhiễm nói: “Hôm nay Bạch Lan đến tìm con, là cô ấy nói cho con biết.”

Trên mặt Thôi Viên có chút không vui: “Cô ta đi tìm con nói mấy chuyện này làm gì?”

“Mẹ có thể kể cho con nghe một chút rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó tình huống của anh Dư Hoài là như thế nào ạ?”

Thôi Viên có hơi khó xử, hiển nhiên bà không muốn nhắc đến chuyện này. Bà do dự một lúc, nhớ đến Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cũng đã là vợ chồng rồi, nói cho con bé cũng không sao cả, bà thở dài một hơi rồi nói: “Năm nó mười sáu tuổi đó từng chịu chút kích thích, tình huống cụ thể ra sao thì mẹ cũng không rõ, hơn nữa hồi đó là thời kỳ thiếu niên rất phản nghịch, nó rời nhà một thời gian, sau khi quay về thì nói chuyện như điên như rồ, nói theo thuật ngữ phương Tây là bị tổn thương tâm lý dẫn đến tâm thần phân liệt, nói theo dân gian thì chính là bị quỷ ám vào người. Nhưng lúc đó nhà mình đã mời bác sĩ tốt nhất cho nó, cũng mời cả đại sư đến giúp nó xua đuổi tà ma, không bao lâu thì nó khỏi, sau đó cũng không tái phát nữa, con xem bây giờ nó rất tốt, rất bình thường.”

Bị tổn thương tâm lý, nói chuyện như điên như rồ? Sắc mặt Từ Hi Nhiễm càng thêm nghiêm trọng, Từ Hi Nhiễm nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Thế anh ấy có từng nhắc đến cái tên “Tần Hi” với mẹ không?”

“Tần Hi?” Sắc mặt Thôi Viên trở nên khó coi, giống như cái tên này là một điều cấm kỵ nào đó vậy, nhưng bà vẫn nói thật với Từ Hi Nhiễm: “Lúc đó mấy lời nói điên rồ của nó đều liên quan đến “Tần Hi” này, nó nói với chúng ta Tần Hi là một cô bé sáu tuổi, bảo chúng ta giúp nó tìm cô bé đó, nhưng chúng ta tìm cả Lạc Thành cũng không thể tìm thấy Tần Hi. Sau đó mẹ và bố thấy mỗi ngày tinh thần của nó đều hốt hoảng, bố mẹ đi tìm bác sĩ tâm lý giúp đỡ, theo chẩn đoán của bác sĩ, cô bé “Tần Hi” đó là người nó tưởng tượng ra, căn bản không tồn tại.”

Lời Thôi Viên nói giống y hệt như Bạch Lan, xem ra chuyện này là thật rồi.

Thôi Viên thấy vẻ mặt Từ Hi Nhiễm khó coi, thế nên đã hiểu nhầm nghĩ là cô đang lo lắng, vì thế bà nói: “Con yên tâm, bệnh này không di truyền đâu.”

Từ Hi Nhiễm nói luôn: “Không phải, con không lo lắng chuyện di truyền.”

Thôi Viên kéo tay cô an ủi: “Bệnh này của nó đã trị khỏi từ lâu, con xem bây giờ cơ thể nó khoẻ mạnh, không có chỗ nào bất thường cả.”

Từ Hi Nhiễm ý thức được bà đang hiểu nhầm cô, dường như lo lắng cô biết tình huống của Tưởng Dư Hoài sẽ ghét bỏ anh vậy, cô nói: “Con chỉ muốn hiểu anh ấy hơn thôi, biết tình trạng lúc trước của anh ấy ngược lại con càng thương anh ấy hơn.”

Thôi Viên nghe thấy cô nói như thế, lúc này mới yên tâm.

Sau khi từ nhà cũ quay về, trong lòng Từ Hi Nhiễm có tâm sự nên không ngủ được, cô ngồi trước màn hình máy tính, trên màn hình là một trang tin tức, vì không ngủ được nên cô tiện tay tìm kiếm tin tức về Tưởng Dư Hoài.

Tưởng Dư Hoài ở nước ngoài đầu tư hạng mục mấy trăm triệu, bây giờ hạng mục đó đã thành công, một kênh truyền thông bên nước ngoài đã đưa tin về buổi lễ hoàn thành dự án, không chỉ có người nước ngoài phụ trách dự án, còn có mấy quan chức chính phủ nước ngoài cũng tham gia. Tưởng Dư Hoài đứng trong nhóm người da trắng, khí chất không hề thua kém, không ai có thể đè ép anh, vị trí trung tâm của anh hoàn toàn xứng đáng.

Từ Hi Nhiễm nhìn thấy người đàn ông trong video, anh bình tĩnh, tự tin, hào phóng, đúng mực, đứng trên sân khấu nở nụ cười rạng rỡ, giống như một viên minh châu sáng chói. Cô lại nhớ đến lúc anh dựa vào giường bệnh, sắc mặt trắng bệnh, đáy bao phủ sự hoảng loạn, anh nói: “Tưởng Dư Hoài mà em luôn cho rằng là người tốt thực chất lại là người đạo đức giả, thâm hiểm, trăm phương ngàn kế, đầy bụng mưu mô.”

Anh nói: “Em cho rằng anh là người rộng lượng hào phóng, nhưng thực ra anh lại là người tính toán chi li, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.”

Ai có thể ngờ được rằng người đàn ông tự tin, trầm tĩnh trước ống kính như thế lại là người xấu xa? Từ Hi Nhiễm cách màn hình máy tính vuốt ve khuôn mặt anh, nhìn đến khoé mắt cô dần ươn ướt, giống như tất cả đều có thể giải thích được hết. Vì tự cứu mình mà tưởng tượng ra người con gái tên là Tần Hi, luôn cho rằng Tần Hi không tồn tại, không biết trong tình huống vô tình gặp nhau khi ấy, tâm trạng của anh là gì?

Vắt óc tìm kế để cô và anh ở bên nhau, đối xử tốt với cô, cô muốn làm gì thì làm cho cô, cho cô tất cả những gì có thể cho. Rõ ràng là một người tự tin như thế, nhưng khi đối mặt với sự tiếp cận của Trình Vân Khải dành cho cô thì lại vô cùng căng thẳng, thậm chí không tiếc giở thủ đoạn để phá vỡ mối quan hệ của bọn họ.

Chỉ vì đối với anh mà nói, cô là sự tồn tại rất quan trọng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên kéo suy nghĩ của Từ Hi Nhiễm quay trở về, màn hình điện thoại sáng lên hiển thị tên người gọi, là Tưởng Dư Hoài gọi đến, cô lưu anh là “Chồng”.

Từ Hi Nhiễm vội vàng lau sạch nước mắt, điều chỉnh nhịp thở một lúc, xác định cảm xúc của mình đã bình tĩnh lại rồi thì mới nhận điện thoại.

“Alo?”

Đầu bên kia im lặng, đêm khuya yên ắng, Từ Nhi Nhiễm nghe thấy tiếng tim mình đập chậm rãi.

“Bên chỗ em đang là buổi tối à? Muộn như vậy sao vẫn chưa ngủ?”

Không biết có phải xung quanh quá yên ắng nên giọng nói của anh dù cách đường dây mạng vẫn rõ ràng và tràn đầy cuốn hút.

Từ Hi Nhiễm như có tật giật mình đóng lại trang tin tức liên quan đến anh rồi nói: “Đang chuẩn bị cho công việc ngày mai.”

“Đừng bận rộn quá, phải chú ý nghỉ ngơi.”

“Ừ.”

Hai người lại im lặng, lúc này tâm trạng của Từ Hi Nhiễm rất phức tạp, giống như có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng những lời đó lại chạm đến Tần Hi, chạm đến vết thương trong quá khứ của anh, cô không thể nào mở miệng ra được, im lặng một lúc khiến cho nước mắt của cô lại trào ra, cô vội vàng kìm nén lại rồi hỏi anh: “Anh ở bên đó thế nào? Bận không?”

“Vẫn ổn, bên này vừa mới sáng, còn chưa bắt đầu bận rộn.”

“Anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”

“Biết rồi. Anh… Hôm sau anh sẽ về.” Ạnh lại nói: “Nhưng trước khi về nhà anh phải đi tham gia một cuộc tọa đàm.”

“Ừm.”

Mỗi người đều có những mối bận tâm riêng, ai cũng đều ngầm hiểu không động chạm đến vấn đề lo lắng của bản thân, cuộc điện thoại này hỏi đáp đơn giản.

Sau khi Từ Hi Nhiễm cúp điện thoại, lúc này cô mới bò lên giường đi ngủ, có điều giấc ngủ này không được tốt.

Hôm Tưởng Dư Hoài quay về đó, đúng lúc Từ Hi Nhiễm cũng phải tham gia một hội thảo, là một hội thảo diễn đàn kinh tế do Lạc Thành tổ chức lần một, công ty kế toán Tín Đạt cũng được mời tham gia, cô và đồng nghiệp cùng nhau đến cửa địa điểm tổ chức, ngoài cửa là một trận hỗn loạn.

Tiểu Mạn ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Nhân vật lớn nào đến đây vậy?”

Từ Hi Nhiễm nhìn sang bên cạnh, xung quanh có một đống bảo vệ, ngay sau đó cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong nhóm bảo vệ. Sao A Văn lại đến đây?

Từ Hi Nhiễm nhớ ra Tưởng Dư Hoài nói trước khi anh về nhà sẽ đến một buổi tọa đàm, chẳng lẽ bọn họ cùng tham gia một cái?

Quả nhiên đã nhìn thấy cửa một chiếc xe đen dài mở ra, Tưởng Dư Hoài bước ra từ bên trong. Ở cửa có rất nhiều người, vì đảm bảo sự an toàn của Tưởng Dư Hoài, bảo vệ ở phía trước dẹp đường.

Đã một tuần rồi cô không nhìn thấy anh, tóc anh đã được cắt ngắn hơn lúc đi, trông càng gọn gàng hơn, tinh thần cũng tốt hơn so với lúc đi. Anh bước đến cả người tỏa sáng, khí chất trên người và khuôn mặt đẹp trai đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Đám đông đã có người nhận ra Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài rất nổi tiếng ở Lạc Thành, Từ Hi Nhiễm và các đồng nghiệp tự giác lùi sang một bên.

Tưởng Dư Hoài bị đám người vây quanh, không biết có phải do cảm giác được gì hay không, đột nhiên anh quay lại nhìn, giống như có thể nhận ra được vậy, giữa tầng tầng lớp lớp người lại có thể chạm vào ánh mắt cô.

Bước chân của anh bỗng dừng lại một chút, một đám người phía sau anh cũng dừng lại theo. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy bước chân của anh định chuyển hướng, giống như trong vô thức anh định bước đến chỗ cô, nhưng anh chỉ dừng một lúc rồi lại không nhìn nữa mà tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Mãn ở bên cạnh hỏi cô: “Sao tôi lại cảm thấy anh Tưởng này hình như quen biết với cô nhỉ?”

Ánh mắt của Từ Hi Nhiễm rời khỏi bóng dáng của anh, gật đầu nói: “Ừ, anh ấy là chồng tôi.”

Tiểu Mãn kinh ngạc: “Cho… Chồng? Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi, có lúc nào tôi lừa cô không?”

Đồng nghiệp chỉ biết cô kết hôn rồi nhưng không biết chồng cô là ai. Từ Hi Nhiễm vì muốn công việc yên ổn nên luôn che giấu. Nhưng bây giờ thời cơ cũng đến rồi, cô không cần phải che giấu nữa.

Sau khi vào hội trường buổi tọa đàm, Từ Hi Nhiễm tìm kiếm vị trí ngồi phía trên, quả nhiên nhìn thấy anh ngồi hàng trên cùng. Buổi tọa đàm này, Từ Hi Nhiễm không tập trung lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về bóng lưng của anh ở phía trước, anh nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh, không biết có phải đang đánh giá buổi tọa đàm lần này không? Thỉnh thoảng anh sẽ nghiêng đầu nhìn ra sau, giống như đang tìm kiếm gì đó, có thể là do quá đông người, anh không thể nhìn thấy được cô trong đám đông.

Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, Từ Hi Nhiễm chuẩn bị gọi xe về vì hôm nay cô không lái xe. Bỗng một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt cô, tài xế xuống xe mở cửa cho cô. Tưởng Dư Hoài đang ngồi phía sau, anh nhìn cô, nói: “Lên xe.”

Từ Hi Nhiễm lên xe ngồi xuống, biết chuyện thời niên thiếu của Tưởng Dư Hoài đã hai ngày rồi nhưng tâm trạng của Từ Hi Nhiễm vẫn chưa bình tĩnh lại được. Lúc này trong không gian xe chật hẹp, hơi thở quen thuộc của anh vây quanh cô, cảm xúc trong lòng bị kích động, cô chợt thấy nhói đau.

Người đàn ông trước mắt vẫn ăn mặc sang trọng, khí chất tôn quý, con ngươi trầm tĩnh mang cảm giác ổn trọng, trải đời. Cô không có cách nào tưởng tượng được người vừa điềm tĩnh và tự tin như thế đã từng chịu tổn thương, loại tâm trạng này đan xen trong lòng, thế nhưng câu đầu tiên cô nói lại chỉ là một câu hỏi thăm bình thường: “Không ngờ rằng chúng ta lại đến cùng một buổi tọa đàm.”

“Đúng vậy, gần đây em khoẻ không?”

“Rất tốt, anh thì sao?”

“Anh rất tốt, không hút thuốc cũng không uống rượu.”

“...”

Từ Hi Nhiễm nhớ đến bọn họ đang chuẩn bị để mang thai, anh cố ý nhấn mạnh với cô chuyện này, Từ Hi Nhiễm vẫn hơi ngại ngùng.

Sau khi chào hỏi đơn giản khách sáo một câu thì cũng không có gì nữa, cứ như vậy im lặng cả chặng đường về nhà. Từ Hi Nhiễm đi vào phòng tắm trước. Lúc cô đi ra Tưởng Dư Hoài đang đứng ở trong phòng, Từ Hi Nhiễm hỏi anh: “Anh đi tắm không?”

Tưởng Dư Hoài đi đến trước mặt cô, lúc này bộ vest trên người anh vẫn chưa thay, bộ vest tươm tất tôn lên khí chất của anh, nhưng ánh mắt nặng nề nhìn cô lại hoàn toàn không phù hợp với khí chất trên người anh.

Ánh mắt của anh dừng trên người cô một lúc, anh nói: “Khoảng thời gian này ở nước ngoài anh đã suy nghĩ rất nhiều, thật lòng xin lỗi vì anh đã khiến em thất vọng, tuy rằng anh không muốn em rời khỏi anh, nhưng anh cũng không có lý do gì để ngăn cản em hay tác động đến quyết định của em. Anh đã dùng một vài thủ đoạn để em gả cho anh, anh đã châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa em và Trình Vân Khải, anh không phải là người tốt, nói chính xác hơn là không phải kiểu người tốt như em vẫn nghĩ. Nếu như em muốn rời khỏi anh, anh sẽ buông tay để em đi, tài sản trong tay anh sẽ chia một nửa cho em, sau này em có khó khăn gì thì có thể đến tìm anh, anh sẽ cố gắng giúp em.”

Tưởng Dư Hoài ra dấu cho cô nhìn lên bàn, trên bàn đặt một văn kiện: “Em ký nó, một nửa tài sản của anh sẽ là của em.”

Từ Hi Nhiễm đi đến nhìn nó, đây thật sự là một bản phân chia tài sản, tâm trạng của cô bỗng phức tạp. Cô không ngờ rằng quãng thời gian anh ở nước ngoài này là đang suy nghĩ đến việc chia tay với cô.

Tưởng Dư Hoài lại nói: “Em cũng không cần cảm thấy nợ anh điều gì, em gả cho anh, tất cả những gì anh cho em đều là lẽ đương nhiên, không cần phải có gánh nặng gì cả. Nếu như em muốn rời đi, anh sẽ buông tay, đợi sau này em gặp được người thích hợp với em hơn, anh sẽ chuẩn bị một phần hồi môn cho em.”

Nghe thấy mấy lời này Từ Hi Nhiễm rất ngạc nhiên, chia một nửa tài sản của anh cho cô, sau này cô gả cho người ta anh còn chuẩn bị của hồi môn cho cô? Năm đó lúc cô gả cho anh, bố mẹ cô còn chẳng chuẩn bị của hồi môn cho cô.

Không biết vì sao cô lại có một loại cảm giác kích động muốn khóc, trăm phương ngàn kế tính toán để lấy cô, vì để cô cách xa Trình Vân Khải mà không tiếc dùng khổ nhục kế, mưu kế của anh vốn nên dùng trên thương trường, lại dùng để trói buộc cô. Nhưng mất bao nhiêu công sức như thế, bây giờ anh lại đồng ý buông bỏ cô.

“Anh thật sự đồng ý buông bỏ em?” Từ Hi Nhiễm hỏi anh.

Cô có thể nhìn thấy rõ sự giằng co trong mắt anh, thậm chí còn có sự đau đớn dâng trào được người đàn ông này cố gắng che giấu kỹ. Lúc này anh mặc bộ vest chỉnh tề, nhưng lại hoàn toàn không còn vẻ tự tin trước ánh đèn nữa, sự giằng co và đau đớn không cách nào che giấu cứ như vậy phơi bày trước mặt cô.

Không biết qua bao lâu, anh mới nói: “Tuy anh không muốn nhưng anh biết anh khiến em thất vọng, em sẽ gặp được người tốt hơn, anh không thể nào không cho em cơ hội. Anh thừa nhận anh ích kỷ và đầy tính chiếm hữu nhưng vì em anh đồng ý nhượng bộ.”

“Anh thừa nhận anh ích kỷ và đầy tình chiếm hữu nhưng vì em anh đồng ý nhượng bộ” - Lời này đâm sâu vào trái tim của Từ Hi Nhiễm.

Sự đau đớn trong mắt anh ngày càng rõ ràng, thậm chí cô còn nhìn thấy anh không nhịn được mà nhíu chặt mày. Gần như khi nói xong mấy lời này thì hai mắt anh đã đỏ au.

Ánh mắt anh dán chặt trên người cô, giống như muốn khắc sâu cô vào trong đáy mắt. Dường như anh đang cố gắng tỏ ra rộng lượng, nhưng vẫn không che giấu được tình yêu và sự luyến tiếc với cô, rõ ràng đang mặc bộ đồ sáng sủa nhưng nhìn anh lúc này lại lộ ra vẻ nhếch nhác.

Quãng thời gian anh rời đi, cô đã hiểu được rất nhiều chuyện trong quá khứ của anh, thậm chí cô còn có rất nhiều lời muốn nói với anh. Có điều, cô lại sợ chạm vào vết thương thời niên thiếu của anh.

Cô nhớ đến lời Bạch Lan đã nói với cô, nhớ đến quá khứ thời niên thiếu, nhớ đến người mà cô gặp lúc còn nhỏ, đối với cô đoạn ký ức đó sắp bị phai nhạt rồi nhưng đối với anh thì lại là một sự cứu rỗi.

Từ Hi Nhiễm cười với anh, cô nắm tay anh nói: “Em sẽ không rời đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện