Anh ngẩn người một lúc, dường như phải phí mất một ít sức lực mới phản ứng lại được, nỗi u ám trong mắt anh dần tan biến vì câu nói này, chỉ là trên mặt vẫn còn biểu cảm không xác định, anh lại thử dò hỏi một lần nữa: “Thật sao?”

Từ Hi Nhiễm gật đầu với anh: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi, vợ chồng vốn dĩ chính là bao dung lẫn nhau. Dù anh có lừa em, nhưng anh có những mặt tốt của anh, em có thể trở thành Từ Hi Nhiễm như hiện tại, mọi thứ em có hiện giờ, đều là anh trao tặng. Nếu không có anh, có lẽ em vẫn đang bị gia đình trói buộc, em sẽ không thể phát triển như vậy, em cũng sẽ không có sự tự tin như bây giờ, huống hồ em biết anh cần em, em cũng bằng lòng mãi mãi ở bên anh.”

Gần như trong khoảnh khắc cô nói dứt lời, anh đã nhanh chóng kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Anh vùi mặt vào cổ cô, không chắc chắn mà hỏi lại: “Thật sự không rời đi sao?”

Cô cũng ôm chặt anh, nói: “Không rời đi.”

Cũng không biết là do hơn một tuần không gặp, hay là sự cô đơn của anh vừa rồi đã khơi dậy sự xót thương của cô, lúc này dường như từng tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào một loại khao khát nào đó, muốn âu yếm anh, muốn khiến anh yên tâm.

Vậy nên Từ Hi Nhiễm nói thẳng với anh: “Em muốn anh.”

Cô vốn luôn bảo thủ và bị động trong chuyện làm tình, rất hiếm khi chủ động bày tỏ suy nghĩ của mình, mà giờ đây cô lại trực tiếp nói rằng muốn anh.

Ngay cả Tưởng Dư Hoài cũng không ngờ, anh thậm chí còn nghi ngờ nhìn cô, Từ Hi Nhiễm kiên định nhìn thẳng vào mắt anh.

Lòng anh nóng rực bừng bừng, đáy mắt dần bùng lên ngọn lửa, không còn nghi ngờ gì nữa, anh nâng mặt cô hôn lên.

Anh hôn vừa mãnh liệt vừa vội vàng, Từ Hi Nhiễm suýt nữa nghẹt thở, mất một lúc cô mới hoàn hồn, vô thức đáp lại, chỉ tiếc động tác của anh quá vội vàng, cô căn bản đáp lại không kịp.

Lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, như muốn hai cái lưỡi hòa làm một, anh bế cô dậy, hai chân cô vòng qua hai bên hông anh. Động tác lớn đến vậy mà môi anh vẫn không hề rời khỏi môi cô, tựa như hoàn toàn bám chặt lấy, vững vàng chắc chắn không chừa một kẽ hở.

Anh bế cô đến mép giường, rồi đặt cô xuống giường, vội vàng luống cuống cởi bộ vest rồi kéo mạnh cà vạt, như thể không cần nhiều lời, từng tế bào trong cơ thể đang quyết định thay cho họ.

Từ Hi Nhiễm quên họ đã làm chuyện kia bao nhiêu lần, sau đó cơ thể mềm nhũn của cô tựa vào anh. Tưởng Dư Hoài ôm lấy cô, dùng mặt áp vào mặt cô, cọ xát mấy cái rồi thủ thỉ bên tai cô.

Từ Hi Nhiễm đưa hai tay nâng đầu anh kéo ra một chút, cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt anh vẫn còn dục vọng chưa tan. Từ Hi Nhiễm hỏi anh: “Em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?”

Hiếm khi cô thể hiện cảm xúc trực tiếp rõ ràng như vậy nên khoảnh khắc Tưởng Dư Hoài nghe thấy câu này đã ngẩn ra, nhưng rồi dưới đáy mắt chậm rãi hiện lên vẻ vui mừng, nụ hôn của anh dần chuyển đến nơi môi cô, từng chút từng chút áp lên môi cô: “Sao có thể không nhớ em được.”

Từ Hi Nhiễm lại hỏi anh: “Anh không thể rời xa em đúng không?”

“Chẳng lẽ anh thể hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?”

“...”

Anh dùng trán áp vào trán cô: “Xin lỗi, trước kia là anh không tốt, là anh đã lừa em.”

Từ Hi Nhiễm hỏi anh: “Vậy anh sẽ thay đổi chứ?”

Động tác anh dùng trán áp trán cô dừng lại, sau đó anh dứt khoát nói: “Không thay đổi.”

“...”

Anh duỗi bàn tay to ra phía sau đầu cô, khẽ nâng đầu cô lên một chút, môi anh áp lên môi cô quấn quýt vài cái, rồi sau đó anh nói: “Nếu thời gian quay lại, anh vẫn sẽ nghĩ mọi cách để em cưới anh, nếu Trình Vân Khải vẫn có ý đồ linh tinh với em, anh vẫn sẽ dùng mọi cách để dạy cho anh ta một bài học.”

“Vậy tại sao anh lại nói xin lỗi?”

“Anh xin lỗi là vì anh làm em thất vọng, anh không phải là anh Dư Hoài tốt như em tưởng tượng.”

Từ Hi Nhiễm im lặng một lúc, rồi hỏi anh: “Em có quan trọng với anh không?”

Tưởng Dư Hoài nhìn vào mắt cô: “Anh thể hiện chưa đủ ở chỗ nào mà em lại nghi ngờ như vậy?”

Từ Hi Nhiễm cười cười: “Được, em biết rồi.”

“Biết cái gì?”

“Biết rằng em rất quan trọng với anh, biết rằng anh không thể rời xa em, biết rằng anh không phải là anh Dư Hoài tốt như em tưởng tượng.”

“Cho nên…”

Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, sợ bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô, như thể cô có quyền quyết định tuyệt đối với anh, nhưng rõ ràng là cô vừa nói sẽ không rời xa anh, sao anh lại lo lắng như vậy.

“Cho nên, còn có thể làm gì bây giờ, người chồng do mình lựa chọn, đương nhiên mình phải tự chịu đựng.”

Anh như trút được gánh nặng, nâng cằm cô hôn lên môi cô: “Cô bé này học được cách trêu chọc anh rồi, từ bao giờ em lại trở nên xấu xa thế này?”

“Học theo anh đó.”

“Đừng học theo anh, phải học điều tốt đẹp.”

Từ Hi Nhiễm bị lời này của anh chọc cười.

Vào ngày thứ hai sau khi Tưởng Dư Hoài trở về từ nước ngoài, Trình Vân Khải đến công ty của Từ Hi Nhiễm tìm cô. Thấy Trình Vân Khải đến đây, Từ Hi Nhiễm không bất ngờ, với sự hiểu biết của cô về Trình Vân Khải, Trình Vân Khải sẽ không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hi Nhiễm thấy anh ta xuất hiện, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cô dẫn anh ta đến văn phòng, vừa hay cô cũng có vài lời muốn nói rõ với anh ta.

“Tôi đã hỏi Tưởng Dư Hoài rồi, năm đó chuyện mảnh đất của bố anh và chuyện anh bị thay thế đúng là anh ấy nhúng tay vào, về hành vi của anh ấy, tôi rất xin lỗi.”

Trình Vân Khải nghe vậy khá ngạc nhiên: “Anh ta vẫn còn biết xấu hổ, nhưng tại sao em phải xin lỗi thay anh ta?”

“Anh ấy là chồng tôi, tôi xin lỗi thay anh ấy là điều đương nhiên.”

Trình Vân Khải dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn cô: “Đừng bảo với anh, anh ta như vậy mà em vẫn có thể tha thứ? Con người này mưu mô thâm sâu như vậy, nếu em là người bình thường thì nên tránh xa càng sớm càng tốt.”

“Chẳng phải anh ấy làm như vậy là vì anh sao, tôi nhớ năm đó sau khi anh và Triệu Niệm Gia ở bên nhau, với tư cách là bạn tốt của anh, tôi đã giữ khoảng cách với anh, nhưng tôi và Tưởng Dư Hoài đã kết hôn, cho dù anh là bạn tôi thì chúng ta cũng nên giữ một khoảng cách nhất định. Nếu đổi lại là tôi, biết rõ chồng mình đã kết hôn nhưng vẫn có cô gái cố tình tiếp cận chồng mình và có ý đồ bất chính, tôi cũng sẽ nghĩ cách gây khó dễ cho cô ta.”

Trình Vân Khải tức đến bật cười: “Anh ta đối xử với em như vậy mà em cũng tha thứ ư Từ Hi Nhiễm, em quên lúc anh và Triệu Niệm Gia ở bên nhau em đã đối xử với anh thế nào rồi sao, em chặn liên lạc của anh, muốn cắt đứt quan hệ với anh, nhưng đến anh ta, em lại tha thứ?”

“Anh không cần so sánh. Anh ấy lừa tôi, nhưng mục đích lừa dối của anh ấy không phải để làm tổn thương tôi, và anh ấy cũng chưa bao giờ làm gì làm tổn thương tôi. Còn anh?”

Trình Vân Khải bị cô làm cho nghẹn họng: “Được, cho... cho dù em cảm thấy anh ta ra tay với anh là muốn dạy dỗ anh, là vì anh không biết an phận, không giữ khoảng cách với em, vậy thì lúc ban đầu anh ta lừa em thì sao, anh ta trăm phương ngàn kế lừa em, để em lấy anh ta, vậy mà em cũng tha thứ cho anh ta được sao?”

“Tôi có thể hiểu được.”

“Em có thể hiểu sao?” Trình Vân Khải đè nén cơn giận: “Rốt cuộc em có ngốc không vậy hả?”

“Tại sao tôi không thể hiểu, tôi biết tại sao anh ấy chọn không nói cho tôi biết.”

Trình Vân Khải dần lấy lại tinh thần: “Cho nên trước khi kết hôn đúng là hai người đã biết nhau?”

“Đúng, trước khi kết hôn tôi đã biết anh ấy, chỉ là lúc đó tôi không liên hệ anh ấy với người mà tôi quen biết, vì anh ấy đã thay đổi rất nhiều.”

Thật sự là thay đổi rất nhiều, lúc quen anh ấy cô mới sáu tuổi, sau đó lại bị sốt, cô đã chẳng còn nhớ rõ diện mạo của anh nữa, nhưng cô vẫn nhớ mang máng chuyện gì đã xảy ra, dù là tính cách hay thân phận đều chênh lệch quá xa so với đứa con cưng của trời như Tưởng Dư Hoài.

Lúc đầu khi nhìn thấy đôi chân của anh, cô thoáng nghĩ đến người mình từng quen biết, nhưng vì khác biệt quá lớn nên cô cho rằng điều đó là không thể, vì vậy cô căn bản không nghĩ đến việc liên hệ hai người này với nhau.

“Từ Hi Nhiễm, anh thực sự không hiểu, một người trăm phương ngàn kế lừa em, một người có lòng dạ thâm sâu như vậy, sao em vẫn muốn ở bên cạnh anh ta, em nói cho anh biết, rốt cuộc vì sao vậy?”

“Rất đơn giản, vì anh ấy yêu tôi.”

“Yêu em? Anh ta như thế là yêu em ư? Em cần tình yêu đến mức nào mới có thể cần một tình yêu như vậy hả?”

“Tôi vốn thiếu tình yêu.”

Trình Vân Khải im lặng.

“Tôi không thể tìm thấy người nào khác yêu tôi giống như anh ấy, anh có cho rằng tôi không bình thường cũng được, cho rằng tôi kỳ lạ cũng được, mẹ tôi mất sớm, từ khi còn nhỏ tôi đã đến cái nhà không phải là nhà đó, không có ai quan tâm đến tôi, tôi cũng không được ai chú ý. Anh biết không, tôi thực sự cần một sự thiên vị rõ ràng giống như Tưởng Dư Hoài vậy, anh ấy nhớ mọi thứ tôi thích, anh ấy sẽ chuẩn bị bất ngờ cho tôi, anh ấy chỉ quan tâm đến tôi, tôi thực sự cần một tình yêu như vậy, anh hiểu không?”

“Chưa từng có ai có thể giống như anh ấy, vì muốn giữ tôi lại mà bất chấp mọi thủ đoạn, nhưng tôi lại thích cảm giác được yêu như vậy. Huống chi đó cũng không phải là anh ấy cố ý, chỉ là vì anh khiến anh ấy cảm thấy bị đe dọa mà thôi. Anh ấy sợ mất tôi, vì quá để tâm đến tôi, mà tôi thực sự cần được trân trọng như vậy.”

“Vì vậy, anh ấy cần tôi, anh ấy không thể rời xa tôi, mà tôi cũng không thể rời xa anh ấy. Chúng tôi phù hợp với nhau như vậy, ăn ý với nhau như vậy, chúng tôi vừa vặn trở thành những người không thể thiếu đối với nhau.”

Những lời của Từ Hi Nhiễm khiến Trình Vân Khải bối rối, anh ta đột nhiên cảm thấy bất lực, anh ta đã cố gắng rất lâu mà đến bây giờ mới phát hiện ra mọi thứ đều vô ích. Anh ta nghĩ một người như Tưởng Dư Hoài không đáng được tha thứ, nhưng anh ta không ngờ Từ Hi Nhiễm lại cần một người như vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Trình Vân Khải, anh đã nói sẽ luôn chờ tôi, tôi hy vọng anh sẽ thu hồi lại, anh không cần đợi tôi đâu, dù một ngày nào đó Tưởng Dư Hoài không còn yêu tôi nữa, tôi cũng sẽ không ở bên anh, anh không phải người tôi muốn. Hơn nữa, sau khi ở bên Tưởng Dư Hoài, cho dù là người đàn ông nào, tôi đều chướng mắt.”

Trình Vân Khải cười tự giễu: “Trong mắt em, anh không đáng giá đến vậy sao?”

“Anh có giá trị hay không cũng không nên để tôi quyết định, tôi chỉ nói cho anh biết suy nghĩ thực sự của tôi thôi. Là bạn bè, tôi cũng hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

Dù Trình Vân Khải có hiểu hay không, nhưng anh ta biết rõ anh ta không thể thuyết phục Từ Hi Nhiễm rời xa Tưởng Dư Hoài được nữa. Sau bao nhiêu nỗ lực, anh ta mới phát hiện ra mình không thể thay đổi được điều gì, hoặc có thể ngay từ đầu là do anh ta tự cho là đúng.

Cảm giác bất lực khiến anh ta khó chịu, nhưng đến nước này anh ta vẫn không muốn quyết liệt với cô, anh ta nói: “Được rồi Từ Hi Nhiễm, từ nay về sau, ngoài tư cách là bạn bè, anh sẽ không còn tiếp cận em, anh sẽ giữ khoảng cách thích hợp, hy vọng em không hối hận về lựa chọn của mình.”

Anh ta nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc, rồi quay người bỏ đi.

Thời tiết lạnh giá, lá cây hai bên đường đã vàng khô. Hôm qua vừa có mưa, mặt đường ẩm ướt, hơi ẩm và lạnh lẽo hòa vào nhau, len lỏi vào da thịt. Trình Vân Khải ngồi trên chiếc ghế ven đường, những người đi đường xung quanh đều cúi đầu, xoa tay giữ ấm nhưng anh ta giống như vô cảm, cứ ngồi thẫn thờ như vậy.

“Sau này lớn lên em muốn làm gì?”

Cô bé mở to mắt suy nghĩ một lát, rồi cười rộ lên: “Làm vợ anh.”

“Em biết vợ là gì không?”

“Biết chứ, mẹ anh là vợ của bố anh.”

“Thông minh vậy sao.”

“Vậy anh đồng ý để em làm vợ anh không?”

“Đồng ý.”

Khi đó, bọn họ còn rất nhỏ, hai người chơi đùa trên đống cát ven đường, cô nói sau này lớn lên muốn làm vợ anh ta.

Sau này, cô bé được bố ở Lạc Thành đón đi, lúc chia tay, cô bé vừa khóc vừa ngoái đầu nhìn, dặn đi dặn lại: “Trình Vân Khải, anh đừng quên em.”

Mấy năm sau, anh ta cũng đến Lạc Thành, mẹ anh ta dẫn anh ta đi gặp cô. Anh ta nhìn thấy cô bé liền nhận ra ngay, cô đã gầy hơn, cao hơn, không còn vẻ đáng yêu mũm mĩm như trước nhưng cô lại nhìn anh ta chằm chằm mà không nhận ra. Anh ta không vui, dùng tay chọc vào trán cô bé: “Mới có mấy năm mà đã không nhận ra anh rồi à.”

Mắt cô sáng lên, cô ôm chầm lấy anh ta: “Thật đúng là anh, Trình Vân Khải.”

Mẹ anh ta sắp xếp cho anh ta học ở trường tiểu học nơi cô đang học, bảo hai đứa giúp đỡ nhau. Anh ta biết tiền tiêu vặt của cô không đủ nên dẫn cô đi mua quà vặt, cô ăn đến mức hai mắt sáng ngời, ôm lấy anh ta nói: “Trình Vân Khải, sau này chúng ta không được xa nhau nữa.”

Anh ta cười, để lộ hàm răng thiếu mất chiếc răng cửa, sảng khoái đồng ý: “Được, chúng ta sẽ không xa nhau.”

Sau đó, dần dần lớn lên, sau đó, những người đã nói sẽ không xa nhau ấy vẫn xa cách. Trình Vân Khải ngửa đầu dựa vào ghế, nhìn lên không trung, bầu trời âm u, khắp nơi đều lạnh lẽo, cả thế gian như bị nhốt vào một viên bi thủy tinh. Từng chiếc lá rơi xuống, đập vào mặt anh ta, anh ta chẳng buồn quan tâm, mặc cho lá trượt từ mặt rơi xuống đất.

Mùa đông ở Lạc Thành rất khó nhìn thấy bầu trời trong xanh, không giống như ở quê, chỉ cần ngẩng đầu là thấy bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng bồng bềnh, dưới những đám mây ấy là anh ta và Từ Hi Nhiễm đang nô đùa cười nói.

Phải đến giờ khắc này Trình Vân Khải mới thực sự nhận ra, đời này anh ta và Từ Hi Nhiễm thực sự không còn khả năng rồi.

Trình Vân Khải vừa rời đi được một lúc, Từ Hi Nhiễm đã nhận được tin nhắn của Tưởng Dư Hoài gửi đến.

“Đang bận gì vậy?”

Từ Hi Nhiễm nghĩ ngợi rồi nói thật với anh: “Vừa rồi Trình Vân Khải đến tìm em, em đã nói rõ ràng với anh ta rồi.”

“Ừm.”

Anh không hỏi thêm nữa, rồi lại nhắn một câu: “Gửi ảnh cho anh.”

Từ Hi Nhiễm chụp một tấm ảnh tự sướng rồi gửi cho anh, anh nhanh chóng trả lời lại: “Đẹp quá!”

Từ Hi Nhiễm cười tươi, lại nói: “Em cũng muốn xem ảnh của anh.”

Anh cũng gửi cho cô một tấm ảnh tự sướng, phải nói rằng kỹ thuật chụp ảnh của trai thẳng đúng là đáng lo ngại, hoàn toàn chụp cận mặt, chẳng hề chú ý đến góc chụp, may mà khuôn mặt này đẹp đến nỗi không góc chết, dù có chụp cận mặt cũng đều cân được tất.

Từ Hi Nhiễm trả lời: “Đẹp trai quá!”

Sau đó còn thêm một biểu tượng cảm xúc đôi mắt lấp lánh.

Tưởng Dư Hoài nhìn thấy đôi mắt lấp lánh này, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, hình như cô luôn dễ dàng khiến tâm trạng anh tốt hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện