Sau khi hẹn hò với anh Tưởng, Từ Hi Nhiễm lại tiếp tục chìm đắm trong công việc. Mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện trong thời gian gần đây, nhưng cô vẫn không hề giảm tốc độ điều tra Tưởng Tri Thu. Lúc đầu, khi Từ Hi Nhiễm đến Tập đoàn Hòa Trung để xem sổ sách, Tưởng Tri Thu cư xử rất lịch sự và bình tĩnh. Cô còn tưởng rằng anh ta đã chuẩn bị đầy đủ đối sách để ứng phó, nhưng không ngờ rằng khi cuộc điều tra đi sâu hơn thì những vấn đề của Hòa Trung dần dần lộ diện.

Không thể không nói Tưởng Tri Thu cũng khá có mánh khóe. Hòa Trung kinh doanh bất động sản, đã mua rất nhiều đất tại Lạc Thành và các thành phố lân cận, xây dựng nhiều căn hộ nhà ở để bán. Doanh số của Hòa Trung trong hai năm qua liên tục tăng cao, giá cổ phiếu cũng không ngừng tăng. Mặc dù Hòa Trung bị kiểm toán sổ sách hằng năm, nhưng nếu không điều tra sâu sẽ không phát hiện ra vấn đề của công ty này.

Nhưng sau khi điều tra, Từ Hi Nhiễm đã phát hiện ra trò gian của Tưởng Tri Thu, rất nhiều hợp đồng bất động sản của Hòa Trung là giả. Ví dụ, Từ Hi Nhiễm đã lần theo hộ khẩu của người mua nhà, tra cứu mãi nhưng lại tra ra ở nước ngoài, kiểm tra tiếp thì lại không tra được nữa. Hợp đồng giả được dùng để tạo ra vẻ bề ngoài thịnh vượng cho Hòa Trung, không ngừng gia tăng đòn bẩy, nhưng rõ ràng tất cả những cách thức sử dụng đòn bẩy cao đều rất nguy hiểm, một khi sụp đổ thì cổ đông sẽ phải đối mặt với tổn thất nghiêm trọng.

Từ Hi Nhiễm cũng không ngờ rằng sai sót của Tưởng Tri Thu còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô. Một khi cô công khai sự thật của Hòa Trung, Tưởng Tri Thu không chỉ đơn giản là phải sửa chữa những lỗ hổng đó mà việc bị điều tra là chắc chắn, thậm chí còn có khả năng bị ngồi tù.

Ban đầu, Từ Hi Nhiễm chỉ muốn dạy cho cả nhà Tưởng Tri Thu một bài học, nhưng bây giờ nếu cô công bố kết quả điều tra, chắc chắn sẽ mang đến hậu quả nặng nề đối với Tưởng Tri Thu, nếu anh ta thực sự bị bỏ tù, những thành viên khác trong nhà họ Tưởng sẽ không hòa nhã được với cô.

Nhưng khi tiếp nhận vụ án này, cô nhất định phải tận tâm tận trách, đúng phải là đúng.

Trên thực tế, mặc dù vụ án do Từ Hi Nhiễm điều tra nhưng người ký kết cuối cùng lại là đồng nghiệp Tiểu Mãn của cô. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cô có một mối quan hệ họ hàng nhất định với Tưởng Tri Thu, chỉ sợ nếu có sơ suất, người ngoài sẽ nghi ngờ cô đã nương tay che chở cho người thân.

Từ Hi Nhiễm nhất thời không quyết định được nên lựa chọn thế nào, cô dứt khoát đi hỏi ý kiến Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài chỉ nói với cô một câu: “Cứ làm theo trái tim mình, còn lại để anh lo.”

Từ Hi Nhiễm nhớ lại anh đã từng nhắc nhở cô không cần đuổi cùng giết tận với Tưởng Tri Thu, dù sao cũng là người một nhà, mà bây giờ cô lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, anh lại bảo cô làm theo trái tim mình, không muốn cô bối rối, tức là anh sẽ gánh chịu toàn bộ hậu quả của vụ việc này.

Từ Hi Nhiễm cảm thấy trong lòng khó tả, cảm thấy lại khiến anh gặp rắc rối, nhưng có anh nói như vậy, hành động của cô sẽ dễ dàng hơn nhiều, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy, nhưng cô cũng hiểu rằng bây giờ không phải là lúc bày tỏ nỗi lòng, cô còn có rất nhiều việc phải xử lý, cô nói với anh cô đã sắp xếp kế hoạch sinh con, chuyện của Tưởng Tri Thu phải giải quyết nhanh chóng.

Cần phải làm mọi cách để không ảnh hưởng đến tập đoàn Thiên Hành, còn cả Tưởng Tri Ân. Trước đây cô ấy có qua lại tiền bạc với Tưởng Tri Thu, phải nhắc cô ấy cố gắng tránh đi, tốt nhất giai đoạn này cũng đừng liên lạc với Tưởng Tri Thu, đề phòng bị liên lụy.

Căn hộ cao cấp mà Tưởng Tri Ân ở ngay gần công ty giải trí Lạc Kỳ. Từ Hi Nhiễm lái xe đến đó, gặp đèn đỏ, cô hạ cửa sổ xe xuống để hít thở không khí. Bầu trời đen kịt như một mớ dây đen rối rắm, nhìn là biết sắp mưa, mùa đông ở Lạc Thành cứ mưa là cả người sẽ lạnh buốt và ẩm ướt, rất khó chịu.

Lúc này, trong căn hộ cao cấp mà Tưởng Tri Ân đang sống, Tào Bình Cường đóng cửa phòng sách lại, ngăn những tiếng động rầm rầm trong phòng.

Tưởng Dược An, bốn tuổi, co rúm trong tủ ở phòng khách, ôm đầu, co ro thành một cục, tránh né tiếng ồn trong phòng sách, cùng những tiếng vật nặng đập xuống sàn loảng xoảng.

Lúc này phòng sách đã hoàn toàn hỗn loạn, trên mặt đất rải đầy sách vở, tài liệu và mảnh vỡ của một chiếc lọ sứ. Tưởng Tri Ân tiện tay cầm lấy đồ ném xuống sàn, vừa ném vừa hét lên để trút cơn giận.

Tào Bình Cường định vào can ngăn cô nhưng với trạng thái hiện tại của Tưởng Tri Ân, anh ấy căn bản không khống chế được. Cho đến khi một cuốn sách dày nặng trong tay Tưởng Tri Ân đập vào trán Tào Bình Cường, góc sách nhọn hoắt cứa một vết trên trán anh, máu lập tức chảy ròng ròng.

Tưởng Tri Ân sững sờ, cô ấy nhìn xuống sàn nhà rồi lại nhìn sang trán đầy máu của Tào Bình Cường, như người trong cơn ác mộng vừa thức giấc, cô ấy vừa áy náy vừa tự trách. Cô ấy cố kìm nén cảm giác ghê tởm bản thân, bước đến hỏi: “Bình Cường, anh không sao chứ?”

Ngược lại Tào Bình Cường nhẹ nhàng an ủi cô: “Anh không sao đâu, em đừng lo.” Anh ấy nắm tay cô ấy cẩn thận xem xét: “Tay em có bị thương không?” Đôi khi cô ấy nổi cơn điên sẽ vô tình làm mình bị thương.

Tưởng Tri Ân bật khóc: “Em xin lỗi Bình Cường, em xin lỗi.”

Tào Bình Cường tiện tay rút mấy tờ giấy ăn ấn lên vết thương đang chảy máu trên trán, anh ôm lấy Tưởng Tri Ân an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu.”

“Em không còn cứu được nữa rồi Bình Cường.”

“Sẽ không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Bây giờ em ngày càng tệ rồi, anh hãy dẫn theo Dược An và ly hôn với em đi, hai người cách xa em rồi thì sẽ ổn hơn một chút.”

Khi Tưởng Tri Ân phát điên sẽ mất trí, đập phá đồ đạc, đánh người, chửi rất nhiều lời khó nghe, chẳng hạn như gọi anh ấy là đồ vô dụng, đồ nhu nhược, thực ra khi nghe những lời này rất khó chịu, nhưng khi cô ấy khỏe lại, cho dù chỉ tốt trong thời gian ngắn ngủi, anh ấy vẫn có thể quên hẳn những tổn thương lúc cô ấy phát điên, chỉ muốn yêu thương cô ấy thật nhiều.

“Em nói lung tung cái gì vậy? Anh và con sẽ luôn ở bên cạnh em, mình bị bệnh thì trị thôi, bây giờ y học phát triển, chẳng có bệnh nào không chữa được cả.” Tào Bình Cường xoa đầu cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, nói: “Em tin anh được không?”

Tưởng Tri Ân gật đầu.

Lúc này cô ấy đã bình tĩnh lại, mới nghe thấy chuông điện thoại, Tưởng Tri Ân đi tới, là cuộc gọi của Từ Hi Nhiễm. Cô ấy hít sâu vài hơi, vội vàng điều chỉnh giọng nói, khi nghe điện thoại, giọng nói của cô ấy đã hoàn toàn bình thường.

“Tri Ân, cô đang làm gì thế? Sao giờ này mới bắt máy?”

“Vừa rồi em đang vẽ tranh cùng Dược An.”

“Tôi đang đến chỗ cô đây, có chút chuyện muốn nói với cô.”

“Bây giờ á?”

“Đúng vậy.”

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Tri Ân nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ấy dặn dò Tào Bình Cường: “Anh xử lý vết thương trên đầu đi, đưa Dược An vào phòng, chị dâu cả sắp tới đây.”

Tào Bình Cường bước ra phòng khách, tìm thấy Dược An trong tủ, Tưởng Dược An nhìn thấy bố như nhìn thấy cứu tinh, lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh ấy.

“Bố ơi.” Cậu nhóc khóc nức nở gọi anh ấy.

“Không sao không sao, đừng sợ.”

“Bố bị thương rồi.”

“Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

“Mẹ đâu ạ? Mẹ có khỏe không?”

“Mẹ đã khỏe rồi, mẹ rất tuyệt đúng không?”

“Vâng.”

“Còn nhớ bố đã nói gì với con không? Chúng ta phải giúp mẹ chiến thắng con quái vật trong lòng mẹ.”

“Con nhớ.”

“Ngoan lắm.”

Tưởng Tri Ân thay một bộ quần áo, xử lý sơ qua những vết bẩn trên người, trên hành lang bên ngoài phòng sách có vương vãi một số mảnh vỡ đồ sứ, cô ấy dùng chân đá vào rồi đóng cửa phòng sách lại.

Lúc này, Tưởng Tri Ân đã khôi phục lại dáng vẻ của một người ưu tú nơi thương trường, gọn gàng, dứt khoát, tinh tế và xinh đẹp. Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa vang lên, Tưởng Tri Ân mở cửa, mỉm cười nhẹ với Từ Hi Nhiễm: “Chị dâu đến rồi?”

Từ Hi Nhiễm không hề phát hiện ra điều gì không ổn ở người trước mặt, cô nói: “Tôi đến đây là có việc gấp phải nói với cô.”

“Việc gấp gì thế?”

"Ngày mai tôi sẽ công bố báo cáo điều tra về Hoà Trung, đến lúc đó Hoà Trung sẽ bị ảnh hưởng rất lớn; cô hãy nhanh chóng xử lý mọi liên quan giữa cô và Hoà Trung, cố gắng đừng để dây dưa với Hoà Trung.”

Khi nghe thấy những lời này, sắc mặt Tưởng Tri Ân cũng trở nên nghiêm trọng, cô ấy nói: “Được, em biết phải làm thế nào.”

Từ Hi Nhiễm đã truyền đạt lời nhắn thì không nán lại nữa, sau khi Tưởng Tri Ân tiễn Từ Hi Nhiễm, cô ấy lập tức thu dọn điện thoại và tài liệu. Tào Bình Cường nghe thấy tiếng động liền đi ra khỏi phòng, thấy cô ấy sắp đi, vội hỏi: “Không phải hôm nay là ngày nghỉ sao, vẫn phải tăng ca à?”

“Em phải đến công ty một chuyến, có việc gấp phải giải quyết.”

Tưởng Dược An nhìn thấy bóng dáng Tưởng Tri Ân biến mất ở cửa, ngẩng đầu nhìn Tào Bình Cường, Tào Bình Cường xoa đầu cậu, nói: “Không sao đâu, ngày mai mẹ con sẽ về.”

Ngày hôm sau, Từ Hi Nhiễm đã đăng một bài báo cáo về cuộc điều tra sổ sách của Hoà Trung, trong báo cáo có nêu chi tiết về việc Hoà Trung làm giả hợp đồng để làm đòn bẩy, đẩy cao giá cổ phiếu của chính mình.

Sau khi báo cáo được công bố, giá cổ phiếu của Hòa Trung lập tức lao dốc, nhiều cổ đông lớn đã rút vốn ngay lập tức, khiến Hòa Trung càng thêm khó khăn.

Thực ra, Tưởng Tri Thu đã sớm lường trước được điều này, chỉ là anh ta không ngờ tình hình lại tồi tệ hơn anh ta tưởng, người chị dâu cả này thực sự không hề nể mặt anh ta.

Cả nhà chú hai đều trong tình trạng hoảng loạn, cả nhà đến chỗ ở của Tưởng Tri Thu để bàn bạc đưa ra quyết định, không còn thời gian để mắng chửi Từ Hi Nhiễm nữa, hiện tại phải làm sao để cứu vãn tình hình mới là quan trọng.

Nhưng lúc này Tưởng Tri Ân, thành viên của nhà chú hai lại không có mặt, thím hai tức đến nghiến răng, không nhịn được mà nguyền rủa: “Quả nhiên là con gái của vợ bé, nuôi nó lớn như vậy mà lương tâm bị chó ăn hết rồi.”

Nhưng bây giờ làm gì cũng đã vô ích rồi, vấn đề của Hòa Trung không dễ giải quyết như vậy. Hòa Trung sụp đổ là điều chắc chắn, mà hiện tại nhà chú hai còn phải đối mặt với chuyện còn kinh khủng hơn cả sự sụp đổ của giá cổ phiếu - Tưởng Tri Thu bị đưa đi điều tra.

Ngày Tưởng Tri Thu bị đưa đi, thím hai đến nhà cũ khóc lóc với bà cụ Tưởng, những người khác trong nhà chú hai cũng khóc trước mặt bà cụ Tưởng. Chuyện này Từ Hi Nhiễm làm thật sự quá tuyệt tình, cùng là người một nhà, phát hiện vấn đề thì nên báo trước một tiếng, Từ Hi Nhiễm lại không nói gì cả, hại Tưởng Tri Thu bị đưa đi, không chừng còn phải ngồi tù.

Thím hai nói với bà cụ Tưởng như thế, cháu trai ruột gặp nạn, sao bà cụ Tưởng có thể không đau lòng, nhưng bà cụ cũng không phải là người không biết lý lẽ, bà cụ nói: “Sao Tri Thu lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.”

Thím hai lau nước mắt nói: “Mẹ, bây giờ trách Tri Thu cũng không có ích gì, giờ phải nghĩ cách cứu Tri Thu ra, lần này Hi Nhiễm thật sự làm quá tuyệt tình, nghĩ lại hồi đó nhà họ Tưởng chúng ta còn chu cấp tiền học phí cho nó đi học, cuối cùng nó lại báo đáp chúng ta như vậy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thím hai nói đến đây thì dừng lại, vì Tưởng Dư Hoài đi từ cửa vào, bà cụ thấy anh liền hỏi: “Hi Nhiễm đâu, sao không thấy đi cùng con?”

“Vẫn ở công ty, đã gọi điện thoại cho em ấy rồi, chắc lát nữa sẽ tới.”

Từ Hi Nhiễm hiểu rất rõ, chuyện Tưởng Tri Thu xảy ra, nhà họ Tưởng chắc chắn sẽ truy cứu cô, vì vậy cô không cảm thấy bất ngờ khi nhận được điện thoại của Tưởng Dư Hoài bảo về nhà cũ.

“Có anh ở đây, em không cần quá lo lắng.” Tưởng Dư Hoài an ủi.

“Được, em biết rồi, em làm xong sẽ qua ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Từ Hi Nhiễm mở ngăn kéo, bên trong có một tờ báo cáo kiểm tra, trước khi ra ngoài, cô nhét tờ báo cáo kiểm tra này vào trong túi.

Từ Hi Nhiễm tới nhà họ Tưởng, trừ Tưởng Tri Thu gây ra chuyện và Đường Diệc Noãn đang cho con bú, những thành viên khác của nhà họ Tưởng đều tới đông đủ. Thím hai đang ngồi bên cạnh bà cụ Tưởng lau nước mắt, Nguyễn Mịch Vân thì sắc mặt tái nhợt ngồi ở phía bên kia, Tưởng Đông Thần nhìn thấy cô tới thì trừng mắt nhìn cô, Đinh Nhất Trữ ngồi bên cạnh Tưởng Đông Thần khóc theo thím hai.

Tưởng Dư Hoài có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng từ trước đến giờ anh đều luôn điềm đạm trong mọi tình huống. Khi thấy cô đến, Thôi Viên niềm nở chào đón: “Hi Nhiễm đến rồi, mau lại đây.”

Từ Hi Nhiễm bước đến chào hỏi mọi người lớn tuổi, dĩ nhiên là chú và thím hai sẽ không thể hòa nhã với cô, bà cụ Tưởng cũng không vui lắm nhưng vẫn đáp lời cô một tiếng.

Có Tưởng Dư Hoài ở đây, người có thể thuyết phục được Từ Hi Nhiễm e là chỉ có bà cụ Tưởng. Bà cụ Tưởng thở dài, định nói gì đó thì Từ Hi Nhiễm đã cười nói trước: “Con có một tin tốt muốn nói với mọi người.”

Lời của Từ Hi Nhiễm khiến biểu cảm của mọi người trở nên rất khó hiểu. Tưởng Tri Thu vừa bị mang đi điều tra, lúc này có tin tức gì lại khiến cho nhà họ Tưởng coi là tin tốt được.

Từ Hi Nhiễm lại nói tiếp: “Con có thai rồi.”

Xung quanh đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ, người ở gần Từ Hi Nhiễm nhất là Thôi Viên đã phản ứng lại trước, bà che miệng, vẻ mặt không tin: “Con... có thai rồi? Hi Nhiễm ngoan, chuyện này không thể nói giỡn.”

“Con không đùa.” Cô lấy tờ xét nghiệm ra khỏi túi: “Mấy ngày nay cơ thể con không thoải mái, lúc nghỉ trưa hôm nay con đã đi kiểm tra thì phát hiện ra mình có thai.”

Thôi Viên nhận lấy báo cáo xét nghiệm, xem kỹ lưỡng những dòng chữ trên đó. Trên khuôn mặt bà nở nụ cười, đuôi mày không giấu nổi ý vui.

“Thật... đây là sự thật.”

Thôi Viên tiến đến bên bà cụ Tưởng, đẩy thím hai sang một bên, đưa tờ báo cáo xét nghiệm cho bà cụ xem: “Mẹ, Hi Nhiễm thật sự có thai rồi.”

Lúc này bà cụ Tưởng cũng đã phản ứng lại, bà cụ vội bảo người mang kính lão đến, xem đi xem lại tờ báo cáo xét nghiệm.

Bà cụ Tưởng vui mừng không kìm chế được, bật cười thành tiếng, cười xong, bà cụ tức giận liếc mắt nhìn Tưởng Dư Hoài: “Đứa nhỏ này, sao vừa về mà không nói một tiếng.”

Tưởng Dư Hoài vẫn còn đang ngẩn ra, sao lại không báo trước một tiếng, vì đến bây giờ anh mới biết.

Anh Tưởng bình tĩnh xử lý mọi chuyện nhưng bây giờ biểu cảm lại thật sự buồn cười, anh ngơ ngác nhìn Từ Hi Nhiễm, rõ ràng vẫn chưa thể tiêu hóa nổi tin tức này. Đến khi Từ Hi Nhiễm không nhịn được mà bật cười, anh mới tỉnh táo lại.

Tưởng Dư Hoài cố giữ bình tĩnh, anh đứng dậy rồi nói với Từ Hi Nhiễm: “Em đi theo anh trước đã.”

Từ Hi Nhiễm ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng, trong lúc này, thím hai đang bị chuyện Từ Hi Nhiễm mang thai làm cho rối loạn tiết tấu, bà cụ thì đang vui mừng, còn thím hai lại có vẻ không cam lòng, bà ta nói: “Mẹ, mẹ không nói gì sao? Giờ Tri Thu vẫn còn chưa biết ra sao đây!” Bà ta nói rồi lại lau nước mắt.

Bà cụ Tưởng nói: “Ôi chao, giờ con bé đã mang thai, mẹ có thể nói gì đây? Việc của Tri Thu, mọi người cứ nghĩ cách đi, giờ quan trọng nhất là phải để Hi Nhiễm yên tâm dưỡng thai, đừng nói gì nữa cả.”

Thím hai cũng hiểu rõ đứa bé trong bụng Từ Hi Nhiễm quan trọng với nhà họ Tưởng như thế nào, chỉ có thể nói Từ Hi Nhiễm quá may mắn, đúng vào thời điểm then chốt này lại mang thai.

Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài vào phòng, anh dẫn cô vào mà không nói gì, cứ thế nhìn chằm chằm cô.

“Nhìn em làm gì thế? Lại chẳng nói gì cả.”

“Thật sự mang thai rồi ư?”

Rõ ràng Tưởng Dư Hoài vẫn chưa thể tiêu hóa tin tức này.

“Em nói dối anh làm gì? Nếu anh không tin, anh đưa em đến bệnh viện khám lại lần nữa.”

Tưởng Dư Hoài không nói gì nữa, anh im lặng một lúc rồi đột nhiên ôm chầm lấy cô, sau khi ôm thì mới nhận ra mình ôm quá chặt, sợ đụng vào bụng cô, thế là lại nới lỏng ra một chút.

“Lần nào thế? Sao lại đột ngột vậy?” Anh thực sự không hề chuẩn bị tâm lý chút nào cả.

“Ngay lần anh đi công tác nước ngoài về hỏi em có muốn rời xa anh không, lần đó anh quá vội vã, thậm chí còn không thực hiện biện pháp gì, sau đó em bận rộn nên quên mất, lại thêm đang chuẩn bị mang thai nên em chẳng nghĩ nhiều, vốn tưởng chỉ một lần thì khả năng không cao, thế mà lại trúng rồi.”

Từ Hi Nhiễm cũng cảm thấy rất tình cờ, đứa trẻ này đến đúng lúc quá.

Tưởng Dư Hoài vùi mặt vào cần cổ cô, tuy anh đã cố hết sức kiềm chế, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn nghe được tiếng cười khe khẽ của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện