Khi Tưởng Dư Hoài đi làm về, bác Thẩm nói với anh tối nay sẽ ăn cháo hải sản, do Từ Hi Nhiễm dặn dò, hỏi anh có ý kiến gì không.

Tưởng Dư Hoài nghe xong ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy về rồi sao?”

Bác Thẩm cười nói: “Về từ sớm rồi, còn mua mấy chậu hoa về nữa, đang ở trên lầu mân mê đấy.”

Tưởng Dư Hoài lên tầng cao nhất, quả nhiên thấy Từ Hi Nhiễm đang bận rộn trên sân thượng. Trước khi kết hôn, anh không để tâm lắm đến việc dọn dẹp sân thượng, chỉ kê hai chiếc ghế làm sân phơi, thỉnh thoảng đến đây uống cà phê. Sau khi cưới cô, cô muốn trồng nho trên sân thượng, Tưởng Dư Hoài đã đặc biệt đặt một chậu lớn trồng nho, giờ sắp vào đông, cây nho đã héo úa từ lâu, nhưng Từ Hi Nhiễm lại mua thêm một số loại hoa cỏ rồi đặt xung quanh, tô điểm thêm sức sống cho sân thượng đơn điệu, khiến nơi đây trông như một khu vườn nhỏ.

Lúc này, cô đang ngồi xổm trước mấy chậu hoa mới mua của mình, vừa sắp xếp vừa nghêu ngao hát. Hôm nay thời tiết không tệ, anh về sớm, mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng rọi khắp sân thượng, lắng nghe cô hát, tâm trạng anh cũng trở nên vui vẻ.

“Sao hôm nay lại về sớm thế?”

Từ Hi Nhiễm nghe tiếng ngoảnh đầu lại, lúc này mới phát hiện ra anh, cô đứng dậy vỗ vỗ tay nói: “Không tăng ca thì về.”

“Dạo này công ty không bận ư?”

“Bận thì có bận, nhưng em đã từ chối một số công việc rồi.”

Tưởng Dư Hoài nghe vậy thì rất vui, anh thấy dạo này cô làm việc quá nhiều, gần như đã chiếm hết thời gian riêng tư của cô, nhưng anh lại nghĩ đến một chuyện: “Không phải là đang điều tra Hòa Trung ư? Đã giao cho người khác rồi à?”

“Không, Hòa Trung vẫn do em phụ trách, ngoại trừ công việc của Hòa Trung, còn những việc khác đều đã từ chối hết rồi.”

“Vậy cũng tốt, người cuồng công việc thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi.” Thực ra, ý anh muốn nói là như vậy thì cô có thể dành nhiều thời gian ở bên anh hơn.

“Chủ yếu là hiện tại có thêm một kế hoạch nữa, công việc có thể từ chối thì cứ từ chối.”

Tưởng Dư Hoài nhíu mày đáp: “Không phải mới nãy còn bảo hủy công việc sao? Sao bây giờ lại thêm kế hoạch nữa thế? Em lại muốn bận rộn đến mức biệt tăm luôn à?”

Tưởng Dư Hoài vừa nói vừa tiến tới trước mặt Từ Hi Nhiễm, anh nghiêm mặt nhìn cô, nói: “Nói đi, em lại có kế hoạch gì?”

Từ Hi Nhiễm thấy anh nghiêm túc như thế thì bật cười, cười xong, Từ Hi Nhiễm hơi ngại ngùng, cô đến gần anh một chút rồi nhỏ giọng nói: “Kế hoạch sinh con.”

Tưởng Dư Hoài: “...”

Từ Hi Nhiễm lại nói: “Không phải trước đây đã nói rồi sao, sẽ chuẩn bị mang thai trong ba tháng, bây giờ cũng gần đến lúc rồi, anh nói xem em không nên dành chút thời gian ra à?”

Ban đầu anh nghe cô nói rằng có kế hoạch khác thì trong lòng cảm thấy không thoải mái, anh cho rằng cô lại chuẩn bị tiếp nhận một công việc khác, cô sẽ lại bận rộn đến mức biệt tăm như trước, nhưng khi cô nói ra câu “kế hoạch sinh con” thì anh như thể được một đôi bàn tay mềm mại vuốt phẳng mọi nếp nhăn trong lòng.

Dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, anh tưởng cô đã quên mất chuyện này rồi, vậy mà cô vẫn nhớ, vẫn nhớ là họ đã nói về chuyện chuẩn bị mang thai.

Anh vui mừng khôn xiết, không nhịn được mà kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Từ Hi Nhiễm có thể cảm nhận được niềm vui của anh, cô ôm lấy eo anh. Thời tiết hôm nay rất đẹp, loài hoa cô mới mua tỏa ra mùi hương dễ chịu, lòng Từ Hi Nhiễm cũng vô cùng quang đãng.

Đúng là Từ Hi Nhiễm đã giảm bớt một ít công việc, bây giờ cô chỉ tập trung vào việc điều tra Tập đoàn Hòa Trung, rảnh rỗi là quấn lấy Tưởng Dư Hoài.

Sau khi Tưởng Dư Hoài nói rõ mọi chuyện với cô thì ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, trong lòng không còn gánh nặng, hai người càng thân mật hơn so với trước kia.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài là hôn nhân sắp đặt, những người bình thường trước khi kết hôn đều sẽ hẹn hò trước, hai người lại bỏ qua quá trình này, trực tiếp bước vào hôn nhân, thêm vào đó Từ Hi Nhiễm sau khi tốt nghiệp vẫn luôn bận rộn công việc, tính ra hai người còn chưa từng hẹn hò thực sự lần nào.

Vì vậy, ngày cuối tuần, Từ Hi Nhiễm đề nghị đi hẹn hò, Tưởng Dư Hoài vui vẻ đồng ý.

Chỉ là hẹn hò thì cần đi bộ, Từ Hi Nhiễm lo cho chân của Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài tỏ vẻ: “Chỉ cần không đi lâu thì không sao cả.”

Vì chỉ có ngày cuối tuần nên nơi hai người cũng không đi chơi xa, ngay gần Lạc Thành có một trấn cổ, hai người dạo chơi trong trấn cổ rồi lại mua vài món đồ lưu niệm. Trong những cửa hàng của trấn cổ có rất nhiều quán đồ ăn vặt, Từ Hi Nhiễm lại kéo anh đi nếm thử vài món.

Khi đi qua một tiệm triển lãm Hán phục, cửa tiệm triển lãm treo một tấm bảng, nói rằng tối nay sẽ có chương trình biểu diễn ở đây. Từ Hi Nhiễm hỏi anh: “Anh có hứng thú không, chúng ta có nên ở lại nơi này đến tối không?”

Ánh mắt Tưởng Dư Hoài dừng lại trên người cô, anh không nói gì, Từ Hi Nhiễm theo bản năng liếc nhìn bản thân mình, hỏi: “Em hỏi anh đấy, sao anh lại nhìn em thế?”

“Anh nhớ là một thời gian trước em đã từng học múa, tiện đây anh cũng muốn xem em múa như thế nào.”

“Hả? Anh đừng nói với em là anh muốn xem em múa nhá?”

Ánh mắt anh rõ ràng ánh lên sự thích thú, ẩn ý quá rõ ràng.

Từ Hi Nhiễm nói tiếp: “Mới kết hôn thì đúng là em có học múa một thời gian, nhưng tốt nghiệp rồi thì không múa nữa, cơ thể cũng cứng rồi.”

“Không sao, dù gì thì cũng chỉ để xem thôi, không cần chuyên nghiệp lắm.”

Tưởng Dư Hoài nói xong, trực tiếp nắm tay cô bước vào, vốn dĩ nhà triển lãm này trước buổi tối không mở cửa cho khách, nhưng anh Tưởng có tiền, giá cả hợp lý thì ông chủ đương nhiên đồng ý.

Hội trường triển lãm được bài trí theo phong cách rất cổ xưa, chính giữa dựng một cái bục nhỏ, bên dưới bục đặt những hàng ghế, lúc này Tưởng Dư Hoài chọn một vị trí đẹp nhất để ngồi, ông chủ còn pha cho anh một tách trà ngon, anh vừa nhâm nhi tách trà vừa chờ đợi.

Ông chủ rất hào phóng, cho Từ Hi Nhiễm mượn một bộ Hán phục, để nhân viên giúp cô làm một kiểu tóc đơn giản, thậm chí còn cho họ mượn cả hệ thống âm thanh, Từ Hi Nhiễm chọn một bài hát phong cách cổ trang, tuy chỉ biểu diễn cho riêng Tưởng Dư Hoài nhưng khi lên sân khấu Từ Hi Nhiễm vẫn thấy hồi hộp.

May mắn thay, múa cổ điển không khó, đây là điệu múa cổ điển duy nhất cô học được nên vẫn còn nhớ các động tác.

Bên dưới chỉ có mỗi Tưởng Dư Hoài ngồi trên chiếc ghế gỗ với những họa tiết chạm khắc cổ kính xung quanh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản phối với quần Âu, bộ trang phục giản dị này kết hợp với phong cách cổ kính xung quanh lại chẳng hề có chút cảm giác lạc lõng nào. Anh ung dung ngồi trên chiếc ghế gỗ, trên tay cầm cốc trà thong thả nhâm nhi, nhưng ánh mắt thì chẳng rời khỏi cô một khắc.

Chiếc tay áo rộng cô vung lên thật đẹp mắt, vòng eo thon thả được chiếc thắt lưng siết chặt càng trở nên tinh tế không thể nắm giữ. Cô ở trên sân khấu vừa nhướng mày vừa cười e ấp, cô nói rằng cô đã lâu không múa nên cơ thể cứng rồi, nhưng anh thấy cơ thể cô mềm mại như nhánh liễu rủ trong gió xuân, khiến ánh mắt anh dần dần nóng lên.

Làn hơi nóng rực mạnh mẽ này lan đến trên người Từ Hi Nhiễm, bản thân cô cũng nhanh chóng cảm nhận được, tuy dưới sân khấu chỉ có một mình anh, nhưng cô vẫn cảm thấy một mình anh còn hơn cả hàng vạn người.

May sao điệu múa này vẫn được biểu diễn một cách trôi chảy. Từ Hi Nhiễm đi ra từ hậu trường, thay quần áo rồi quay lại hỏi anh: “Thế nào, hài lòng chứ?”

“Rất tốt.”

Từ Hi Nhiễm biết mình múa không chuyên nghiệp, nhưng anh muốn xem thì cô múa tặng anh, anh hài lòng thì cô cũng vui, tính ra thì cô có thể múa một lần nữa cũng là do sự động viên của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh đặt tách trà xuống, đứng dậy đi đến bên cô, nói tiếp: “Múa đẹp như vậy thì phải thưởng mới được.”

Anh vừa nói vừa thò tay vào túi quần, Từ Hi Nhiễm thầm nghĩ không biết vừa rồi lúc cô không để ý, có phải anh lén mua quà cho cô không.

Từ Hi Nhiễm đang nghĩ vậy, chợt thấy Tưởng Dư Hoài đột nhiên nắm lấy tay cô rồi quỳ một chân trước mặt cô, hỏi: “Cô Từ Hi Nhiễm, em có bằng lòng lấy anh không?”

Trên tay còn lại cầm chiếc nhẫn vừa lấy từ trong túi ra, Từ Hi Nhiễm nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, anh muốn làm trò gì vậy? “Anh bị sao vậy? Không phải chúng ta đã kết hôn rồi à? Sao lại đột nhiên cầu hôn em?”

Tưởng Dư Hoài nói: “Anh nghe nói các cô gái đều thích nghi thức, chúng ta kết hôn bỏ qua rất nhiều thủ tục, nhưng mà những thứ người khác có thì em cũng phải có.”

Từ Hi Nhiễm: “...”

“Cho nên, cô Từ Hi Nhiễm, em có bằng lòng lấy anh không?”

Dù chân bị thương nhưng anh vẫn quỳ trước mặt cô, muốn tạo cho cô một nghi thức cũng không cần phải khiến bản thân chịu khổ như vậy. Từ Hi Nhiễm thấy trong mắt cay cay, nhưng khóe môi lại không kìm được cong lên, cô gật đầu lia lịa: “Bằng lòng, đương nhiên em bằng lòng, anh mau đứng lên đi.”

Tưởng Dư Hoài đứng dậy đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, lại nắm tay cô lên hôn lên mu bàn tay. Từ Hi Nhiễm không nhịn được ôm lấy anh, cô hỏi: “Chuẩn bị nhẫn từ lúc nào vậy?”

“Chuẩn bị từ lâu rồi, vẫn luôn chờ tìm thời cơ thích hợp.”

Lúc đó Từ Hi Nhiễm lo bận việc, hôn lễ của họ tổ chức vội vàng, anh vốn định đặt làm nhẫn cưới nhưng Từ Hi Nhiễm cho rằng kết hôn đơn giản vậy thôi, không cần phải đặt riêng làm gì cho phiền phức nên chỉ mua một cặp nhẫn đôi để chức hôn lễ.

Nhưng cô không ngờ rằng anh vẫn âm thầm chuẩn bị cho cô một chiếc nhẫn cưới.

Cô nói: “Không cần phải bỏ công sức ra làm những chuyện này đâu, chúng ta là vợ chồng già rồi, sống bình lặng là được.”

“Vợ chồng già thì sao, những gì phải cho em, anh vẫn sẽ cho.”

Giọng anh nhẹ nhàng, nghe dịu dàng đến say đắm lòng người.

Từ Hi Nhiễm cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, cô nói: “Ngày đó Trình Vân Khải đến tìm em, hỏi tại sao em còn ở bên cạnh anh, anh có biết em trả lời anh ta thế nào không?”

Tưởng Dư Hoài không biết tại sao cô lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh hỏi: “Trả lời thế nào?”

“Em nói vì em yêu anh.”

Lời cô nói khiến Tưởng Dư Hoài sững sờ trong chốc lát, anh hỏi: “Hửm? Em vừa nói gì?”

“Em nói em yêu anh.”

“Ngẩng đầu lên, nhìn anh nói.”

Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu đối mặt với anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Yêu anh, em yêu anh.”

Thật ra cô luôn muốn nói câu này với anh, chỉ là không có can đảm để nói ra, lúc này đây thời cơ vừa khéo, không khí vừa vặn, trong lòng cô tràn ngập vui sướng vì bất ngờ nhận được món quà từ anh, cô không kìm được muốn cho anh biết, cô yêu anh.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mắt anh, ánh mắt anh như bừng sáng, đáy mắt dâng trào cảm xúc, anh ngẩn người một lúc, sau đó bất ngờ ôm cô vào lòng.

Anh nghĩ mình thật vô dụng, chỉ một câu yêu anh từ cô đã có thể khiến anh vui đến vậy, vui đến mức không diễn tả thành lời, chỉ có thể ngẩn ngơ ôm lấy cô.

Cho đến khi bình tĩnh lại được một lúc, anh mới áp môi mình vào tai cô rồi nhẹ nhàng nói: “Thật trùng hợp, anh cũng yêu em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện