Chương 123: Có phải em nhìn tôi đẹp trai nên mới bỏ lên giường của tôi

 

Vu Tịch buông tay nói: “Đứa con hư còn không phải là đãi ngộ như vậy sao.”

 

Cổ Lâm Hàn trong lúc nhất thời lại có chút đau lòng. Nhìn Vu Tịch, anh cũng không cảm thấy một người con gái nên bị người ta mắng đề tiện như vậy.

 

Vu Tịch dù cho làm người phiền, nhưng mà tuyệt đối không nên để người khác măng như vậy.

 

Huống chi kia vẫn là người nhà của cô.

 

Người nhà cô mắng cô như vậy sao?

 

Cổ Lâm Hàn nghĩ, không nói chuyện, chỉ là đi đến phía trước, sắc mặt vẫn luôn không tốt lên. Vụ Tịch nhìn sắc mặt anh kém, trong lòng nghĩ, không biết có phải bởi vì mẹ cô mắng anh như vậy không.

 

Rốt cuộc, anh chưa từng như bị người mắng qua.

 

Bị người mắng tâm tình sao có thể tốt được. “Cổ Lâm Hàn, thật xin lỗi, anh xem như bị em liên lụy, nói đi, anh muốn tôi làm gì, tôi bồi cho anh.”

 

Người như cô yêu ghét rõ ràng, đồng thời cũng là có gần thừa nhận sai lầm của mình. Bởi vì bị cô liên lụy, cô sẽ không giả vờ như không biết.

 

Cố Lâm Hàn quay đầu lại, nhìn cô bị mắng mà một chút cũng không thấy khổ sở, còn tự kiểm điểm với anh. “Không có quan hệ với em, cũng không mắng tôi cái gì, em nói xin lỗi gì chứ.”

 

“Nào có … Không phải mắng anh tiểu bạch kiểm sao.” Vu Tịch nghĩ còn cảm thấy muốn cười, bọn họ như thế nào sẽ cho rằng cô đang bao nuôi anh được. Cổ Lâm Hàn nhíu mày: “Tiểu bạch kiểm? Tôi giống tiểu bạch kiểm?”

 

Anh vẫn luôn cảm thấy, chính mình rất có phong phạm đàn ông, như thế nào giống như tiểu bạch kiểm.

 

So sánh ra thì như Tả Kinh Luân mới càng giống tiểu bạch kiểm.

 

Vụ Tịch cười khúc khích, nhìn bộ dạng hoang mang kia của anh.

 

Cô nói: “Lớn lên đẹp trai, ở trong mắt những người đồng lửa với mẹ tôi đều coi như tiểu bạch kiểm, hơn nữa, anh nhìn anh xem, mặt xác thực rất trắng, làn da cũng rất tốt, nhìn qua chính là không làm việc, chiều cao này, cơ thể này, nói anh là dựa vào mặt ăn cơm cũng không gì đáng trách, mẹ tôi khẳng định nghĩ, lớn lên cái dạng này, khẳng định cái gì cũng sẽ không biết, chỉ biết thông đồng con gái nhà người ta.” 11 11

 

Cố Lâm Hàn cúi đầu nhìn chính mình, nghi hoặc chính mình nơi nào như là không làm việc dựa mặt ăn cơm…

 

Chính là, từ từ…

 

Vu Tịch nói cái gì?

 

Vu Tịch nói anh lớn lên đẹp trai, làn da tốt, chiều cao cơ thể cũng không tồi? Cổ Lâm Hàn chuyển lực chú ý đến chỗ khác, nhìn Vu Tịch.

 

Hóa ra ở trong mắt cô, anh cũng rất ưu tú.

 

Anh câu môi cười: “Cho nên, em là bởi vì tôi lớn lên đẹp trai cho nên mới bò lên giường của tôi sao?” 11

 

Người này, điểm chú ý có hơi không thích hợp đi.

 

Được rồi, trách cô, cô vừa nãy không nên nói anh lớn lên đẹp trai. “Ha hả, đúng vậy đúng vậy, kết quả lên giường mới hối hận, mặc xong quần áo còn mặt người dạ thủ, cởi quần áo rồi… Chậc chậc…” Vu Tịch nghiêng đầu đánh giá anh. “Em…” Cố Lâm Hàn đi bắt Cô.

 

Vu Tịch chạy nhanh ra.

 

Cổ Lâm Hàn nói: “Em chờ đấy, tôi nói cho em biết, em không chạy thoát được đâu.”

 

Cổ Lâm Hàn có một đôi chân dài, bước chân cũng lớn, đương nhiên rất dễ dàng đuổi kịp cô. “Ai ui, đừng, đừng, tôi lại chưa nói gì đến anh.” Vụ Tịch nhanh chóng xin tha

 

Cố Lâm Hàn nói: “Nói đi, cởi quần áo thì làm sao?”

 

Nhìn bộ dáng uy hiếp kia của anh, Vu Tịch nhanh nói: “Cởi quần áo vừa thấy, oa, lợi hại hơn.”

 

“À, nơi nào lợi hại?”

 

“Chỗ lợi hại đều lợi hại!”

 

Vu Tịch nịnh nọt khiến người nghe rất sung sướng.

 

Hơn nữa, mấu chốt là có còn có thể chạm đến điểm thỏa mãn của một người đàn ông.

 

Không tồi không tồi, tạm thời tha cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện