Chương 122. Về sau con sẽ cho không anh ấy cả đời

 

Cả người Cổ Lâm Hàn lập tức sững sờ ở đó.

 

A, lần đầu có người nói anh là tiểu bạch kiểm đấy.

 

Vu Tịch cũng nhìn về phía Cổ Lâm Hàn bên cạnh.

 

Không khỏi muốn cười.

 

Cô nhanh chóng kéo Cổ Lâm Hàn đến đằng sau mình.

 

Cổ Lâm Hàn ở bên ngoài có thể oai phong một cõi, bá đạo lạnh lẽo, nhưng những chuyện của mẹ dì thế d này anh không hiểu, cũng sẽ không biết ứng phó như thế nào.

 

Nhưng từ nhỏ Vụ Tịch sinh hoạt loại trong hoàn cảnh như này, sớm biết nên làm như thế nào.

 

Nhìn lúc này, Vụ Tịch nhanh chóng như gà mẹ già che chở gà con, bảo vệ Cổ Lâm Hằn ra phía sau, Tôi Hành cười lạnh.

 

Vụ Tịch nói: “Mẹ, chuyện này không có quan hệ gì với anh ấy, mẹ muốn trút giận cứ trút lên đầu con, con sẽ không về nhà, mẹ cũng thấy rồi đấy, con… Bên này con cũng không phải không có bạn trai, mẹ vẫn là từ bỏ đi, đừng nhắc lại chuyện đi xem mắt gì đó nữa.”

 

Đôi mắt Vu Tịch lóe lên, có thể chú ý tới, Cố Lâm Hàn phía sau nghe xong lời nói của cô, đôi mắt nhìn chằm chằm.

 

Bạn trai?

 

Tô Hành bị chọc tức nhất thời nói không ra lời. “Vu Tịch, rốt cuộc sao con lại thế này, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nhà của chúng ta sẽ không đồng ý con cùng mấy tên tiểu bạch kiểm ở cùng nhau, tại sao con lại để tiện như vậy, hả, con còn trả tiền cho người ta, còn không nhìn xem bộ dáng của con thế nào, con còn đi bao nuôi người ta, có phải con bị ngốc hay không, tại sao mẹ lại sinh ra đứa con như con cơ chứ.”

 

Để tiện?

 

Cổ Lâm Hàn không khỏi nhíu mày.

 

Nhìn Tô Hành, dùng từ ngữ khó nghe như vậy mắng con gái của mình.

 

Dù cho đang nổi nóng, có phải hay không cũng có chút quá mức.

 

Cổ Lâm Hàn biết chính mình không nên đi quản chuyện của nhà người ta.

 

Nhưng anh nghe được có người mắng Vu Tịch, trong lòng có chút tức giận. “Bác gái, bác nói như vậy không tốt lắm đâu.”

 

Tô Hành đẩy ra Cổ Lâm Hàn: “Cậu đừng nói chuyện với tôi, tôi nhìn cậu đã thấy phiền, dựa vào con gái tôi nuôi, hừ, nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng rằng chúng tôi không biết cậu muốn làm gì, cậu cho rằng dễ dẳng vào được cửa nhà họ Vu sao? Đừng mơ, Vũ Tịch dễ lừa nhưng chúng tôi không dễ lừa.” 11 11

 

Vu Tịch nhìn mẹ của mình đẩy Cổ Lâm Hàn, cũng đi qua. “Anh không cần phải xen vào.” Cô ngẩng đầu nói với Cổ Lâm Hằn: “Nói cái gì với bà ấy cũng không được, anh để tôi tới là được.”

 

Sau đó, cô bình tĩnh nhìn mẹ của mình, dường như những chuyện này đều là chuyện bình thường. “Mặc kệ mẹ nói như thế nào, đời này con chỉ đi theo anh ấy, anh ấy cũng không cần với với của nhà họ Vụ chúng ta, con tự mình cho không anh ấy, được rồi chứ.”

 

“Con…con…”

 

Tô Hành thật muốn con nhóc chết tiệt kia làm tức chết rồi.

 

Vu Tịch kéo Cổ Lâm Hàn bên cạnh, nghênh ngang đi ra ngoài…

 

Tộ Hành ở phía sau nói với hai người: “Con chờ đấy…Mẹ nhất định nói cho bố con, để bố con tới quản chuyện này.” 11 11

 

Cổ Lâm Hàn quay đầu lại nhìn, lại nhìn Vu Tịch.

 

Đời này… chỉ đi theo anh?

 

Vụ Tịch đi vào bên trong mới ngẩng đầu lên, nhìn tay Cố Lâm Hàn, có chút ngượng ngùng, buông lỏng ra, cô nói: “Thật xin lỗi, mẹ tôi như vậy đấy, còn mắng anh như vậyh, xin lỗi.”

 

Chắc thế nào anh cũng chưa từng bị mắng như vậy đi. Nhưng vì giảm bớt phiền toái, Cô cũng lười giải thích với người trong nhà rốt cuộc anh là ai.

 

Hơn nữa, nói với mẹ của mình anh là Cổ Lâm Hàn, chưa biết chừng bà ấy cũng không biết Cổ Lâm Hàn là ai đâu.

 

Cố Lâm Hàn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô. “Em thường xuyên bị người trong nhà mắng như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện