Chương 28:

 

Cố Lâm Hàn.

 

Vừa nãy Tả Kinh Luân vẫn chưa nhận ra, anh ta chỉ để ý bên cạnh mình có một người, nhưng không ngờ người này lại là Cố Lâm Hàn.

 

Cố Lâm Hàn đứng ở đây, một tay đút túi, nghiêng người nhìn Tả Kinh Luân.

 

Vốn Tả Kinh Luân đến hộp đêm, vừa bước vào các cô gái sẽ ngưỡng mộ gương mặt của anh ta, nhưng đứng trước mặt Cố Lâm Hàn, ngay lập tức cảm thấy mình không xứng để xách giày cho anh.

 

Không phải vì ngoại hình, mà Cố Lâm Hàn trời sinh đã mang một khí chất không ai bì nổi, tạo cho người khác cảm giác đứng trước mặt anh sẽ thấp bé hơn mấy phần.

 

Hơn nữa, quả thực là Cố Lâm Hàn cao hơn Tả Kinh Luân nhiều.

 

Tả Kinh Luân cũng có thể coi là dáng người chuẩn, với chiều cao 1m80, dáng người gầy, nhưng trước chiều cao 1m90 của Cố Lâm Hàn, anh ta thực sự cảm thấy mình lùn đi rất nhiều.

 

Lúc này, Vu Tịch cũng dừng lại, đứng ở đó quan sát với Cố Tân Tân và Lôi Đình.

 

Vu Tịch nhìn Cố Lâm Hàn.

 

Anh muốn làm gì?

 

“Này, Cố Lâm Hàn, anh đang làm gì?”

 

Tả Kinh Luân nhìn. Anh ta biết Vu Tịch và Cố Tân Tân, Lôi Đình là bạn bè, nhưng Cố Lâm Hàn có quan hệ gì với cô?

 

Không trách được, Vu Tịch từ nhỏ đã khác với Vu Điềm, cô quá nổi loạn, khó kiểm soát, cô làm gì ở bên ngoài, quan hệ với loại bạn bè gì, người nhà họ Vu còn không biết, chứ đừng nói đến Tả Kinh Luân.

 

Anh ta sững sờ nhìn Cố Lâm Hàn, nhưng Cố Lâm Hàn không thèm nhìn anh ta, quay đầu lại nhìn Vu Tịch, “Có thể mang người của cô đi không?”

 

Vu Tịch trợn to hai mắt, “Người của tôi cái gì.”

 

“Ồn ào muốn chết.” Anh lạnh lùng nói.

 

Vừa nói, anh vừa liếc nhìn Vu Tịch đầy trách móc, như thể tất cả chuyện này là lỗi của cô.

 

Chuyện này liên quan gì đến cô?

 

“Làm gì, đâu phải do tôi đưa người tới, ồn ào, tôi cho anh hai lựa chọn, một là anh đuổi họ ra ngoài, hai là, anh tự đi ra ngoài.”

 

Xong rồi, hai người họ lại muốn đánh nhau.

 

Cố Tân Tân đứng bên cạnh đỡ trán.

 

Càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn Lôi Đình ở phía sau.

 

Lôi Đình cảm thấy mình là người vô tội nhất, Cố Lâm Hàn tự mình đến, muốn trách thì phải trách Tả Kinh Luân…

 

Lúc anh ta chưa đến, hai người họ vẫn ổn mà.

 

Lôi Đình dùng lực trừng mắt nhìn Tả Kinh Luân.

 

Tả Kinh Luân càng kinh ngạc hơn, chuyện này là sao?

 

Nhưng, hai người đang bận cãi nhau, rõ ràng nội dung cuộc cãi vã là về anh ta, nhưng anh ta dường như là người ngoài cuộc bị lãng quên, không có chỗ để xen vào.

 

Cố Lâm Hàn hừ lạnh, “Người là cô khiêu khích tới, đương nhiên cô phải mang đi, quả nhiên, cô là người như vậy, quen cũng quen những người phiền phức, đúng như câu nói đó, không phải người một nhà sẽ không tiến vào một cửa.”

 

“Anh… ai là người một nhà với anh ta, anh ít trói buộc tôi với người khác đi.”

 

“Còn cần phải trói à? Người ở ngay trước mặt rồi cơ mà.”

 

“Người ở trước mặt tôi là người của tôi à, anh đang đứng trước mặt tôi đó, anh mau theo họ của tôi đi.”

 

“Vu Tịch!”

 

“…”

 

Vu Tịch này còn dám nói điều này.

 

Bảo Cố Lâm Hàn theo họ của cô, cô muốn chết hả?

 

Tuy nhiên, sau khi Cố Lâm Hàn nghiến răng hồi lâu, giữa hai hàm răng của anh phát ra một câu.

 

“Ai theo họ của ai còn chưa chắc đâu.”

 

“…”

 

Đây lại là cãi nhau kiểu gì? Sao lại bắt đầu thảo luận xem ai theo họ của ai?

 

Như thể hai người họ sắp kết hôn ý.

 

Sau đó, chỉ thấy Cố Lâm Hàn nhấc bổng Vu Tịch lên, vác cô lên vai, đi về hướng ghế lô.

 

“Thôi toang rồi, Cố Lâm Hàn tức giận…”

 

“Này, Cố Lâm Hàn, anh đừng, đừng đánh người…”

 

Cố Tân Tân hét lên từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện