Chương 29:

 

Lôi Đình nhanh chóng giữ Cố Tân Tân lại.

 

“Mau nghĩ cách lát nữa nên giải thích với những người trong quán bar như thế nào đi. Hi vọng hôm nay bọn họ bớt phá phách, nếu không tớ không có tiền đền cho bọn họ đâu.”

 

Tả Kinh Luân sững sờ một lúc lâu mới nhớ ra điều gì đó, anh ta đứng dậy vừa nghĩ vừa đi về phía trước.

 

“Sao anh ta có thể đối xử với Vu Tịch như thế.”

 

Cố Tân Tân nhìn thấy liền ngăn Tả Kinh Luân lại.

 

Chặn trước mặt Tả Kinh Luân, cô nhìn anh ta, “Vu Tịch có chuyện gì, liên quan cái vẹo gì đến anh à? Anh bớt tọc mạch chút đi.”

 

Tả Kinh Luân nhìn vào trong, “Nhưng anh ta đưa Vu Tịch đi.”

 

Cố Tân Tân quay lại nhìn, nói, “Đó cũng là chuyện giữa bạn bè chúng tôi, không liên quan đến anh. Anh chỉ cần quan tâm đến Vu Điềm của nhà anh, đừng để cô ta không có chuyện gì làm ôm người chạy đi là được.”

 

Lôi Đình cũng đi tới, nói, “Đúng thế, cút càng xa càng tốt, anh dám qua đó, trước tiên bước qua xác Lôi Đình này đã.”

 

Tả Kinh Luân cau mày nhìn những người này.

 

Bình thường Vu Tịch ở chung với loại người này.

 

Nhưng, mặc kệ là Lôi Đình hay Cố Tân Tân, anh ta cũng không dám trêu vào.

 

 

Vu Tịch đột nhiên bị đè ở trên ghế sô pha mềm mại trong ghế lô, cô nhìn chằm chằm Cố Lâm Hàn trước mặt, nhanh chóng vươn hai tay chống lên lồng ngực bị ép của anh, “Anh muốn làm gì?”

 

Cố Lâm Hàn nhìn vào đôi mắt đầy cảnh giác của cô, vốn mắt đã to, lúc này cô trừng mắt trông còn to tròn hơn.

 

Tuy nhiên, cô gái ở dưới thân mình, rõ ràng là thành thực hơn nhiều.

 

Xem ra anh đã tìm ra một cách thuận lợi để thu phục được người phụ nữ nhỏ này.

 

“Không phải vừa rồi rất kiêu ngạo à, nói tiếp đi, cô nói gì, ai theo họ của ai?”

 

“Tôi… anh…”

 

Ánh mắt Vu Tịch thay đổi mấy lần.

 

Cô nhanh chóng chuyển động não, nghĩ cách đưa người đàn ông này ra ngoài.

 

Các phòng riêng của quán hoàn toàn không được che chắn, có một tấm kính chắn trên cửa, người ở ngoài có thể dễ dàng nhìn vào bên trong nếu muốn vào xem.

 

“Tôi cũng chỉ thuận theo lời của anh nói, ai bảo anh không có việc xen vào làm gì.” Vu Tịch lẩm bẩm.

 

Cố Lâm Hàn nghe thấy lời này, gương mặt tức giận lập tức bật cười.

 

“Ý của cô là, tôi đã trì hoãn việc cô nói chuyện với tên đó? Vậy vừa nãy cô với anh ta nói chuyện quá khứ, chỉ đang rải chiếu chờ anh ta tới dỗ, sao cô không nói sớm hơn.”

 

Cái gì?

 

Tên đàn ông chết tiệt này nói bậy bạ gì vậy!

 

Vu Tịch bị nụ cười mỉa của anh làm cho tức giận.

 

“Đúng thế, nếu không phải đột nhiên bị anh trì hoãn như vậy, thì bây giờ đã bắt đầu cuộn khăn trải giường, cũng sinh được mấy đứa rồi.”

 

“Cô…” Cố Lâm Hàn không kìm được nụ cười cuối cùng trên mặt.

 

Anh vịn tay lên vai cô, nhìn cái cổ thon thả của cô, nhất thời có ý muốn cắn xé!

 

“Ồ, đói khát muốn cuộn khăn trải giường, tôi khiến cô không cuộn được, bây giờ tôi sẽ trả cho cô một cái khăn trải giường khác!”

 

Vừa nói, anh vừa bóp cằm cô, khi cô tròn mắt ngạc nhiên, mở miệng, thì cô thấy người đàn ông này đã cắn xuống một ngụm…

 

Lần trước tiếp xúc thân mật như vậy, là cả hai đều say khướt.

 

Mơ màng, cả người như sắp bay, Vu Tịch chỉ nhớ lúc đó ở trên người của anh, ôm lấy miệng anh rồi hôn, cảm thấy rất thỏa mãn.

 

Nhưng bây giờ, cô rất tỉnh táo!

 

Người đàn ông này say rượu hả? Sao anh dám…

 

Vu Tịch không có cơ hội phản kháng, chỉ cảm thấy hàm răng va vào môi, đau đớn, đầu lưỡi sắc bén nhanh chóng bị cuốn vào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện